Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 408

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt quệt miệng, “Ai, Bùi tỷ tỷ thật đáng thương. Nàng không thể tự do như chúng ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Mỗi người có quan điểm riêng, có khi Bùi phu nhân thấy cha mẹ chúng ta thật đáng thương.”
Bọn họ độc hành, làm càn kiêu ngạo, Bùi phu nhân tự nhiên nhìn không quen, cảm thấy cha mẹ bọn họ có khi buồn ૮ɦếƭ ốm đi được. Thấy sự ghét bỏ của hoàng đến với hắn là có thể nhìn ra được. Tô Mạt thở dài:
“Chàng nói, bao nhiêu năm cuộc đời, tuổi xuân được bao nhiêu, chỉ có thể làm bình hoa, rối gỗ sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:
“Nàng yên tâm, ta nhất định đem toàn lực cho nàng cả đời này đều được tùy tâm sở dục.”
Tô Mạt nghiêng đầu cười hắn
“Nữ hài tử chịu khổ, bị giam cầm ở nhà, đây là quy định của tổ tông, trừ khi là hoàng đế sửa đổi, nếu không thì thế nào đây?”
Tô Mạt lắc đầu: “Hoàng đế cũng không đổi được, trừ khi nữ nhân có thể tay làm hàm nhai, kinh tế độc lập, không chịu sự khống chế của nam nhân.”
Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh nhéo mũi nàng:
“Tiểu quỷ này, luôn có nhiều ý tưởng như vậy. Không phải là vấn đề tay làm hàm nhai, ta cần nàng nuôi sống nha.”
Tô Mạt cười hắc hắc: “Tĩnh điện hạ, bổn cô nương cầu còn không được nha!”
Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, nha đầu này!
Tô Mạt muốn mọi người giúp nàng đưa ra chủ ý, đem làng du lịch trở nên tốt hơn, làm cho bọn họ ý tưởng mới.
Nay làng du lịch đã có lầu gác, nàng muốn xây dựng theo phong cách cổ kim nội ngoại kết hợp, thiết kế sao cho phù hơp với thẩm mĩ của đa số mọi người, lại có yếu tố mới, khác với các đình viện lầu gác khác. Dựa theo yêu cầu nàng đặt ra, A Lí, Lan Như giúp nàng vẽ bản vẽ. Nhưng thiết kế sân, bài trí, hoa cỏ, cây cối, đình gác thì muốn mọi người cùng nhau thiết kế, dù sao tư duy của một người là có hạn.
Tô Việt thiết kế đình viện, mai hạc tùng trúc, sưởng hiên Minh Nguyệt theo phong cách thư sinh. Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút.
Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút. Guồng nước, thạch ma, gà vịt, lại có mấy loại hoa mù, cây bông làm vải. Loại người kinh thương, có chức tước lại hâm mộ cuộc sống giản dị của nông dân.
Đại tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư chú ý hình thức. Ngoài ra Tô Hinh Nhi, Kim Kết, Thủy Muội, Hoàng Oanh cũng có đóng góp. Tô Mạt ra ý kiến:
“Như vậy, hỏi từng người xem họ muốn dạng gì. Sau đó đi Hương lâu điều tra, cuối cùng đợi làng du lịch hoàn thiện hơn sẽ dựa theo kết quả điều tra mà quyết định phong cách trang hoàng.”
Dựa theo không phải là hoàn toàn theo ý muốn của khách hang, mà là có chọn lọc, dung hợp các ý kiến đó thành của mình.
Công việc bận rọn, thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày Tô Mạt hồi kinh. Lúc này đội nhân mã ở Vạn Xuân uyển đã muốn trở về, lão phu nhân cũng không tiện ở thêm, quyết định mang theo bọn nhỏ hồi kinh.
A Cổ Thái muốn Hương lâu giúp hắn làm nơi điều hương cũng muốn theo cùng, vườn hoa liền giao cho lão Cam tiếp tục chiếu cố, vài người giả trang người Tây Dương bí mật trà trộn thu thập tình báo, có Tề Tú Hữu làm lá chắn cho nên cũng không cố kì nhiều nữa.
Tô Mạt chỉ huy mọi người đem các thứ cần thiết lên xe, cho Kim Kết lưu lại chiếu cố Xuân Thủy, sau đó chuẩn bị xe li khai. Lão phu nhân mang thoe Trương mẹ cùng đại a hoàn trong một chiếc xe ngựa đi trước. Tô Mạt cùng các tỷ muội đi cùng nhau, vừa định lên xe, Kim Kết thấy Phương Oánh đuổi theo Phương Vũ chạy ra. Nàng bước lên phía trước ngăn lại, hỏi Phương Oánh sao lại thế này?
Phương Oánh cắn cắn môi, vội nói:
“Không có gì, là đệ đệ bướng bỉnh.”
Nói xong vội kéo Phương Vũ trở về, Phương Vũ lại quật cường không chịu, nhìn xe của Tô Mạt. Kim Kết đành phải nói lại với Tô Mạt, Tô Mạt nghĩ nghĩ liền xuống xe, đi đến trước mặt bọn họ, cười nói:
“Ngươi muốn đi theo về kinh sao?”
Phương Vũ nhíu mi, cắn chặt quai hàm, bộ dạng tức giận lại có chút ủy khuất, ánh mắt tựa như ngọc lưu ly trong suốt.
Phương Oánh hấp tấp thi lễ với Tô Mạt:
“Tiểu thư, Tiểu Vũ phát hỗn thôi, ngài đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”
Phương Vũ lại trừng mắt với Tô Mạt, trong mắt đầy cảm xúc. Tô Mạt thờ dài, cười cười:
“Tốt lắm, ta cho ngươi xin lỗi, không nên làm cho Tề Tú Hữu mang các ngươi đi, nhưng hộ tịch có vấn đề. Nay các ngươi quay lại vườn hoa, cùng Lam mẹ giống nhau. Vài ngày nữa có thể đem văn thư đến”.
Thực tế trong lòng nàng cũng hoài nghi, vì sao bọn họ có thể thống khoái mà đuổi về, thật sự là thích khách tìm được rồi sao? Huống hồ Tề Tú Hữu cũng không phải vì thích khách mới bắt hai người họ đi. Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ xem phản ứng của bọn họ. Phương Oánh vui mừng tạ ơn, lại trấn an đệ đệ, cho hắn giải thích. Tô Mạt thấy Phương Vũ bất động, nhìn hắn nói:
“Ngươi cảm thấy bị hèn hạ, thương tổn tự tôn cho nên muốn rời đi phải không?”
Bị nói trúng, Phương Vũ cắn cắn môi, không có phủ nhận, bởi vì muốn phân biệt môi ngữ của nàng nên ánh mắt phá lệ chuyên chú, thần sắc tức giận vơi đi nhiều. Tô Mạt cười cười:
“Đừng không chịu nổi ủy khuất như vậy, nhân sinh trên đời không phải lúc nào cũng được như ý, không ai điều gì cũng nhân nhượng người, người khác cũng không có nghĩa vụ cái gì cũng làm theo ý ngươi.”
Nói xong, nàng giơ giơ mi lên, xoay người lên xe.
Phương Vũ tức giận đến mũi phồng lên, “A a” hai tiếng rồi xoay người chạy đi, Phương Oánh đuổi theo hắn, “Tiểu Vũ, ngươi nhất định cáu kỉnh muốn rời đi, nhưng sau khi rời khỏi chúng ta phải làm sao? Lại bị người khác khi dễ sao? Tô tiểu thư tuy rằng không phải thực để mắt đến chúng ta, nhưng không giống lũ người xấu khi dễ chúng ta.”
Kim Kết lắc đầu, đi theo Tô Mạt.
Một hồi đến kinh thành, Tô Mạt muốn đi Hương lâu xem trước, còn phải xem mặt tiền nào thích hợp cho cửa hàng mới. Hương lâu là nơi của những khách hàng sa hoa, điểm tâm của cửa hàng có thể toàn hương vị của đất kinh đô. Tửu lâu, R*ợ*u, trà, đồ ăn ở kinh thành đều là thượng phẩm, Tô Mạt cũng không muốn cùng họ cạnh tranh bởi dù sao họ cũng có kinh nghiệm, căn cơ cùng sự thông minh. Bọn họ mua hương liệu thượng đẳng của Hương lâu, sau đó pha ra, đun với nước trà hoa, so với trước phong phú hơn nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc