Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 401

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này đây, thật sự không phải nàng tự nguyện , nhưng cũng không còn cách nào.
Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện với đám người Tô Việt, A Cổ Thái. Tô Mạt đi dạo cùng lão phu nhân và các tỷ muội.
Bên trong vườn hoa, hoa tươi rực rỡ, không khí tràn ngập mùi hoa. Các hoa nô người người bận rộn, chất phác thật thà, mặt ai cũng tươi cười thuần hậu.
Nụ cười của họ làm cho lão phu nhân thoải mái hơn rất nhiều. Mới mấy ngày trước còn lo lắng không yên, sống ૮ɦếƭ luân phiên di chuyển, không ai biết được hoàng đế có suy nghĩ gì, nếu làm không tốt, để lại hoài nghi sẽ mang tới họa sát thân.
Gần vua như gần cọp, nhiều khi ngươi bị phán tội ૮ɦếƭ nhưng cũng không biết vì sao mình ૮ɦếƭ.
Giờ trời quang mây tạnh, trái tim căng thẳng của lão phu nhân rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, ôn nhu nói:“Nha đầu, những năm gần đây, lão tổ mẫu thấy các ngươi ngày một lớn. Ta già rồi, có nhiều suy nghĩ không bằng bọn trẻ các con.......”
Nàng cười đến phúc hậu: “Là nhờ con mà tat hay đổi suy nghĩ cổ hủ của bản thân mình.”
Từ trước đến giờ, nàng chỉ lo cho vinh quang của gia tộc, hết thảy đều đặt gia tộc lên hàng đầu mà quên hết hạnh phúc , thậm chí hy sinh cả hạnh phucscuar con cháu để duy trì gia tộc.
Nhưng từ ngày ở chung với nha đầu này, bà cảm thấy rõ ràng mình có nhiều thay đổi, càng ngày càng trở thành một tổ mẫu thực sự của bọn chúng, vui khi bọn chúng hạnh phúc, buồn khi bọn chúng rơi lệ.
Trước, nàng quan niệm chỉ có con trai trưởng mới làm rạng rỡ tổ tông nên nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi quá đáng của Tô Trì cùng Vương phu nhân.
Nhưng bà không muốn sau này xuống dưới phải xấu hổ khi gặp lại cha mẹ chồng, gặp lại tướng công. Bà muốn nhân lúc mình còn khỏe mạnh nhanh chóng lo liệu chuyện hôn nhân cho cháu gái, tránh để sau này xảy ra bất trắc. Bà không muốn chúng phải khổ.
Tô Mạt ngửa đầu nhìn bà cười: “Tổ mẫu, người một chút cũng không già, người là vị tổ mẫu có thinh thần phấn chấn nhất. Bây giờ đang là mùa xuân, là mùa đẹp nhất. Người cứ buông hết mọi lo toan để sống với chúng cháu thôi.”
Lão phu nhân gật đầu, nhìn thấy các cháu gái thoải mái cười, trong lòng cũng rất là vui vẻ.
Lam ma ma cùng Tần ma ma đi kế bên bà.
Kim Kết chạy đến trước mặt Tô Mạt:“Tiểu thư, Tả tiểu thư cùng Bùi tiểu thư muốn tới bái phỏng ngài.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Các nàng?”
Tô Mạt kinh ngạc nói,“Các nàng?”
Kim Kết gật gật đầu:“Dạ. Các vị ấy nói muốn ngắm vườn hoa của chúng ta.”
Tô Mạt liền phái người nói một tiếng với tổ mẫu còn mình thì dẫn các tỷ tỷ đi theo mình đón khách.
Đại tiểu thư không muốn gặp Tả tiểu thư, nhưng là xuất phát từ lễ tiết, cũng chỉ có thể đi qua.
Tả tiểu thư một thân nguyệt sắc, Bùi tiểu thư lại ăn mặc có vẻ tươi trẻ, tràn đầy sức sống.
“Tô Mạt, ta nghe nói về vườn hoa của ngươi lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội tới được. Có một lần ta lén trốn ra ngoài đi dạo, thấy một nhà trồng hoa bán, ta chưa kịp chơi lâu đã bị bắt trở về. Hôm đó. Ta bị mẫu thân bỏ đói ba ngày, cấm cửa một tháng.”
Bùi Bảo Khương oán niệm vô cùng:“Đồng dạng tiểu thư, vì sao ngươi có thể chung quanh đi bộ, muốn làm gì thì làm còn chúng ta chỉ có thể ru rú trong nhà, buồn ૮ɦếƭ ta thôi.”
Nghe nàng càu nhàu, oán giận , Tô Mạt cười rộ lên.
Tả tiểu thư nghiêm mặt nói:“Bảo Khương muội muội, muội đừng bướng bỉnh như vậy. Nữ hài tử cần phải có bộ dáng nữ hài tử. Muôi cả ngày làm việc không đứng đắn, không phải là đùa nghịch nhạc khí thì kiếm người dạy múa, muội cũng không ngẫm lại, cho dù là những phi tần trong cung, nhưng một khi có xuất thân là ca cơ hay vũ nữ đều bị liệt vào thân phận thấp hèn, làm bẩn danh hoàng tộc. Muội là một thiên kim tiểu thư,không có thân thế đau khổ như vậy còn than vãn gì nữa.”
Bùi Bảo Khương chu miệng lên:“Rồi rồi. Muội biết mình không nói lại tỷ. Tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá giống mẫu thân muội, suốt ngày giáo huấn thôi.”
Tả tiểu thư che miệng cười khẽ, một nam tử kế bên đứng ra hòa giải:“Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lý sự nữa. Tả tỷ tỷ nói vậy là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không những không cảm kích mà còn oán hận nữa. Nếu là người khác, tỷ nghĩ Tả tỷ tỷ có nói không? Dù sao người bị đánh, chịu đói, bị cấm chừng cũng không phải là tả tỷ tỷ.”
Bùi Bảo Khương làm cái mặt quỷ:“Tốt lắm tốt lắm, ta sợ mấy người rồi. Ta đây nói chuyện với Tô gia muội muội được chưa?”
Sau đó nàng giới thiệu. Thì ra thiếu niên đó là đệ đệ nàng Bùi Bảo Duệ.
Nàng nắm tay Tô Mạ:“Tô Mạt tốt của ta, ta với muội làm bạn nha. Muội được tự do đi đây đi đó, mai mốt đến nhà ta dẫn ta đi cùng với. Ta ở nhà buồn muốn ૮ɦếƭ luôn.Ngày nào cũng phải học thêu thùa, nấu nướng, nhưng toàn nấu những thứ gì đâu không, món ta thích ăn thì không cho ta nấu.”
Ở bên này, Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư chào hỏi lẫn nhau, cùng nắm tay đi dạo.
“Tháng sau là sinh nhật muội, tỷ tỷ với Mạt nhi qua phủ với muội nha..”
Đại tiểu thư gật đầu:“Dĩ nhiên, ngày đó tỷ muội chúng ta sẽ tới.”
Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, vừa tới giờ cơm trưa, liền sai người bày tiệc ở trong sân, còn mời nhị ca, Hoàng Phủ Cẩn, A Cổ Thái, Bùi Bảo Duệ cùng vài nam nhân khác vào nhà trong.
Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói:“Mạt nhi muội muội, dù sao đều là người một nhà, ca ca đệ đệ , cũng không cần xa lạ như vậy, đều ăn trong vườn thôi, nhiều người náo hơn.”
Dù sao Tề vương cùng Tô nhị đều đẹp như vậy, nàng ta giấu trong phòng thật keo kiệt mà !
Trong lòng nàng hắc hắc cười.
Nhìn bộ dáng của nàng ta mà Tô Mạt xấu hổ không thôi, bèn sai người bày tiệc cho nhóm nữ quyến ở trong đình, còn nhóm thiếu gia ở bên ngoài.
Tả tiểu thư nhìn quang cảnh chung quanh, cảnh sắc đẹp đẽ, đình đài lầu gác, suối nhỏ lượn quanh, mai lan cúc trúc đan xen nhuần nhuyễn, có thể thấy được người thiết kế vườn hoa tâm tư tinh tế biết chừng nào.
Nàng cùng đại tiểu thư có vẻ hợp ý, cho nên hai người nói chuyện nhiều, Bùi Bảo Khương thích Tô Mạt, ăn xong rồi, liền lôi kéo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi dạo.
Đại tiểu thư nhìn các nàng cười nói:“Ta ở đây nói chuyện cùng Tả gia muội muội, các ngươi đi thôi.”
Thủy Muội cùng Hoàng Oanh với mấy nha hoàn nữa ở lại với hai nàng, Kim Kết dẫn mấu nha đầu khác đi theo sau Tô Mạt.
Bùi Bảo Khương giống như lần đầu tiên vào chốn bồng lai, sợ hãi than liên tục.
Tô Hinh Nhi cười nói:“Bùi tỷ tỷ, nhà tỷ cũng có vườn , Vạn Xuân uyển lớn như vậy cũng chưa nghe tỷ kêu, sao giờ lại ngạc nhiên tới vậy?”
Bùi Bảo Khương thở dài, vẻ mặt tịch mịch:“Các ngươi mỗi ngày có thể hành động tự do, làm sao biết được nỗi khổ của ta? Trời chưa sáng đã phải thức dậy, bị nha hoàn bà tử hầu hạ , rửa mặt chải đầu mất mấy canh giờ, sau đó đi thỉnh an, ăn cơm còn ăn không đủ no, thật vất vả về phòng của mình thì phải làm đủ thứ, thêu hoa, làm giầy, làm quần áo...... Ai!”
Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói:“Bùi tỷ tỷ, Bùi phu nhân sao lại ngược đãi tỷ như vậy?”
Nàng thì cái gì cũng không làm, tất cả đều có nha đầu làm hết.
Bùi Bảo Khương lập tức tìm được tri âm, một bộ lã chã chực khóc:“Nghe các ngươi nói kìa, bà là mẹ ruột ta nha. Ta thấy còn không bằng mẹ kế nữa. Mẹ kế ít nhất còn không biết xấu hổ. Mẹ ruột ђàภђ ђạ ngươi không thương lượng .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc