Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 541

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.
Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.
Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.
Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.
Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ.
"Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.
Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."
Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.
Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.
Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.
Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.
Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.
Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.
Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.
Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.
Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."
Tô Mạt an ủi nàng: "Không phải lỗi của em, rõ ràng là người đó muốn bắt Thủy Muội đi. Nếu không với võ công của người đó, Thủy Muội có đẩy em ra cũng không có ích lợi gì? Hơn nữa, nếu em cũng bị bắt đi, chúng ta sẽ không lo lắng sau? Em hiểu không?"
Kim Kết nước mắt lưng tròng gật đầu.
Chẳng những không có tin tức gì của Thủy Muội, mà ngay cả ngôi nhà ở Hà Hoa phường cũng không thấy có động tĩnh gì, dù đám người Hoa tử có theo dõi cả ngày lẫn đêm, không thấy có người ra vào, mà hai vợ chồng phụ trách mua đồ ăn cũng không còn mua nhiều đồ như trước nữa.
Tô Mạt liền biết Kim chưởng quầy đã phát hiện ra, đổi địa điểm che giấu. Nàng vẫn rất bình tĩnh, cho đám người Hoa tử tiếp tục theo dõi sau đó báo cáo lại với A Lý.
Đảo mắt đã đến tháng năm, hoa lựu nở đỏ như lửa, hoàng đế hạ chỉ để cho Tề vương và Lạc vương cùng nhau giúp hắn chia sẻ việc triều chính, mỗi ngày cùng vào triều xử lý công việc.
Tô Mạt vừa lo chuyện của bản thân, vừa tranh thủ thời gian đến thăm Diệp Tri Vân, chờ Hoàng Phủ Cẩn trở về, nói chuyện cùng hắn một lúc.
Hôm nay nàng đang ở trong thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn thưởng thức trái đào được A Lý mang về từ Tây Vực, người của nàng đã có căn cơ ở đó, chỉ còn chờ nàng đến thống trị.
Bởi vì Thủy Muội mất tích, mấy ngày nay nàng không trách phạt Kim Kết nữa, miễn cho nàng ấy thấy áp lực, dù sao cũng còn nhiều thời gian, từ từ dạy bảo là được.
Kim Kết yên lặng ngồi bên cạnh thêu hoa, không ngừng đưa mắt nhìn Tô Mạt, đúng lúc giúp nàng bưng đĩa đựng hạt đào ra ngoài đổi đĩa mới.
Lúc này Lan Nhược ở bên ngoài ra hiệu gọi nàng lại, Kim Kết lặng lẽ ra ngoài, "Lan Nhược tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"
Lan Nhược liếc nhìn vào trong phòng, "Tiểu thư còn đang nghỉ ngơi sao?"
Kim Kết gật đầu, Lan Nhược kéo nàng đi xa vài bước, "Hai nữ nhân lần trước chặn xe lại tới, nói là muốn gặp Vương gia, người gác cổng nói là Vương gia không có nhà, nhưng các nàng lại biết tiểu thư đang ở đây, yêu cầu gặp tiểu thư."
Kim Kết nhíu mày, "Các nàng thật là được một tấc lại lấn một tấc, ngày đó Vương gia đã nói rõ ràng cùng Nhạc Thiếu Sâm, tất cả mọi người sẽ không còn có quan hệ gì. Lần này Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, vương gia cũng đã nhờ Ngụy vương hỗ trợ, mới khiến hắn chỉ bị lưu đày, nếu không đã sớm ૮ɦếƭ rồi. Hai nữ nhân này thật đáng ghét, lại tới nữa."
Hai người sợ quấy rầy Tô Mạt, liền đi đến chỗ cửa vòm nói chuyện, liền thấy Lưu Vân từ phía đông đi đến.
Lưu Vân đi về phía hai nàng, "Hai vị cô nương, sư phụ nói là hai vị nên khuyên tiểu thư cho hai tỷ muội Nhạc gia lưu lại, miễn cho hai người họ phải lưu lại đầu đường."
Kim Kết kích động nói: "Cái gì? Giữ hai người đó lại? Nếu để cho người đó ở lại, bệ hạ lấy đó làm lý do hỏi tôi vương gia thì sao, nhất định sẽ nói vương gia cùng Nhạc Thiếu Sâm là đồng phạm a."
Lưu Vân ngượng ngùng nói: "Chúng ta cũng đã suy xét đến điểm đó, nhưng đó là ý của cha nuôi, dù sao Nhạc tướng quân trung thành với vương gia, năm đó theo vương gia thập tử nhất sinh, hiện giờ rơi vào kết cục như vậy, sự phụ cực kỳ áy náy, nếu không phải sư phụ phân phó hắn làm như vậy, thì hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cho nên...."
"Cho nên để cho hai nữ nhân kia tiến vào vương phủ?" Kim Kết không khỏi nhớ tới hai tỷ muội Nhạc gia, một người giống như đóa hoa trắng nhỏ điềm đạm đáng yêu, một người như một bông hoa hồng có gai, người nào cũng không dễ vướng vào.
Từ lần hai nàng xông ra chặn xe của vương phủ trên đường cái, ấn tượng của Kim Kết với hai nàng đã không được tốt.
Nàng thở phì phì nói: "Ta nghĩ vẫn nên để vương gia quyết định đi. Tiểu thư chúng ta không thể làm chủ chuyện này." Nói xong nàng kéo tay Lan Nhược đi vào, để Lưu Vân ở lại một mình.
Lưu Vân cười khổ, gãi gãi đầu, sao lại ngược lại thành mình sai rồi?
"Keng keng keng..." vài tiếng chuông vang lên, Tô Mạt mở mắt ra nhìn, nghe thấy tiếng chuông lưu ly đã là chạng vạng tối.
Trách không được cảm thấy tối như vậy.
Nàng dụi dụi mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nắng vàng buổi chiều rải đầy sân.
"Kim Kết, thu dọn một chút chúng ta cần phải trở về." Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn phái người trở về nói có khả năng đến khuya mới về, buổi sáng nàng ngồi nói chuyện cùng Diệp Tri Vân một lúc, buổi chiều tự mình làm vài thứ, buổi tối quay về phủ Quốc Công, nhà của nàng còn có cha cùng tổ mẫu a.
Kim Kết nâng váy chạy vào, hai bên má đều đỏ.
Tô Mạt nhìn nàng một cái, "Có việc?"
Kim Kết xua tay cười, "Không ạ. Tiểu thư, đã thu dọn xong rồi ạ."
Ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm Tô Mạt hẹn Tô Hinh Nhi đến xem đại tiểu thư làm áo cưới, mấy nữ hài vừa nói chuyện vừa cười đùa, giọng nói ngọt ngào, kiều nhan như hoa, lại có mấy cây lựu đang nở hoa làm nền, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tô Mạt thấy Kim Kết đi lấy đào vẫn chưa trở về, liền bảo Thu Hà đi xem nàng ấy đang làm gì.
Thu Hà mang đĩa đào vào, để lên trên bàn, quay sang nói với Tô Mạt: "Tiểu thư, Kim Kết tỷ tỷ đi ra ngoài nói là có hai tỷ muội gì đó đến tìm, em cũng không nghe rõ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc