Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 293

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Gặp lại Đệ Nhị Mộng

- Nói đi, bây giờ rốt cuộc phải làm thế nào?
Thường Nhạc cũng buông ra, dù sao sờ thì cũng sờ rồi, nơi không nên chạm cũng chạm cả rồi.
- Trực tiếp gặp mặt chị, sau đó giải quyết chuyện này!
Tiểu Bảo hiếm khi cẩn thận như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của chị.
- Không thành vấn đề.
Thường Nhạc cười nhạt, ánh mắt chuyển sang Vô Mộng, cười hì hì nói:
- Nhóc, theo tôi lăn lộn, thế nào?
- Theo anh lăn lộn?
Vô Mộng nhất thời chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Thường Nhạc.
Kỳ thật Thường Nhạc đoán gã là một cao thủ từ khí thế vừa nãy của gã, một cao thủ tuyệt đối không kém Hải Văn, bây giờ hắn có rất nhiều tiểu binh, nhưng thiếu cao thủ!
Hơn nữa cao thủ trẻ tuổi lại dạn dĩ như vậy, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, đến lúc chiến đấu với người khác, chỉ cần nhiều nhất một hai cao thủ, sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.
- Đúng, chỉ cần theo tôi lăn lộn, tôi bảo đảm cậu sẽ ăn sung mặc sướng, ngoài ra mỗi tháng còn nhận được lương cao nữa.
Thường Nhạc nở một nụ cười giảo hoạt.
- Những thứ kia đều là vật ngoài thân, tôi không cần!
Vô Mộng kiên định lắc đầu.
- Em muốn, lão đại anh trả lương bao nhiêu?
Hai mắt Tiểu Bảo phát sáng, nhanh chóng tới trước mặt Thường Nhạc, vẻ mặt mong chờ dò hỏi.
- Một triệu một năm, thế nào?
- Thành giao!
Nghe thấy như vậy, Tiểu Bảo không hề nghĩ ngợi mà thốt lên, sau đó xoay người nhìn đương sự, vẻ mặt đáng thương nói:
- Anh Vô Mộng, không phải anh đã đồng ý sẽ bảo vệ Tiểu Bảo sao? Bây giờ Tiểu Bảo yêu cầu anh phải luôn luôn ở bên cạnh Tiểu Bảo, được không?
Vô Mộng sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
- Tiểu Bảo, anh Vô Mộng đồng ý với em, nhưng không phải là giúp em kiếm tiền.
- Haizz!
Thường Nhạc thấy tình hình này, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cong môi, nói:
- Anh Vô Mộng, em là ai?
- Tiểu Bảo?
- Thân phận của em?
- Tiểu công chúa!
- Hừ, bây giờ em lấy thân phận tiểu công chúa, ra lệnh cho anh phải bảo vệ em. Anh rốt cuộc có nghe hay không?
Tiểu Bảo trừng mắt, thờ phì phì nhìn y.
Vô Mộng không ngờ rằng Tiểu Bảo sẽ dùng đến chiêu này. Gã hoàn toàn choáng váng, có chút bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Bảo, coi như em lợi hại, về sau anh sẽ phụ trách bảo vệ em!
- Ha ha, ha ha!
Tiểu Bảo đắc ý cười, bản thân cô lại vô duyên vô cớ kiếm lời được một khoản.
- Đi, bây giờ chúng ta đi gặp chị em!
Trong lòng Thường Nhạc cũng mừng như nở hoa, thực lực của Vô Mộng tuy còn chưa bộc lộ, nhưng giá trị của gã e rằng đừng nói là một triệu một năm, cho dù gấp mười lần cũng không đủ!
Loại cao thủ như thế này căn bản không phải tiền bạc là có thể cân đo được.
***
Bá Vương không ngờ rằng đối phương lại dùng cách như vậy.
Cơ hồ đều đã suy xét đến tất cả những nơi Điểm G chiếm đóng, chỉ không ngờ đối phương lại liên lạc với chính phủ Nam Phi.
Về việc tuyên truyền sự kiện vụ nổ che trời khuất đất, về việc thế lực nào chuẩn bị thống nhất giới xã hội đen, hơn nữa còn lật đổ chính phủ Nam Phi…. Các tin tức phiến diện và một vài truyền bá khuếch đại lên, quả thật khiến cho Điểm G bị vòng vây chính trị bao chặt.
Rất nhiều cảnh sát không ngừng điều tra Điểm G, toàn bộ giới xã hội đen Nam Phi đã coi Điểm G là cái gai trong mắt.
Khiến cho phạm vi sinh tồn của Điểm G ngày càng nhỏ.
Bá Vương cũng hiểu được kế này rất khó phá giải. Cũng không thể để Đểm G trực tiếp đối nghịch với chính phủ? Như vậy chỉ khiến cho tốc độ phân tán thế lực của Điểm G ở Nam Phi ngày càng nhanh.
Đương nhiên, ngoài ra, càng khiến Bá Vương đau đầu hơn chính là một thủ đoạn khác của đối phương. Ngoài việc đám cảnh sát như phát điên kia, đối phương còn che dấu một thế lực khác.
Trong thế lực kia che dấu một vài cao thủ tinh nhuệ, bọn họ giả trang thành cảnh sát, tập kích thế lực Điểm G ở Nam Phi, quả thực khiến cho Bá Vương sứt đầu mẻ trán.
- Bá Vương, có lẽ tôi có thể giúp được anh!
Một thanh âm vô cùng ôn hòa vang lên.
Bá Vương không ngờ rằng lại có người trực tiếp tiến vào tổng bộ ĐIểm G ở Khải Đinh, nhìn người trẻ tuổi có dung mạo đẹp trai, sắc mặt có chút u ám này, y ngẩn ra nói:
- Anh là ai?
- Tư Đồ Lôi Phong!
Người trẻ tuổi thản nhiên nói.
- Tư Đồ Lôi Phong!
Bá Vương kinh ngạc, đối phương không phải được lão đại phái tới phía Bắc Nam Phi rồi sao? Chẳng lẽ trên đường đi gã được lão đại phái trở về để trợ giúp mình?
Đương nhiên lúc này có người giúp đỡ tất nhiên là chuyện đáng ăn mừng.
Lần nữa tiến xuống đáy biển, Thường Nhạc cảm thấy tâm tình lần này hoàn toàn bất đồng, chỉ cần hắn cố gắng, lần này hẳn là có thể có được Đệ Nhị Mộng dễ như trở bàn tay.
Tiểu Bảo ngoe nguẩy theo sát bên cạnh Thường Nhạc, đôi mắt nhỏ lén lút quét nhìn bốn phía.
- Tiểu Bảo, đây là địa bàn của em, em còn sợ cái gì?
Thường Nhạc thần sắc cổ quái nói.
- Ha ha, lão đại, Tiểu Bảo muốn triệu tập vài cao thủ dưới thế giới đáy biển, như vậy có thể kiếm được thật nhiều tiền!
Tiểu Bảo vừa nói, vừa tiếp tục quét mắt nhìn xung quanh.
- Đến rồi!
Vô Mộng ở phía trước đã ngừng bước, Thường Nhạc ngẩn ra, trước mắt vẫn là đại dương mênh ௱ôЛƓ, sao lại có thể là chỗ Đệ Nhị Mộng ở?
Lại thấy tay Vô ௱ôЛƓ cong lại một cách quỷ dị, một tia sáng lóe lên, trong khoảnh khắc đó, một căn phòng cổ điển hiện ra trước mắt Thường Nhạc.
- Mấy người đều ở bên ngoài đi, cho dù có tiếng động gì cũng không được kêu lên.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười tà ác, tư tưởng của mỹ nữ cổ điển đều tương đối bảo thủ.
Chi nhìn cách bài trí phòng của Đệ Nhị Mộng, có thể đoán ra cô là một người phụ nữ khá bảo thủ, không nói đến việc hắn sờ soạng cái sừng rồng của cô, nếu hắn trực tiếp gạo nấu thành cơm, như vậy chẳng phải sẽ càng tuyệt vời hơn sao?
Tiểu Bảo lén lút giơ ngón giữa với Thường Nhạc, lại khách sáo nói với hắn với nụ cười chân thành:
- Lão đại, anh nhất định phải cố gắng nhiều hơn, như vậy mới có thể ôm được chị trong tay!
Căn phòng cổ điển thoạt nhìn rất gần, nhưng khi bắt đầu bước đến, thì lại cách một khoảng xa, khoảng cách ngày càng gần thì tốc độ tim đập của Thường Nhạc cũng ngày càng nhanh.
- Mỹ nữ, anh Nhạc đến đây!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười mời mọc, thấp giọng chậm bước về phía căn phòng.
- Con mẹ nó!
Bởi vì sự phản chiếu của ngọn đèn kia, trong phòng xuất hiện bóng dáng của một nam một nữ. Cái mũi của Thường Nhạc thiếu chút nữa là vẹo luôn.
Cái gọi là muốn bắt trộm phải bắt đầu sỏ, muốn bắt thông dâm phải bắt cả đôi. Hắn còn chưa cưới cô, lại bị cô cắm sừng! Quả thực là không để đường đường là Thường đại thiếu gia trong mắt.
Thường Nhạc bất giác nắm chặt tay.
- Ầm!
Nắm đấm mạnh mẽ vung lên, cánh cửa gỗ lập tức bị Thường Nhạc đánh thành vô số mảnh nhỏ.
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm giác có chút không ổn, theo tính cách của Đệ Nhị Mộng, căn bản không có khả năng dễ dàng qua lại với đàn ông, càng không nói đến chuyện Ng*ai t*nh.
Nhưng cửa đã bị phá nát, muốn làm lại một lần nữa căn bản là không có khả năng.
Dung mạo hoàn mỹ của Đệ Nhị Mộng hiện ra trước mắt khiến cho tâm tình của hắn trở nên nhộn nhạo, ngoài ra, còn có một gã đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đứng bên cạnh cô.
Chỉ thấy diện mạo của đối phương khá giống Vô Mộng, rõ ràng, đối phương chính là người mà Tiểu Bảo đã nhắc đến, vị hôn phu của Đệ Nhị Mộng – Vô Nhai!
- Anh là ai? Lại dám vô lễ như vậy!
Vô Nhai nhíu mày. Đồng thời thân hình chớp một cái, nắm đấm đã nhanh chóng hướng về bả vai Thường Nhạc.
Thường Nhạc không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay liền. Hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, hắn theo bản năng tránh đi.
- Ầm!
Khi tiếp xúc với nắm đấm của đối phương, Thường Nhạc cảm thấy có một sức mạnh kì bí điên cuồng đánh về phía hắn, cả người đều bị đánh bay lên.
- Thật mạnh!
Thường Nhạc hít sâu một hơi, sức mạnh này hắn đã từng gặp qua, tuyệt đối là rất mạnh, loại sức mạnh này đặc biệt kì quái, cũng khiến cho người ta không cách nào dò xét.
- Vô Nhai, hắn là Thường Nhạc, đừng đả thương hắn!
Mắt thấy Vô Nhai từng bước đi về phía Thường Nhạc, vừa rồi Thường Nhạc lại chiếm thế hạ phong, Đệ Nhị Mộng theo bản năng ngăn cản anh ta.
Thấy bộ dạng lo lắng của Đệ Nhị Mộng, trong lòng Vô Nhai có chút mất mát, vừa rồi Đệ Nhị Mộng còn kiên quyết đòi giết Thường Nhạc, sau đó sẽ tự sát, mà anh ta thì ở bên khuyên bảo cô.
Trong nháy mắt, đợi đến khi Thường Nhạc thật sự đến rồi, lại sợ hãi bản thân sẽ làm hắn bị thương.
Thường Nhạc cũng không bị thương, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Đệ Nhị Mộng, hắn lập tức ôm lấy vai, tỏ vẻ thống khổ.
Đệ Nhị Mộng do dự, nhưng vẫn đi tới, thân thiết nói:
- Anh… Anh có sao không?
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi!
Mồ hôi trên trán Thường Nhạc chảy xuống, bỗng nhiên, thân hình Thường Nhạc run lên, lại trực tiếp ngất xỉu trong lòng Đệ Nhị Mộng.
Vô Nhai ở bên cạnh cảm thấy có điểm không đúng, sức mạnh tung ra vừa rồi của anh ta tuy rằng rất mạnh, nhưng sức mạnh của Thường Nhạc cũng không kém, lẽ thường thì chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, sao có thể ngất xỉu được?
Vô Nhai định chuẩn bị nói ra nghi hoặc trong lòng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, thân thiết của Đệ Nhị Mộng, anh ta thở dài một hơi, xoay người đi ra phía ngoài.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đệ Nhị Mộng và Thường Nhạc.
- Thường Nhạc, mau tỉnh lại!
Đệ Nhị Mộng cố gắng đẩy thân thể Thường Nhạc nhưng vẫn không có động tĩnh, cô có chút cuống lên, rốt cuộc là phải làm thế nào?
- Hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo!
Trong đầu Thường Nhạc không ngừng hò hét.
Bỗng nhiên, trên mặt Đệ Nhị Mộng lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô chậm rãi cúi đầu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm ra hướng tới miệng của Thường Nhạc.
Cảm giác được mùi hương nhàn nhạt, trong lòng Thường Nhạc vô cùng kích động, mỹ nữ chờ mong đã lâu cuối cùng sắp trở thành vật sưu tầm của hắn.
Khóe miệng hắn bất giác cười nhạt.
Trong khoảnh khắc cái miệng nhỏ nhắn của Đệ Nhị Mộng sắp tiếp xúc với miệng của Thường Nhạc thì cô bỗng bắt gặp sự biến hóa rõ ràng ở khóe miệng Thường Nhạc.
- Hắn lại giả vờ bất tỉnh!
Thân hình Đệ Nhị Mộng run mạnh một cái, sự ngượng ngùng ban đầu chuyển thành giận dữ, cô thật muốn lập tức P0'p ૮ɦếƭ cái gã trước mắt này.
Bàn tay trắng nõn bất giác nắm chặt lại.
- Bảo bối, mau đến đây, come on, anh Nhạc đang mong chờ *** rỉ động lòng người từ cái miệng nhỏ nhắn của em!
Trong lòng Thường Nhạc bắt đầu nhiệt tình mời gọi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc