Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 210

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Nghịch nước

Cơn gió nhẹ thổi qua người, Thường Nhạc cảm thấy toàn thân một trận sảng khoái. Hắn vươn vươn người. Trò chơi tuy phấn khích nhưng trong thâm tâm vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Tại sao lại có ảo giác như vậy?
Khẽ lắc lắc đầu, đi về phía trước.
- Thường Nhạc, tên khốn đáng ૮ɦếƭ này tưởng không chào hỏi mà đã chạy rồi, rất oai phong sao? Tiểu thư em sẽ không thể tìm được anh sao? Chẳng lẽ sợ bản tiểu thư ăn thịt anh sao? Vẫn chưa đi được xa, một âm thanh lanh lảnh ở đằng sau vang lên.
Tiếp xúc với khuôn mặt vì kích động nên lộ ra nhỏ đỏ hây hây của Hoa Nhã Ca. Thường Nhạc cảm thấy người như là bị vật gì đó nằng nặng dúi cho một đấm. Hắn hoàn toàn ngẩn ra ở đó.
Nước mắt trong suốt trong con mắt làm rung động lòng người của Hoa Nhã Ca quay vòng vòng. Bước chân chầm chậm lại gần Thường Nhạc, Thường Nhạc bỗng cảm thấy nhịp đập con tim bắt đầu nhanh dần. Cảm giác dị dạng đó, không phải bất kỳ thứ gì có thể thay thế được.
- Đồ khốn!
Nắm đấm nhỏ mảnh khảnh của Hoa Nhã Ca đánh mạnh lên người Thường Nhạc.
- Tiểu thư, anh là người có văn hóa. Đừng như thế có được không? Khi Hoa Nhã Ca ngẩng đầu lên, mắt ướt xinh đẹp kinh người kia nhìn chằm chằm Thường Nhạc. Thường Nhạc bỗng nhiên trở nên vui vẻ cười.
Chân nhỏ của Hoa Nhã Ca dậm nhè nhẹ lên mặt đất. Thở hổn hển nói: - Anh là đồ cầm thú nhã nhặn, chỉ biết ăn Hi*p người khác…
- Ai dà, tiểu thư, cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bừa. Anh đã ăn Hi*p em ở chỗ nào chứ? Ánh mắt Thường Nhạc gườm gườm nhìn chằm chằm Hoa Nhã Ca, nghiêm túc hỏi.
Mặt Hoa Nhã Ca đỏ bừng, cô làm như vẻ phẫn nộ trừng mắt với Thường Nhạc. Cái miệng nhỏ anh đào bĩu nhẹ một cái…Lời vẫn là không nói thì hơn.
Thường Nhạc thấy cô ấy không nói nữa lại trở nên ngượng ngượng ngùng ngùng. Hắn tà tà cười, dùng tay vỗ vỗ vào đầu Hoa Nhã Ca. - Đi thôi, từ xa đến là khách. Anh đưa em đi dạo, nhưng phải nghe lời đấy.
Hoa Nhã Ca chớp chớp mắt, ngại ngùng gật đầu. - Vâng, người ta nghe lời hết. Anh bảo em đi hướng đông, tôi sẽ không đi hướng tây.
- Ha ha, vậy chúng ta dứt khoát cởi hết quần áo chơi trò người lớn nhé? Thường Nhạc cười tà tà.
Hoa Nhã Ca ngẩng đầu lên bẽn lẽn nhìn Thường Nhạc.
Mặc dù không nói, nhưng Thường Nhạc đã biết đáp án. Cái loại quyến rũ không tiếng thắng tiếng ta này, quả thực nguy hiểm!
- Ài, chúng ta là người đứng đắn. Đừng nghĩ lệch đi được không? Thường Nhạc nhún nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười rất văn minh.
Hoa Nhã Ca vui vẻ theo sau Thường Nhạc. Cô căn bản chính là một thiếu nữ bướng bỉnh, cả ngày chỉ nghĩ cách chơi. Bây giờ Thường Nhạc chủ động đưa mình đi chơi, cô tự nhiên thích thú vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Trong khi cô đi theo sau Thường Nhạc đạt được mục đích, mắt ướt xinh đẹp kia khẽ động. - Anh Thường Nhạc, sao anh lại đến nơi này? - Cơ thể và thiên nhiên, như vậy chẳng lẽ lại không tốt sao?
Thường Nhạc duỗi thân mỏi một lúc, đã lâu rồi không thấy thoải mái như thế này.
Nơi khóe miệng Hoa Nhã Ca lộ ra nụ cười giảo hoạt. - Được thôi, chúng ta xuống bơi đi.
- Ha ha, cục cưng, cẩn thận một chút! Ánh mắt Thường Nhạc như con rắn độc đăm đăm nhìn những người con gái đẫy đà vô cùng trong bộ bikini trước mặt.
Thân hình chỗ lồi chỗ lõm kia có hai điểm như sắp bùng nổ ra… Rõ ràng làm cho con người ta có một loại cám dỗ siêu cấp mê người.
- Mắt rơi xuống đất rồi à? Hoa Nhã Ca chuẩn bị đi thay quần áo nhìn cái bộ dạng Thường Nhạc như vậy. Một cơn ghen phát ra từ trong thâm tâm cô ấy, khóe miệng lộ ra một đường cung tức giận.
Thường Nhạc sửng sốt, sau đó giật mình tỉnh ngộ, vội vàng nghiêm túc nói: - Thì cái gọi là đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, ha ha. Nếu đàn ông bọn anh tử tế quá, vậy thì còn có thể chiêm ngưỡng được cái đẹp của người phụ nữ các em không?
Trước sự ngụy biện của Thường đại thiếu gia, Hoa Nhã Ca buồn bực.
Khoảng ba phút, Hoa Nhã Ca một lần nữa đứng trước mặt Thường Nhạc. Thường Nhạc hai mắt tỏa sáng, không kìm nổi thốt ra: - 34A!
Khuôn mặt nhỏ Hoa Nhã Ca trắng chuyển đỏ, rồi đỏ lại truyển sang xanh. Đạp mạnh một cái lên chân Thường Nhạc, hung tợn nói: - Anh mở trừng mắt chó của mình lên, nhìn cho cẩn thận rồi xem là 34B hay là 34A.
- Ha ha!
Thường Nhạc tà tà cười, em Ca nhà mình dường như ngày càng có tiềm lực của tiểu ma nữ rồi. Nhưng… Nhạc thiếu gia thích!
Vì muốn khoảng cách tiếp xúc với mỹ nữ gần hơn. Thường Nhạc gần như cởi sạch quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó lao xuống nước. - Cục cưng, anh đến đây!
- Bùm!
Thân hình khổng lồ nặng nề nhảy vào trong nước. Sóng nước khổng lồ bắn lên mãnh liệt. Gần như tất cả mọi người xung quanh đều bị nước ngập hết rồi…
Nhìn từng ánh mắt đầy phẫn nộ xung quanh. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác. - Nhìn gì mà nhìn…
Kiểu khí chất thiên nhiên đó, khiến những người kia căn bản không dám dễ dàng thò đầu.
Lúc ánh mắt Thường Nhạc tiếp xúc với vị trí ban đầu Hoa Nhã Ca đứng, tim hắn như bị nắm đấm đấm thật nặng một lúc. Hoa Nhã Ca không ngờ biến mất rồi. Độ sâu của cả hồ bơi cũng không tính sâu lắm. Nhưng ở chỗ cách hơi xa lại có chỗ sâu hơn hai mét. Một khi người không biết bơi rơi xuống, thì e rằng…
Thường Nhạc không nghĩ ngợi gì, lập tức ngụp đầu xuống nước, trong lòng lo lắng vô cùng. Cùng lúc không ngừng nhắc thầm: - Em Ca… em dù thế nào cũng đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì.
Thường Nhạc lần đầu tiên phát hiện. Hóa ra Hoa Nhã Ca cô nha đầu nghịch ngợm này lại chiếm một vị trí quan trọng trong tim mình. Hắn thục mạng tìm trong nước, chỉ cần không nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó, hắn mãi mãi không nghĩ đến nổi lên trên.
Có lẽ ông trời thương hại. Trong chốc lát, cái hình bóng mảnh khảnh quen thuộc đó lại như mộng ảo xuất hiện trước mặt Thường Nhạc. Hắn một trận kích động, vội vàng bơi đến.
Ánh mắt tiếp xúc đến Hoa Nhã Ca nghịch ngợm, Thường Nhạc bây giờ mới phát hiện mình bị cô ấy trêu rồi. Nhưng Thường Nhạc vẫn rất phối hợp ôm chặt thân hình mềm mại của Hoa Nhã Ca vào lòng, đón lấy chiếc miệng nhỏ nhắn anh đào.
Trong lúc miệng với miệng họ va vào nhau, hai mắt nhìn nhau, thì thân người Hoa Nhã Ca run lên một hồi.
- A…
Hóa ra miệng nhỏ nhắn anh đào của Hoa Nhã Ca đã mím lại. Môi Thường Nhạc bị cái răng ngọc nhỏ của cô cắn một miếng thật mạnh.
Mặt Thường Nhạc hoàn toàn biến sắc… Nếu đơn thuần bị Hoa Nhã Ca cắn một cái thì còn quá ít, ít nhất có thể cho như là bị chó con cắn một miếng. Với tâm lý như vậy còn hơi có một chút an ủi. Nhưng trước mắt… Hoa Nhã Ca lại không ngừng cắn. Cái răng ngọc nhỏ của cô vẫn gắn chặt trên môi Thường Nhạc.
Chỉ cần Thường Nhạc hơi động đậy thì cô ngay lập tức cắn mạnh hơn, khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan… Thường Nhạc phát hiện mình dường như đã đi vào ngõ cụt.
Trong lúc đầu của hai người lộ trên mặt nước, người không rõ ràng trong mối quan hệ, còn tưởng rằng hai người bọn họ là tình nhân nồng thắm. Nhưng hắn lại có nỗi khổ không nói lên lời.
Vẫn mãi như vậy trôi qua rất lâu, cái răng nhỏ của Hoa Nhã Ca mới chịu bỏ ra. Còn Thường Nhạc lại cảm thấy mình như từ trong tai nạn lớn nhảy thoát ra ngoài. Hắn cảm thấy toàn thân trên dưới hoàn toàn thư giãn.
Chạm được vào khuôn mặt gầy yếu và tái nhợt của Hoa Nhã Ca, Thường Nhạc lời ra ngoài đến cửa miệng lại không có cách nào nói ra.
Trong ánh mắt Hoa Nhã Ca lộ ra vẻ phức tạp. Thần sắc cực cổ quái nhìn Thường Nhạc, bỗng chầm chậm nói: - Vừa nãy…vừa nãy anh có phải là rất lo lắng không? Rất sợ em xảy ra chuyện?
Thường Nhạc ngẩn ra, không ngờ rằng cô ấy sẽ đem cái đề tài này nói lại lần nữa. Nhưng nghĩ đến cái bộ dạng lo lắng vô cùng của mình vừa nãy, e rằng toàn bộ lọt vào trong mắt nha đầu này.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, miệng dán lại, nhẹ nhàng nói. - Bởi vì anh yêu em, cho nên anh mới lo lắng, chẳng lẽ em không cảm thấy được lòng anh sao?
Đã từng ảo mộng qua ở Thường Nhạc có thể đem lời này nói ra, mình có thể rất vui. Mà sao không nghĩ đến, lời của hắn sẽ có ma lực lớn như vậy. Cô cảm thấy tim đập ngày càng nhanh.
Thường Nhạc lại không ngờ rằng Hoa Nhã Ca lại phản ứng lớn như vậy. Đặc biệt là khuôn mặt vốn trắng nõn của cô trong phút chốc hoàn toàn chuyển thành đỏ bừng lên.
Cái kiểu mê hoặc ௱ôЛƓ lung của thiếu nữ đó, gây cho người ta một loại kích động, một loại Dụς ∀ọηg kỳ lạ. Thường Nhạc không kìm nổi đưa miệng qua hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp của Hoa Nhã Ca.
Nước mắt trong suốt lại lần nữa chảy xuống trên khuôn mặt Hoa Nhã Ca. - Anh cái gì cũng không nói rồi bỏ chạy xa đi như vậy. Người ta rất ghét anh, người ta hận anh ૮ɦếƭ đi được!
Hôn giọt nước mắt trong suốt kia, tay trái Thường Nhạc rất tự nhiên luồn qua chiếc eo thon của Hoa Nhã Ca, kéo cả thân người cô ấy lại. Lúc này, Hoa Nhã Ca hình như toàn thân cũng không còn sức lực. Mặc cho thân hình mềm yếu không xương của cô ấy nằm trên Ⱡồ₦g иgự¢ Thường Nhạc.
Tay phải Thường Nhạc từ phía trước luồn qua eo cô, tay trái nắm lấy tay trái cô rồi đặt vào tay phải mình. Hai tay ôm cô thật chặt, mặt áp mặt.
Lúc này, hắn có thể nghe được tim của cô ấy cũng đang đập gấp gáp. Còn mặt của cô cũng nóng lên, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.
Chỗ tiếp xúc ɠιữα đùι Thường Nhạc và thân người cô ấy, có thể cảm thấy được bộ ௱ôЛƓ đẫy đà của cô. Bộ иgự¢ của cô ấy nhè nhẹ áp vào cánh tay hắn.
Bởi vì người đang mặc bikini, thế nên bộ иgự¢ đầy đặn rõ ràng là trực tiếp tiếp xúc với cơ thể của Thường Nhạc. Thường Nhạc một trận lòng hươu dạ vượn, Dụς ∀ọηg như Hỏa Diệm Sơn một luồng bùng phát lên.
- Bảo bối!
Thường Nhạc khẽ kêu lên một tiếng, giống như là ú ớ, dường như dùng hết sức lực toàn thân.
- Ừm!
Hoa Nhã Ca ngượng ngùng đáp lại. Trong con mắt ướt kia tràn đầy hai chữ - chờ mong!
Thường Nhạc một trận động lòng, ôm lấy cả cơ thể cô, đổi phương hướng. Khiến cho cơ thể cô ngả vào trong lòng mình, ngồi lên đùi mình. Đùi lập tức cảm nhận được cái ௱ôЛƓ nhỏ chắc chắn của cô đang đè lên phần đùi hắn, cảm giác một nguồn điện đang chảy trong người, cảm giác rất thoải mái, phần bên dưới đã sớm cương lên rồi.
Hoa Nhã Ca cũng cảm thấy được dưới ௱ôЛƓ mình có một vật thể cưng cứng chĩa vào cơ thể mình. Từ trên thứ cứng rắn kia còn truyền đến một sức nóng vô hạn, thân thể không chịu nổi mềm nhũn ra, tê liệt ngã vào lòng hắn.
Nhìn thấy Hoa Nhã Ca cũng đã động tình rồi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mắt ướt hiện tình. Tay Thường Nhạc có thể cảm thấy được nhiệt độ cơ thể cô đang tăng gấp, cơ thể nhỏ đang nằm trong lòng mình cũng không ngừng run lên.
- Anh Nhạc!
Tiếng thở gấp gáp của Hoa Nhã Ca đang gọi.
Nghe thấy tiếng gọi động tình của cô. Thường Nhạc không thể nhịn được nữa, nào còn để ý ở đây là suối nước nóng cái chó gì nữa, hay là bể bơi cái chó gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc