Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 268

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi vừa trở về, không tiến cung diện thánh, lại chạy đến đây, đây là nhược điểm cho người ta nhắm vào. Chúng ta vẫn là trở về đi.”
Hoàng Phủ Cẩn từ từ nói:“Ta chỉ quản giúp hắn làm việc. Sự tình làm xong , sẽ không có gì cần nói. Dù cho bất kể có làm cái gì, hai người tham tướng tả hữu kia đều biết hết. Bọn họ hội báo cùng hắn, không phải so với ta càng có thể tin sao? Ta chỉ là cái công cụ, làm sao biết đi lấy lòng người chứ.”
Tô Mạt thương tiếc vuốt hai má hắn,“Phương bắc rất lạnh đúng không. Chiến sự thuận lợi không? Mị Ảnh bọn kỵ sĩ như thế nào?”
Hoàng Phủ Cẩn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, cười nói:“Bọn họ là hoàn toàn xứng đáng Mị Ảnh kỵ sĩ, không có làm cho nàng mất mặt. Giỏi lắm!”
Tô Mạt kích động nói:“Thực muốn nhìn thấy bọn họ vung loan đao, lưng đeo mũi tên, phong độ tư thái thần dũng khi cưỡi bảo mã Thần Uyển.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Trở về ta vẽ cho nàng xem.”
Tô Mạt gật đầu, dắt tay áo hắn nói:“Hắn phong ngươi kiêm chức làm Thị MậuTư đại phu .”
Nàng sợ Hoàng Phủ Cẩn sẽ cự tuyệt, nhất là lúc nàng không có mặt, không giống như ở Hương lâu vì nàng làm việc, lập tức nói:“ Nhị ca ta đã ở đó, là ta kêu hắn đi .”
Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm nói:“Ta đi.”
Nếu muốn thay đổi, không muốn giống như quá khứ, vậy hắn nhất định phải làm đến nơi đến chốn.
Giống như bọn họ.
“Mạt nhi, đừng tiến cung, về nhà ở đi.”
Hắn không ôm hy vọng, nhưng vẫn nói ra, hắn trở về, nàng lại vào cung.
Như vậy, mỗi ngày hắn đều không gặp được nàng.
Mà hắn lại tuyệt đối sẽ không chủ động đi ngự thư phòng.
Vì nàng, hắn nguyện ý thay đổi......
Bên trong đôi con ngươi thâm sâu của hắn toát ra những tia sáng trong veo.
Tô Mạt nói:“Sao có thể giống như trò đùa được. Hắn kêu ta đi, ta dám không đi sao. Ta nghĩ chỉ sợ là ngươi cùng hắn giằng co, yêu cầu cho ta tự do hôn nhân, hắn đã lên kế hoạch cho việc này rồi. Chúng ta đừng ở lúc này lấy đá chọi đá, sẽ không phải là đối thủ của hắn. Chúng ta cần dự trữ lực lượng.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nghĩ cũng đúng, nhân tiện nói:“Tìm thời gian, ta đem người của cha nuôi giao luôn cho nàng, về sau do nàng chỉ huy.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn,“Ngươi, còn có người? Diệp lão nhân...... Có người ?”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười,“Bọn họ là từ thời tiên hoàng hậu lưu lại, cha nuôi để bọn họ bảo hộ ta cùng mẫu phi.”
Tô Mạt trong đầu có điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .
Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.
Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bện*** không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”
Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.
Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.
Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu phi cũng không chịu để cho hắn biết.
Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.
Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......
*** hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió lạnh, chậm rãi, không có gì phập phồng, tựa hồ cũng không biểu lộ cảm tình gì.
Nhưng dòng nước lặng chảy sâu, tình cảm thâm trầm kia trong hắn đã học được cách che giấu, không phải cố ý, đã thành bản năng.
Ngay cả bản thân cũng bị gạt.
Giống như chính mình cũng thấy không sao hết, từ nhỏ bản thân đã sống trên sự đau khổ cho đến hiện tại.
Bị lạnh nhạt khinh bỉ, bị đối xử ghẻ lạnh, đều là bởi vì chính mình không có mẫu phi chiếu cố.
Tô Mạt nghĩ hắn là người vậy mẫn cảm trí tuệ như thế, lứa tuổi biết ghi nhớ những sự tình càng sớm hơn, nghĩ đến hắn sớm đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương yêu, lại đối lập với tình hình bản thân kiếp trước được ba mẹ yêu chiều, ông nội cưng chiều, chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một loại tình cảm thương tiếc, vẫn muốn luôn bảo hộ hắn, che chở hắn.
Giống như là thấy được một chú chó nhỏ vậy, tình mẫu tử lan tràn.
Ngay khi nhìn thấy biểu tình cùng cảnh ngộ cuả Hoàng Phủ Cẩn như vậy, thời điểm để nàng có loại nỗi lòng này, đầu óc của nàng như ngừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn ôm chặt hắn, an ủi hắn.
Nàng đem mặt dán chặt tại *** hắn, nghe được tiếng tim đập kiên cố trầm ổn của hắn, ôn nhu nói:“Cho nên, thiệt nhiều sự tình, chuyện cũ năm xưa, ngươi cũng không biết đúng không?”
Đột nhiên, nàng rất muốn biết giữa hoàng đế, hoàng hậu, Thục phi, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.
Nàng tin tưởng, không đơn giản như vậy, nếu là gia đình bình thường, khả năng rất đơn giản, hoặc là phản bội, hoặc là tranh thủ tình cảm.
Nhưng ở hoàng gia, không có gì là không có khả năng.
Bẩn thủ nhất, cao quý nhất, đều là từ chốn thâm cung.
Vô tình nhất đế vương gia!
Nàng ôm chặt hắn, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu,“Diệp công công rất nhiều thời điểm cũng không nói. Hoặc là nói quên rồi, hoặc là liền giở trò vô lại.”
Nhắc đến Diệp công công, giọng nói của hắn có mang theo một tia ôn nhu hiếm thấy.
Tô Mạt cười,“Ta đã nhiều ngày không gặp hắn, khá là nhớ. Chúng ta đi Hương lâu trước, sau đó đi quận Vương phủ, ta muốn ăn điểm tâm hắn làm.”
Diệp công công ở quận Vương phủ thật sự có tai mắt của hoàng đế ngầm giám thị, điều này so với sự đãi ngộ của Hoàng Phủ Cẩn rất bất đồng.
Tên thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn kia bên Tô Mạt còn có thể mua chuộc được, kẻ bên người Diệp công công thì không thể, bởi vì rõ ràng âm thầm.
Cũng không biết hắn có chuyện gì, lại khiến hoàng đế không yên tâm với hắn.
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, cảm xúc đã hoàn toàn bình phục xuống lại, kêu Tô Mạt tiến cung hoàng đế đây là đang thị uy cùng hắn.
Hắn có thể lấy việc đi bắc giải trừ phiền toái để áp chế hắn để Tô Mạt tự chủ hôn nhân, hoàng đế còn đem Diệp công công cũng trả lại cho hắn.
Như vậy hoàng đế có thể lấy hoàng quyền vô thượng để mệnh lệnh Tô gia.
Chuyện mà hắn Hoàng Phủ Cẩn không sợ, vị tất người khác cũng không sợ.
Ý thức được điểm ấy, Ng'n t hắn gắt gao cấu chặt dây cương.
Tô Mạt cảm giác được sự biến hóa của hắn, tựa sát vào phía sau lưng hắn, đem bàn tay nhỏ bé đặt trên mu bàn tay hắn, cầm, thay đổi đề tài:“Khi nào thì có thể trông thấy bọn họ nha, bọn họ có phải thực dũng mãnh hay không? Ta chưa có gặp qua bộ dáng bọn họ xuất chinh thực sự đâu.”
Hoàng Phủ Cẩn không tự giác phóng ra thanh âm mềm nhuyễn, trên mặt biểu tình cũng là vô cùng tôn trọng nghiêm túc,“Đúng vậy, ngay cả ta đều phải bội phục sát đất. Bọn họ cá nhân có khả năng không phải mạnh nhất, ngay cả Lưu Vân cũng đánh không lại. Nhưng khi bọn họ liên hợp lại, lại có thể đả bại hơn trăm tên Lưu Vân.”
Tô Mạt hai mắt phát sáng, H**g phấn như muốn hét ầm lên,“Thật vậy chăng?”
Hoàng Phủ Cẩn thực còn rất nghiêm túc gật đầu,“Hơn nữa, ưu thế của bọn họ không chỉ ở chỗ đối phó với người võ lâm, mà ở chỗ đánh lén thiên quân vạn mã......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc