Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 699

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong hồ vốn là có người ẩn núp, lúc Vân Thiếu Khanh tới cũng đã lặng lẽ rút lui, cho nên hiện tại không có nguy hiểm gì.
Ngôi viện này một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay người Thẩm gia.
Qua mấy ngày, thuyền Ngụy An Lương sửa xong, đoàn người lên thuyền tiếp tục xuôi nam.
Mặc dù trên đường bị tổn thất mất người, nhưng dọc đường Tào bang tự nhiên có người tiếp ứng, cho nên trừ một cái thuyền lớn, còn có mười mấy con thuyền khác đi theo, phụ trách vận chuyển ngựa lương thảo hành lý.
Thuyền lớn cũng không phải là thuyền khách bình thường, mà là thuyền khách Tào bang đặc chế để đi trên sông, chia làm hai tầng trên dưới, khoang thuyền có gian phòng rộng rãi sáng ngời, bên trong vô cùng thoải mái.
Hơn nữa thuyền đi ổn định, làm cho người ta dường như không cảm thấy lắc lư.
Trừ mười gian phòng, trên boong thuyền ở mũi thuyền còn xây dựng lầu các, che gió che mưa, lại thích hợp ngâm gió thưởng trăng, cực kỳ sướng ý.
Lên thuyền rồi, Thẩm Tinh Tinh nhìn Tô Mạt một cái: “Tô tiểu thư, phương bắc các ngươi không có thuyền như vậy đi, trong vườn hoa nhà của chúng ta còn có thuyền hoa đặc biệt, không chỉ lớn như thế này, càng thêm cao quý đẹp mắt so với cái thuyền này, đến lúc đó nhất định mời ngươi tới.”
Tô Mạt cười cười: “Vậy cũng đa tạ. Chẳng qua ta nghe nói có thuyền đi trên biển lớn dài vài chục trượng, cao bốn năm tầng, còn có chứa pháo, có thể trồng rau nuôi súc vật ở phía trên, không biết nhà Thẩm tiểu thư có hay không, ta rất muốn đi thăm cái đó.”
Thẩm Tinh Tinh giận đến méo cả miệng, hầm hừ lên thuyền, chiếm một nửa số gian phòng tốt ở tầng thượng.
Người khác cũng không cùng nàng so đo, một là nhìn mặt mũi của Thẩm Tam, hai là đấng mày râu cùng một tiểu thư nhõng nhẽo so đo, cũng quá mất mặt.
Cho nên như Ngụy An Lương là chủ nhân, cũng tình nguyện cùng Thẩm Tam, Vân Thiếu Khanh chen vào một gian phòng, Hoàng Phủ Cẩn mang theo Lưu Vân một gian, Tô Mạt có một, Lan Nhược tỷ muội một gian.
Những người khác nếu như không ở dưới, chỉ tùy ý đi theo trên thuyền, ngược lại càng rộng rãi hơn.
Thuyền một đường đi về phía nam, trên đường cũng không gặp nguy hiểm gì, kẻ địch thật giống như có gì cố kỵ nên rụt móng nhọn về.
Tô Mạt nghĩ chắc là bởi vì Vân Thiếu Khanh đã tới.
Lúc Vân Thiếu Khanh chưa tới, bẫy rập cái này tiếp theo cái kia, mà từ khi hắn đến, Tử Vi Lạc Hồn Trận bị phá, Doãn Thiếu Đường chạy trốn, những người áo trắng cũng không tự nhiên xuất hiện nữa.
Cho nên Tô Mạt lập tức cảm thấy bọn họ và Vân Thiếu Khanh phải chung một chiến tuyến, trợ giúp hắn chính là trợ giúp mình, dù sao tìm được sư tỷ của hắn, vậy bọn họ cũng trừ đi một đại địch, những người Doãn Thiếu Đường đó cũng sẽ không thể không chút kiêng kỵ ra chiêu như vậy nữa, nhất định phải thu lại.
Có thể nói cả thuyền mình Tô Mạt là vui vẻ nhất.
Không vui rất nhiều, mỗi người đều có lý do, Thẩm Tam bởi vì Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương có thể bởi vì thấy tồn tại uy hiếp đối với Tào bang, mặt Thẩm Tinh Tinh âm trầm thế nào cũng không nói chuyện.
Tô Mạt còn lâu mới để ý tới nàng, nàng thích coi mình là quân xanh, mình cũng không có biện pháp.
Huống chi ai biết đến lúc đó có thể trở mặt là địch hay không đây? Mặc dù không nhìn ra ***ì khác thường ở Thẩm Tam, cũng không đại biểu cho suy nghĩ thật của Thẩm lão gia.
Cái tiểu phu nhân gì đó kia, có thể chính là sư tỷ Vân Thiếu Khanh, nếu như là mượn Thẩm gia đối địch cùng Đại Chu thì sao?
Cho nên trong nội tâm Tô Mạt vẫn giữ vững giới hạn với người Thẩm gia.
Nhạc Phong Nhi là một lát nhìn Hoàng Phủ Cẩn một chút một lát lại nhìn Tô Mạt một chút, sắc mặt âm tình bất định, hoặc là điềm đạm đáng yêu, lệ quang điểm một cái, hoặc là oán giận đầy cõi lòng, mắt lộ ra hung quang.
Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đã tỉnh lại, Tô Mạt cũng nói cho bọn họ nghe chuyện tình Lưu Vân, hơn nữa bảo đảm nhất định sẽ làm cho Lưu Vân tỉnh lại.
Bọn họ cũng đều biết, người tập võ, nhất là làm đại sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể biết trước, cụt tay hoặc là tàn tật cũng có thể.
Chỉ là bọn hắn không ngờ tới Lưu Vân sẽ như thế mà mạnh hơn, mặt ngoài dịu dàng mà bên dưới lại là một trái tim quật cường như thế.
Lưu Hỏa cùng hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được lòng của Lưu Vân, cũng không hiểu được vì sao hắn làm như vậy.
“Nếu như xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải là mọi người cùng nhau gánh chịu sao? Nếu ta gãy tay, ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, nhưng có mọi người ở đây, ta sẽ kiên cường. Lưu Vân làm sao lại không như ta chứ?”
Lan Nhược nhìn hắn một cái, miễn cưỡng tựa vào trên ván giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao biết hắn sẽ không kiên cường?”
Lưu Vân vẫn luôn là người nghĩ cho người khác, săn sóc dịu dàng, hắn gãy tay vì tiểu thư, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng tiểu thư trong lòng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy đối với hắn có điều thua thiệt, xin lỗi hắn.
Như vậy, tiểu thư cũng sẽ không vui vẻ.
Lưu Vân là người hay săn sóc như vậy, làm sao có thể sẽ để mình cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt tiểu thư, gia tăng phiền não của nàng?
Mà tiểu thư tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên đối với Lưu Vân cũng không ra vẻ người được cứu nên biểu hiện cái kiểu cảm động đến rơi nước mắt hoặc là cam kết chăm sóc các loại, chính là sợ Lưu Vân sẽ có gán***.
Hai người thông minh như, đều vì đối phương mà suy nghĩ, vì vậy làm được chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nàng liếc Lưu Hỏa một cái, tại sao loại đầu đơn giản như ngươi có thể nghĩ thông?
Lan Như khuyên Lưu Hỏa: “Thân thể ngươi vừa đỡ một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, còn nữa, nhỏ giọng một chút, để tiểu thư nghe thấy, nàng sẽ càng khó chịu hơn.”
Mấy ngày nay nàng cùng tiểu thư cơ hồ như hình với bóng, mặc dù mặt ngoài tiểu thư không nói, nhưng lúc ở cùng một chỗ, nàng nhìn ra tiểu thư rất đau đớn.
Lần đó tiểu thư vẫn còn đang vẽ một bức tranh, Lan Như nhìn trộm một chút, hình như là cái cánh tay, sợ tiểu thư đau lòng, nàng không dám nói.
Bức họa kia cũng không biết đi nơi nào.
Tô Mạt không nói cho bọn hắn là đang lặng lẽ nghiên cứu tay chân giả, muốn cho người làm sau đó cho Lưu Vân dùng.
Dù sao cánh tay Lưu Vân cũng không phải hoàn toàn bị phế, có một đoạn vẫn có tri giác, chỉ cần hắn rèn luyện, có thể luyện được tay chân giả không sai biệt lắm với cánh tay thật.
Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thành thục, nàng cũng không tùy tiện nói ra, tránh cho càng hy vọng thì càng thất vọng.
Mình chịu đựng, dù sao cũng hơn mấy người cùng lo lắng theo thì tốt hơn.
Lan Như đi tới ngoài cửa nhìn một chút, tiểu thư cùng thiếu gia cùng mấy người Vân Thiếu Khanh nói chuyện phiếm ở trên sàn tàu, nên không nghe được bọn họ nói chuyện, nàng đóng cửa lại, giảng cho Lưu Hỏa: “Vân công tử phân phó, ngươi và tỷ tỷ bây giờ còn chưa thể dùng sức quá mức, ít nhất phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được, nếu không sẽ tổn thương căn cốt. Thân thể của người, không phải không để lại thương tích coi như xong, chỉ là ngươi không thể để tiểu thư lo lắng vì ngươi, nàng khẩn trương rồi, phân phó ta nhất định phải nhìn chòng chọc các ngươi, không cho vận công, không được nhúc nhích, không cho......”
“Tốt lắm, Tiểu Như muội tử, ngừng lại.” Lưu Hỏa cảm thấy nhức đầu: “Chỉ là mấy ngày không gặp, ta cảm thấy được ngươi thật giống như đã thành người khác. Còn nữa, cái tên Vân công tử đó có gì lợi hại sao? Nhìn từng người các ngươi đều tôn thờ hắn như vậy, mà so với thiếu gia, kém xa.”
Lan Như liếc hắn một cái: “Ngươi bớt nói nhảm, Vân công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tiểu thư cùng thiếu gia cũng tôn kính hắn đấy. Không muốn bị A Lí tới xuống tay, ngươi đàng hoàng một chút.”
Lưu Hỏa bĩu môi, hắn xác định không quen tên Vân Thiếu Khanh đó, nhìn thì dịu dàng ưu nhã, trên thực tế không chừng tâm địa giản giảo, khi nhìn tiểu thư, ánh mắt kia liền có điểm không ổn, biết mắt ngươi sáng, nhưng có tất yếu mỗi lần thấy tiểu thư thì liền sáng mắt lên như thế không?
Thật là người mù cũng biết hắn không có ý tốt, bọn họ thương hại nên mới nói chuyện với hắn.
Thật là quá mức!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc