Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 669

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhạc Phong Nhi cười nói: “Thẩm tiểu thư thật thông minh, rất có thể đấy.”
Phỉ Thúy đang kéo rèm cửa sổ, nghe được bên ngoài có tiếng vang, “Trong trạm dịch này, luôn có lũ mèo hoang đáng ghét.”
Nói xong kéo rèm xuống, mọi người đều đi ngủ.
Cùng lúc đó, trong trạm dịch, một bóng dáng thật nhanh bay đi, đến bên ngoài địa phương bí ẩn, hắn móc từ trong tay áo ra hai con rắn thật nhỏ, tê tê phát ra mấy tiếng của loài rắn, hai con rắn nhỏ này liền được ra lệnh, chia ra hai phương hướng Đông Tây bay đi.
Tốc độ nhanh, có thể nói tuyệt thế.
Người nọ khe khẽ hừ một tiếng, lại nhanh chóng trở về trạm dịch.
Tô Mạt mang theo Lưu Vân, A Lí, Lan Như, quyết định vận khởi khinh công, vẫn hướng núi hoang chạy tới.
Lúc quá nửa đêm, đến được dưới chân núi hoang, hội họp cùng 3 tổ thủ hạ.
Ali đã sớm bàn bạc với bọn họ, lần này chỉ tìm tổ trưởng mỗi tổ phân phó một chút, liền tự mình hành động.
Bọn họ đã sớm thăm dò qua, núi hoang tổng cộng có sáu cửa động, trong đó hai bị bỏ phế.
Nếu như muốn có số lượng rắn độc lớn ra vào, tự nhiên phải từ cửa động mà vào, không thể nào đi vào lỗ thủng cực nhỏ trên tảng đá.
Ba tổ trưởng tiến lên, đem tình huống mình thăm dò được nói cho A Lí cùng Tô Mạt xem, từng cái cửa động đều kiểm tra hết.
Bọn họ dùng hương đặc biệt thử dò xét qua, những con rắn độc kia liền núp ở bên trong.
Bọn họ còn chuẩn bị lượng lớn hùng hoàng, chỉ chờ Tô Mạt hạ lệnh.
Tô Mạt dẫn theo bọn hắn tới một thềm đá bỏ hoang, đến một nơi bằng phẳng, liền phục ở đó mà lắng nghe.
Hôm nay thính lực nàng càng ra lợi hại, thậm chí có thể nghe được âm thanh khác thường trong sơn động.
Thử nghĩ có thể mười mấy vạn, vài chục vạn con rắn độc tụ chung một chỗ, tuyệt đối không thể nào yên lặng, cắn xé lẫn nhau, hoạt động cũng là thường.
Nàng dẫn theo người vây quanh ngọn núi, tìm đúng một chỗ, cũng để lại dấu hiệu, lưu lại người ở nơi đó.
Trên đường nếu như gặp rắn tự tiện ra ngoài, lập tức giết không tha.
Không tới hai canh giờ, bọn họ căn bản khảo sát được hết tình huống, A Lí đã lấy ra Phích Lịch đạn đặc dị Tô Mạt mang tới.
Mỗi người 3 quả, đủ để tạc bằng tòa núi hoang.
Tô Mạt dẫn theo mấy người Lan Như xuống núi trước, sau đó lấy đèn ***g cùng tiếng còi để chỉ huy.
Đang lúc chờ đợi, đột nhiên trong sơn động có dị động, những con rắn kia nhưng đột nhiên cực kì H**g phấn, phần lớn đều bò ra ngoài.
Giống như nhận được tín hiệu gì, liều mạng chạy ra ngoài.
Có mấy đội viên canh giữ ở ngoài động khẩu trở tay không kịp, lập tức bị cuốn vào xà trận, lập tức hóa thành bạch cốt.
Tô Mạt ở phía xa không biết tình huống thế nào, A Lí bay người lên kiểm tra trước, xác định những con rắn độc kia đang mãnh liệt ùa ra, giống như sóng biển làm người ta hoảng sợ.
Hắn vội vã hồi báo Tô Mạt biết, Tô Mạt quyết định thật nhanh, “Lập tức đắp toàn bộ hùng hoàng lên.”
Việc cấp bách không phải giết rắn, mà là tự vệ.
Vài chục vạn con rắn vây lại, mấy người bọn hắn, chỉ sơ sẩy một cái, rất có thể toàn bộ vùi thân bụng rắn rồi.
Chỉ là vì sao những con rắn này đột nhiên có hành động như vậy, trước cũng vẫn rất an tĩnh.
Thế nhưng đột nhiên giống như được ra lệnh.
Chẳng lẽ là cạm bẫy?
Lại không giống, nếu như là bẫy rập, những con rắn này cũng sẽ không không đầu không đuôi nối tiếp chạy ra ngoài.
Trốn!
Chính là trốn, bọn chúng cũng đang trốn mệnh!
Sau khi biết được chuyện này, Tô Mạt lập tức trấn định lại, để những đội viên kia lập tức tản ra 4 hướng, sau đó đem củi đã chuẩn bị trước vây lại, vẩy hùng hoàng vào bên trong, sau đó đốt lửa.
Kể từ đó, lửa lớn hừng hực dấy lên, những con rắn kia bị ngạt, liền tập trung vào một phương hướng mà đi.
Tô Mạt cho người lưu lại hướng kia, là địa thế bọn họ đã thăm dò tốt, nơi đó có một vùng hồ nước.
Hơn trăm người cùng hành động, động tác rất nhanh, thời điểm lửa cháy lên, những con rắn kia lăn lộn, cấu xé, đua tranh trốn bán sống bán ૮ɦếƭ.
Đến cuối cùng một ít bị thiêu ૮ɦếƭ ở trong lửa, phần lớn thì chạy trốn theo một phương hướng khác.
Sau đó Tô Mạt tuyển trong số đội viên, yêu cầu là khinh công tốt, trang bị đầy đủ hết, trên người quấn chặt bằng băng vải, còn mặc một lớp áo da vàng, để ngừa nếu bị một lượng lớn rắn tập kích, có thể ngăn trở một hồi.
Diệm Sơn phun lửa, xà trận như sóng lớn, sóng biển quay cyoongf, may là những người này đều thân kinh bách chiến, mà cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Rất nhanh chóng, A Lí ra lệnh một tiếng, tự mình dẫn đội viên lấy cây gậy trúc dài chống mình, đi vào trong xà trận, dẫn bọn chúng đi vào ao nước nhiều hơn.
Rồi sau đó, Phích Lịch đạn ném ra, “Ầm” âm thanh bên tai không dứt.
Lập tức huyết nhục văng tung tóe, mùi tanh xộc lên, chấn động thiên địa.
Lan Như cùng Tô Mạt đứng ở đằng xa, đều cơ hồ bị huyết nhục nổ tung bay lên rbắn lên người, may nhờ A Lí đã sớm cho người chuẩn bị che dù, ngay tại chỗ bảo vệ cho 2 người.
Thời điểm có tiếng nổ mạnh, vì có những con rắn lọt lưới, A Lí cho người mang hùng hoàng lùng bắt xung quanh, phàm là rắn độc nơi này, giết không cần hỏi.
Vốn là rắn hoang ở chỗ này, cũng gặp tai họa, cơ hồ không có con nào lọt lưới, tất cả đều bị đánh ૮ɦếƭ.
Thời điểm chân trời phía đông sáng lên, mới thấy nơi này huyết nhục văng tung tóe, thê thảm không nỡ nhìn, làm cho người ta hoài nghi ở đây mới vừa trải qua chém giết kịch liệt.
Mà ao nước là huyệt trực tiếp chôn lũ rắn độc, nước đổi thành màu đỏ, huyết nhục đen thùi lùi nổi lềnh phềnh.
Tô Mạt bịt mũi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Lan Như cùng Lưu Hỏa: “Chúng ta trở về.”
A Lí theo kịp, “Tiểu thư, ta cho người đi thông báo Chu Tri phủ, coi như là để cho tên bạch kiểm hắn một công lao, dọn dẹp chỗ này.”
Tô Mạt gật đầu một cái, “Ngươi dẫn người vào trong vây bắt một lần nữa, những con rắn độc kia đều là người đặc huấn, vừa ác độc lại giảo hoạt, ngộ nhỡ có một con lọt lưới, dân chúng địa phương hoặc là người đi ngang qua đều sẽ gặp nạn.”
Bọn họ cũng là loại người có thể biến thành cùng hung cực ác, nếu vạn vạn giữ không được.
A Lí lĩnh mệnh, lập tức đi phân phó.
Tô Mạt dẫn theo người trở về trạm dịch.
Thời điểm bọn họ về tới trạm dịch, đám người Hoàng Phủ Cẩn còn chưa trở lại, nàng không khỏi có chút gấp gáp, lẽ ra lấy thực lực Hoàng Phủ Cẩn, đối phó Hắc Xà không thành vấn đề.
Coi như còn có những thứ lâu la khác, cũng sẽ không quá khó giải quyết, nên so với nàng về sớm hơn mới đúng.
Vốn là Thẩm Tinh Tinh muốn tìm Tam ca xui khiến đám người mau chóng rời đi, không cùng đường bọn Tô Mạt, hôm nay nghe nói Hoàng Phủ Cẩn không về, lập tức cũng gấp: “Tô Mạt, các ngươi rốt cuộc làm cái chuyện gì người không nên thấy được rồi hả? Đêm hôm khuya khoắc chạy đi đâu?”
Nhạc Phong Nhi vừa thấy Tô Mạt trở lại, mà Hoàng Phủ Cẩn không thấy tăm hơi, hơn nữa cho là Tô Mạt giấu Hoàng Phủ Cẩn đi, muốn từ bỏ mình, lập tức cũng khóc: “Tiểu thư, ngài, ngài, thế nào lòng dạ ác độc như vậy, tại sao có thể khắp nơi bức bách Vương Gia như thế.”
Tô Mạt đang phiền muốn ૮ɦếƭ, nơi nào có tâm tình để ý tới nàng, lườm nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng, không có việc gì liền đàng hoàng ở đó mà ngây ngô, chớ thêm phiền.”
Nhạc Phong Nhi khóc đến càng đau lòng, Thẩm Tinh Tinh không ưa lại muốn cùng Tô Mạt cãi vã.
Thẩm Tam khuyên muội muội, nhìn về phía Ngụy An Lương, “Ngụy bang chủ, thủ hạ ngươi nhiều, không bằng giúp đỡ Tô tiểu thư nghĩ biện pháp một chút, xem có thể đi tìm Hoàng Phủ thiếu gia hay không.”
Tô Mạt nói cám ơn: “Không cần, ta dẫn người đi xem một chút.”
Nhạc Phong Nhi hét lên một tiếng, chợt xông lại, ngăn ở trước mặt Tô Mạt: “Không được, ngươi không thể đi.”
Nàng chắc chắn Tô Mạt lừa gạt Hoàng Phủ Cẩn ra ngoài, sau đó bọn hắn sẽ hội họp, chỉ là bỏ mình lại.
“Nếu như ngươi đuổi ra đi, ta liền lập tức ૮ɦếƭ ở trước mặt ngươi, ta xem làm sao ngươi giao phó cùng Vương Gia!” Nhạc Phong Nhi thay đổi vẻ nhu nhược đáng thương lúc trước, gương mặt ác độc khăng khăng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc