Thiên Tài Cuồng Phi - Chương 208

Tác giả: Băng Y Khả Khả

Kinh Sợ!
"Cái gì?"
Lời nói của Bắc Ảnh Thần khiến mọi người nhìn nhau rồi đều thấy vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
Không phải nữ nhi của hắn đang ở Phong Vực xa xôi sao? Sao lại tới đại lục Thần Chi rồi, mà thời gian của đại lục Thần Chi và Phong Vực không giống nhau, dựa theo thời gian nơi đó thì nàng cũng chỉ mới ba mươi tuổi thôi.
Nhưng bọn họ đều biết Bắc Ảnh Thần không phải người mạnh miệng, hắn đã có lòng tin như vậy thì tất nhiên nàng không phải người bình thường.
Đột nhiên Bắc Ảnh Lạc Thiên nghĩ đến nữ tử mặc bạch y mà mình gặp dưới núi, dù chỉ mới liếc mắt nhìn thoáng qua thì nàng cũng mang đến cho ông một cảm giác khác thường.
"Gia chủ, lão tổ tông, ngũ trưởng lão đã nói như vậy rồi, chúng ta cho nàng thử một lần thì đã sao?"
Nếu lão tổ tông trực tiếp dùng Băng Hỏa Liên thì tỷ lệ thoát khỏi việc bị nổ tan xác quá thấp, chỉ có năm phần trăm thôi, nhưng nếu tin tưởng ngũ trưởng lão thì có lẽ sẽ có nhiều hy vọng hơn...
"Lão tổ tông, người xem..." Bắc Ảnh Linh Lạc nhướng mày, mắt nhìn lão giả đang ngồi trên cao, trưng cầu ý kiến của ông.
Lão giả im lặng nửa ngày rồi nhẹ ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua thoáng xuất hiện nụ cười suy yếu: "Ngũ trưởng lão, ta tình nguyện tin ngươi một lần, dẫn nàng ta tới đây đi."
Thấy lão tổ tông đồng ý lời thỉnh cầu của mình, Bắc Ảnh Thần liền cảm thấy vui mừng, chắp tay nói: "Lão tổ tông xin chờ một lát, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Khi Bắc Ảnh Thần rời đi thì trong phòng liền trở nên an tĩnh, bọn họ nhìn chăm chú ra ngoài cửa, rồi rốt cục bóng người mà bọn họ trông ngóng nãy giờ cũng xuất hiện.
Thật ra nếu là người khác thì Dạ Nhược Ly sẽ không tùy ý ra tay giúp đỡ.
Nhưng nàng không hề quên Hoả Diễm môn thuộc về Bắc Ảnh thế gia, huống chi phụ thân của mình cũng mang họ Bắc Ảnh, vì vậy nên mọi chuyện nàng làm cũng đều vì bạn bè và người thân.
"Ngũ trưởng lão, ngươi trở về rồi."
Bắc Ảnh Lạc Thiên và Bắc Ảnh Linh Lạc trông thấy người tới thì trên mặt đầy vẻ vui mừng, chợt ánh mắt cũng nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
Vừa rồi Bắc Ảnh Lạc Thiên đã nhìn thoáng qua Dạ Nhược Ly rồi, nhưng còn Bắc Ảnh Linh Lạc thì đây là lần đầu gặp nàng.
Nói như thế nào đây? Tuy rằng nữ tử này đẹp khuynh thành nhưng thứ khiến người ta nhớ kỹ lại là khí chất xuất trần phóng khoáng, thứ khiến Bắc Ảnh Linh Lạc để ý hơn là hắn không thể nhìn thấu nàng.
Bắc Ảnh Linh Lạc nhẹ nhàng híp mắt, điều này khiến hắn nhẹ cau mày.
Trên đại lục này lại còn có người trẻ tuổi mà hắn không nhìn thấu sao? Xem ra nữ nhi của ngũ trưởng lão quả thật không đơn giản...
"Tiểu Ly nhi, ta giới thiệu với con một chút, vị này là gia chủ của Bắc Ảnh thế gia."
Lúc Bắc Ảnh Thần nhìn nàng thì trên khuôn mặt tuấn lãng đầy khí khái anh hùng cũng xuất hiện chút ý cười mềm nhẹ, lúc này trong căn phòng này chỉ có mình bóng hình của nàng lọt vào ánh mắt ấm áp đó.
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì nhẹ gật đầu với Bắc Ảnh Linh Lạc, xem như chào hỏi hắn.
Bắc Ảnh Linh Lạc nhướng mày, trong mắt dần dần có chút bất mãn, tốt xấu gì hắn cũng là gia chủ của Bắc Ảnh thế gia, sao nữ tử này lại vô lễ như vậy? Quả thực tính tình giống y như cha nàng.
Mà sao hắn biết được tính cách Dạ Nhược Ly vốn cao ngạo như vậy, trên đời này chỉ có hai người được nàng tôn kính, một trong số đó là siêu cường giả Hỏa Thần của Phong Vực vào vạn năm trước, và người sáng lập ra Thanh Minh phủ.
Dù Bắc Ảnh Thần hay là Phong Thần thì nàng cũng chỉ có tình thân với bọn họ...
"Ha ha." Lão tổ tông cười hai tiếng, hai tròng mắt sáng rỡ nhìn Dạ Nhược Ly, giọng nói già nua có chút suy yếu: "Tiểu nha đầu, nghe phụ thân ngươi nói ngươi có khả năng luyện chế Băng Hỏa Liên thành đan dược sao?"
Tính tình tiểu nha đầu này đủ cao ngạo, lúc đối mặt với Bắc Ảnh Linh Lạc không hề tự ti cũng không hống hách, thật sự hiếm có, nếu như nàng là người đáng kinh ngạc đúng như Bắc Ảnh Thần đã nói thì có lẽ sẽ trở thành hi vọng của Bắc Ảnh thế gia.
Mắt lão tổ tông chớp lên, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly lóe sáng khác thường.
"Ta có thể thử một lần, nhưng chỉ nắm chắc tám mươi phần trăm."
Dạ Nhược Ly cũng không tự mãn, nếu quá tự mãn thì sẽ không ai tin nàng.
"Ha ha, tiểu nha đầu, vậy ngươi thử đi, thất bại cũng không sao, ngươi đã có dũng khí làm thì sẽ không có ai dám trách móc ngươi." Lão tổ tông vuốt chòm râu trắng, cười nhạt nói.
Dạ Nhược Ly cũng khá ấn tượng với lão tổ tông nên nàng không nói nhiều, lập tức cầm lấy Băng Hỏa Liên trong tay Bắc Ảnh Linh Lạc, bàn tay trắng nõn vung lên, một đan đỉnh xuất hiện.
"Đan đỉnh tốt, đúng là đan đỉnh tốt..."
Với ánh mắt sắc bén như lão tổ tông thì tất nhiên sẽ nhìn ra Long Phượng thần đỉnh không tầm thường, lúc này ông vừa nói lời tán thưởng vừa nhìn Dạ Nhược Ly với ánh mắt vừa lòng.
Nhưng không biết rốt cục trình độ luyện đan của nàng ra sao.
"Phụt!"
Ngọn lửa bốc lên cao, quay cuồng trong lòng bàn tay Dạ Nhược Ly, sắc mặt nàng nghiêm trọng, ném Băng Hỏa Liên vào trong đan đỉnh.
Động tác tay cũng trở nên thiên biến vạn hóa, dù bọn họ không phải luyện đan sư thì lúc này cũng phải ngây người ra nhìn, sững sờ nhìn khuôn mặt nghiêm túc tuyệt sắc của nàng rồi cảm nhận sự ảo diệu bên trong...
"Những năm gần đây nàng thật sự đã thay đổi quá nhiều."
Bắc Ảnh Thần lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng rất đau lòng.
Năm đó hắn rất muốn cùng nàng tiến vào Phong Vực, nhưng hắn cũng hiểu được nàng có một chuyện không làm không được, mà với thực lực của hắn lúc đó sẽ chỉ làm nàng vướng tay vướng chân cho nên mới lựa chọn ở lại.
Nhưng điều hắn tiếc nuối là nữ nhi lớn dần theo năm tháng còn hắn làm cha lại không thể ở bên cạnh nàng.
"Phanh!"
"Ầm ầm!"
Đột nhiên bên trong đan đỉnh vang lên âm thanh khiến Bắc Ảnh Thần hồi thần.
Chẳng lẽ luyện xong nhanh như vậy sao?
Hành động của Dạ Nhược Ly nhanh chóng chứng thực phán đoán của Bắc Ảnh Thần, lúc chỉ thấy nàng quơ tay, mở nắp đan đỉnh ra, trong phút chốc một viên đan dược bắn ra, trực tiếp rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
Mọi ánh mắt đều lập tức nhìn vào bàn tay nàng, trong mắt có chút mong đợi...
Dạ Nhược Ly lau mồ hôi dưới cằm rồi chậm rãi đi về phía lão tổ tông, đến trước mặt hắn mới dừng lại, mở lòng bàn tay ra, nhẹ mỉm cười nói: "Đan dược Băng Hỏa Liên đã hoàn thành, ngươi có thể thử xem hiệu quả thế nào."
"Ha ha, vậy để ta thử xem."
Lão tổ tông cầm lấy đan dược trong lòng bàn tay Dạ Nhược Ly rồi bỏ vào miệng nuốt xuống không chút do dự.
Bắc Ảnh Linh Lạc im lặng một chút, cuối cùng vẫn muốn lên tiếng ngăn cản, dù sao hắn không biết đan dược này có tác dụng hay không, nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng thì lão tổ tông đã nuốt đan dược vào bụng.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
Một luồng khí mạnh mẽ chạy tán loạn trong thân thể, lão tổ tông mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Lão tổ tông!"
Bắc Ảnh Linh Lạc quýnh lên, vừa mới bước lên thì lại đột nhiên phát hiện thân thể lão tổ tông phát ra sức sống mãnh liệt.
Lão tổ tông phất tay ngăn Bắc Ảnh Linh Lạc lại rồi chợt cười phá lên, trong tiếng cười có sự sảng khoái không nói nên lời.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười vừa vang lên thì cả căn phòng gỗ cũng rung nhẹ, trừ Bắc Ảnh Thần ra thì hai người kia đều giật mình, bọn họ đều cảm nhận được nguồn sức mạnh cường hãn từ trong tiếng cười của lão tổ tông.
Thân thể lão tổ tông khỏi hẳn rồi!
Hai người nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt đầy vẻ kinh sợ và khâm phục, cũng có chút ghen tỵ không hề che giấu, tất nhiên là ghen tị với Bắc Ảnh Thần rồi.
Nữ tử này thật sự luyện chế được Băng Hỏa Liên thành đan dược sao? Như vậy chứng minh luyện đan thuật của nàng không hề thấp hơn lão già của Thần Đan phái, nhưng vấn đề là nàng mới chỉ ba mươi tuổi, mà lão già kia đã là quái vật mấy trăm tuổi rồi!
Bọn họ có thể kết luận không tới trăm năm nữa nữ tử này sẽ trở thành luyện đan sư Siêu Thần Phẩm!
Là Siêu Thần Phẩm đó, cho đến nay đại lục Thần Chi vẫn không hề có luyện đan sư Siêu Thần Phẩm nào, bởi vậy bảo bọn họ không ghen tị với Bắc Ảnh Thần thế nào đây? Thật không biết tiểu tử này đạp phải vận cứt chó gì mà lại có được một nữ nhi tài năng đáng kinh ngạc như vậy.
Nhìn ánh mắt hai người bọn họ như muốn đánh mình một trận tơi bời thì Bắc Ảnh Thần lại sờ chóp mũi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tất nhiên trong lòng cũng cực kỳ đắc ý, dù sao đây chính là nữ nhi của hắn, có nữ nhi ưu tú như thế, người làm cha như hắn sao lại không đắc ý được?
"Khụ khụ." Bắc Ảnh Thần ho khan hai tiếng, nhìn Dạ Nhược Ly rồi chợt nhìn về phía mọi người nói: "Lão tổ tông, gia chủ, nhị trưởng lão, chuyện của tiểu nữ xin các vị giữ bí mật cho."
"Vì sao. "
Bắc Ảnh Linh Lạc đầy sửng sốt, Bắc Ảnh Thần có được nữ nhi như vậy, không phải nên cho tất cả mọi người biết sao? Như vậy tất nhiên địa vị của hắn ở Bắc Ảnh thế gia cũng tăng lên theo, đại trưởng lão cũng sẽ không dám trêu chọc hắn nữa.
Có được thực lực như vậy thì luyện đan thuật của nàng phải đạt tới Thần Phẩm đỉnh phong rồi, luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong khủng bố thế nào đại trưởng lão cũng không thể không biết.
Như vậy vì sao hắn lại kêu bọn họ giữ bí mật?
" Chắc hẳn mọi người cũng biết người của Thần đan phái luôn tự xưng là thanh cao, nhưng thật ra cũng chỉ là một đám người tư lợi, nếu để cho Thần Đan phái biết được năng lực của tiểu nữ thì sẽ ra sao?"
Nếu như thực lực của Dạ Nhược Ly bị Thần Đan phái biết thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn để lôi kéo, nhưng với tính cách của nàng thì nhất định sẽ không đồng ý, Thần Đan phái không có được thì cũng sẽ không cho người khác có được, như vậy họ sẽ Gi*t nàng!
Nghĩ đến đây hai người lại hít một ngụm khí lạnh, sao bọn họ lại quên mất Thần Đan phái vô sỉ như vậy chứ?
Thần Đan phái luôn không hòa hợp với Bắc Ảnh thế gia, nói không chừng hắc y nhân năm đó gây ra nội thương cho lão tổ tông chính là Cổ Đan của Thần Đan phái, trừ hắn là luyện đan sư ra thì làm gì có ai có thể ẩn giấu khí tức như vậy chứ?
"Ngũ trưởng lão nói không sai." Lão tổ tông nhướng mày, đôi mắt nghiêm túc liếc nhìn hai người: "Chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi, nếu tin tức bị lộ thì chỉ có hai người các ngươi, cho nên các ngươi cũng biết hậu quả sau khi tin tức bị lộ rồi đó!"
Hai người nhịn không được rùng mình một cái, rồi đồng loạt ôm quyền nói: "Ta tuyệt đối không nói một lời!"
“Tốt, rất tốt, vậy các ngươi lui xuống đi." Lão tổ tông phất tay bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Dạ, lão tổ tông."
Bọn họ cung kính chắp tay rồi đều rời khỏi phòng.
Lúc này trong căn phòng sa hoa tinh tế, Bắc Ảnh Phàm hung hăng nện quả đấm xuống mặt bàn, sắc mặt xanh mét nói: "Bắc Ảnh Thần, Bắc Ảnh Lạc Thiên, ta sẽ không buông tha cho hai người các ngươi!"
Hai cái tên đáng ૮ɦếƭ, dám giả truyền lệnh của lão tổ tông để hắn đến đó, ai ngờ người tiếp đãi hắn lại là gia chủ, sau đó Băng Hỏa Liên mà hắn tốn hai ngàn Tinh Thạch thượng phẩm để đấu giá được cũng bị tên khốn đáng ૮ɦếƭ này lấy đi !
Bắc Ảnh Thần, ngươi đừng cho rằng nịnh bợ gia chủ là có thể muốn làm gì thì làm, hai người các ngươi giả truyền lệnh của lão tổ tông, nếu để lão tổ tông biết được thì tất nhiên sẽ bị trục xuất ra khỏi Bắc Ảnh thế gia, lúc đó...
Mắt Bắc Ảnh Phàm lóe sáng, trong mắt đầy ý cười nham hiểm.
Tưởng tượng thì phong phú nhưng hiện thực lại rất eo hẹp, đã nhiều năm rồi hắn không hề gặp lão tổ tông, không biết vì sao gia chủ không cho ai gặp lão tổ tông, chẳng lẽ có bí mật không thể nói sao?
Bắc Ảnh Phàm híp mắt lại, trong đôi mắt âm ngoan thoáng có chút khó hiểu.
"Ông nội, ông nội phải báo thù cho cháu!"
Vào lúc này, Bắc Ảnh Cúc Hoa khóc như mưa chạy từ ngoài cửa vào.
Quần áo nàng rách rưới, gò má sưng đỏ, bộ dạng trông chật vật không thể chịu nổi, thậm chí trước иgự¢ còn có dấu chân hằn rõ.
Con trai và con dâu của Bắc Ảnh Phàm đã ૮ɦếƭ sớm, chỉ để lại một đứa cháu gái duy nhất, bình thường hắn đều coi như bảo bối, không để nàng phải chịu chút uất ức nào, bây giờ thấy nàng như vậy thì lập tức nổi lửa giận ngút trời!
"Cúc Hoa, là ai, là ai làm con bị thương thành như vậy?"
"Là tiểu tiện nhân do Bắc Ảnh Nhược Khê dẫn vào Bắc Ảnh thế gia." Bắc Ảnh Cúc Hoa đỏ ửng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông nội, Bắc Ảnh Nhược Khê gọi nàng ta là tỷ tỷ, có thể dẫn nàng ta vào Bắc Ảnh thế gia thì nhất định có liên quan đến Bắc Ảnh Thần!"
"Rầm!"
Hắn đám một cái lên mặt bàn, chiếc bàn gỗ lập tức gãy thành hai mảnh.
"Bắc Ảnh Thần! Lại là tên khốn này, ta nhất định sẽ không cho hắn ૮ɦếƭ tử tế!"
"Ông nội." Mắt Bắc Ảnh Cúc Hoa lóe sáng đầy ác độc: "Nữ nhân đó và một tên ăn mày lúc trước đã khiến ta khó chịu trước mặt nhiều người, hơn nữa bọn họ là người của Bắc Minh môn."
"Bắc Minh môn? Con chắc chứ?"
"Không sai, Lâm gia chủ từng nói gặp được tên ăn mày Khải Lâm ở Bắc Minh môn, chắc hẳn hắn ta là hạ nhân ở Bắc Minh môn, mà nữ nhân đó đi cùng hắn ta nên chắc cao lắm cũng chỉ là đệ tử của Bắc Minh môn."
"Như thế thì dễ xử lý rồi."
Bắc Ảnh Phàm chậm rãi đè nén cơn tức lại, cười lạnh một tiếng nói: "Ta có quan hệ không tệ với một trưởng lão của Bắc Minh môn, địa vị của hắn ở Bắc Minh môn cũng rất cao, nếu hắn nói chuyện với Môn chủ Bắc Minh môn thì nữ nhân đó và tên ăn mày kia sẽ không thể tránh được kiếp nạn này!"
Bắc Ảnh Phàm nắm chặt tay, nụ cười càng lạnh lẽo.
Không có cách nào bắt được nữ nhân kia ở Bắc Ảnh thế gia thì đã sao, dù sao Bắc Ảnh Thần được gia chủ bao che, nữ nhân đả thương Cúc Hoa lại có quan hệ với Bắc Ảnh Thần, nếu muốn Gi*t nàng ta tất nhiên sẽ khó khăn.
Nhưng có người có thể trừng trị nàng ta, thân là Môn chủ Bắc Minh môn, chủ tử nàng ta thì tất nhiên có quyền lợi này.
Nhưng nếu Bắc Ảnh Phàm biết Môn chủ Bắc Minh môn không phải là chủ tử của Dạ Nhược Ly, mà tên ăn mày hạ nhân trong miệng Bắc Ảnh Cúc Hoa là người mà Môn chủ Bắc Minh môn cũng phải cung kính thì không biết hắn có còn muốn làm như vậy không...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc