Theo Đuổi Lính Đặc Biệt - Chương 42

Tác giả: Vô Ngã

Lúc Tăng Tĩnh Ngữ cùng mẹ cô về đến nhà đã là chín giờ tối rồi. Vốn cô nghĩ là trở lại càng sớm càng tốt, nhưng ông bà ngoại lại muốn cô ở lại ăn cơm, hơn nữa cuối cùng cô bởi vì quá buồn ngủ nên cuối cùng ở lại ngủ một giấc, cứ như vậy kéo thêm một buổi chiều, tận tới đêm khuya mới cùng mẹ cô ngồi máy bay bay về.
Dĩ nhiên, cô cũng không biết, trong thời gian cô biến mất, Thiệu Tuấn cùng đồng chí Tăng Trường Quân trải qua có bao nhiêu gian nan.
Tăng Trường Quân lúc bắt đầu còn tưởng rằng cô chỉ là cáu kỉnh, trời tối tự nhiên sẽ về nhà, nhưng khi ông từ bệnh viện trở lại thấy phòng ốc đen kịt, trong lòng nhất thời khẩn trương. Trước kia cô cũng náo qua kỳ cục, nhưng là cho tới nay sẽ không rời nhà trốn đi, thế nhưng lần này . . . . . . . . . . .
Tăng Trường Quân đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hai năm trước, Tăng Tĩnh Ngữ ở trong quán bar bị người bỏ thuốc, trong lòng không khỏi đột nhiên liền sợ, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho trưởng cục cảnh sát, đối với các chỗ ăn chơi tại thành phố T cùng thành phố Y bất ngờ kiểm tra.
Mà một bên Thiệu Tuấn, đợi đến nửa đêm cũng không đợi được điện thoại của Tăng Tĩnh Ngữ điện tới, lòng như lửa đốt, cuối cùng chỉ đành phải gọi cho Tăng Trường Quân.
Bên kia, Tăng Trường Quân câu nói đầu tiên thì hỏi anh: "Tĩnh Ngữ tìm đến cậu rồi sao?"
Thiệu Tuấn trong lòng chợt căng thẳng, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói, "Không có"
Trong lúc nhất thời hai người cũng trở nên hết sức trầm mặc, cuối cùng Thiệu Tuấn đề nghị nói, "Chúng ta báo cảnh sát thôi."
Tăng Trường Quân bất đắc dĩ trả lời: "Bên cảnh sát phải mất tích hơn 24h mới thụ lý án, hiện tại báo cảnh sát vô dụng."
"Nhưng. . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn còn muốn nói Tăng Tĩnh Ngữ nếu là lại chạy đi quầy rượu thì làm thế nào, chỉ là không đợi anh nói xong đã bị Tăng Trường Quân cắt đứt, giọng nói ông giảm thấp xuống, bảo đảm nói: "Tôi hiểu biết rõ cậu muốn nói cái gì, tất cả chỗ ăn chơi ở thành phố Y và T đều có kiểm tra bất ngờ, phàm là giới nữ hai mươi mấy tuổi đều sẽ bị mang đi cục cảnh sát làm ghi chép, chúng ta bây giờ chỉ có thể đợi tin tức."
Vì vậy hai người thống nhất chờ đến buổi tối ngày thứ hai, cho đến khi cô gái không có lương tâm mang theo mẹ cô trở lại.
Hai người vào cửa lúc đèn của phòng khách vẫn sáng, nhưng trong nhà lại an tĩnh không có một chút âm thanh, Tăng Tĩnh Ngữ trực tiếp dẫn mẹ hướng cầu thang đi, bánh xe rương hành lý cùng sàn nhà ma sát phát ra một chuỗi tiếng vang dài "sạt sạt", nhất thời đánh thức Tăng Trường Quân đang ngủ trên ghế sa lon, ông ngồi vọt dậy nhìn về ngưỡng cửa đi, trong miệng lớn tiếng gào thét: "Tăng Tĩnh Ngữ, con đi đâu?"
Trong âm thanh của ông rõ ràng mang theo một dòng tức giận, trên mặt càng thêm âm trầm đáng sợ, sau đó, tất cả tâm tình thấy khi Triệu Tiếc phía sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ thì toàn bộ hóa thành hư không, còn dư lại chỉ là kinh ngạc cùng gương mặt không thể tin.
"Bà. . . . . . . . . ." Ông trợn to mắt nhìn Triệu Tiếc, muốn nói gì, nhưng nửa ngày lại chỉ nói một chữ "Bà", ông hoàn toàn không biết nên nói gì rồi.
Nhìn ra, mười một năm qua bà cũng rất đẹp, năm tháng giống như chưa từng lưu lại một điểm dấu vết ở trên mặt bà, người 40 tuổi rồi, không thấy già đi ngược lại xem ra so với lúc trước có khí chất hơn, tóc ngắn màu rám nắng, khăn quàng cổ màu đỏ chót trên cổ buông lỏng, áo khoác màu gạo trắng cùng váy đen ngắn, chân mang đôi giày cao năm phân, cả người xem ra tài trí mà Mỹ Lệ, ông cau mày nghĩ, người nam nhân kia nên đối với cô rất tốt, như vậy cũng không uổng ban đầu cô bỏ mình.
Tăng Tĩnh Ngữ không ngờ ba cô sẽ ngủ ở trên ghế sa lon, trong lúc nhất thời không khỏi lo lắng, bước nhanh đi tới bên sofa, từ trên cao nhìn xuống trách cứ ba cô: "Ba, sao ba lại ngủ như vậy, tại sao không vào trong phòng."
Tăng Trường Quân nghe vậy thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ, không nhịn được nhớ tới cô hai ngày nay nhà trốn đi, cả đêm không ngủ, khắp nơi sai người nhờ người tìm cô, trong lòng hỏa khí không khỏi dâng trào, làm nhiều cái hít sâu mới có thể hết sức đè nén tức giận ở đáy lòng, trầm giọng hỏi cô hai ngày nay đi đâu.
Tăng Tĩnh Ngữ cũng không biết ba của cô lo lắng cô nhiều như vậy, càng không biết là ba cô muôn luôn công chính nghiêm minh lại vì cô mà ‘lạm dụng’ chức quyền cũng chỉ muốn tìm kiếm cô, thậm chí trễ như thế còn chưa ngủ đều chỉ là vì đợi cô.
Cô cho là ba cô vẫn còn tức ngày đó cô đả thương Trương Tuệ, trong lòng cũng giận, phẫn hận ngẩng đầu lên nhìn thẳng ba cô, giọng nói không tốt chút nào, nói: "Con đi tìm mẹ con, thế nào, chỉ cho phép mình tìm người thân mật lại không cho phép con tìm mẹ mình sao."
"Con. . . . . . . . . . . . ." Tăng Trường Quân lửa giận nảy ra, giơ tay cho Tăng Tĩnh Ngữ một cái tát.
Tăng Tĩnh Ngữ giơ tay lên che mặt bị đánh sưng của mình, trong nháy mắt, không ngừng chảy mắt, nước mắt không tự chủ được rớt xuống. Triệu Tiếc đứng một bên bị Tăng Trường Quân đột nhiên tát một cái, vội vàng chạy tới đem Tăng Tĩnh Ngữ hướng sau lưng rồi, sau đó một bộ gà mẹ bảo vệ gà con muốn liều mạng, ngẩng đầu lên trừng mắt căm tức nhìn Tăng Trường Quân: "Anh không hoan nghênh em có thể nói rõ, không cần thiết đánh con như thế."
"Tôi. . . . . . . . . . . ." Tăng Trường Quân á khẩu không trả lời được, ông thật sự là tức đến chập mạch rồi, hai ngày nay lo lắng hãi hùng cộng thêm lúc này Tăng Tĩnh Ngữ cố ý kích thích anh, trong lúc nhất thời mất đi lý trí, nhưng ông thật không phải là cố ý, nhưng mà lời xin lỗi thì làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Không chịu nổi ánh mắt căm thù của Triệu Tiếc cùng Tăng Tĩnh Ngữ an tĩnh quỷ dị, Tăng Trường Quân vô lực rủ xuống bả vai, chậm rãi đi lên lầu.
Lúc này Triệu Tiếc vội vàng quay đầu lại đi kéo tay đang bưng mặt của Tăng Tĩnh Ngữ, muốn xem mặt của cô, nhưng không ngờ bị Tăng Tĩnh Ngữ một thanh vươn ra, lớn tiếng hướng cô quát: "Bà tại sao muốn sinh tôi ra...tôi hận bà, tôi hận các người."
Tăng Tĩnh Ngữ lại chạy, nhưng mà lần này cô không có chạy ra cửa mà là chạy trở về phòng ngủ của mình, sau đó từ bên trong khóa trái cửa, mặc cho mẹ cô ở bên ngoài gọi như thế nào cũng không để ý.
Chẳng biết lúc nào, Tăng Trường Quân cũng đến cửa, chỉ thấy trong tay ông cầm một cây thanh sắt, động thủ vài cái thì cửa đã bị đánh mở ra, Triệu Tiếc nhanh chạy đi vào.
Bên trong phòng, thân thể Tăng Tĩnh Ngữ cuộn thành một đoàn núp ở trên giường, giống như một con thú nhỏ bị thương, chăn cũng không che, chỉ là thật thấp nức nở, Triệu Tiếc nhìn chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm, rất đau. Bà rất nhanh đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó đưa tay ra sờ lưng Tăng Tĩnh Ngữ, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt, cố gắng an ủi con gái đang đau lòng.
Tăng Tĩnh Ngữ né tránh, nhích đến chỗ khác tiếp tục khóc, Triệu Tiếc tay khó khăn lắm dừng tại giữa không trung không biết như thế nào cho phải, Tăng Trường Quân nhìn trong lòng cũng khó chịu, tuy nhiên ông không biết nên nói những gì, sau lại trực tiếp đi ra cửa gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn.
Lúc Thiệu Tuấn nhận được điện thoại vẫn còn ở bên ngoài tìm kiếm không mục đích, vu vơ, bâng quơ tìm lung tung, vừa nghe nói Tăng Tĩnh Ngữ về nhà không kiềm hãm được vui mừng, anh hỏi: "Hiện tại có tốt hay không? Có thể để Tĩnh Ngữ nghe điện thoại hay không ?"
Tăng Trường Quân khổ sở nhìn người nào đó trên giường nhỏ giọng nức nở một chút, lại nghĩ thầm Tăng Tĩnh Ngữ yêu Thiệu Tuấn như vậy, để Thiệu Tuấn tới đây khuyên nhủ cô cũng tốt.
Lúc Thiệu Tuấn tới Tăng Tĩnh Ngữ đã mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi, Triệu Tiếc đang cẩn thận đắp chăn cho cô, nhìn thấy Thiệu Tuấn bà đầu tiên là sững sờ, sau đó vừa nhìn về phía Tăng Trường Quân Thiệu Tuấn sau lưng, Tăng Trường Quân ý bảo muốn bà ra ngoài, Triệu Tiếc quay đầu lại nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một cái, lại nhìn Thiệu Tuấn một chút, cuối cùng vẫn là ba bước quay đầu lại đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Thiệu Tuấn đứng ở bên giường, an tĩnh nhìn gò má bên phải của cô sưng đỏ, không nhịn được đưa tay muốn sờ, nhưng cuối cùng ngừng lại, anh sợ đánh thức cô, càng sợ làm đau cô.
Tăng Tĩnh Ngữ ngủ cũng không an ổn, liền trong mộng thật thấp nức nở, Thiệu Tuấn đau lòng cầm lấy tay cô, không ngừng tinh tế hôn mu bàn tay cô, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm tên của cô, một lần một lần, không sợ người khác làm phiền.
Rất nhanh Tăng Tĩnh Ngữ liền tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong hoảng hốt giống như thấy được mặt của Thiệu Tuấn, cô có chút mừng rỡ muốn nhìn rõ ràng một chút nữa, vì vậy dùng sức trừng mắt muốn tỉnh táo nhìn một chút, Thiệu Tuấn buồn cười nhìn động tác đáng yêu của cô, không nhịn được cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt cô.
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ cười khúc khích đưa tay ôm lấy cổ của Thiệu Tuấn hỏi, "Sao anh lại tới đây." Âm thanh nhỏ giọng thốt ra giọng mũi đậm đặc, nhưng vẫn là không che giấu được sự hưng phấn trong đó.
Thiệu Tuấn cũng không trả lời, chỉ là mặt tràn đầy đau lòng nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Còn đau không?"
Tăng Tĩnh Ngữ thử giật giật khóe miệng, sau đó vẫn hít hà, Thiệu Tuấn đưa tay đi sờ mặt cô, nói rất khẳng định: "Ba đánh em."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ phiền não quay đầu đi chỗ khác, cô hiện tại không muốn nghe đến về ba cô, bất luận cái chuyện gì.
Thiệu Tuấn nhìn cô tức giận, thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: "Tĩnh Ngữ, đừng trách ba em, em không biết em mất tích hai ngày nay ba em có bao nhiêu gấp gáp, tất cả chỗ ăn chơi ở thành phố Y và T đều bị ông tra xét ngược đáy lên trời, hôm nay cũng thế, liền bộ đội cũng không đi, bên ngoài tìm em cả một ngày, vẫn tìm không được rất khuya mới trở về, anh đây cũng là tức giận."
"Dừng ~~" Tăng Tĩnh Ngữ xem thường hừ nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng thoáng qua một chút ý cười, thì ra là ba của cô còn không có bị Trương Tuệ mê đảo, ông còn thương cô, quan tâm cô.
Nghĩ như vậy, cô lại không giải thích được tâm tình tốt lên, quay đầu lại giả bộ tức giận khi dễ Thiệu Tuấn nói: "Mất tích! Các anh đã xem quá nhiều phim truyền hình đi, em đây bao nhiêu tuổi rồi làm sao có thể mất tích."
Thiệu Tuấn rất tức giận: "Vậy sao em không gọi điện thoại bọn anh?”
Tăng Tĩnh Ngữ lẽ thẳng khí hùng phản bác "Điện thoại di động của em bị trộm rồi."
Thiệu Tuấn truy vấn tận gốc: "Không phải còn có điện thoại công cộng sao?"
Tăng Tĩnh Ngữ chống chế, "Cái đó. . . . . . . . . . Cái đó. . . . . . . . . . . . . Em không nhớ rõ số điện thoại."
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn im lặng, dứt khoát nói sang chuyện khác hỏi: "Mới vừa rồi anh thấy một người phụ nữ ở mép giường, cô ấy là ai thế?"
Tăng Tĩnh Ngữ hề hề cười một tiếng, đắc ý nói: "Đó là mẹ em, như thế nào, rất xinh đẹp." Lúc này cô gái không có tim không có phổi đã sớm quên mới vừa rồi mình gào thét về phía mẹ cô "Tôi hận bà." như thế nào rồi.
Thiệu Tuấn nhớ lại gương mặt người phụ nữ mới vừa rồi một cái, đồng ý gật đầu nói: "Rất đẹp."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy trong lòng vui lên, trong lòng xông lên một loại cảm giác tự hào không giải thích được, "Anh nói ba em cưới mẹ em, một người phụ nữ đẹp như thế, sao lại quan tâm đến củ cải trắng như Trương Tuệ được chứ."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Cái vấn đề này, anh thật sự không biết trả lời như thế nào.
Tăng Tĩnh Ngữ cũng không đợi đáp án của anh liền tự nhiên mưu đồ đứng lên nói: "Anh nói để cho bọn họ gạo sống nấu thành cơm chín như thế nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc