Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 229

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Khôi Phục Cơ Thể
"Đại nhân..."
Cảm nhận được lực áp bách nên La gia chủ ngây người một chút, quay đầu lại thì thấy một góc áo trắng lóe lên, một bóng dáng nhanh chóng lao về phía hai người đang bị đại trưởng lão áp chế.
"Ầm!"
Tay áo phất nhẹ lên, chưởng phong sắc bén lập tức đánh về phía đại trưởng lão khiến ông ta vốn đã kinh sợ nên không phản ứng kịp, thân thể liền hung hăng bắn ra phía sau, cực kỳ khó chịu ngã trên đất.
Đại trưởng lão bị đánh đến mơ màng, không hiểu rõ nguyên nhân nhìn nữ tử mặc bạch y trắng như tuyết.
Bạch y bay trong gió, nữ tử đứng trước mặt Bắc Ảnh Phong, khuôn mặt tuyệt mỹ không biểu cảm, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ tức giận, mà toàn thân nàng đầy khí thế mạnh mẽ, trong lòng đại trưởng lão kinh sợ.
Bóng lưng quen thuộc khiến Bắc Ảnh Phong giật mình, không dám tin ngẩng đầu nhìn lại, mấp máy môi dưới, cổ họng nức nở hai tiếng.
"Đại tỷ..."
Lúc này giọng nói của hắn khô khốc khàn khàn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng giữa địa lao yên tĩnh này.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, lửa giận của Dạ Nhược Ly bình ổn xuống như kỳ tích.
Nàng chậm rãi xoay người, mắt nhìn thanh niên vết thương đầy người, thân hình chợt lóe lên phi đến bên cạnh hắn, duỗi tay đỡ lấy hắn, đau lòng nói: "Tiểu Phong nhi, ta tới muộn để đệ chịu khổ rồi..."
"Đại tỷ!"
Bắc Ảnh Phong lảo đảo nhào vào lòng Dạ Nhược Ly, ôm chặt lấy nữ tử này, gương mặt nhiễm đầy máu tươi thoáng có chút kích động.
Đại tỷ tới rồi, thật tốt...
Dạ Nhược Ly hơi khép hờ mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Bắc Ảnh Phong, khóe miệng nở nụ cười mềm nhẹ.
Dù tiểu Phong nhi đã sớm trưởng thành nhưng vẫn vĩnh viên là một đứa bé hồng hào, cần bảo vệ trong lòng nàng, mà nàng cũng tình nguyện giành hết mọi thứ cho hắn.
Cung Vô Y khoanh tay trước ***, dựa vào cửa lớn âm u của của địa lao, môi nhẹ nhếch lên nhìn đôi tỷ đệ.
Nhưng mà lúc liếc nhìn đám người trong địa lao thì mắt phượng thoáng âm trầm, nhưng hắn vẫn không ra tay, vì Cung Vô Y biết rõ Dạ Nhược Ly cần có chỗ để phát tiết lửa giận.
Đại trưởng lão bò từ trên mặt đất dậy, hung tợn trừng Dạ Nhược Ly, tức giận gào lên: "Ngươi là ai? Dám ngang ngược ở La gia, đúng là tự tìm ૮ɦếƭ!"
Hiển nhiên đại trưởng lão còn chưa nắm rõ tình hình, trong lòng ông ta thì sao nữ tử này có thể dùng một chưởng để đánh bại mình được? Tất cả là vì ông ta không phòng bị thôi, mà La gia có vô số cao thủ, không phải nơi một kẻ ngu có thể đắc tội!
"Im miệng!"
Không đợi đại trưởng lão tiếp tục nói thêm gì cả, La gia chủ vội vàng lên tiếng ngắt lời, vẻ mặt nịnh hót đi lên nói: "Ha ha, đại nhân, chuyện này là hiểu lầm."
Dạ Nhược Ly không để ý La gia chủ mà chỉ lấy ra một viên đan dược đưa cho Bắc Ảnh Phong dùng xong liền xoay người nhìn La gia chủ, khóe miệng bất giác nhếc lên, nở nụ cười lạnh.
"Hiểu lầm? Nếu như ta diệt La gia của ngươi thì có phải cũng là hiểu lầm không?"
Nói xong Dạ Nhược Ly giơ bàn tay lên, một thanh kiếm đầy lôi điện màu tím xuất hiện trong bàn tay nàng, lôi điện lóe sáng phát ra tiếng vang tách tách. Khí thế *** tỏa ra theo từng bước chân của nàng, giống như có chứa đủ lực phá hủy La gia.
Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn La gia chủ, nữ tử này là ai, tại sao lại có thể khiến La gia chủ sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ lần này bọn họ thật sự gặp phải người không thể chọc rồi sao?
Đại trưởng lão hung hăng rùng mình một cái, lui về phía sau hai bước, rõ ràng bọn họ đã tìm hiểu bối cảnh của nam tử này rồi, phía sau hắn cũng không có bất kỳ thế lực nào, nhưng nữ tử này từ đâu ra?
"Đại... Đại nhân..." La gia chủ nuốt nước miếng, trên mặt thoáng có chút kích động: "Chuyện này là không biết không có tội, chúng ta không hề biết vị công tử này là đệ đệ ngươi, xin nể tình chúng ta không biết mà tha thứ cho La gia lần này đi."
"La gia? Từ nay về sau ở tầng hai này không còn La gia nữa!"
"Đùng!"
"Rầm ầm ầm!"
Dạ Nhược Ly nói xong chữ cuối cùng thì giơ cao Lôi Thần kiếm trong tay lên, trong phút chốc Lôi Điện rớt xuống, Lôi Điện màu tím dày đặc lao xuống địa lao, đám người đứng ở đây đều bị Lôi Điện đánh trúng cháy thành than trong nháy mắt.
Lúc Lôi Điện rơi xuống, mọi người không ngừng né tránh, tất cả đều khủng hoảng đối mặt với cảnh tượng này.
Nhưng mà từ đầu tới cuối Dạ Nhược Ly đều bình thản nhìn một màn trước mắt, không hề tỏ vẻ thương xót, giống như những người táng *** Lôi Điện không phải con người vậy.
Không được bao lâu Lôi Điện đã rút lui, để lại một đống xác ૮ɦếƭ...
"Đại tỷ." Bắc Ảnh Phong hơi nhếch môi, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, khuôn mặt lại chứa đựng ý cười ngây ngô: "Rốt cuộc lần này ta có thể giúp tỷ được chút chuyện rồi ..."
Dứt lời, Bắc Ảnh Phong vận đan điền, mở miệng ra, một viên đá tỏa sáng rực rỡ bị hắn phun ra ngoài.
Hắn đặt Linh Tâm thạch trong đan điền cho nên người La gia tìm khắp toàn thân hắn cũng không tìm được gì.
Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, nhìn kỹ gương mặt kiên định trước mặt, đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sau đó nàng lấy một chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt hắn...
Diện mạo vốn có của hắn cũng dần dần hiện ra, một gương mặt với dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, giống như thần tiên, khóe miệng cũng nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như một dòng sông xanh.
"Tiểu Dạ nhi."
Đột nhiên một đôi tay xuất hiện ở bên cạnh, cầm lấy cánh tay đang lau mặt Bắc Ảnh Phong của nàng, Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt.
"Tiểu Dạ nhi, nàng chưa bao giờ làm như vậy với vi phu."
Giọng điệu Cung Vô Y đầy vẻ uất ức khiến Dạ Nhược Ly cảm thấy mình phạm vào tội ác, giống như mình là kẻ khốn kiếp vứt bỏ chồng con vậy.
Dạ Nhược Ly không chịu nổi ánh mắt này của Cung Vô Y nên vội vàng thu tay lại, nhìn thiếu nữ bên cạnh rồi hỏi: "Tiểu Phong nhi, không giới thiệu nàng cho ta sao?"
Khóe miệng Dạ Nhược Ly nhếch lên, khuôn mặt đầy ý cười.
Đứa bé này rốt cục cũng đã lớn ...
"Nàng..." Bắc Ảnh Phong hơi ngẩn ra, nhìn về phía thiếu nữ, mắt lóe sáng khác thường: "Đông Phương Oánh, nàng là bằng hữu ta gặp ở tầng năm, mà lần này nàng xông vào La gia là vì muốn cứu ta."
"Phong nhi." Dạ Nhược Ly vỗ bờ vai Bắc Ảnh Phong, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nữ tử không màng nguy hiểm nguyện ý xông vào hiểm cảnh vì đệ, đệ phải quý trọng."
Lúc mới vào địa lao Dạ Nhược Ly đã nhìn thấy Đông Phương Oánh che trước người Bắc Ảnh Phong. Cảnh tượng này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, bởi vậy nàng cũng rất có hảo cảm với nữ tử không ngại ૮ɦếƭ vì Bắc Ảnh Phong.
Đông Phương Oánh đỏ mặt, sắc mặt có chút co rút, thật lâu sau nàng mới thở sâu, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu.
"Tỷ tỷ, tỷ chính là nữ tử mà Phong ca ca thường xuyên nhắc tới sao? Phong ca ca rất sùng bái tỷ cho nên ta vẫn rất hiếu kỳ tỷ là kỳ nữ thế nào, không ngờ lại nhanh chóng gặp được tỷ như vậy."
"Oánh nhi, lần đầu gặp mặt ta cũng không có gì cho ngươi, ở đây có chút đan dược coi như là quà gặp mặt." Dạ Nhược Ly mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình ngọc.
Đông Phương Oánh cầm lấy bình ngọc Dạ Nhược Ly đưa, vui vẻ cười: "Vậy Oánh nhi liền đa tạ tỷ tỷ."
Nhưng Bắc Ảnh Phong lại sửng sốt vì hành động của Dạ Nhược Ly, trong mắt hắn dù đại tỷ không phải người luôn đẩy người khác ra xa ngàn dặm nhưng cũng sẽ không đối xử nhiệt tình như vậy với người lạ mới gặp mặt lần đầu, nhưng thế này là thế nào ?
Đương nhiên Bắc Ảnh Phong không biết, Dạ Nhược Ly nhiệt tình như vậy hoàn toàn là vì hắn.
"Đan dược này ngươi có thể dùng ngay lập tức, về sau tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn bây giờ gấp mười lần cho đến khi đạt tới Thần Tôn, mà khi ngươi đạt tới Thần Tôn rồi thì hãy tới tìm ta, ta sẽ cho ngươi đan dược để tiếp tục tu luyện."
Với gia thế của Đông Phương Oánh thì có đan dược trân quý nào mà nàng chưa từng gặp qua?
Vì vậy ban đầu nàng cũng không cho rằng đan dược này tốt hơn những loại đan dược trong gia tộc, sở dĩ nàng vui mừng như thế là vì đây là đồ do tỷ tỷ của Phong ca ca tặng, dù đại tỷ tặng nàng một tinh thạch tầm thường thì nàng cũng cảm thấy vui vẻ như vậy.
Nhưng khi nghe xong công hiệu của đan dược thì Đông Phương Oánh hoàn toàn sửng sốt, ngây người nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt.
Luyện đan sư trong gia tộc cũng chỉ có thể luyện chế được đan dược đạt tới Thần Hoàng thôi, nhưng đan dược lại có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện đến Thần Tôn lên gấp mười lần sao?
Hơn nữa sau khi tới Thần Tôn thì đến tìm nàng, lúc đó còn lấy được đan dược tốt hơn nữa ư?
Bàn tay nắm chặt bình ngọc của Đông Phương Oánh run nhè nhẹ, nàng thở sâu một hơi rồi nói: "Tỷ tỷ, lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận, tỷ vẫn nên lấy lại đi."
"Đã cho ngươi thì đó là của ngươi."
"Nhưng mà..."
Đông Phương Oánh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên Bắc Ảnh Phong lại lên tiếng ngắt lời nàng.
"Đại tỷ đã tặng ngươi lễ vật thì ngươi hãy nhận đi."
Đông Phương Oánh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bắc Ảnh Phong.
Phong ca ca nói như thế, có phải chứng minh trong lòng hắn đã tiếp nhận nàng rồi không? Đông Phương Oánh nghĩ vậy nên trong lòng ngọt ngào như được ăn mật vậy, dung nhan xinh đẹp cũng đầy ý cười vui vẻ.
Nhìn thấy Đông Phương Oánh liếc mắt về phía mình thì Bắc Ảnh Phong vô thức xoay đầu qua.
Nhưng lúc này hình ảnh vừa rồi nàng quên mình che chở trước người hắn, những lời nói nàng đã nói trong hoàn cảnh lúc đó lại xuất hiện trong đầu khiến lòng hắn cũng gợn sóng...
"Đúng rồi." Dạ Nhược Ly chấn động hỏi: "Thiên Hoàng đâu? Không phải ta dặn hắn bảo vệ an toàn cho đệ sao, bây giờ hắn đang ở đâu? Vì sao không ở bên cạnh đệ?"
"Thiên Hoàng bị thương rồi."
"Bị thương? Với thực lực thuộc cấp bậc Thần Tôn của Thiên hoàng thì người có thể khiến hắn bị thương chỉ có ở mấy tầng trên, chẳng lẽ..."
"Ừ.” Bắc Ảnh Phong khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng: "Trong lúc vô tình ta nghe được tin tức trong tay lão quái vật có Linh Tâm thạch, vì muốn lấy được Linh Tâm thạch mà ta đã đồng ý với lão ta sẽ lên mấy tầng trên để lấy đồ cho hắn, nhưng vì cấm địa quá nguy hiểm, Thiên Hoàng vì bảo vệ ta mà bị thương nên ta tìm một chỗ ở tầng hai để hắn ở lại chữa thương rồi tự mình đi tìm kiếm những người khác, mà ở tầng hai này người có thể làm ta bị thương cũng không nhiều, ai ngờ lại ***ng phải cái nơi quỷ quái như La gia này, trúng quỷ kế của bọn họ!"
Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, trong mắt Bắc Ảnh Phong lại thoáng trở nên rét lạnh.
"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y ôm vai Dạ Nhược Ly, môi nở nụ cười mê hoặc người khác: "Lần này để Phong nhi đi với chúng ta đi, để tránh gặp phải chuyện tương tự."
"Để Phong nhi đi cùng sao?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, ánh mắt thoáng có chút lo lắng.
Đi đến tầng chín, ngay cả tính mạng của mình nàng còn không dám cam đoan, sao có thể dẫn theo Bắc Ảnh Phong đi mạo hiểm?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc