Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 570

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Gần như trong nháy mắt, một cơn tê ập đến, hắn vội vàng dừng lại, lấy ra một viên thuốc uống vào.
"Mạng ngươi lớn, nhưng hai vị vương gia kia lại không may mắn như vậy rồi!" Điều hắn muốn chính là bọn hắn đi vào, ૮ɦếƭ chắc rồi!
Tô Mạt nghe thấy tiếng nổ lớn liền giật mình, tiếng nổ đó không phải là tiếng của đạn phích lịch mà nàng mang đến, hẳn là bạch y nhân đã có mai phục từ trước.
Người này giả trang thị vệ, để lừa bọn họ đi vào gian phòng, sau đó kích nổ ***.
Tuy rằng nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng, nàng hơi do dự một chút, tên thị vệ kia liền nhân cơ hội chạy mất.
Người chạy mất, giống nói còn vọng lại, "Lần đầu so chiêu, tại hạ vô cùng thích thú, chờ lần tới gặp lại cô nương. Trận pháp lần sau sẽ không đơn giản như thế nữa..."
Nghe giống như hắn đang vô cùng vui vẻ.
Tô Mạt không đuổi theo hắn nữa, dù sao có Lan Nhược và Lưu Vân ở bên ngoài, nàng khẩn trương quay đầu nhìn tình hình sân sau.
Vụ nổ mạnh kia khiến không ít thị vệ phải bỏ mạng, nhưng may mắn là Hoàng Phủ Cẩn kịp thời cứu được Hoàng Phủ Giới, vụ nổ lớn như vậy, nhưng mà nội lực không đủ khiến cho thính giác sẽ bị mất trong một thời gian.
Tô Mạt tức giận nhìn hắn một cái, "Cho ngươi chừa cái tính vội vàng, đã nói nơi này rất nguy hiểm."
Hoàng Phủ Giới không nghe rõ, hắn hỏi lại: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ!"
Hoàng Phủ Giới chán nản nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, thôi xong rồi, đệ bị điếc rồi. Làm sao bây giờ, đệ còn chưa lấy vợ đâu."
Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt không có việc gì, biết tên thị vệ kia đã chạy mất, hắn liền chỉ huy thị vệ dọn sạch sân viện này, cẩn thận kiểm tra xem còn độc hay ám khí nào khác, cũng cẩn thận dọn sạch cửa động.
Nghe thấy Hoàng Phủ Cẩn khóc lóc kể lể, hắn cười nói: "Không sao đâu, dù đệ có điếc, cũng vẫn có thể có vợ."
Đến khi làm xong mọi việc thì trời cũng bắt đầu sáng.
Lỗ tai của Hoàng Phủ Giới cũng tốt hơn một chút, đám thị vệ dọn sạch cửa động, có người cầm đuốc đi vào thăm dò, sau đó báo lại là không có nguy hiểm, tổng cộng có bốn đường đi, nhưng chỉ có một đường là thông với một cái giếng cạn, còn lại đều là ngõ cụt.
Tô Mạt trầm ngâm một chút, "Không thể không có đường khác, thử kiểm tra lại xem."
Hoàng Phủ Giới dẫn người dọn dẹp xung quanh, tổng cộng có 17 thị vệ đã ૮ɦếƭ, có 3 ám vệ, bên địch cũng ૮ɦếƭ đến 10 người.
Nhưng kẻ cầm đầu bên địch đã chạy mất, nơi này đã không còn tác dụng gì nữa.
Kiểm tra một lúc, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay về phủ Quốc công, Hoàng Phủ Giới dẫn người quay về cung, mặt khác cũng để lại không ít người canh chừng nơi đây, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Dân chúng xung quanh chỉ biết là nơi này bị quan binh vây quanh, đêm qua còn có tiếng nổ lớn, có người nửa đêm đi nhà xí bị tiếng nổ lớn làm cho giật mình suýt rơi xuống.
Dù là người giỏi săn tin tức nhất, dù có quan hệ rộng đến đâu, cũng không hề biết là có chuyện gì xảy ra.
Càng khiến cho câu chuyện càng thêm thần bí, thậm chí có người nói nơi này có quỷ, triều đình phái pháp sư có pháp lực cao cường đến bắt quỷ, hiện giờ muốn nhổ tận gốc, để cho con quỷ đó biến mất hoàn toàn.
Đám người Tô Mạt nghe thấy những điều đó đều cảm thấy buồn cười, không biết chân tướng càng dễ đoán mò.
Gốc rễ thì không có, chỉ có tầng hầm, không quá lớn, nhưng cũng chứa đựng được không ít thứ.
Đám thị vệ đã tìm được ở trong đó một thiếu nữ sắc mặt tái xanh, tiều tụy.
Đó chính là Thủy Muội!!
Hoàng Phủ Giới tự mình đưa Thủy Muội đến phủ Quốc Công giao cho Tô Mạt, nói lớn: "Tô Mạt, ngươi định cảm ơn ta như thế nào đây? Chúng ta đào đất đưa nha đầu này lên, mệt đến mức khiến ta eo mỏi lưng đau."
Tô Mạt nhướn mày, nếu không phải tại hắn vội vàng, lỗ mãng thì sẽ khiến nhiều huynh đệ phải bỏ mạng vậy sao.
Thủy Muội giống như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, khi nhìn thấy Tô Mạt, liền bật khóc, nhào vào trong lòng Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giới vội hô: "Này này, ngươi thử kiểm tra xem có đúng là nha đầu kia không, nhỡ đâu là kẻ thù dịch dung, trà trộn vào."
Tô Mạt tức giận trừng mắt nhìn hắn, một bên an ủi Thủy Muội, sai người nhanh chóng gọi Kim Kết đến.
Kim Kết vừa đến, liền nhanh chóng tiến lên ôm lấy Thủy Muội khóc: "Thủy Muội, đều là do ta không tốt, khiến muội phải chịu ủy khuất rồi."
Nàng vừa khóc vừa kéo Thủy Muội kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, từ trên đầu, cánh tay, chân, rồi lại hỏi xem nàng bị kẻ xấu ђàภђ ђạ ra sao.
Hoàng Phủ Giới sợ nhất là thấy con gái khóc, không chào hỏi gì, để lại một câu đến Tề vương phủ, liền rời đi.
Khóc một lúc, Thủy Muội từ từ bình tĩnh lại, kể ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra.
Những người đó cũng không làm khó nàng, được ăn uống đầy đủ, nhưng lại không chịu nói lý do vì sao lại bắt nàng đến đây.
Sau đó bọn họ cho nàng uống thuốc, rồi ném cho nàng một số dược liệu để cho nàng tự mình chữa trị, không rõ lý do vì sao.
"Chẳng lẽ bọn họ bắt muội đến để thử thuốc sao?" Kim Kết vô cùng đau lòng, nước mắt lại chảy ra, "Thủy Muội đáng thương, đều là do ta không bảo vệ được muội."
Những người độc ác đó bắt Thủy Muội đi, cho nàng uống độc dược, sau đó bắt nàng tự mình giải độc, nếu không phải đã được học qua cùng Hồ tiên sinh, chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Ngược lại Thủy Muội lại an ủi Kim Kết, lau nước mắt, nói với Tô Mạt: "Tiểu thư, ban đầu bọn họ muốn muội giải độc cho nhưng muội không đồng ý, vốn là muốn giết muội, ai ngờ lại cho muội uống thuốc rồi đưa cho một đống dược liệu để tự muội giải dược."
Tô Mạt nhìn nàng đã tốt hơn, liền hỏi: "Muội bị bọn hắn bắt đến đó, lại không chịu giải độc cho bọn họ, may mà bọn họ không làm gì thương tổn muội. Về sau đừng bướng bỉnh như vậy. Về sau muội là sao biết được bọn họ là Bạch y nhân? Còn để lại tín hiệu cho chúng ta?"
Nói đến chuyện này, hai má Thủy Muội đỏ lên, rất nhanh liền khôi phục, nàng mím môi, rồi nói: "Có thể là do muội có khả năng giải độc cho bọn họ, nên bọn họ cũng không quá khắt khe với muội, muội nói ở dưới rất ẩm ướt, muốn phơi nắng một chút, tên đầu lĩnh nói mỗi ngày cho muội phơi nắng một canh giờ."
Nàng cảm thấy khô miệng, uống một ngụm nước, nói tiếp: "Muội bắt đầu suy đoán xem bọn họ là ai, quần áo của bọn họ không có gì đặc biệt, muội không nhìn ra. Sau đó trong lúc vô ý muội nghe thấy bọn họ nói có người muốn tới, bọn họ liền đổi quần áo và đạo cụ. Bọn họ có thể không sợ muội, thay y phục ngay trước mặt muội, chính là bạch y nhân mà tiểu thư đã ta."
Nàng khoa tay múa chân miêu tả một phen, "Áo khoác trắng, mũ trắng, dây lưng trắng."
Tô Mạt hỏi: "Thủy Muội, muội có thấy gương mặt của bọn họ không?"
Thủy Muội lắc đầu, "Những người đó luôn mang theo mặt nạ, cho dù có lộ mặt cũng đều dich dung. Người khác thì có thấy quá."
Nàng có nói đến một chuyện, lúc đầu có người hạ lệnh cho bạch y nhân nhưng xảy ra tranh chấp, hơn nữa còn gây gổ, tuy rằng nàng ở tầng hầm, nhưng cũng có hai người khác, hai người kia nhỏ giọng nói chuyện nhưng nàng vẫn nghe được ít nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc