Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 212

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Trời ơi, tôi bị làm bẩn!

Xuất hiện trước mắt là một gã người Nhật Bản diện mạo vô cùng dâm loạn, khuôn mặt gầy yếu kia chất đầy nụ cười hèn mọn, cung kính.
- Ừ, Chisana onani, tên rất hay, chiêu thức này lúc nhỏ còn được. Được rồi, đi trước dẫn đường cho ông!
Đối với người Nhật Bản, Thường Nhạc là trời sinh chưa hề có ấn tượng tốt. Đợi khi điều kiện cho phép, nhất định phải dạy dỗ tử tế mấy con chó Nhật nhỏ này.
- Ha…! Nghe được khích lệ của Thường Nhạc, Chisana onani tự an ủi kích động đi trước dẫn đường. (Chisana Onani có nghĩa là tự an ủi hay còn gọi là *** @@)
- Chisana Onani, tên của cha và mẹ cậu là gì? Thường Nhạc đúng là cảm thấy có hứng thú với tên người Nhật Bản này, hắn ‘khiêm tốn bắt đầu thỉnh giáo’.
- Thường Nhạc thiếu gia, cha tôi tên Kyuden Kara Chisana, mẹ tôi tên Ritotudeiji, tôi còn có một em gái tên Chisana Mori. Chisana Onani vừa đi phía trước vừa giới thiệu.
- Tên rất hay, quả thực là rất hay!
Mắt Thường Nhạc sáng lên, không kìm nổi khen ngợi, tên của người Nhật Bản rất có cá tính, bản thân mình muốn không bội phục cũng không được.
- Thường thiếu gia, cậu khích lệ tôi chẳng khác nào đang khích lệ đế quốc Nhật Bản. Trên mặt Chisana Onani lộ ra thần sắc kiêu ngạo, nghiêm trang nói.
- Yô? Lời này là nói kiểu gì vậy? Mắt Thường Nhạc híp lại, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Bởi vì tên của mỗi người Nhật Bản chúng tôi khá giống nhau. Đều rất có phong cách, đế quốc Nhật Bản vạn tuế, đế quốc Nhật bản đời đời bất diệt!
Chisana Onani càng nói càng kích động, cuối cùng không ngờ được mà giơ tay lên cao giọng nói.
- Móa! Thường Nhạc nhìn mà vô cùng khó chịu, không hề nghĩ ngợi, nhắm chính xác ௱ô** của Chisana Onani đạp mạnh một cái.
Chisana Onani không kịp đề phòng, cả người lảo đảo, ‘bùm’ một cái úp sấp xuống đất, gặm một miệng bùn.
- Thường thiếu gia… Sắc mặt Chisana Onani hơi đổi, ánh mắt mang theo phẫn nộ nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc cười hì hì vỗ vai gã, nghiêm trang nói: - Đông Phương chúng tôi có một loại phong tục tập quán, nếu đồng ý với ý kiến của đối phương mà nói… thường sẽ dùng cách đó để bày tỏ.
Vừa nói, chân ở bên ngoài lại dựng ngược lên, sao đó làm ra động tác đá.
Trên mặt Chisana Onani lập tức nở ra nụ cười tươi, - Cảm ơn Thường thiếu gia, đế quốc Nhật Bản của chúng tôi nhất định sẽ phồn vinh…
Bịch!
Lời của Chisana Onani còn chưa nói xong. Chỉ thấy chân Thường Nhạc đạp mạnh tới, cười hì hì nói: - Như trên!
Cái loại đau đớn vĩ đại đó truyền từ ௱ô** vào tới cơ thể. Hóa ra, vừa rồi Thường Nhạc cố ý nhắm chuẩn nơi nở đầy hoa cúc của gã, dùng mũi giày nặng nề đá vào.
- Móa, không cho phép sủa loạn!
Trong lòng Thường Nhạc vui như hoa nở, nhưng ngoài miệng lại nói: - Chisana Onani, đế quốc Nhật Bạn vạn tuế sao?
- Vạn tuế!
Chisana Onani theo bản năng trả lời.
Bịch!
Lần này lại nhắm chuẩn vị trí vừa rồi, chân thiếu chút nữa thì hõm vào.
Chisana Onani vì đau khổ nên mặt trở nên tái nhợt, gã hít một hơi khí lạnh, tội nghiệp nhìn Thường Nhạc nói: - Thường thiếu gia, lễ tiết của Đông Phương các cậu hẳn là nên sửa lại.
Bịch!
- Tán thành!
Thường Nhạc nhìn máu ở mũi giày, trên mặt lộ ra nụ cười thành khẩn.
Chisana Onani kẹp chặt hai chân đi phía trước, lần này, gã ngay cả một cái rắm cũng không dám thả ra.
Thường Nhạc cảm thấy quả thật rất nhàm chán, hắn nhìn bầu trời bộc lộ tài năng: - Chisana Onani, cậu nói xem trăng có đẹp không?
Chisana Onani vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghĩ đến cái chân kia của Thường Nhạc. Gã thông minh ngậm miệng lại.
Bịch!
Tâm lý may mắn của Chisana Onani vừa xuất hiện, cái ௱ô** lại gặp một đòn nghiêm trọng của Thường Nhạc, chỉ thấy Thường Nhạc lắc lắc đầu: - Tôi cũng không biết trăng này có đẹp hay không. Aizzz, anh bạn Chisana Onani, rất nhiều sự việc tôi đều muốn nghĩ cùng cậu, cậu nói xem có đúng không?
- MK, chạy nhanh như vậy làm gì? Chân của Thường Nhạc đạp vào khoảng không, không kìm được chửi một câu.
Chisana Onani chỉ hận cha mẹ sinh mình ra thiếu hai cái chân, gã liều mạng chạy về phía trước, nhưng lại lo lắng Thường Nhạc đuổi không kịp mình, nỗi đau từ chỗ ௱ô** lại truyền đến…
- Trăng đêm này tròn quá, chúng ta cùng đi vẽ quyền *** đi… Thanh âm của Thường Nhạc vang dội trong khắp ngõ ngách của vườn trường.
Nhìn căn phòng không có bất kỳ ngọn đèn nào, chân mày Thường Nhạc cau lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Chisana Onani: - Cậu khẳng định Koinu ở bên trong?
Chisana Onani theo bản năng lấy tay ngăn ở ௱ô**, sau đó gật gật đầu: - Koinu-kun bảo tôi đưa thiếu gia tới nơi này, những chuyện khác đều không thấy giao phó. Tuy nhiên Koinu-kun nói, chỉ cần Thường thiếu gia đi vào, cậu nhất định sẽ hài lòng.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười lười biếng, bới vì cái gọi là gan lớn hù ૮ɦếƭ người nhát gan, lẽ nào một căn phòng nho nhỏ có thể hù sợ mình, hắn phất phất tay.
Chisana Onani gần như là lăn rời khỏi chỗ này.
Thường Nhạc nhắm mắt lại, cảm giác biến hóa rất nhỏ từ bốn phía, cũng không có bất kỳ sát khí nào, cũng không có nguy hiểm. Trong phòng truyền đến hơi thởi như có như không chứng minh có một người sống.
Nhịp tim của đối phương nhanh hơn người bình thường chứng mình kẻ đó rất căng thẳng, Thường Nhạc mở mắt, tà tà cười: - Phanh! Cửa phòng bị Thường Nhạc lỗ mãng đạp ra.
Ngay trong một chớp mắt Thường Nhạc đá cửa, đèn trong phòng chợt sáng lên.
- Móa!
Tiếp xúc với bức họa trước mắt, Thường Nhạc không khỏi H**g phấn chửi lên.
Chỉ thấy mỹ nữ Noriko đang nửa nằm trên mặt đất, mặc váy liền màu trắng trong suốt, mảnh đất rập rạp bên trong như ẩn như hiện vô cùng mê người.
Ngoài thứ đó, bên cạnh cô còn có một loạt các ngọn nến, roi da, ớt, nước muối, ruột kết, mỡ bò… Tóm lại, các công cụ đều có đủ. Chỉ là Thường đại thiếu gia không ngờ tới, không có thứ Thường đại thiếu gia dùng tới.
R*ợ*u đỏ, dưa chuột… ở cách chỗ của Noriko xa một chút.
- Trăng đêm nay thật tròn nha. Ai đi vẽ bức họa *** cùng mình! Trong lòng Thường Nhạc bắt đầu hoan hô, nhưng mặt lại lộ ra vẻ nghiêm trang: - Em gái Noriko, em không mặc quần áo sao? Mặc ít như thế, cẩn thận cảm lạnh. Dưa chuột mùa này không thể ăn sống, có đèn sao phải đốt nến? Mấy cây côn điện này chỉ có mấy V, căn bản không đủ phòng thân. Đại tràng này dùng để làm dầu, không dùng để ăn…
Noriko hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đó.
- Thường Nhạc-kun, Noriko đêm nay thuộc về cậu, mặc cậu đùa bỡn. Noriko đi đến trước mặt Thường Nhạc. Hai tay kéo váy áo xuống.
Toàn thân không một mảnh vải.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm thân thể Noriko. Ngoài miệng lại nói: - Đừng… đừng như vậy, Thường Nhạc tôi dẫu gì cũng là người có văn hóa. Sao có thể tùy tiện làm loại việc cẩu thả này.
Cái gọi là được lời còn khoe mẽ, hình dung trên người Thường đại thiếu gia quả thực vừa đúng. Noriko dán thân thể của mình lên, thở ra như lan nói: - Muốn tôi, yêu tôi, lên tôi đi!
- Chuyện này không hay đâu, nếu cô thật sự cần mà nói… tự mình động thủ: Thường Nhạc trực tiếp nhắm hai mắt, hai chân tách ra, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.
Vẻ mặt Noriko trở nên phức tạp, nghĩ lại những lời Koinu-kun nói, tay cô bắt đầu run rẩy, từ từ cởi bỏ quần áo của Thường Nhạc. Thân thể hùng tráng lộ ra, đầu lưỡi trắng mịn của cô *** hai điểm trước *** Thường Nhạc!
- Trời ạ, tôi bị nhiễm bẩn!
Thường Nhạc ‘thống khổ’ ***.
Miệng của Noriko hôn tới hôn lui hai điểm phía trước *** Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé đã mắt đầu cởi thắt lưng của hắn.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Noriko nắm chặt, hít thật sâu một hơi: - Để tôi nghĩ một chút. Chân mày cau lại, sau đó lại giãn ra, - Tới đi, cho dù là vì con gái Nhật Bản cần, tôi nguyện ý kính dâng!
Một giọt bọt nước trong suốt trượt xuống cằm Thường Nhạc, đến tột cùng là nước mắt hay là nước miếng, chỉ sợ toàn bộ sắc lang trên thế giới đều biết.
Sau khi ***, Noriko bắt được người anh em ở phía dưới của Thường Nhạc.
- Ô!
Thường Nhạc hít một hơi khí lạnh: - Đừng nóng đừng nóng, để tôi chuẩn bị tâm lý đã.
Miệng Noriko từ từ rời xuống dưới, ngậm tiểu Thường Nhạc vào, trên khuôn mặt *** kia lộ ra vẻ hưởng thụ, mà Thường Nhạc thì lại thống khổ ***.
- Nhẹ chút, nhẹ chút, bảo bối, nhẹ thêm chút, đừng có dùng răng cắn nha… Thường Nhạc thì hô to gọi nhỏ, Noriko thì lại cố gắng bận rộn. Thường Nhạc chợt phát hiện kỹ xảo miệng của Noriko rất không thuần thục, như thể là cô ‘mới quen’.
- Tiểu Noriko à, chỉ có không ngừng học tập mới có thể tiến bộ, mới có thể đi sâu vào, cô có gắng thử nhìn một chút, có thể sâu hơn vào không. Thường Nhạc kiên nhẫn dạy bảo.
Noriko khiêm tốn học tập, cố gắng nghiêng thân thể về phía trước.
Một giáo sư thành tâm dạy bảo, một học sinh cần phải học hỏi nhiều hơn, dạy dỗ quả nhiên vô cùng mau lẹ.
- A… a… Toàn thân Noriko tràn đầy hấp dẫn. Cô quả thật rất muốn đàn ông, mà đàn ông lại thích đùa bỡn cái thuần khiết của cô, chứ không phải sự phóng túng của cô.
Thường Nhạc híp mắt, cười hì hì nói: - Mặc sức phát huy đi, Koinu hẳn là nói cho cô biết, làm thế nào để tôi đạt tới cảnh giới vui sướng nhất!
Thân hình Noriko từ từ thẳng lên, trên khuôn mặt vô cùng thuần khiết hiện ra sự quyến rũ: - Mời nằm xuống được không?
Trong đầu Thường Nhạc theo bản năng nghĩ đến Quan âm tọa lên, nhưng nhìn thái độ của cô nàng kia lại không giống, đến tôt cùng là muốn làm gì chứ?
Thân thể nửa nằm xuống, khoảng không bên ngoài đã tối hẳn xuống. Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, bộ *** mềm mại ấm áp kia đã vây lấy tiểu Thường Nhac.
- Phát rồi, lời rồi!
Thường Nhạc không ngờ Noriko sẽ cho mình một lần nhũ giao, loại tư vị này quả thực tuyệt không thể tả, khóe miệng hắn lơ đãng lộ ra nụ cười tà mụ: - Koinu, cảm ơn lễ vật mày tặng co tao, điều này làm cho tao sung mãn chờ mong phụ nữ Nhật Bản. Khi Điểm G điên cuồng dũng mãnh tiến vào Nhật, mày định lấy cái gì để tiếp đón bọn họ đây? Quả thực rất mong đợi!
Thường Nhạc vừa nghĩ vừa đưa tay cầm ngọn nến lên.
- Bà mẹ nó!
Một trận nóng bỏng từ trên thân thể truyền tới, Thường Nhạc đột nhiên tỉnh lại. Bản thân trong lúc thất thần không ngờ lại làm sáp nến nhỏ giọt trên người mình. *** của Thường Nhạc lập tức xuất hiện một đóa hoa hồng, lại tiếp xúc với làn da non mịn của Noriko, Thường Nhạc hồ nghi hỏi: - Cô thường xuyên chơi trò này, sao làn da còn có thể tốt như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc