Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 195

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mọi người bước lên phía trước xem, thấy một đồ vật đặt trên mặt đất được lát bằng gạch đá xanh, sau đó cái ghế dựa được làm bằng bạch sứ, có thể ngồi lên, lại rỗng bên trong, phía dưới còn vươn ra một khối, giống như đổ ra ngoài tường.
Ghế dựa phía sau còn có cái giống như lu nước, bên trong đựng đầy nước, có một sợi dây thả xuống.
Lưu Hỏa nhịn không được tiến kéo một cái,“Rầm” Có nước dội ra.
Cả kinh hắn lập tức nhảy dựng lên, nhìn trên nhìn dưới không thể hiểu nổi.
“Tiểu thư, đây là vật gì?”
Tô Mạt cười mà không nói, Lưu Hỏa liền cầu xin Lưu Vân,“Đại ca, ngươi hỏi tiểu thư đi, đây là cái gì? Nghẹn ૮ɦếƭ ta. Ta rất hiếu kì a.”
Lưu Vân cũng thật là tò mò, chẳng qua là đang kiềm chế thôi, đưa lỗ tai nói:“Tý nữa sẽ biết.”
Thiếu gia tuy rằng không lên tiếng, nhưng là cặp con ngươi trước nay vẫn lạnh lùng kia hiện tại luôn liên tục tỏa ánh sáng, không hiếu kỳ mới quái a.
Chỉ cần thiếu gia biết, bọn họ sẽ biết chắc.
Từ Tam thấy bộ dáng kinh ngạc của mọi người, rốt cục không nín được, cười ha ha, lúc ấy tiểu thư nói với hắn đồ vật này, hắn cũng giống như hòa thượng không mò thấy tóc.
Phải để một vị sư phó đốt lò dùng riêng một cái lò luyện gốm đốt ra. Phải mất một năm mới đốt ra được cái khiến tiểu thư vừa lòng.
Bọn Lưu Hỏa lập tức tới gần Từ Tam hỏi, Tô Mạt liền lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài, đi thăm nơi khác.
Hoàng Phủ Cẩn lại cùng nàng đi xem nững bức tường thấp, lưới sắt, đầu gỗ cao thấp, cầu treo......
Cũng không biết có tác dụng gì.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Lưu Hỏa bọn họ đang vây quanh Từ Tam cùng Liễu Đại, vươn tay quơ lấy Tô Mạt, hai người bay vọt *** một thân cây ngô đồng thật lớn, vững vàng ngồi trên một cành cây chắc chắn.
“Tiểu Mạt Lị, hiện tại nàng nên nói cho ta biết đi.”
Nếu còn tiếp tục, mười mấy năm tu dưỡng của Tĩnh thiếu gia sẽ đi tong mất thôi.
Thấy Lưu Hỏa giống như mấy đứa nhóc hiếu kì, hỏi đông hỏi tây.
Hắn cơ hồ cũng bị cuốn hút vào.
Tô Mạt cười hắc hắc, tựa vào trong lòng hắn, kéo vài sợi tóc lòa xòa xuống tùy tay xoắn,“Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai nói cho ngươi nghe.”
Hoàng Phủ Cẩn hờn trách vươn ra một đầu Ng'n t, uy hiếp nói:“Ta hiện tại muốn biết. Ngày mai nàng mới nói cho bọn họ.”
Tô Mạt vội lắc lắc thân mình cầu xin tha thứ,“Không được thọc lét ta, nếu không ta sẽ ….”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.
Hắn xấu xa nói:“Tiểu Mạt Lị, bức cung có rất nhiều biện pháp a, ôn nhu nhất ......”
Hắn đem cọng xơ của chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng mà hướng nàng phất đi, Tô Mạt nhất thời cảm thấy cả người mềm yếu tê ngứa, nhịn không được cười khanh khách, mềm nhuyễn ở trong lòng hắn.
“Được rồi...... Được rồi, ta nói, ta khai hết......”
Đội trưởng đằng sau mọi chuyện đã khai hết rồi...... Đổ mồ hôi, nhưng nhất định phải tìm binh lính không sợ ngứa mới được.
Tô Mạt đem kế hoạch của mình kể rõ ngọn nghành nói cho hắn biết.
Hoàng Phủ Cẩn chỉ cảm thấy gió lùa thẳng tới đỉnh đầu,“Tiểu Mạt Lị, nếu nàng muốn binh sĩ lợi hại hơn binh sĩ bình thường, có thể chiêu mộ mộtt bộ phận võ lâm cao thủ.”
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn,“Ngốc!”
Hoàng Phủ Cẩn con ngươi nhíu lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng, trên đời này, nàng là người đầu tiên nói hắn ngốc.
Tô Mạt nhẹ nhàng nói:“Nếu có có một võ lâm nhân sĩ khác, muốn tạo thành một đội ngũ, kêu ngươi đi nghe chỉ huy, ngươi chịu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Ta sẽ không dốc sức vì bọn họ.”
Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Vậy không phải đúng rồi sao.”
Cho dù là cổ đại, tập võ cũng không phải dễ dàng như vậy, nhất là tu luyện nội công.
Nếu không có thiên chất, cho dù cầm trong tay tuyệt thế bí tịch, tu luyện cả đời cũng không có thành tựu gì mấy.
Mà những người có thiên tư thông minh luyện tập võ công, hoặc là võ si, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào có thể chịu phục người khác?
Càng sẽ không chủ động phối hợp cùng người khác, chịu sự quản thúc gò bó của người khác.
Cho dù là Thiên Cương Bắc Đẩu trận pháp, còn phải chú ý đến trận nhãn, áp trận.
Nếu không phải là sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, ai sẽ có thể cùng nhau phối hợp thân mật khăng khít được chứ.
Hơn nữa người thường, là không có khả năng thiên phú tập võ như vậy.
Có thể nói trên thế giới này, cơ hồ 99% người, là không có khả năng đó.
Nếu không hoàng đế tìm đến võ lâm cao thủ, đưa cho binh lính của hắn bí kíp võ công, để bọn họ tu luyện nội ngoại, kia chẳng phải là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?
Nghe xong những lời của nàng có vẻ như ngụy biện, có rất hàm nghĩa trong lời nói, Hoàng Phủ Cẩn gật gật đầu,“Cũng là như thế.”
Tô Mạt lại nói:“Nếu thiên phú không đủ, từ nhỏ tập võ, vậy thì lại càng hại người.”
Tô Mạt lại nói:“Nếu thiên phú không đủ, từ nhỏ tập võ, vậy thì lại càng hại người.”
Cũng may Đại Chu hiện nay thi hành chính sách là ‘binh hộ chế’ kết hợp cùng chính sách ‘chế độ mộ lính’.
Cả nước có một bộ phân quân hộ, không phụ trách lao dịch, hàng năm đi tham gia nghĩa vụ binh dịch.
Đồng thời cũng yêu cầu dân chúng ở nơi có nạn chiến tranh cao, nhà nhà chỉ cần có hai nam nhi mạnh mẽ đều phải tham gia binh dịch.
Mỗi ba năm một lần.
Như vậy phải cam đoan những nam nhân này phải có khí lực, ngày thường cũng thường rèn luyện.
So sánh mà nói, thực thích hợp cho nàng tiến hành chọn lựa.
Lưu Hỏa bọn họ vây quang Từ Tam thật lâu, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nói danh từ, nói không được nguyên do, nóng ruột đến độ bọn hắn ở dưới đất cầu xin nói:“Thiếu gia tiểu thư, cầu xin các ngài xuống dưới đi. Thuộc hạ sắp nghẹn ૮ɦếƭ rồi đây.”
Tô Mạt cười nói:“Nghẹn sắp ૮ɦếƭ thì đi nhà xí đi. Nhà xí đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi đó.”
Lưu Hỏa đổ mồ hôi lạnh.
Tô Mạt tóm lấy ống tay áo Hoàng Phủ Cẩn, hắn ôm nàng bay lên đáp nhẹ xuống.
Tô Mạt nhìn về phía Từ Tam cùng Liễu Đại, nói:“Phiền toái các ngươi tìm vu trương thôn trang tới, dựa theo kế hoạch trước đã định thi hành.”
Hai người đáp:“Tiểu thư, đều đã chuẩn bị tốt .”
Nói xong liền dẫn mọi người hướng đến vùng đất mặt bên ngoài đại viện đi tới.
Đi vòng qua một mảnh rừng cây nhỏ, đó là một vùng cỏ, nơi đó tụ tập đông nghìn nghịt thoạt nhìn không chỉ năm sáu trăm người.
Hơn nữa người người mặc áo ngắn vải thô, đều lộ ra hơn phân nửa cơ bắp, hở ra cánh tay cùng bắp chân.
Hoàng Phủ Cẩn cả kinh mi tâm nhảy dựng lên, lập tức nắm chặt tay nàng,“Nàng từ đâu tìm đến nhiều người như vậy?”
Tô Mạt cười một tiếng,“Điều này ngươi phải hỏi ba người bọn họ, ta cũng rất thắc mắc a, hiệu suất này! Chậc chậc!”
Không phải cao bình thường.
Mới không đến ba năm thời gian, bọn họ thế nhưng đã tìm được nhiều thanh niên như vậy.
Nếu thiếu gia đã lên tiếng, Liễu Đại lập tức theo chân bọn họ giải thích.
“Tiểu thư đã sớm đem kế hoạch nói cho ta, để ta đi ra ngoài thu thập không ít những hộ nông dân có gia cảnh khốn khó, vì để bảo đảm an toàn, chúng ta mỗi lần đều là đem cả một nhà bọn họ đều đón tới đây luôn .”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nếu như là cố gắng trong hai ba năm, cũng có thể làm được.
Lưu Hỏa nhịn không được,“Nhưng, nhưng bọn họ làm thế nào lại người nào người ấy đều cường tráng như vậy?”
Hắn gặp qua không ít các hộ nông dân rồi, cũng không gặp loại cường tráng như vậy, một đám người sắc mặt cương nghị, giống như đám chiến binh mới từ chiến trường trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc