Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 428

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tính tình cùng khí chất của đại tiểu thư sao có thể giống như nữ tử bình thường. Hơn nữa, nàng sẽ từ từ quên thái tử. Giờ nàng không thích hắn không có nghĩa là sau này sẽ không.
Hắn miên man suy nghĩ nhưng cũng không phí bao nhiêu thời gian, cơ hồ là lập tức liền tiếp lời nói:“Ta thích nàng, ta có thể chờ, ta sẽ cố gắng để nàng cúng thích ta. Chỉ mong nàng không ςướק đi tâm nguyện này của ta.”
Hắn mãnh liệt nhìn nàng, sợ nàng cự tuyệt, nói cái gì tình nguyện không lấy chồng cũng sẽ không gả cho hắn.
Đại tiểu thư cảm thấy khó xử. Nàng muốn nói hắn đừng nên … nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn, nàng lại không đành lòng, đành phải im lặng cáo từ.
Tháng năm, thời tiết nóng lên nhiều. Người phương bắc nhân lúc thời tiết tốt, vội vàng gặt lúa mạch. Phía nam mưa nhiều, trời nóng làm người ta không thoải mái. Nhất là khi hành quân, cả người dính dính khó chịu .
Tô Trì hiện giờ chính là như thế, thân thể khó chịu, mọi việc không thuận lợi làm hắn càng thêm khó chịu.
Hắn nóng lòng lập công, muốn chèn ép Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác, hy vọng sẽ giúp thái tử trong triều có thêm uy vọng, được hoàng thượng để mắt nhiều hơn nhưng ai ngờ tất cả đều không như ý muốn.
Nay hắn dẫn theo mấy trăm người đóng quân tại Dã Kê sơn, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Hắn nhận được quân lệnh yêu cầu hắn trở về từ Hoàng Phủ Cẩn, hắn tự nhiên không chịu tùy tiện nghe theo , nhưng muốn hắn tiến công hắn cũng không dám.
Dã Kê sơn là một ngọn núi hiểm trở, thế núi uốn lượn, địa thế hiểm yếu, ra vào chỉ duy nhất một con đường, lúc trước có một tấm bảng chỉ đường nhưng bị thổ phỉ phá mất.
Cũng có một con đường khác lên núi nhưng mập mờ không rõ, còn địa đồ thì chỉ thấy có một nửa, nửa đường còn lại không biết ở đâu. Vì thế , hắn sai quân trấn giữ con đường độc đạo này. Hắn không tin bọn giặc sẽ trụ được lâu.
Càng nghĩ, hắn càng điên tiết. Lúc hắn đến Lai Châu, ai cũng nhiệt tìn, thân thiết kêu huynh gọi đệ nhưng hắn vừa mở miệng mượn quân đã thấy bọn họ như nuốt phải độc dược, một đám đùn đẩy, đủ loại lý do, dứt khoát không cho hắn mượn.
Hắn bèn lấy danh nghĩa thái tử ra lệnh, bọn họ lại nói Tề vương điện hạ nhận lệnh từ bệ hạ, còn nói lệnh bệ hạ lớn hơn lệnh thái tử.
Tô Trì hắn nào dễ chịu thua, bèn bí mật sai người liên lạc Tri Phủ Trần Châu, mượn quân của Hoàng Chỉ Huy Sứ, tấn công Hải Nhất Đao.
Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tả tướng, thuộc thái tử đảng, dĩ nhiên phục tùng mệnh lệnh .
Tô Trì tin tưởng tràn đầy , kết quả hoàng Chỉ Huy Sứ phái thân tín đến, chẳng những không cho người nào, ngược lại yêu cầu hắn lấy tịnh chế động, phục tùng Tề vương chỉ huy, không cần mang danh bất nghĩa gắn cho thái tử.
Hắn không phục, bèn tận dụng hết mọi khả năng điều binh, Hoàng Phủ Cẩn còn lâu mới tới, hắn nhất định phải chiếm thời cơ.
Vì thế hắn ra lệnh cho các tri phủ Tô Châu lén lút chiêu mộ người, mấy trăm người đánh lên Dã Kê.
Không ngờ rằng, Dã Kê là nơi hiểm yếu, muốn tấn công vào đó – nói dễ hơn làm.
Thời tiết nóng cộng thêm mọi việc không vừa ý làm hắn vô cùng bực bội.
Thị vệ hai bên giơ lá cây lên che nắng cho hắn. Thám tử báo lại: quân địch không có động tĩnh mà đoàn người của Tề vương cũng không thấy bóng dáng.
Tô Trì hừ lạnh, đến dưới tang cây lật địa đồ ra xem cũng không thu được kết quả gì.
Hắn hầm hừ nói:“Ta không tin Tề vương có biện pháp hay ho gì. Chỗ này hiểm trở như vậy, đi vào còn khó nữa nói gì tới tấn công.”
Tùy tùng bên cạnh thưa:“Thống lĩnh, nghe nói Tề vương võ công cao cường, khinh công đạp tuyết vô ngân, có thể hay không trực tiếp......” Hắn khoa tay múa chân:“Sưu sưu sưu , bay qua!”
Tô Trì mai mỉa:“Ngươi tưởng hắn là người chim hả?”
Hắn đang nói dở chợt cảm thấy bất thương, ngẩn đầu lên đã thấy vô số tên nhọn lẫn đá tảng từ trên núi ầm ầm lao xuống. Tô Trì kinh hãi, cho binh sĩ lui nhanh, mười mấy người chậm chân hồn lìa khỏi xác.
Dẫu sao, Tô Trì cũng chưa bao giờ chính thức ra chiến trường giết giặc. Màn máu tanh vừa rồi không dọa hắn hoảng sợ nhưng đủ làm hắn nhục nhã vô bờ. Đây là lần đầu lãnh binh của hắn.
Hắn ra lệnh mọi người nghỉ ngơi, chuẩn bị rút về Lai Châu.
Nhưng lệnh vừa ra đã nghe tiếng vó ngựa từ sau truyền tới kèm với tiếng người mừng rỡ hô :“ Tề vương , là Tề vương đến đây!” Tiếng hô làm hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn sợ Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác mai mỉa nên cố ý không lên đón, một bọ dáng dửng dưng nhưng sự thật không như hắn nghĩ. Những tiếng ong ..ong truyền tới, binh sĩ tái mặt hô: “Không phải Tề vương, là tội phạm!”
Trước mặt nhoáng lên một người vận giáp sắt đen tuyền một thân không khác gì một nhọn tháp đen ngòm. Trường mâu trong tay hắn vũ lộng, trường mâu đi đến đâu, tiếng kêu rên lan tới đó.
Người của Tô Trì hoàn toàn trở tay không kịp, hơn nữa bọn họ đều vì nịnh bợ mà đến, giờ phải đối mặt giữa sự sống lẫn cái ૮ɦếƭ nên kinh hoàng tột độ. Có kẻ chân nhũn ra không dậy nổi, có kẻ kêu cha gọi mẹ nhưng cũng có người bình tĩnh giơ VK xông lên.
Võ công Tô Trì không thấp nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa ngày thường là một chọi một. Giờ đột nhiên đối phó với thế giặc như nước đổ khiến tay chân hắn long nga long ngóng. Hắn vừa đánh vừa kêu hộ vệ, người cũng liên tục lùi lại phía sau.
Những thị vệ đi theo hắn ai cũng liều mạng chiến đấu. Dĩ nhiên cũng có vài kẻ nhát gan nhưng đó chỉ là số ít. Tuy vậy, họ dầu sao cũng chỉ là thị vệ trong cung, chưa từng thực sự đối mặt với tràng diện huyết tinh trước mặt nên khí thế sao so bì được với kẻ thù.
Người mặt giáp sắt không khác gì một cỗ máy chiến đấu, không tốn hơi thừa lời, gặp người liền chém không một chút nương tay.
Rất nhanh, hắn hướng tới Tô Trì vọt tới.
Xuân Thủy đao trong tay Tô Trì ngân quang soàn soạt, cực kỳ đẹp mắt, cũng chém bay vài tên nhãi nhép.
Tuy đây là lần đầu thực chiến, luống cuống tay chân là không thể tránh, nhưng hắn cũng không phải hạng giá áo tú cơm nên dần lấy lại bình tĩnh, chiêu chiêu lợi hại.
Nhìn hắn dần lấy lại khí thế, sĩ khí các tướng sĩ cũng tăng vọt theo, đao trong tay cũng mạnh mẽ lấy mạng kẻ thù.
Trường mâu chống lại Xuân Thủy đao, hai người kích đấu cùng một chỗ, oanh oanh liệt liệt, chiêu chiêu hiểm trở.
Trường mâu đấu bội đao, Tô Trì cũng chưa chiếm được ưu thế. Đối thủ của hắn cả người đen như mực, không biết diện mạo thật của hắn có đen như vẻ ngoài hay không. Tô Trì ngửa người, lợi dụng thế đao đâm tới né đòn, hơ đao đâm thẳng cổ họng đồi phương.
Hán tử giáp đen hồi thương không kịp. Tô Trì tiếp tục huy đao chém lên *** hắn, sâu thêm vài phân là thành công tiễn đối thủ về âm cảnh.
Nhưng chỉ trong tích tắc, một mũi tên phá không mà tới, nhắm thẳng Tô Trì. Một thị vệ nhanh mắt kéo hắn ra sau nhưng vẫn là không kịp, Tô Trì nhắm mắt, tuyệt vọng lan tràn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc