Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 175

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Người phụ nữ của tôi cũng dám động vào?

Sau khi trải qua sự đả kích lần trước, khí phách trước đó của Sở Phi Dương biến mất. Bóng dáng đơn độc phiêu dạt trong học viện Kiêu Tử, Hắc Ảnh giải tán, Long Nha giải tán, Điểm G trở thành điểm sáng của cả học viện Kiêu Tử. Sở Phi Dương rất không vui, Thường Nhạc cũng không vui. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, lão gia trực tiếp mệnh lệnh cho hắn, chủ nhật phải quay về thành phố C.
- Nhất định không phải là chuyện tốt!
Đầu lông mày Thường Nhạc nhíu lại. Nếu như là chuyện bình thường, căn bản không cần đến lão gia đích thân động thủ, rất hắn nhanh chóng nghĩ đến chuyện của Phong, Kim và cả Cổ Minh.
Cách chủ nhật chỉ còn 4 ngày, mà kế hoạch vĩ đại của hắn mới chỉ bắt đầu. Hắn còn muốn dùng tiền đập ૮ɦếƭ tên Sở Thiên Hùng. Còn muốn dẫn đầu Huyết Thủ đi thâu tóm toàn bộ giới xã hội đen phía Nam.
- Hừ, Sở Thiên Hùng, coi như ông gặp may!
Dựa vào trực giác, Thường Nhạc biết rõ lần này sau khi trở về, chỉ sợ rằng phải làm đứa con ngoan một thời gian rồi.
Thông qua màn hình video, nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu của em gái, con ngươi của Tư Đồ Lôi Minh co rút lại, cảm xúc có chút dao động, nói:
- San San, có ai ức hiếp em à?
- Không... không có.
Hình dáng Thường Nhạc chợt hiện lên trong đầu Tư Đồ San San. Từ lần trước sau khi rời khỏi Thường Nhạc, bóng hình đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của cô, chỉ cần mở mắt là sẽ nghĩ đến hắn.
Thậm chí ngay cả trong những ngày đó thường xuyên mơ thấy ác mộng, cứ nghĩ đến chính mình bị làm nhục và Tra t**... Cô đã từng lén khóc, thời gian càng dài.... Oán hận đối với Thường Nhạc trong lòng cô càng ngày càng sâu.
Cô cũng không dám đem chuyện này nới với anh trai mình. Cô sợ anh trai và Thường Nhạc sẽ nảy sinh xung đột, hai hổ giao tranh kết quả ai cũng không thể đoán trước.
Trình độ che dấu của Tư Đồ San San quá kém, theo bản năng Tư Đồ Lôi Minh nghĩ đến phần tài liệu thời gian trước kia, nghĩ đến Thường Nhạc và em gái cùng lúc xuất hiện trong vườn trường.
Dựa vào tính cách của em gái mình, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Thường Nhạc đã đối xử với cô như thế.
Lần trước chỉ là một sự phỏng đoán, mà lần này lại có được sự chứng minh, trong mắt Tư Đồ Lôi Minh lóe lên vài tia sát khí, nói tiếp:
- Em gái, anh trai đã làm xong thủ tục cho em vào trường quý tộc nữ ở Anh Quốc, tuần sau em hãy trực tiếp bay sang Anh nhé.
- Anh trai....
Tư Đồ San San kinh ngạc.
- Được rồi, đến lúc đó em cứ an tâm đi Mỹ đi! Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Tư Đồ Lôi Minh trực tiếp đóng màn hình, thần sắc Tư Đồ San San ngược lại trở nên phức tạp:
- Cô là nô lệ T*nh d*c của tôi, nếu không có mệnh lệnh của tôi, cô vĩnh viễn đều không được rời khỏi tôi.
Câu nói bá đạo kia cứ quanh quẩn trong đầu cô.
- Phải thoát khỏi tên ác ma này, chỉ cần đi Anh quốc, mình có thể thoát khỏi.
Đã qua rất lâu rồi, bàn tay trắng mịn của Tư Đồ San San vẫn cứ nắm chặt.
- Lão đại, lão đại, chị dâu và người ta đánh nhau.
Ngay khi Thường Nhạc đang nghĩ mọi cách để đối phó Thường lão gia, Cao Tiếu cấp bách đẩy cửa lao vào, kêu lớn lên.
- Đứa nào ăn tim gấu gan báo rồi hả, ngay cả người phụ của tôi mà cũng dám động vào.
Thường Nhạc cả người giống như một con sư tử nổi giận, bật dậy.
- Đi, đưa tôi đến đó. Tôi không thể không đánh ૮ɦếƭ nó.
Cảm giác được cơn thịnh nộ của Thường Nhạc, Cao Tiếu vội nói:
- Bọn họ đang trong cửa hàng thời trang Mộng Duyên!
Nói xong liền vội vàng đi ở phái trước dẫn đường.
Hiện tại, toàn bộ học viện Kiêu Tử chỉ cần nhắc tới quen biết Thường Nhạc, bất kỳ ai đều có thể nhường đường, càng không nói đến là người phụ nữ của Thường Nhạc thiếu gia. Thường đại thiếu gia vốn là người rất bảo vệ đồ của mình. Động đến người phụ nữ của Thường đại thiểu gia, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều so với động đến Thường Nhạc còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Cửa hàng thời trang Mộng Duyên cách học viện Kiêu Tử không xa, Thường Nhạc vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy trước cửa hàng thời trang Mộng Duyên đầy người, rõ ràng, sự việc hẳn là càng nháo càng lớn.
Lửa giận của Thường Nhạc càng dâng lên, chỉ cần một sợi tóc của người phụ nữ của hắn bị thương, hắn sẽ bắt đối phương đền gấp 10 lần.
- Móa, tránh đường ra cho bố mày.
Đi đến vòng ngoài, Thường Nhạc đứng nguyên tại chỗ hét lên một tiếng. Những học sinh đang đứng xem xung quanh bỗng run lên, lần lượt rạt sang một bên, ngay trước mặt Thường Nhạc rất nhanh xuất hiện một lối đi.
- Anh Nhạc...ô..ô...
Một thân hình mảnh mai giống như một con chim nhỏ lao tới nép vào lòng Thường Nhạc, trong *** truyền tới âm thanh trong trẻo thoáng chút khàn khàn, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Không những ức hiếp người phụ nữ của hắn mà còn ức hiếp tới một trong những người con gái yếu đuối nhất của hắn Lâm Quai Quai. Thường Nhạc trực tiếp ban cho đối phương tội tử hình. Hắn ôn nhu sửa lại mái tóc đã rối loạn của Lâm Quai Quai, đau lòng nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, có anh Nhạc ở đây, thì cho dù trời có sập xuống cũng không có gì.
- Nói cho anh biết, là ai ăn *** em.
Thấy cảm xúc của Lâm Quai Quai bắt đầu ổn định, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác, điều này có nghĩa có người sắp gặp chuyện không may.
- Chính là cô ta, cô ta giành quần áo với em, còn động đến em.
Ngón tay nhỏ nhắn của Lâm Quai Quai chỉ tới. Những người bị chỉ đến bị dọa liến dạt sang một bên, nếu như bị Thường Nhạc thiếu gia hiểu lầm, bon họ sợ rằng không ૮ɦếƭ cũng sẽ bị lột da.
Sau khi những kẻ cản trở trước mắt tản sang một bên, nụ cười trên mặt Thường Nhạc đọng lại, vẻ mặt dường như bỗng nhiên nuốt phải quả trứng gà lớn, vô cùng kỳ quái.
Hóa ra cách đó không xa cũng có một cô gái đang đứng chỗ đó. Tóc tai loạn xạ, áo đều bị xé rách, lộ ra chiếc áo *** trắng như tuyết. Trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, tình hình còn thê thảm hơn Lâm Quai Quai.
Tất nhiên, Thường Nhạc không phải là kiểu người nhân từ, nhưng người con gái trước mắt....
Thường Nhạc vỗ vỗ nhẹ vai Lâm Quai Quai, dịu dàng nói.
- Em đợi chút!
Hắn bước đến trước mặt cô gái, *** khoác ngoài ra, cũng rất đau lòng nói.
- Đừng bỏ đi, người thua thiệt vẫn là tôi.
- Hừ, cô ta không nói lý, anh phải đánh cô ta.
Cô gái bên kia cũng như hổ rình môi chòng chọc nhìn qua Lâm Quai Quai.
- Nhã Ca bảo bối, nghe lời, cô ấy tương lai sẽ là chị của em, nên đi qua xin lỗi đi nào.
Hóa ra người con gái này không phải là người khác, chính là một trong những tâm can bảo bối của Thường đại thiếu gia của chúng ta - Hoa Nhã Ca.
Một người là Lâm Quai Quai dịu dàng, một người là Hoa Nhã Ca tinh ranh. Lửa giận mà Thường Nhạc chuẩn bị căn bản không có chỗ phát ra, nhìn thấy bộ dạng hai người con gái đều chật vật, hắn một cái đầu rất nhanh thành hai cái lớn.
- Em không đi, tại sao cô ta không đến xin lỗi em. Còn nữa, tại sao em phải kêu cô ta là chị chứ?
Rõ ràng, vừa rồi bị bại trên tay của Lâm Quai Quai, Hoa Nhã Ca cảm thấy rất mất mặt.
Tính cách ngoan cố, bướng bỉnh lập tức bộc phát ra ngoài.
- Cô ấy quen biết anh sớm hơn em, tất nhiên là chị của em. Nếu như em muốn ở bên cạnh tôi, thì phải gọi cô ấy là chị, em gái làm sai thì phải xin lỗi chị gái, đây là chuyện đương nhiên.
Thường đại công tử luôn luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, vậy mà cũng lại tận tình khuyên bảo.
Bọn sắc lang vây quanh để xem kia cũng rất là cảm thán, sao mà lại có sự khác biết lớn thế chứ?
Hai người con gái tùy ý chọn lấy một người, đều là người sáng chói, mỹ nữ nổi tiếng ở trong trường, làm người quá trâu bò xem ra không có biện pháp.
- Được rồi, em sẽ xin lỗi cô ta, nhưng bộ quần áo đó phải là của em.
Hoa Nhã Ca nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thuận theo Thường Nhạc.
- Không thành vấn đề!
Thường Nhạc vỗ vỗ *** bảo đảm, ánh mắt đồng thời quét về hướng Cao Tiếu, ý tứ trong đó rất rõ ràng: “Ranh con, đợi tôi xử lý xong chuyện này, xem anh còn sống tử tế được không.”
Hoa Nhã Ca đi theo phía sau Thường Nhạc đến trước mặt Lâm Quai Quai, không tình nguyện nói.
- Chị, vừa rồi là em sai, em xin lỗi chị.
- Vậy là đúng rồi, rõ ràng là cô sai, sớm xin lỗi thì đã không có chuyện gì rồi.
Lâm Quai Quai rất chảnh cầm túi xách lên. Bộ dạng này Thường Nhạc nhìn rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu.
- Cô.... Mẹ nó....
Hoa Nhã Ca thở phì phò nhìn Lâm Quai Quai, tự mình đã hạ mình đi xin lỗi, cô ta vậy mà không nể mặt. Cô không nhịn được nói chửi nhỏ một câu, câu chửi này vừa lúc lọt vào tai của Lâm Quai Quai.
- Mẹ mày chứ!
Lâm Quai Quai phản ứng không chậm, nhanh chóng đáp trả một câu, sau đó nhanh chóng lao tới mà Hoa Nhã Ca cũng không chịu tỏ ra yếu thế, mãnh liệt xông tới.
Là người trung gian ___ Thường Nhạc hắn hiện tại rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Vừa nãy vì sao Lâm Quai Quai bày ra bộ dáng đó hắn lại thấy quen mắt, hóa ra khi hắn đánh nhau, thường sẽ xuất hiện cảnh tượng này. Mà bọn họ.... Khi bọn họ đánh nhau cũng giống như mình.
Trong nháy mắt, hai cô gái tóm được nhau, Thường Nhạc nhìn mà đau lòng, tóm lại tay các cô, trong lòng lại thấy đau a, Thường Nhạc vội đến căn ngăn.
Thường Nhạc bình thường vô cùng hống hách, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì mới là phiền toái nhất.
- Tất cả dừng tay lại cho anh!
Bản thân tay bận chân loạn, bọn họ lại như tóm chặt không dời, nghe thấy hắn kêu lớn, hai cô gái đang chiến đấu lập tức dừng lại, ánh mắt đáng thương cùng nhìn về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc tắt lửa hoàn toàn, cái này có lẽ chính là cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
- Các em yêu anh chứ?
Thường Nhạc cảm thấy phải uốn nắn sai trái của các cô.
- Yêu!
Câu trả lời này làm cho Thường Nhạc cảm thấy rất sảng khoái, hắn dương dương đắc ý nói:
- Vậy thì các em có nghe lời anh không?
- Có!
Câu trả lời vẫn giống nhau.
- Được, hiện anh ra lệnh cho hai người bọn em không được phép cãi nhau, không được nổi giận, haha, cười một cái xem nào.
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc vô cùng dâm đãng.
Khuôn mặt nhỏ của hai cô gái đồng thời đỏ lên.
Cùng lúc rúc đầu vào trong lòng Thường Nhạc, điều này làm cho Thường Nhạc âm thầm xúc động.
Sau này nhất định phải luyện tập làm cho *** ra, nếu không chính mình có nhiều người con gái như vậy, làm sao con có đủ chỗ cho các cô rúc vào.
- Hỏi thế gian tình là gì, làm cho người ta sống ૮ɦếƭ vì nhau.
Thường Nhạc thở dài chỉnh sửa lại tóc của Hoa Nhã Ca, hơi nhẹ giọng nói:
- Các em cuối cùng là thích bộ quần áo thế nào, anh Nhạc sẽ giúp các em mua.
- Là bộ kia.
Hai cô gái đồng thời chỉ về một chỗ. Ông chủ mập mạp sau khi nghe xong lời các cô, H**g phấn lấy bộ quần áo xuống, đưa đên trước mặt Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chỉ cần Thường đại thiếu gia mở lời, toàn bộ đồ ở nơi này đều miễn phí.
- Yên tâm, chút tiền cỏn con đó tôi không quan tâm.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Đi lấy một bộ nữa đến đây!
- Thường thiếu gia, bộ quần áo này số lượng có hạn, cho nên....
Ông chủ mập mạp khó xử nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc vốn không nghe đến những lời này, hắn trực tiếp nói.
- Tôi chỉ xem kết quả, quá trình và tôi không liên quan gì.
Ánh mắt của Lâm Quai Quai quét quanh bốn phía, có chút không tự nhiên nói:
- Anh Nhạc, chúng ta rời nơi này trước đi.
Hoa Nhã Ca cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý quan điểm của Lâm Quai Quai.
- Nhã Ca, theo chị trở về.
Thường Nhạc còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trong trẻo, lanh lảnh có chút lạnh lùng đột ngột vang lên. Chỉ nhìn thấy Hoa Nhã Thi xinh đẹp từ trong đám người đi ra.
Hoa Nhã Ca vốn đang ngoan ngoan núp trong lòng Thường Nhạc, giãy dụa rời khỏi *** Thường Nhạc, cô vẫn như cũ lưu luyến liếc nhìn Thường Nhạc... cuối cùng đi đên bên cạnh Hoa Nhã Thi.
Đối phó với người khác, Thường Nhạc có lẽ có ngàn vạn lần phương pháp, nhưng đối phó với băng sơn mỹ nhân trước mắt này, Thường Nhạc thật có chút không biết làm sao, cũng không thể xong tới đánh cho một trận?
Có lẽ giống như Tư Đồ San San vậy, đem cô dậy dỗ thành nô lệ T*nh d*c, nếu như thật có thể như vậy, ý nghĩa của việc sưu tập sẽ giảm đi rất nhiều. Mục tiêu vĩ đại của Thường Nhạc chính là: trước giành lấy trái tim Hoa Nhã Thi, rồi làm cho cô tự động hiến thân.
Nghĩ tới bộ dạng băng sơn mỹ nhân trước mặt mình kêu khóc đòi được hiến thân, trên mặt Thường Nhạc lơ đãng lộ ra nụ cười dâm đãng.
- Một tên ૮ɦếƭ vì sắc, em gái, chị đã nhiều lần nói với em, không được phép qua lại với hắn. Em vì sao lại không nghe lời.
Hoa Nhã Thi nhìn nụ cười dâm đãng trên mặt Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, trực tiếp kéo Hoa Nhã Ca rời khỏi chỗ này.
Hoa Nhã Ca kiên quyết gật đầu:
- Người ta nghe lời chị, sau này không quan tâm đến hắn nữa.
Trong lòng lại thầm nói.
- Nếu như hắn chủ động đến tìm mình, vậy mình cũng hết cách.
- Còn nhìn cái gì mà nhìn, đều cút hết cho tôi.
Nhìn đám người vẫn đông đúc vây quanh, Thường Nhạc khó chịu nói.
Lập tức, cả cửa hàng thời trang Mộng Duyên chỉ còn lại Thường Nhạc và Lâm Quai Quai. Thường Nhạc ôm lấy Quai Quai, vô cùng dịu dàng nói:
- Quai Quai, chỉ cần là bộ quần áo em thích, vĩnh viễn không có ai dám tranh với em.
Trên mặt Lâm Quai Quai là nụ cười hạnh phúc. Tuy nhiên cô hiểu rằng Thường Nhạc có chút bá đạo, có chút lấy lòng mình nhưng cô lại thích kiểu bá đạo này, sự dịu dàng này.
Đặc biệt giúp Lâm Quai Quai chọn vài bộ quàn áo, Thường Nhạc còn cố ý mua nhiều hơn hai bộ.
Một mặt tối nay phải đi thăm Tần Uyển, một mặt khác cũng phải chiếu cố đến Tô Mị Nhi.
Làm một người đàn ông đã khó, là một người đàn ông thành công còn khó hơn. Chu chu đáo đáo không phải là điều ai cũng có thế nghĩ tới.
- Tư Đồ San San!
Vừa bước ra khỏi của hàng thời trang liền nhìn thấy trước mặt bóng dáng xinh đẹp của Tư Đồ San San, đối diện đi tới. Tư Đồ San San cũng nhìn thấy Thường Nhạc, thân hình mềm mại của cô không tự chủ được mà run lên.
Theo bản năng muốn chuyển hướng bỏ chạy, nhưng chân lại không chịu sự khống chế, cô đứng yên tại chỗ.
Sớm nghe nói Thường Nhạc có quan hệ với cô ta, điều này có phải là thật không? Đôi mắt đẹp của Lâm Quai Quai trộm nhìn sang phía Thường Nhạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc