Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 279

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Đấu với Bạch Hồn

- Hôn nhân của Nhã Thi ư? Hoa Tiêu nheo mắt, rõ ràng cùng đứa con gái yêu rắc rối ở cùng một chỗ, làm sao lại chuyển sang đứa con gái lớn ngoan ngoãn đây?
Da mặt Thường Nhạc quả thực rất dày, hắn cười gian tà, nhìn Hoa Tiêu, từ từ nói: - Thực ra con không những muốn lấy Nhã Ca, mà Nhã Thi con cũng muốn cưới.
Sắc mặt Hoa Tiêu hoàn toàn biến đổi, ông ta nhìn sâu vào mắt Thường Nhạc, nói: - Người khác sợ thế lực lớn của Thường Nhạc cậu, sợ Điểm G của cậu, nhưng Hoa mỗ tôi không sợ, muốn lấy cả hai đứa con gái ta, thằng nhãi cậu bị ấm đầu rồi hả?
Hoa Nhã Ca thấy tình hình thay đổi, cô liền nhìn Thường Nhạc, Thường Nhạc hiểu rằng, việc này không thể lui được, nếu quay lại một chút hi vọng cũng không có.
Hắn cũng không hi vọng bỏ trốn cùng người con gái xinh đẹp Hoa Nhã Thi kia, tư vị đó quả thật vô cùng khó chịu, hắn nghiêm túc nhìn Hoa Tiêu, đàng hoàng nói: - Đầu con rất tỉnh táo, con có thể nói cho cha biết, con nhất định phải cưới con gái lớn của cha rồi.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? Hoa Tiêu lạnh lùng nói.
Hoa Nhã Ca ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé đấm Ϧóþ cho bố bất giác mạnh hơn.
Thường Nhạc nhún vai, cười nói: - Dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, ha ha, dù cha không đồng ý, cũng đành phải chấp nhận thôi, đến lúc đó đợi cháu đến gọi ông ngoại đi!
Nghe nói như vậy, mặt Hoa Nhã Ca đỏ ửng, tên đáng ૮ɦếƭ này, việc như vậy mà cũng nói ra được, thật là xấu hổ ૮ɦếƭ đi, cô ta trừng mắt nhìn Thường Nhạc.
Hoa Tiêu nhìn Hoa Nhã Ca, từ những biểu hiện thay đổi của cô , dễ nhận thấy lời Thường Nhạc hoàn tòan là thật. Ài, đúng là con gái lớn không giữ được, mình cũng chẳng biết làm sao đây?
Hoa Tiêu nhìn chằm chằm Thường Nhạc.
Thường Nhạc cũng nhìn chằm chằm Hoa Tiêu.
- Ha ha, cha, hai người không phải là tương đầu ý hợp, mắt đối mắt đấy chứ! Hoa nhã Ca nhìn Thường Nhạc rồi lại nhìn Hoa Tiêu, tinh nghịch nói.
Hoa Tiêu không nói gì cả, gả đi một đứa con gái nghịch ngợm cùng với đứa con gái ngoan, tổn thất quá, nhưng ông ta cũng hiểu tính cách của con gái, nếu nó đã việc nó đã không muốn, thì mình có ép cũng không được.
Hoa Tiêu thản nhiên nói: - Được rồi, chỉ cần con bé Nhã Thi trở về, chính miệng nó nói với ta, ta sẽ đồng ý cho hai đứa.
- A!
Nghe nói như vậy, Hoa Nhã Ca không kìm nổi vui mừng reo lên.
Trên Mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười thản nhiên, chỉ cần Hoa Tiêu gật đầu, mọi việc khác đều có cách.
Hoa Tiêu phất tay, liếc nhìn Thường Nhạc, nói: - Cậu nói việc thứ hai là việc gì?
Việc thứ nhất đã giải quyết xong, Thường Nhạc thấy tâm trạng phấn khích hơn nhiều, hắn cười nói: - Chẳng lẽ cha vợ không biết là sòng bạc Phong Vân Macao rất nhỏ không?
Hoa Tiêu băn khoăn nói: - Vậy ý của cậu là….
- Con nguyện giúp cha vợ, mở rộng sòng bạc Phong Vân, kiểm soát cả Châu Á, bước vào giới cờ bạc Châu Âu! Ánh mắt Thường Nhạc lóe lên. Hoa Tiêu bất giác mỉm cười, ông ta nói: - Bất kể phát triển đến mức nào, đó cũng phải là sản nghiệp của cậu, nhưng người một nhà thì cùng chung lời nói, tôi đồng ý giúp cậu một tay.
Thực ra Thường Nhạc cũng hiểu được, nếu đơn thuần chỉ dựa vào khả năng của mình cùng đám người Mike, mặc dù trong thời gian ngắn có thể giành được hiệu quả đáng kể trong lĩnh vực cờ bạc.
Nhưng đi đôi với thời gian dài kéo dài, những lợi ích này vẫn đòi hỏi một ông trùm cờ bạc kiểm soát, chỉ có như vậy, mới có thể giữ nguyên được lợi ích, thậm chí phát triển rộng ra.
Mà Hoa Tiêu vừa may là người thích hợp.
Xưng bá giới giải trí, đến kiểm soát giới cờ bạc, hắn tin rằng một đống tiền sẽ rơi vào túi hắn, đồng thời sự nghiệp Điểm G cũng sẽ đi cùng với sự phát triển kinh tế, từng bước dung nhập vào thế giới chung.
Đĩ nhiên, Hoa Tiêu không kiêu ngạo bởi những lời nói của Thường Nhạc, mặc dù sòng bạc Phong Vân Macao lợi hại, nhưng Nhất Đầu Thiên Kim Hồng Kông, sòng bạc Hào Hoa ở Trung Quốc, những sòng bạc này không phải là tôm tép yếu kém, nếu muốn đấu với chúng, đơn thuần dựa vào Mike e rằng chưa đủ.
Ánh mắt nhìn sang phía Thường Nhạc.
Mà trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn nói: - Chúng ta bắt đầu hành động từ Hồng Kông Nhất Đầu Thiên Kim thì thế nào?
Lúc đầu, bởi vì quan hệ của Hoa Nhã Thi, Hoa Tiêu không thể có chủ ý với Nhất Đầu Thiên Kim, nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, ông ta không chút do dự gật đầu.
- Không thành vấn đề!
Chồng chưa cưới của Hoa Nhã Thi, người thừa kế Nhất Đầu Thiên Kim Hồng Kông, vua cờ bạc– Bạch Hồn, lúc này lại rơi vào trạng thái lưỡng lự, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, trong số các cô gái ít nhất là anh ta đã gặp một hai lần rồi
Nếu như nói Hoa Nhã Thi là đỉnh cao của sắc đẹp, vậy người con gái trước mặt chính là hoa hồng, một đóa hồng có gai, mình muốn hái đóa hồng này, nhưng lại cần một sự kiên trì.
Nếu muốn giành được đóa hồng, tất nhiên phải trả giá là bị gai đâm, cái giá phải trả như vậy khiến Bạch Hồn hoàn toàn không thể tiếp nhận điểm giới hạn, cho nên Bạch Hồn mới do dự như vậy.
- Vợ chưa cưới của anh đã là vợ của Thường Nhạc, nếu anh còn do dự như đàn bà vậy thì không đáng rồi. Trên mặt người phụ nữ hoa hồng lộ ra một nụ cười châm biếm.
Bạch Hồn nhìn sâu vào mắt người đẹp hoa hồng này lạnh lùng nói: - Cho dù Hoa Nhã Thi trở thành người phụ nữ của Thường Nhạc thì sao? Điểm G thế lực khổng lồ, Nhất Đầu Thiên Kim tôi là đối thủ của hắn sao?
Ánh mắt người đẹp hoa hồng chợt lóe lên, tiếc nuối lắc đầu, nói: - Thật không ngờ đến, đường đường là vua cờ bạc nhưng cũng chỉ là con rùa rúc đầu mà thôi.
Bạch Hồn nhắm mắt dường như không để ý đến những lời của người đẹp hoa hồng.
- Ha ha - ha ha, anh đã không tin Thánh Điện tôi, nhất định sẽ phải hối hận, đến lúc đó còn có thể cầu cứu Thánh điện tôi. Người đẹp hoa hồng cười kì dị về hướng Bạc Hồn, dáng người mềm mại dần dần biến mất khỏi tầm mắt Bạch Hồn.
- Thường Nhạc!
Bạch Hồn lặng yên nói thầm tên này, bất giác nắm tay lại.
Thủ đoạn mà Thường Nhạc dùng để đối phó với Nhất Đầu Thiên Kim rất đơn giản, hắn trực tiếp phái tứ đại cao thủ Tây Môn gia, theo lời của hắn mà nói, cũng là để xem thực lực của bọn người này rốt cuộc thế nào?
Hễ muốn vào Nhất Đầu Thiên Kim, bọn họ đi tới cửa chính rồi chủ động dừng lại, trước mặt là một vách núi, cúi đầu nhìn xuống, sâu không thấy đáy.
Người tụ tập ở bên ngoài Nhất Đầu Thiên Kim ngày càng đông, mà người của Nhất Đầu Thiên Kim cũng đồng dạng cảm thấy bất thường, dưới tình hình chung, khách mời đã sớm đứng đầy ở sảnh, mà giờ lại không có ai.
Bạch Hồn biết tin tức đầu tiên.
Ô tô dừng lại ở trước cửa Nhất Đầu Thiên Kim, Bạch Hồn đi thẳng về phía trước.
Mỗi một bước, sắc mặt gã liền thay đổi, cuối cùng thay đổi hoàn toàn.
- Cậu nhà, đây là thiên địa đại trận!
Lão già bên cạnh Bạch Hồn thần sắc biến đổi, thận trọng nói.
- Có phương pháp phá giải không?
Trong mắt Bạch Hồn chợt lóe lên, thản nhiên nói.
- Chuyện này…
Lão già vẫn do dự, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn.
- Đồ vô dụng!
Bạch Hồn lạnh lùng nói.
Gã nhìn xuống vực sâu, thiên địa đại trận, lẽ nào đây chính là cách Thường Nhạc dùng để đối phó với trận của mình sao?
Bạch Hồn bỗng nhiên đi về phía trước một bước.
- Thiếu gia…
Sắc mặt lão già trở nên nhợt nhạt, trong nháy mắt, Bạch Hồn cứ bước thẳng về phía trước.
Trận thức trước mặt lập tức biến đổi.
Vách núi hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là mặt đất bằng phẳng, trên mặt Bạch Hồn lộ ra nụ cười châm biếm, gã nói:
- Cũng thường thôi!
Vừa dứt lời, mặt đất bằng phẳng lại biến mất trong chớp mắt, trước mặt đá sạt lở. Những tảng đá đố điên cuồng ầm ầm lao tới, khí thế bàng bạc, làm cho người ta phát sợ.
Bạch Hồn đã có kinh nghiệm lúc nãy, nên đương nhiên không sợ hãi.
Ở cách đó không xa, trên ngôi nhà cao tầng, Thường Nhạc mỉm cười nhìn sự biến đổi ở dưới lầu, khi thấy Bạch Hồn lẳng lặng đứng đó.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gian tà, nói: - Thật là ngốc…!
- Ầm!
Ban đầu, Bạch đại công tử cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng sau khi tảng đá điên cuồng kia rơi trúng đầu, đau đớn, gần như khiến toàn thân gã đau đớn ՐêՈ Րỉ.
- Phá..!
Lúc tảng đá thứ hai sắp lao xuống, sắc mặt Bạch Hồn lại biến đổi, gã giơ nắm tay lên, đánh tới tấp.
- Ầm!
Sự va chạm giữa nắm đấm và tảng đá, đã tạo ra một tiếng vang lớn.
Bạch Hồn hoảng hốt khi tảng đá thứ ba lao tới, gã lại múa may nắm đấm, vội vàng đánh tới.
- Đổ mồ hôi!
Trong nháy mắt, gã cảm hình ảnh trước mặt vụt qua, nắm đấm hụt, toàn thân không trọng lượng, “bụp” một tiếng ngã sấp xuống đất.
Động tác kiểu bơi chó đó khiến những người xung quanh không nhịn được cười.
Sắc mặt Bạch Hồn rất khó coi, nắm tay anh ta hơi nắm lại, nhìn lên trời gầm rú: - Thường Nhạc, to không để mày yên đâu!
Thường Nhạc nhún vai, hôn lên khuôn mặt trắng mịn của Hoa Nhã Ca xinh đẹp bên cạnh, gian tà nói: - Cmn, không để tao yên, bản thiếu gia vốn chẳng mày ra gì rồi.
Trận thức vẫn thực hiện như cũ, Thường Nhạc nhìn sơ qua, trận thức bao vây kia đã phá được một phần mười, cứ theo tốc độ như vậy, ít nhất cũng vây được tên ngu xuẩn này tới ngày mai.
Thường Nhạc vỗ vỗ khuôn mặt Hoa Nhã Ca, cười hì hì nói: - Cục cưng, chúng ta đi thư giãn một chút, thế nào?
Mặt Hoa Nhã Ca đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, hiển nhiên là hoàn toàn đồng ý, bộ dạng đó đơn giản là làm cho đàn ông càng tăng mức kích thích xxx.
- Ha ha - ha ha!
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, tiếng cười của Tiểu Bảo đã vang lên bên cạnh, chỉ thấy cái đầu cô ta hiện ra chõ góc quẹo, vẻ mặt tươi cười nói:
- Lão đại, các anh muốn dã pháo sao? Nếu muốn em sẽ cung cấp thiết bị hiện đại, giảm gái ưu đãi 80%.
- Củ chuối thật!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi đạp luôn vào ௱ôЛƓ Tiểu Bảo.
Mặc dù không đá, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Tiểu Bảo kêu rên thê thảm đau khổ.
- Hừ, anh phải bồi thường tổn hại cho cái ௱ôЛƓ của em, nếu không em sẽ kiện! Âm thanh bất mãn của Tiêu Bảo nhộn nhạo trong không khí, mà thân hình nhỏ nhắn đã sớm biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc