Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 266

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng phiền muốn ૮ɦếƭ khi bị bọn họ dụng tâm kín đáo tiếp cận nàng như vậy. Nếu hắn không trở lại, nàng đều đã có chút không biết phải như thế nào để ứng phó, chẳng lẽ với trở mặt, để bọn họ khỏi mắc công giả vờ thân mật với nàng như vậy?
Lại tựa hồ như thất lễ!
Hoàng Phủ Cẩn mặt mày rùng mình, hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:“Ta nếu trở về muộn chút nữa......”
Bọn họ có thể làm quá đáng hơn không?
Hắn ôm nàng, nhún mũi chân một chút, liền nhảy lên lưng tia chớp, hai chân kẹp một cái, phi ngựa như bay.
Tô Mạt ở hắn trong lòng xoay vẹo động đậy,“Hoàng Phủ Cẩn, ta phải về nhà . Đều hơn mười ngày rồi, ta mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, ta đã lâu không được gặp tổ mẫu phụ thân cùng đại tỷ .”
Đã lâu -- có thể lâu bằng hắn sao?
Hắn từ năm trước đã phải đi bắc, nhảy qua một năm, chính là hai năm cũng chưa gặp được nàng !
Hắn có chút vô lại vừa nhớ nhung nàng như điên, nhưng cũng ngượng ngùng nói không ra lời. Chỉ biết mím môi im lặng, đem nàng ôm vững vàng vào trong ***, thúc ngựa lao vùn vụt.
Nhận được nàng thay hoàng đế thảo ra thủ dụ, lúc ấy hắn rất là kinh hãi, trực giác thấy không ổn.
Hoàng đế khẳng định lại đang đùa giỡn âm mưu gì đó.
Hắn lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ trở về gấp, nếu không phải tia chớp là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể chịu đựng nổi, sớm đã mệt ૮ɦếƭ.
Hắn không nghĩ tới hoàng đế lại bỉ ổi như vậy, lại thừa dịp hắn rời khỏi kinh thành đi bán mạng kêuTô Mạt tiến cung.
Quả thực...... Rất khiến người ta không thể chịu được!
Nếu hắn đã tính kế như vậy thì chính mình cũng không dùng nể tình, trực tiếp đem người đi là đúng nhất.
Dù sao hắn đã nói công khai rồi, hôn sự của Mạt nhi phải để chính nàng làm chủ, hoàng đế đừng mong nhúng tay vào!
Hơn nữa hắn chờ không nổi nữa rồi, cho dù không thành thân, hắn cũng muốn đính hôn trước.
Mới vừa rồi tuy rằng tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn chú ý tới thái độ của thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đối với nàng.
Hắn tuy rằng là người lạnh lùng, không giỏi nói hay, nhưng trong lòng càng nhạy cảm.
Hắn có thể cảm giác được, ý đồ của hai người kia đối với nàng.
Hắn chưa bao giờ phát hiện ra bản thân lại là một người bá đạo ích kỷ như vậy, nhưng hắn khống chế không được.
Hắn không muốn lại chờ đợi, lại nhẫn nhịn nữa !
Tô Mạt thấy hắn cứ phăng phăng nhắm thẳng bên ngoài hoàng thành phi như bay, nghĩ rằng hắn muốn đi Lâm Giang Vương phủ, suy nghĩ chút thấy cũng được.
Nhưng đến cửa Lâm Giang Vương phủ, hắn lại không ngừng lại, lao vun vút phóng ngựa chạy vượt qua.
Tô Mạt nóng nảy,“Hoàng Phủ Cẩn, ngươi đừng quá đáng, mau về nhà của ta!”
Hoàng Phủ Cẩn kéo áo choàng của mình đem nàng ôm chặt lấy bảo bọc ở trong lòng, miễn cho bị gió lạnh quất vào người rồi đau bụng.
Nay nàng ở trong lòng hắn, càng giống như một đứa nhỏ, hơn nữa bị bộ dáng ngỗi đứng của hắn ôm lấy, càng thêm xinh xắn lanh lợi.
Nàng đá đạp lung tung vài cái, cũng không có thể mảy may lay động hắn. Hơi quá đáng, vốn nghĩ mình cũng đã cao hơn nhiều, sẽ không chênh lêch với hắn nhiều như vậy.
Ai biết chênh lệch còn lớn hơn nữa.
Hơn nữa, chỉ là đi một chuyến phía bắc, hắn đã trở nên bá đạo rồi.
Lẽ ra hắn từ nhỏ đã đi ra chiến trường, tính cách đã định sẵn ở lúc 10 tuổi rồi chứ.
Nhưng lúc này đây nàng có cảm giác hắn tựa hồ trở nên càng thêm bá đạo mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đối cới nàng đều như thế .
Trước đây đối xử với người khác lãnh khốc, cao cao tại thượng không thèm nhìn ai, hiện tại có một loại khí thế vương giả bễ nghễ thiên hạ cực kì cường hãn, điều này không quan hệ tới trí tuệ cùng thân phận, hơn nữa tuyệt đối không phải kiểu người được dưỡng trong thâm cung như thái tử hay ngũ hoàng tử có thể so sánh được.
Cho dù bọn họ cực kì vĩ đại, giỏi về sử dụng âm mưu mánh khóe chốn cung đình.
Cũng tuyệt đối không có loại khí coi trời bằng vung này.
Nàng cũng không biết hắn hiện tại loại khí thế cường hãn này là tốt hay là hư, chỉ là cảm giác, hắn tựa hồ vẫn là không thể khống chế tốt bản thân.
Tuy rằng đối với người bình thường mà nói, hắn khống chế đã tốt lắm rồi, nhưng nếu đối với kiểu người nhanh nhạy như nàng mà nói, lập tức liền cảm giác được điều này.
Hơn nữa nàng cảm thấy người như hoàng đế vậy, cũng tuyệt đối có thể cảm giác được sự biến hóa của hắn.
Đến lúc đó không biết sẽ gặp phải cái dạng thị phi gì nữa.
Lúc tia chớp chạy vội tới cửa thành phía nam, vài binh lính thủ vệ thế mà bị khí thế của hắn sợ tới mức phát ngốc ra, sau đó liền thối lui về phía sau, cung kính nhìn cả người lẫn ngựa của hắn phi như bay, ngừng cũng không ngừng.
Vài người quay mặt nhìn nhau,“Đó là...... Lâm Giang vương? Hắn đã trở lại?”
Hoàng Phủ Cẩn vào thành là theo cửa phía Bắc, bọn họ đương nhiên không biết.
Tuy rằng ngựa chạy nhưu bay, tốc độ rất nhanh, nhưng Tô Mạt ở trong khuỷu tay hắn, bị hắn che chở giảm bớt đi sự nảy xóc, cho nên không thấy có gì không thoải mái.
Nhưng là nàng không muốn hắn không thoải mái, không muốn hắn phải nhẫn nhịn những bức xúc khó chịu ở trong lòng.
Nàng kéo ra áo khoác tạo ra khe hở, lộ ra đôi mắt to sáng long lanh nhìn hắn,“Này, ác ma Tĩnh điện hạ, ngươi không để tâm đến sức khỏe của bản thân, cũng nên thương tiếc một chút với sự trung thành và tận tâm của Tia Chớp chứ. Dù sao cũng đã đi theo ngươi nam chinh bắc chiến, hiện tại đã hồi kinh, còn không cho nó nghỉ ngơi một chút, ngươi muốn làm nó ૮ɦếƭ sao?”
Có áo choàng cùng cánh tay hắn thay nàng che chắn, cho nên gió không chút mảy may nào chạm được tới nàng.
Thanh âm trong veo ngọt ngào của nàng, như hờn như giận, rành mạch truyền vào trong tai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng thả chậm tốc độ, cuối cùng dần dần biến thành cưỡi chầm chậm.
Tô Mạt hơi cong lên khóe môi, cười rộ lên.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt dừng ở trên cánh môi đỏ tươi mượt mà của nàng, chỉ cảm thấy tim gia tốc đập, miệng khô lưỡi khô, theo bản năng mấp máy môi, xoay tầm mắt.
Tốt đẹp giống như nàng vậy, người ái mộ trong thiên hạ đương nhiên cực nhiều.
Hắn phải bảo vệ nàng, cho nàng sự an toàn, cho nàng sự tự do.
Mà khi biết được nàng tiến cung trong nháy mắt, trong ***g *** hắn phát ra ra một loại phẫn nộ như muốn nổ tung ra, căng đến nỗi khiến trái tim hắn như bị ai P0'p nghẹt đau đớn.
Hoàng đế kêu nàng tiến cung, nàng cũng chỉ có thể tiến cung.
Mà hắn muốn cho nàng tự do, lại gian nan như vậy.
Bởi vì phẫn nộ nên inh ra một loại cảm giác thất bại, bởi vì loại cảm giác thất bại kia lại sinh ra loại cảm giác sợ hãi.
Sợ hãi nàng sẽ rời khỏi hắn, hắn sẽ mất đi nàng.
Nàng sẽ bị người khác ςướק đi, dày vò.
Mà bởi vì đối với nàng nảy sinh ra một loại tình yêu sâu lắng không thể dứt bỏ kia, vậy mà khiến cho hắn sinh ra một ý niệm chưa bao giờ từng có trong đầu.
Chỉ có biến thành mạnh nhất, nói một không hai, mới có thể thật sự tự do.
Trở thành người mạnh nhất, mới có thể tùy tâm sở dục ( tùy theo ý mình).
Nếu không, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác bài bố.
Điều này khiến cho hắn thống khổ, hắn tình nguyện ૮ɦếƭ, cũng không muốn nhìn thấy trong ánh mắt nàng lộ ra sự bi thương, bị khóa chặt trong nội cung thâm sâu.
Hắn không muốn làm kẻ yếu, cũng không muốn làm một kẻ trốn tránh.
Nếu là trước đây, hắn tình nguyện trốn tránh, chờ bản thân trở thành mạnh mẽ rời khỏi cung đình.
Vứt bỏ vinh hoa phú quý thì sao, hắn có thể lững thững ngao du thiên hạ, đi nơi nào cũng tốt, rời xa thật xa khỏi chỗ phù phiếm ầm ỹ này.
Nhưng hiện tại, hắn có thể sao? Hắn không thể, cũng không muốn, hắn không muốn miễn cưỡng Mạt nhi, không muốn rời xa nàng, lại càng không muốn mất đi nàng.
Tô Mạt cảm giác thân thể hắn cứng ngắc, không thả lỏng được, vậy là chứng tỏ, hắn còn đang băn khoăn lo lắng cái gì đó, không nhịn xuống được cơn bức tức kia..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc