Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 45

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Thì Ra Số Phận Vẫn Gắn Chặt Bọn Họ Với Nhau.
Lăng Phong Ngãi tức cười, biết tiểu ác ma này lại dùng xưng hô lợi hại như vậy, đường đường là tổng giảm đốc tập đoàn Đinh thị, một tay nắm giữ tất cả khu giải trí vui chơi quốc gia lại bị hai đứa bé này kêu thành "Đinh công công" , bây giờ hắn ta cảm thấy có chút may mắn vì mình là "Chú dao găm" , mà không phải là "dao găm công công" .
"Đây là lần thứ mấy bọn họ đi hưởng tuần trăng mật rồi hả ?" Ám Dạ Tuyệt lấy một tờ khăn giấy lau máu trên tay.
"Ài!" Khả Khả giống như một tiểu đại nhân, lắc đầu thở dài, "Nói là phải bồi dưỡng tình cảm vợ chồng son của bọn họ tốt một chút! Chú dao găm, các chú vứa nói ςướק cái gì a?"
Đại nhân thật là, không trả lời vấn đề của bọn hắn, còn liên tiếp hỏi lại vấn đề của bọn hắn.
Lăng Phong Ngãi xoa xoa đầu Khả Khả, "Muốn giúp cha nuôi cháu ςướק cô dâu!"
"Không được ***ng lung tung!" Khả Khả gạt tay hắn ta r, "Đầu tóc của cháu đều bị chú làm cho rối tung rồi."
"ςướק cô dâu, nhất định chơi rất vui a, hoan hô!" Nhạc Nhạc hoan hô nhảy nhót vỗ tay, "Khả Khả, chúng ta giúp cha nuôi ςướק cô dâu, có được hay không?"
Khả Khả nâng cằm lên, giống như đang suy nghĩ kỹ càng, ra vẻ từng trải thong thả nói: "Dường như. . . . . Dường như. . . . . . Rất thú vị!"
Lại thêm hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn , Ám Dạ Tuyệt còn chưa lên tiếng bọn họ đã bắt đầu nóng lòng muốn thử rồi.
Trong mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt là tầng sương mù dày đặc, dần dần ngưng kết thành băng lạnh không tan, cũng làm trái tim hắn đông cứng lại từng chút một, "Chúng ta nên chúc cô ấy hạnh phúc."
Đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng đập cửa, tiếp theo là một thuộc hạ đi vào, "Tuyệt thiếu, Mộ phu nhân đang ầm ĩ ở vườn tường vi, nói muốn tìm tiểu Tuyết."
"Chẳng phải là Mộ Trần Tuyết đang bị giam ở vườn tường vi sao?"
"Nhưng dường như là Mộ phu nhân không biết tiểu thư, vẫn kêu la muốn ra ngoài tìm kiếm tiểu Tuyết."
Nét mặt Ám Dạ Tuyệt bắt đầu nặng nề, bỗng dưng đứng lên, nhanh chóng bước ra văn phòng.
Lúc này Hạ Khiêm Dật mang thùng thuốc tới, nhìn Ám Dạ Tuyệt đi qua người hắn ta, hắn ta vội vàng nói: "Tuyệt thiếu, vết thương trên tay anh . . . . ."
Trong lòng bàn tay hắn nhuộm đầy máu tươi, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng mảnh thủy tinh nhỏ vụn vẫn còn dính vào giữa ***.
"Mau đi gọi bác sĩ khoa tâm thần!" Bước chân của Ám Dạ Tuyệt không chút ngừng lại, lo lắng bước nhanh về hường vườn tường vi.
*******************************
"Các người không được ngăn cản tôi, tôi muốn đi tìm tiểu Tuyết. . . . . ."
"Mẹ, con ở đây, mẹ còn muốn tìm ai a?"
"Mộ phu nhân, Mộ Trần Tuyết tiểu thư ở ngay đây, thời tiết bên ngoài nóng bức như vậy, không nên đi ra ngoài có được hay không. . . . . ."
. . . . . .
Cách xa vườn tường vi đã nghe tiếng ồn ào truyền tới.
"Bác gái!" Ám Dạ Tuyệt tiến lên đỡ Mộ phu nhân, "Không nên kích động như thế, ngồi xuống yên lặng một chút."
"Ám Dạ Tuyệt, con đã đến rồi, mau đưa bác đi tìm tiểu Tuyết có được hay không? Sao hôm nay con bé không đến gặp bác?" Mộ phu nhân túm chặt ống tay áo của Ám Dạ Tuyệt, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra lo lắng.
"Bác gái, chẳng phải tiểu Tuyết đang ở đây sao?" Ám Dạ Tuyệt kéo Lãnh Mỹ Nhan ở một bên qua.
Mộ phu nhân đẩy Lãnh Mỹ Nhan ra, "Căn bản cô ta không phải là tiểu Tuyết, các người đều đang gạt tôi! Rõ ràng ngày hôm qua Tiểu Tuyết đã cùng đi dạo bộ với tôi."
Dạo bộ? Ám Dạ Tuyệt liền hiểu ra, thì ra bà đã xem Nguyệt Tiêm Ảnh trở thành con gái rồi.
"Bác gái, ngày hôm qua đi dạo cùng bác là bạn của con, không phải tiểu Tuyết. . . . . ."
Bọn họ luôn nói bà nhìn lầm, Mộ phu nhân có chút nóng nảy, "Con gái tôi sinh ra, chẳng lẽ tôi không biết sao? Các người nói cô ta là tiểu Tuyết, trước *** Tiểu Tuyết có cái bớt hoa tường vi, cô ta có sao? Tiểu Tuyết là nhóm máu là RH âm tính, cô ta phải không?"
"Bác nói cái gì?" Ám Dạ Tuyệt hoảng sợ giống như bị sét đánh, đôi mắt tối tăm liền sáng như tuyết, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi ***, "Trước *** Tuyết nhi có cái bớt hoa tường vi màu đỏ?"
"Ừm!" Mộ phu nhân gật gật đầu, quay đầu sang một bên, ánh mắt có chút rời rạc, miệng thì thào nói thầm , "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết. . . . . . Tôi muốn tiểu Tuyết của tôi!"
Ám Dạ Tuyệt rất giống bị sét đánh, thoáng chốc sững sờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng là nhóm máu RH âm tính, cái này có thể trùng hợp. Nhưng là trước *** cô chính là có cái bớt hoa tường vi, cái này cũng có thể trùng hợp được sao?
Nguyệt Tiêm Ảnh chính là Mộ Trần Tuyết mà hắn nhớ thương, tin tức này giống như quăng một quả bom vào giữa hồ trong lòng hắn, thoáng chốc bùng nổ làm cho hồn vía của hắn rời rạc.
Đây là số phận đang đùa giỡn bọn họ sao? Xa cách, gặp nhau. . . . . . Giữa bọn họ vẫn vòng đi vòng lại giống như đang trêu cợt bọn họ, nhưng lại không để bọn họ để lộ ra tầng lụa mỏng. Nhưng. . . . . . Cho dù xa cách số phận vẫn gắn chặt bọn họ với nhau.
Lần này, Ám Dạ Tuyệt không quan tâm sẽ gặp phải khó khăn gì, hắn đều phải đẩy sương mù ra, tìm kiếm Tuyết nhi của hắn.
******************************
Trời vừa tờ mờ sáng, ngôi sao sáng vẫn còn treo trong không trung, lóe ra ánh sáng chói lọi.
Thoáng hiện hai bóng dáng nho nhỏ lén lút lùi vào một cái phòng, một trái một phải, Khả Khả Nhạc Nhạc nhảy lên giường lớn.
Hai tiểu ác ma nhìn nhau cười, tâm ý tương thông, lập tức hiểu được. Nhạc Nhạc nắm cái mũi của Lăng Phong Ngãi, mà Khả Khả lại bịt kín cái miệng của hắn ta.
"Ưm ——" Lăng Phong Ngãi hít thở không được khuôn mặt liền tụ máu đỏ bừng, bỗng dưng mở mắt, thấy trước mắt là hai khuôn mặt phóng to đầy non nót đáng yêu, liền hoảng sợ ngay cả con ngươi cũng trợn to.
Khả Khả Nhạc Nhạc sợ hắn ta ngạt thở bỏ mình, đồng thời buông lỏng tay ra.
"A ——" Một tiếng hét giết heo thảm thiết trời long đất lỡ vang tận mây xanh.
Một tay của Nhạc Nhạc lập tức bịt kín cái miệng của hắn ta,một ngón trỏ tay kia đặt ở bên miệng, "Hư —— không được lớn tiếng như vậy, chú muốn đánh thức tất cả mọi người hay sao?"
"Im lặng một chút, có nghe hay không!" Khả Khả hất cao S***g lục trong tay.
Mồ hôi lạnh của Lăng Phong Ngãi chảy ròng ròng liền gật gật đầu, sau khi Nhạc Nhạc buông tay ra, hắn cố gắng nhỏ giọng, thật cẩn thận hỏi: "Hai vị tiểu tổ tông, xin hỏi hơn nửa đêm các cháu muốn làm gì hả?"
"Bây giờ đã không phải nửa đêm, trời đã sắp sáng." Khả Khả lấy thái độ nghiêm túc sữa đúng hắn ta.
Nhạc Nhạc hối thúc Lăng Phong Ngãi, "Chú dao găm mau thức dây, nếu cha nuôi không bày tỏ có hứng thú tham gia, như thế chúng ta đi ςướק cô dâu có được hay không?"
Lăng Phong Ngãi cười khổ nói: "Vì sao các cháu phải tới tìm chú?"
"Đây không phải là do chú đề nghị sao!" Nhạc Nhạc bĩu môi mềm mại nói.
ςướק Cô Dâu.
Bây giờ Lăng Phong Ngãi rất hối hận, rất chán nản. Hắn ta nghĩ lại mà sợ , lắc đầu, "Nếu Tuyệt thiếu biết chú đưa hai đứa đi ςướק cô dâu, nhất định sẽ lột sạch da của chú a."
Khả Khả lấy ra một lọ chất lỏng trong cái túi nhỏ màu lam, quơ quơ, "Chú có tin không, nếu bây giờ chú không đồng ý, cháu sẽ làm cho lớp da của chú rơi xuống ngay lập tức!"
Lăng Phong Ngãi xem thường uy hiếp của Khả Khả, nhẹ liếc mắt một cái, "Bên trong đó là thứ gì?"
"Acid sulfuric đậm đặc!" Khả Khả biết hắn ta sẽ không tin, cậu mở nắp bình ra, nhỏ một giọt xuống tấm chăn trắng tinh, vải trắng liền thủng một lỗ hổng, xung quanh là viền đen giống như bị thiêu đốt.
Lăng Phong Ngãi hoảng sợ, liền tránh xa hai tiểu ác ma này, chui ra khỏi chăn mới phát hiện trên người mình không một mảnh vải.
"A ——" Nhạc Nhạc hét to một tiếng, dùng hai tay trắng mịn bịt kín mắt, "Chú dao găm thật xấu hổ, lại có thể không mặc quần áo.
Lăng Phong Ngãi lập tức lấy tấm chăn bao quanh mình, "Có biết ngủ trần rất có lợi cơ thể hay không!"
"Vậy chú dao găm có muốn mặc *** ở ngoài hay không?"
"Vì sao?"
"Siêu nhân chính là mặc như vậy a!"
Một hồi hỏi đáp, Lăng Phong Ngãi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đưa hai cái tiểu ác ma rời khỏi Nguyệt Minh Khâu mà thần không biết quỷ không hay. Ba người chỉ sợ thiên hạ không loạn này liên kết, xem ra, hôn lễ của Ám Dạ Lệ và Dạ Tường Vi sẽ đặc biệt thú vị!
*****************************
Tại phòng chứa đồ nhỏ ở nhà thờ, truyền đến một giọng nói mềm mỏng kéo dài ——
"Anh trai tuấn tú, anh không nên tức giận a, chúng em chỉ là muốn giữ anh ở đây một chút thôi, anh liền uất ức ở đây một chút a!" Nhạc Nhạc ngồi chồm hổm , hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cậu bé mặc bộ âu phục nhỏ rực rỡ trước mắt, tuy hai tay cùng hai chân cậu bé đều bị trói buộc nhưng đáy mắt không hề lộ ra chút sợ hãi nào, con ngươi đen nhìn Nhạc Nhạc bắn ra tia sáng săc bén. Trên miệng cậu bé bị dán băng keo, đầu vẫn ngang bướng vung lên, không liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái.
Bên cạnh, Khả Khả dùng khăn tay nhỏ thật cẩn thận lau nước mắt cho bé gái trắng mịn đáng yêu giống như Pu'p bê Hàn Quốc, "Đừng khóc, chờ một lát anh đưa em đi tìm mẹ, có được hay không?"
Cô bé khóc đến đôi má đỏ bừng, nước mắt sáng lấp lánh, hơi hơi gật gật đầu
"Em thật ngoan!" Khả Khả tiến lại gần, trực tiếp nâng khuôn mặt cô bé lên hôn một cái.
Lăng Phong Ngãi không hổ là thuộc hạ được việc của Ám Dạ Tuyệt, chỉ chốc lát liền đưa hai bé hoa đồng* đến đây.
*hoa đồng: là 2 đứa bé đi theo phía sau cô dâu chú rễ a.
Nhưng xem tình hình này, hai anh em như vừa biết yêu này, dường như đã mất hứng thú đi "ςướק cô dâu" rồi . Một đứa thì đang đùa giỡn cậu bé đẹp trai, một đứa thì đang ăn đậu hủ của bé gái.
Lăng Phong Ngãi cảm thấy da đầu run lên, hắn ta nghĩ mình nhất định là bị điên rồi, mới chịu đồng ý đi làm loạn với hai tiểu quỷ này. Hắn tức giận đến tăng huyết áp, đỡ trán, "Hai đứa nhanh một chút, nếu hai đưa tiếp tục nói chuyện yêu đương như vậy, chờ hai đứa thay quần áo thì hôn lễ đã kết thúc."
"Đúng a...!" Nhạc Nhạc đứng lên, đôi mắt trong sáng xoay tròn, nhìn Khả Khả bên cạnh, "Anh, như này đi, anh giúp em *** áo của cậu ấy, còn quần áo của anh trai tuấn tú này để em giúp anh cởi." Nói xong, hai anh em có bao nhiêu yêu thương lẫn nhau a.
Lăng Phong Ngãi tức giận đến sắp phun máu, vào lúc này vẫn còn không quên ăn một chút đậu hủ non của bọn nó, hắn ta thật sự phục anh em ác ma này.
****************************
Hoa bách hợp **** tươi đẹp và hoa hồng rực rỡ làm cho khắp nơi nhà thờ giống như thiên đường mơ mộng. Lụa mỏng viền tơ bay lượn trong gió, thật giống như làn khói lúc ẩn lúc hiện, lượn lờ dâng lên.
Hình cưới của Ám Dạ Lệ cùng Dạ Tường Vi đặt ngay chỗ tiếp khách, hai người thân mật ôm nhau, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Ám Dạ Lệ nghiêng mặt, không nhìn thấy mặt nạ bạc, ngũ quan anh tuấn, mặc lễ phục màu trắng, thật giống như một vị hoàng tử đi ra từ cổ tích. Đôi mắt thăm thúy chứa đầy ánh sáng hạnh phục, vẻ mặt chân thành đứng bên cạnh Dạ Tường Vi.
Dạ Tường Vi mặc áo cưới trắng tinh, hoa văn phức tạp, trên làn váy bồng tô vẽ một bông hoa. Một tay cô khoát lên khuỷu tay của Ám Dạ Lệ, cô hơi khép mắt, ở trong mắt dường như chứa vui sướng khi kết hôn, nhưng chân mày của cô hơi hơi dương lên, phủ lên một chút băn khoăn.
Tấm hình cưới này làm cho mắt của Ám Dạ Tuyệt đau đớn, hắn lặng lẽ đứng ở nơi xa, nắm chặt thiệp mời trong tay. Một tia sáng nhỏ nhặt chiếu trong mắt, tấn công băng lạnh ở đáy mắt hắn, băng sắc bén đâm vào trái tim hắn, đau đớn liền truyền đi khắp toàn thân. Mỗi một lần hít thở, có vẻ càng *** hơn.
Một góc vắng trong nhà thờ truyền đến giọng nói phẫn nộ, "Đây là cái gì, sao hai đứa lại để cho chú mặc như vậy!"
Lăng Phong Ngãi mặc một bộ váy, đầu đội tóc giả, giả dạng như thế này đã đủ kinh động rồi, Nhạc Nhạc còn lấy son phấn tô vẽ loạn trên mặt và miệng của hắn ta, "Chú dao găm nên phối hợp tốt một chút. Chú là nhân vật lớn ở tổ chức \'Ám\', chắc chắn vừa xuất hiện sẽ có người nhận ra ngày, vậy thì làm sao chú trà trộn vào đám người kia để xem xét tình hình chứ? Vì cha nuôi có thể thuận lợi ςướק cô dâu, chú dao găm uất ức một chút không được sao."
"Chú có thể giả thành một ông bác, không cần phải hy sinh như vậy chứ?" Lăng Phong Ngãi cười khổ không thể nói.
Khả Khả lấy ra một đôi tất bao bên ngoài chân hắn ta, "Chú dao găm lợi hại như thế, đương nhiên phải khiêu chiến độ khó, đúng không?" Tiểu quỷ này, lại học được những lời tâng bốc người khác.
"Có được hay chưa a!" Lăng Phong Ngãi bị hai tiểu quỷ dày vò quá mệt mỏi rồi.
Sao hai cái tiểu quỷ có thể vui vẻ và dốc lòng trang điểm cho người ta như thế, người thứ nhất có được vinh hạnh để hai đứa vẽ chính là Nhậm Mục Diệu, bây giờ vận xui đã phủ xuống trên người Lăng Phong Ngãi.
"Rất, rất. . . . . . Rất có cá tính a...!" Nhạc Nhạc "rất" một hồi lâu, mới tìm ra một từ thích hợp mà không thương tổn thương đến lòng tự trọng của hắn ta để diễn tả.
Lăng Phong Ngãi cầm cái gương nhỏ, vừa nhìn, "Quỷ a!"
Phấn lót trắng bệch, son môi đỏ tươi, mắt đen thui, còn có hai má hồng tròn tròn. Chính là trang điểm con rối nghệ thuật cổ đại ở Nhật Bản.
Khả Khả kéo ống tay áo của hắn ta lôi ra ngoài, "Đi mau a! Không cần hét quỷ, bây giờ quỷ thấy chú cũng sẽ quay đầu bỏ chạy." Đây là lời nói thật lòng của Khả Khả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc