Theo Đuổi Lính Đặc Biệt - Chương 23

Tác giả: Vô Ngã

"Chuyện này. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn có chút khó xử.
Chẳng lẽ muốn anh nói là bởi vì ngày hôm qua quá hưng phấn, cả ngày mặt mày mỉm cười , đặc biệt là chiều hôm qua tập huấn thì hiệu suất cực kỳ cao, một người không không hiểu tại sao lại đánh gục được mấy người, mọi người hỏi anh có chuyện gì vui vẻ như vậy, sau đó anh cười mặt mày rạng rỡ như ánh nắng mặt trời nói cho mọi người biết "Bạn gái của tôi đến thăm."
Tại cái nơi cô hồ không có bóng dáng phụ nữ này, lúc mọi cực kỳ nhiệt tình đối với chuyện có bạn gái, chỉ cần nghe người nào đó nói ai có đối tượng rồi, lập tức sẽ có người làm tổng điều tra nhân khẩu, cái gì chị dâu xinh đẹp không, bao lớn, các anh không chút chờ đợi, tóm lại không có thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ anh đừng mong mà thoát được.
Trước kia đều nhiệt tình như vậy, đến lúc người thật xuất hiện, còn có thể bỏ qua sao?
Rõ ràng ——— đây là chuyện không thể nào.
Thiệu Tuấn len lén liếc một cái Tăng Tĩnh Ngữ đang nghiêm chỉnh đợi câu trả lời, trước sau suy nghĩ một chút nếu như cô biết chân tướng của sự tình thì sau đó sẽ có phản ứng như thế nào, theo anh biết, con người Tăng Tĩnh Ngữ từ trước đến giờ phóng khoáng rộng rãi, chắc sẽ không tức giận vì chuyện này. Vì vậy lựa lời mà nói, dùng lời nói ngắn gọn nhất đem chuyện sau khi trở về ngày hôm qua khai báo một lần, hơn nữa rất thành thực nói cho Tăng Tĩnh Ngữ biết các anh em của anh đối với chuyện bạn gái đến thăm điên cuồng cỡ nào, nhiệt tình ra sao.
Không khác lắm so với suy nghĩ của anh, Tăng Tĩnh Ngữ sau khi nghe xong cũng không tức giận, nhưng anh lại cảm thấy tâm tình kém đi rất nhiều, bởi vì sau khi nghe anh giải thích xong Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nói tiếp một câu: "Sớm biết như vậy vừa rồi em nên hôn anh một cái, như thế sẽ thỏa mãn được lòng nhớ nhung người nhà của họ cũng thỏa mãn lòng ái mộ của họ và thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ."
"Ừ, vậy lần sau thôi." Không tức giận thật là tốt, Thiệu Tuấn đối với chuyện cô tự luyến không có ý kiến.
Trên lối đi bộ, hai người tay nắm tay chậm rãi đi trở về, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên nói: "Ngày mai em sẽ đi về."
"Nhanh vậy sao." Thiệu Tuấn không phản ứng kịp.
"Vâng." Tăng Tĩnh Ngữ nhàn nhạt gật đầu, rồi sau đó lại nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh không nỡ xa em hay không?"
Thiệu Tuấn gật đầu một cái, trả lời thành thật: "Có chút"
Tăng Tĩnh Ngữ tới gần Thiệu Tuấn, kéo cánh tay của anh, mặc dù không tính là lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ cần anh dám thừa nhận, cũng coi như đã có tiến bộ lớn rồi.
Hai người nắm tay nhau một đường đi tới cửa đại viện, Thiệu Tuấn có chút ngượng ngùng muốn bỏ ra lại bị Tăng Tĩnh Ngữ kéo lại, Tăng Tĩnh Ngữ cho anh một cái liếc mắt xem thường, không nể mặt nói: "Em phát hiện ra một điều anh thật đúng là khó chịu ghê gớm, có tin em ở cửa lớn hôn anh hay không."
Thiệu Tuấn có chút bất đắc dĩ, "Vậy em nắm lại đi." Thật ra thì anh rất muốn nói chuyện này cùng khó chịu không liên quan, chỉ là anh không có thói quen thân mật ở trước mặt người khác mà thôi, chỉ là cô thích vậy thì để cô làm đi, ngày mai lại phải xa nhau rồi, có thể làm cho cô vui vẻ một chút thì cũng tốt .
Hai người tới cửa vừa lúc Vương Chỉ Cầm từ trong nhà ra ngoài, vừa thấy bọn họ lập tức chào hỏi: "Các con đã trở lại, nhanh tới đây ăn cơm."
Trên bàn cơm, Vương Chỉ Cầm rất nhiệt tình gắp thức ăn cho bọn anh, "Tiểu Thiệu à, có rãnh rỗi thì mang mấy anh em tới chơi, tôi làm mấy món ngon cho các cậu ăn."
Thiệu Tuấn gật đầu không ngừng, "Được được, cám ơn chị dâu."
"Cô ơi, nơi này có chỗ nào tốt, thú vị để chơi không?" Tăng Tĩnh Ngữ cắn cắn chiếc đũa hỏi.
"Nơi này là thâm sơn cùng cốc, trừ núi chính là cây, nơi vui chơi giải trí thì không có."
Tăng Tĩnh Ngữ thất vọng bĩu môi, Vương Chỉ Cầm buồn cười nhìn cô, "Con muốn đi chơi à?"
"Dạ...!" Tăng Tĩnh Ngữ liên tục gật đầu.
Động tác gắp thức ăn của Vương Chỉ Cầm đột nhiên dừng lại, yên lặng đặt đũa xuống, không chắc chắn nói: "Thật ra cô nghe người ta nói đỉnh núi đối diện có một con đường khá dài dài mọc đầy hoa hướng dương, cũng không biết là có thật hay không."
Nghe vậy, mắt Tăng Tĩnh Ngữ bốc sáng loáng, Thiệu Tuấn cưng chiều nhìn cô nói: "Một lát anh cùng em đi xem một chút."
Trời cao không phụ người có lòng, hai người vượt núi băng đèo đi hơn một giờ thật tìm được này con đường đầy hoa hướng dương trong truyền thuyết, từ chân núi lên đến đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn tới, dài đến hơn 100m một màu vàng tươi nổi bật, tất cả đều là hoa dương, hướng về phía mặt trời hấp thu ánh sáng ấm áp.
Dưới chân núi, Tăng Tĩnh Ngữ há hốc mồm, cô chưa từng thấy vườn hoa hướng dương nào lớn như vậy, cơ hồ chiếm hết cả mặt núi, hoa tròn tròn lớn cỡ mặt người, nhìn qua giống như ngàn vạn người của một nhóm đội ngũ chỉnh tề đang ngửa mặt tiếp nhận ánh mặt trời trong lễ rửa tội.
"Đến đây, nhanh chụp cho em." Tăng Tĩnh Ngữ lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra đưa cho Thiệu Tuấn, bày các loại tư thế liên tiếp chụp hơn 10 tấm sau bắt đầu đổi lại muốn chụp cho Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn nắm chặt điện thoại di động không chịu cho cô, kiên trì nói để anh chụp cho em là được rồi, anh không thích chụp hình, hơn nữa công việc bọn họ có tính chất bí mật, mặc cái loại đồng phục này chụp hình nếu là ngộ nhỡ tiết lộ ra ngoài không tốt chút nào.
Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút cũng thấy thế, sờ lên cằm suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy anh đem quần áo cởi ra chẳng phải là được sao, chúng ta chưa có tấm ảnh chụp chung nào cả."
Cũng không biết là bị phơi nắng hay là bị lời nói to gan của cô dọa, tóm lại sắc mặt Thiệu Tuấn vốn là màu lúa mì lại nổi lên một tầng đỏ ửng, tai cũng bắt đầu từ từ ửng hồng, cũng không để ý nào đó người gào thét sau lưng, trực tiếp hướng trên núi đi tới.
"Thiệu Tuấn anh đứng lại đó cho em, cũng không phải là nữ nhân sợ ૮ởเ φµầɳ áo cái gì chứ, anh, nếu có bản lãnh anh cũng đừng ngừng. . . . . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ ở phía sau vừa mắng vừa đi theo đi lên núi.
Hắc, anh thật sự chính là có bản lãnh, quả thật không ngừng.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận rồi, hận không thể cắn ૮ɦếƭ anh được, vì vậy đi chưa được mấy bước cô liền bất động, cái ௱ôЛƓ hướng trên đất ngồi xuống, lưng lui về phía sau liền ngã xuống, tay chân mở ra hiện lên chữ đại nằm trên mặt đất.
Thiệu Tuấn nghe sau lưng im ắng vội vàng dừng lại.
"Em làm sao vậy, không đi nỗi nữa thì anh cõng em." Thiệu Tuấn đẩy cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ nói.
Tăng Tĩnh Ngữ quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ không để ý đến lời nói của anh, trong miệng không chút để ý nói: "Anh ૮ởเ φµầɳ áo em liền đi."
Thiệu Tuấn định ngồi xuống ở bên người cô, thoải mái nắm tay nhỏ bé đang đặt trên đất của cô, trong lời nói mang theo nhàn nhạt thương cảm, anh nói: "Không phải là anh không muốn, anh chỉ là sợ hù dọa em thôi."
"Thế nào. . . . . . . . . . . . . . . . ." Cái đó"Sẽ" chữ còn chưa có nói ra, cô liền ý thức được ý trong lời nói của anh, đúng, trên người anh rất khủng bố, nếu như cô nhớ không lầm, trên lưng anh có rất nhiều rất nhiều vết sẹo, có một lần làm nhiệm vụ anh đã bị nổ bom, rất nhiều miểng thủy tinh đâm vào trên người, đặc biệt là trên lưng, máu thịt be bét, cơ hồ cũng không thể nhìn. Khi đó anh ở trong bệnh viện, cả người bị quấn như Xác Ướp, ngồi cũng không thể ngồi, mỗi ngày chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường.
Bên cạnh anh, trừ bộ đội được phái xuống chăm sóc anh, nhân viên bảo vệ bên ngoài liền một cái người thân cũng không có, kết quả là cô, như chuyện đương nhiên, phát huy tình cảm bạn bè, lôi kéo ba cô cùng đi bệnh viện thăm anh, hơn nữa cường thế muốn số điện thoại của anh, sợ anh nhàm chán buổi tối mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho anh, hơn nữa mỗi tuần cũng sẽ mang rất nhiều ăn đi thăm anh.
Tăng Tĩnh Ngữ nhích thân thể đem đầu gối trên đùi anh, híp mắt nhìn mặt anh ửng đỏ, anh cúi đầu nhìn cô, trong con mắt đen như mực có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh của cô, sắc mặt của anh thật bình tĩnh, cơ hồ không lộ vẻ gì, nhưng cô cảm giác trên mặt của anh mang theo nhàn nhạt đau thương, không nhịn được liền đưa tay sờ mặt của anh, mặc dù cạo râu ria, nhưng sờ vẫn có chút thô.
"Có phải bởi vì lúc anh bị thương em đối với rất tốt, cho nên anh mới yêu em không?" Giọng Tằng Tĩnh Ngữ tràn đầy khẳng định, chân mày nhíu có chút khó coi, nếu là anh dám nói báo ân gì đó cô sẽ lập tức đánh ૮ɦếƭ anh.
"Em không cần suy nghĩ lung tung, không phải như vậy." Thiệu Tuấn giơ tay lên đặt lên mu bàn tay cô, tay của cô, ấm áp, anh không nhịn được bắt lấy, ở trong tay ngắt, "Em còn nhớ rõ chuyện lúc em nói muốn đi thăm mẹ anh không? Ngày đó anh đến trạm xe đón em...em mặc toàn thân quân trang xanh lá, mới vừa xuống xe thì có vài người không nhịn được quay đầu lại nhìn em, lúc ấy em mang theo hào quang đi về phía anh, trên mặt nụ cười rực rỡ, khi đó anh cảm thấy được nụ cười của em rực rỡ mà ấm áp làm cho người ta không dời mắt được."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy cười cười, nghiêng người sang ôm hông của anh, giọng nói có chút uất ức, "Vậy sao cho tới bây giờ anh cũng không nói với em, hơn nữa lúc ấy anh còn cự tuyệt em nữa."
Thiệu Tuấn nói: "Khi đó anh chưa có từng nghĩ tới muốn cùng em ở chung một chỗ, anh cho rằng, giống như một người ở rất lâu trong bóng đêm, anh khát vọng ánh sáng, nhưng anh chỉ cần một chút xíu ánh sáng nhạt là đủ rồi, nhưng là nếu như đột nhiên bắn tới một chùm ánh sáng chói lóa, anh sẽ mở mắt được sao?"
Không, tuyệt đối sẽ không, trong lòng Tăng Tĩnh Ngữ thầm nghĩ, ở lâu trong bóng đêm đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói lóa sẽ đau mắt.
"Nhưng, chuyện này có quan hệ gì tới em?" Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu hỏi.
Thiệu Tuấn suy nghĩ một chút nói, "Không quan hệ." Như là đã ở cùng một chỗ, như vậy anh cũng sẽ không nữa so đo, nếu như Tăng Tĩnh Ngữ là cường quang, như vậy anh nhất định nỗ lực để cho mình từ từ thích ứng, dù là quá trình này có làm mắt bị thương cũng sẽ không hối hận.
Có thể do nguyên nhân ngày mai Tăng Tĩnh Ngữ phải đi, Thiệu Tuấn hôm nay đặc biệt nói nhiều, giơ tay lên chỉ một bông hoa rực rỡ, giống như dâng lên báu vật mà nói: "Anh vẫn cảm thấy em giống như một hoa hướng dương, là quốc hoa của nước Nga, ngụ ý hướng tới ánh sáng, là hoa có thể làm cho người ta có những hy vọng tốt đẹp."
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng cười cười: "Thật ra thì em muốn nói anh mới là ánh sáng của em, anh mới đem đến hy vọng về tương lai tốt đẹp."
Thiệu Tuấn ít khi lãng mạn, gật đầu một cái, đồng ý cách cô nói, "Ừ, anh là hoa hướng dương của em."
Tăng Tĩnh Ngữ vọt đứng dậy từ dưới đất, "Nhưng em muốn làm {Ưu Nhạc Mỹ}." (An: cái này An thua rồi, k hiểu 3 chữ này luôn, chỉ biết có nghĩa ưu tú hơn người gì đó thôi!)
Thiệu Tuấn 囧 囧, bất đắc dĩ đồng ý, sau đó sẽ không có.
Sự thật chứng minh, nâng niu trong lòng bàn tay cái gì cũng không đáng nói, trông cậy vào Thiệu Tuấn nói, đời sau đi thôi.
Tăng Tĩnh Ngữ không đợi được như kỳ vọng, trong lòng từ từ đốt ngọn lửa nhỏ, dứt khoát trực tiếp đem người ᴆụng ngã, giương nanh múa vuốt ૮ởเ φµầɳ áo của anh ra, xù lông kêu gào: "Nhanh lên một chút ૮ởเ φµầɳ áo ra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc