Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 636

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đến nửa đêm, Thẩm Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt, Ngụy An Lương cũng có chút lo lắng, nghĩ có nên đi mời lang trung hay không, trong bang của hắn cũng có người biết y thuật, đáng tiếc lại không có ở đây.
Hắn nhìn về phía đông gian phòng, đi qua gõ cửa, "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, có thể giúp đỡ một chút không?"
Tô Mạt ngủ ở bên trong, Hoàng Phủ Cẩn ở phòng ngoài tĩnh tọa luyện công.
Cả đêm nha đầu Linh Đang kia đều không chịu yên tĩnh chút nào, cứ ở đó quát mắng, tức giận ném cái này ném cái kia, thậm chí còn khóc lóc, về sau thấy tiểu thư không tốt lên, liền gào khóc, gọi Ngụy An Lương tới tìm cách.
Nàng ta thật muốn điên lên.
Phỉ Thúy một mực khuyên, hy vọng nàng ta có thể khiêm tốn một chút, nàng ta lại quay ra mắng Phỉ Thúy, nói Phỉ Thúy không biết bảo vệ tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ không bệnh thành như vậy.
Sau khi biết rõ thân phận của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thì Ngụy An Lương cũng không lo lắng chút nào, cũng không sợ dọa người, công khai gõ cửa, cũng không để ý là đã hơn nửa đêm.
Hắn thậm chí không cảm thấy nửa đêm gõ cửa phòng người ta thì có gì không ổn, huống chi là cô nam quả nữ, ở trong lòng hắn sớm đã nhận định hai người họ vẫn trong sạch, chẳng qua là tính tình thoải mái không để ý tới ánh mắt thế tục mà thôi.
Người ra mở cửa là Hoàng Phủ Cẩn, hắn mời Ngụy An Lương đi vào.
Ngụy An Lương nói cảm ơn nhưng không đi vào, chỉ nói: "Có thể mời Hoàng Phủ thiếu gia ra tay cứu Thẩm tiểu thư được không?"
Hắn tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều biết y thuật, người khác không biết, nhưng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn không gì không biết.
Hoàng Phủ Cẩn có chút khó xử, nhìn vào phòng bên trong một cái, hắn không muốn quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, lại không muốn tự mình đi xem vị Thẩm tiểu thư kia.
Giọng nói lười nhác của Tô Mạt vang lên từ bên trong, "Mời Ngụy bang chủ đi tìm Lan Nhược, nàng ấy có thể giúp được ngài."
Ngụy An Lương không biết gì sao, tim đập rộn lên, hắn không ngờ tới cô nương có vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết giống như hoa sơn chi, vậy mà lại có giọng nói quyến rũ như vậy.
Hoàng Phủ Cẩn nói với Ngụy An Lương, "Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện."
Không biết vì sao hắn có chút không thoải mái, Mạt nhi càng ngày càng lớn, vẻ mỹ lệ của nàng che cũng không che được, nam nhân mơ ước đến nàng càng ngày càng nhiều.
Hai má Ngụy An Lương đỏ lên, không biết chính mình vừa rồi có thể hiện ra gì không, có bị Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy hay không?
Không lâu sau Lan Nhược đi lên, Lan Như đi phía sau, mở hà bao ra, lấy ra một túi kim.
Bên trong là kim đặc chế Tô Mạt đặt người làm, chuyên dùng để châm cứu, dùng để giải độc.
Linh Đang lau khô nước mắt, liếc nhìn Lan Nhược một cái, vẻ mặt đề phòng, che chắn cho Thẩm Tinh Tinh, nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
Chẳng lẽ là muốn ám hại tiểu thư nhà nàng.
Lan Nhược thờ ơ nhìn nàng ta, "Nếu muốn nàng ta sớm khỏi bệnh thì tránh ra, nếu không tránh ra thì ta đi."
Nói xong liền mở túi châm ra, Lan Như giúp nàng dùng cồn khử trùng.
Ngụy An Lương vội tiến lên giải thích là Lan Nhược là tới châm cứu giúp Thẩm tiểu thư, bảo Linh Đang tránh sang một bên, đừng để chậm trễ thời gian.
Phỉ Thúy cũng nói: "Linh Đang, đừng như vậy, Lan Nhược cô nương là muốn cứu tiểu thư."
Linh Đang vô cùng miễn cưỡng tránh sang bên cạnh, Lan Nhược liếc mắt nhìn Ngụy An Lương một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Ngụy An Lương sờ sờ mũi, thiếu chút nữa thì quên, hắn phân phó mấy thị nữ ở lại để tùy thời sai bảo, Lan Nhược cần gì thì lập tức chuẩn bị, còn hắn thì đi xuống lầu.
Buổi tối bị ầm ĩ cả đêm như vậy, khiến Tô Mạt ngủ không được ngon, đồng hồ sinh học bị đảo lộn, đã tỉnh nhưng lại có chút đau đầu.
Nàng rời khỏi giường, lười biếng nghiêng người tựa bên thành giường, Hoàng Phủ Cẩn liền ôm nàng vào ***, giúp nàng mát xa đầu.
"Này, sắc trời đẹp như vậy, vì sao không khởi hành đi, còn ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp, thật sự là mất mặt ૮ɦếƭ đi được!"
Một giọng nói dõng dạc truyền từ bên ngoài vào, liền thấy Thẩm Tinh Tinh thần thái rạng rỡ đi từ bên ngoài vào, mím môi, khinh bỉ nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lờ nàng ta đi, quay đầu lại nói chuyện cùng với Hoàng Phủ Cẩn.
Thẩm Tinh Tinh bị coi như không khí, tức giận đến mức dậm chân nói: "Đường đường là Tề vương gia, tiểu thư phủ Quốc công, lại không biết thẹn thùng như vậy."
"Thẩm tiểu thư, người không biết thẹn thùng chính là ngươi đấy, ngươi không mời mà vào là có ý gì?" Tô Mạt nhìn qua vai Hoàng Phủ Cẩn, cười cười nhìn Thẩm Tinh Tinh.
Thẩm Tinh Tinh tức giận, "Ngươi là đồ không biết xấu hổ, ngươi biết rõ trời sẽ mưa, vậy mà không ngăn chúng ta lại, để chúng ta phải dầm mưa như vậy. Sau đó ngươi lại chậm chạp ở phía sau không đến kịp, hại ta bị bệnh, ngươi nói xem, có phải là ngươi cố ý hại ta không?"
Tô Mạt không thèm nhìn tới nàng ta, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, từ nhỏ đến lớn, nàng ta có khi nào đã bị đối xử như thế này đâu.
Thẩm Tinh Tinh thở phì phì xông lên phía trước, đưa tay định kéo lấy Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn lại theo bản năng phất tay một cái, liền khiến nàng ta ngã ra ngoài, Phỉ Thúy đi theo sau vội vàng đỡ lấy nàng ta, "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Thẩm Tinh Tinh nước mắt dâng lên, không dám tin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Ngươi, ngươi, vậy mà lại ra tay với ta?"
Hoàng Phủ Cẩn có chút áy náy, quên mất nàng ta là nữ tử, chỉ cần là người có ý định ra tay với Tô Mạt, hắn liền theo bản năng chắn ở phía trước.
Xem ra tình cảm của mình đối với Tô Mạt đã trở thành một loại bản năng, không cần suy nghĩ tới bất cứ điều gì khác, bản năng sẽ nói cho hắn biết nên làm gì.
Nghe thấy Thẩm Tinh Tinh nói như vậy, hắn cảm thấy mình là một đại nam nhân vậy mà lại đối xử như vậy với một nữ nhân, quả thật không vẻ vang lắm, vì thế hắn nói lời xin lỗi, "Xin lỗi, không làm cô nương bị thương chứ."
Thẩm Tinh Tinh nghe hắn quan tâm đến mình, liền cảm thấy hắn không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng không vô tình với mình.
Nàng ta lau nước mắt, để Phỉ Thúy đỡ tiến lên hai bước, cúi người, "Hoàng Phủ công tử địa vị cao quý, lại có thể thân thiết với người ngoài như vậy, thật sự là hiếm có. Dân nữ vô cùng khâm phục."
Nhìn bộ dạng nhu thuận, dịu dàng của nàng ta, Tô Mạt cũng thấy mệt thay, vốn là một đại tiểu thư điêu ngoa, bây giờ lại thành con cừu nhỏ rồi.
Vẫn là nhìn bộ dạng sinh khí dồi dào của nàng ta thuận mắt hơn.
Nàng cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nói: "Thẩm tiểu thư, không cần mệt mỏi vậy đâu, giả vờ cũng không làm cho tốt, còn không mau về chuẩn bị đi, bằng không đợi lát nữa đi rồi, đừng nói là chúng ta không nhắc nhở ngươi."
Thẩm Tinh Tinh nghe vậy vội vàng gọi Linh Đang, bảo nàng ta nhanh chóng thu dọn, lại bảo Phỉ Thúy đi tìm Ngụy An Lương.
Tô Mạt có tỷ muội Lan Nhược chuẩn bị, Hoàng Phủ Cẩn có Lưu Vân, động tác của bọn họ nhanh nhẹn, phải nói là rất nhanh.
Thẩm Tinh Tinh vẫn còn đứng ngốc ở đầu cầu thang, thấy Hoàng Phủ Cẩn từ trong phòng của Tô Mạt đi ra, vội vàng đuổi theo, "Hoàng Phủ công tử, có thể nghe ta nói một câu không?"
Bọn họ đoán rằng Hoàng Phủ Cẩn sẽ cải trang, không muốn người khác biết thân phận vương gia của hắn, nhưng vẫn gọi là Hoàng Phủ Hoàng Phủ, chỉ sợ rằng không ai là không biết thân phận hoàng gia của hắn rồi.
Dù sao ở trên đất Đại Chu này, chỉ có một nhà hoàng đế là họ Hoàng Phủ, người cùng họ cũng đều là hoàng thân.
Chẳng qua là Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới điều này, cũng kệ bọn họ gọi.
Hắn quay đầu nhìn nàng ta, "Thẩm tiểu thư có chuyện gì sao?"
Thẩm Tinh Tinh cười duyên bước lên trước, "Không có việc thì không thể tới tìm huynh sao? Ta muốn mời huynh tới nhà ta chơi, khẳng định cha ta rất vui mừng khi thấy huynh."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu nói: "Ta và Mạt nhi lần này chính là muốn đến bái phỏng lệnh tôn."
Thẩm Tinh Tinh chu miệng, Tô Mạt này, còn nói là sẽ không chạy gì đó, hóa ra là bản thân muốn đi, thật là biết lừa người khác.
Nàng ta hậm hực nói: "Hoàng Phủ công tử, với thân phận và tính tình của người, sao có thể đi cùng Tô Mạt."
Một chút cũng không xứng.
Hoàng Phủ Cẩn có thể chấp nhận những nghi ngờ về hắn, nhưng lại không thích người khác ở trước mặt hắn nói không tốt về Mạt nhi, cho dù là kín đáo phê bình cũng không được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc