Thê Vi Thượng - Chương 97

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Chương 97: Chiến báo

“Từ khi Tiểu Tứ tử mất, Vương gia chưa từng đặt chân tới cái viện này nữa!” Tiêu thị chẳng hề để ý mà nói.
Định Nam Hầu phu nhân nhìn nhìn nàng, nhịn không được nhăn mi, Tiêu gia Đại tiểu thư trước kia thông tuệ mà bây giờ lại mang giọng oán phụ như vậy, cũng không giống giả vờ. Tuy trong lòng không muốn quản, nhưng dù sao Định Nam Hầu cùng Duệ Vương đã đứng cùng một chiến tuyến, nếu Đại tiểu thư này thất thế thì ngay cả về sau nếu Cảnh Sâm đăng cơ, bọn họ cũng sẽ không được nửa điểm nào tốt đẹp. Nàng không khỏi lạnh mặt, “Chuyện này còn không phải do ngươi làm ra sao.”
Tiêu thị nghe vậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn kế mẫu, “Mẫu thân nếu không có việc gì thì trở về đi, ta mệt rồi.”
“Ngươi nói đại sư kia à, bà ta đã ở Bích Vân Am tự vận rồi.” Định Nam Hầu phu nhân nắm chặt khăn trong tay, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Tiêu thị mở to mắt nhìn.
“Mạt Bi kia ngày thường tới không ít chỗ công hầu lừa ăn lừa uống, ngươi tin bà ta, bây giờ Tiểu Tứ mất rồi mới sợ Vương gia trách tội mới tự sát,” Định Nam Hầu phu nhân hít sâu một hơi, “Ta biết lời ta nói ngươi nghe không vào, ta chỉ khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có là Duệ Vương chính phi mà không được Vương gia coi trọng thì việc gì cũng không làm được!” Nói xong, cũng không nhìn mặt Duệ Vương phi mà đứng dậy liền rời đi.
Trên đường về Định Nam Hầu phu nhân vẫn là tức giận, nàng là con thứ, vì tiền Định Nam Hầu phu nhân là đích tỷ nên nàng mới có thế bước vào nhà công hầu làm vợ kế, luôn luôn không vừa mắt những thứ tử thứ nữ mỗi khi gặp vận rủi thì đổ hết lên đầu đích mẫu.
“Phu nhân, bộ dáng Vương phi như vậy nếu làm lãnh tâm Duệ Vương điện hạ thì phải làm sao?” Nha hoàn hồi môn bên người thấy phu nhân sinh khí thì liền phụ họa quở trách Duệ Vương phi.
“Nếu nàng ta còn chút lý trí nào thì liệu mà nhanh chóng đón thứ tử ở biệt viện kia về bên người mà nuôi dưỡng.” Định Nam Hầu phu nhân nói một câu, cũng không nhiều lời nhưng trong lòng thì cười lạnh, tỷ tỷ nàng dạy dỗ nữ nhi luôn phải hai mặt khi quản lí nhà cửa, nhưng đối đãi thứ tử thì luôn chỉ có một loại.
Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình về Vương phủ, lúc xe ngựa dừng lại thì người trong *** đã ngủ say, xa phu vén màn xe, ánh mặt trời chiếu vào khiến hàng lông mi thật dài hơi rung rung. Thủ thế bảo mọi người đừng lên tiếng, Cảnh Thiều ôm lấy người trong ***, thật cẩn thận xuống xe ngựa.
Thời tiết đã vô cùng nóng bức, mặt dù ngồi trên ngọc tịch trong xe thì vẫn ra một thân đầy mồ hôi. Cảnh Thiều cũng không quá để ý nhưng lại sợ vào thẳng trong phòng ngủ sẽ nóng, liền đem người đặt xuống nhuyễn tháp trên hành lang.
(ngọc tịch: chiếu ngọc, thay vì làm bằng tre trúc như bây giờ thì làm bằng ngọc, chài ai, sang quá đi)
Vừa nằm xuống nhuyễn tháp thì Mộ Hàm Chương liền tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
“Ngủ tiếp một lát đi, tới giờ dùng cơm ta sẽ gọi.” Cảnh Thiều tiếp nhận khăn nha hoàn đưa tới lau mặt, thấy người trên ghế mở mắt ra, liền thuận tay xoa xoa cho y.
Khăn lạnh lau đi mồ hôi nóng trên mặt, gió nhẹ thổi phơ phất trên hành lang vô cùng thoải mái, Mộ Hàm Chương nhịn không được nheo mắt, thầm nghĩ Cảnh Thiều càng ngày càng giống Văn Uyên Hầu phu nhân nha, bất quá lời này cũng không dám nói ra, dù sao bây giờ thắt lưng vẫn còn đau lắm. (anh thức thời đó :”) hố hố)[/color][/i]
Cảnh Thiều nhìn thấy ý cười trong mắt Vương phi nhà mình, không rõ lắm, lại vươn tay cởi vạt áo y.
“Ngươi làm gì?” Mộ Hàm Chương vội bắt được bàn tay duỗi đến bên hông, thầm nghĩ mình còn chưa kịp nói ra, người này sao lại động thủ động cước rồi?
“Mặc triều phục dày như vậy không nóng sao?” Cảnh Thiều thấy y đỏ mặt, trong lòng cũng động, chậm rãi tới gần, “Ngươi nghĩ gì đó? Hử?”
Mộ Hàm Chương nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, trừng mắt liếc hắn một cái, “Đúng là nóng, ta đi thay.” Nói xong y liền muốn đứng dậy, lại bị người phía trên gắt gao đè nặng không cho động.
“Ngươi mệt, ta thay cho.” Cảnh Thiều bĩu môi, từ khi cởi triều phục một lần, hắn đối với triều phục Văn Uyên Hầu phiền phức này lại yêu thích không thôi, đặc biệt thích quá trình tự tay mình cởi từng cái từng cái ra.
“Không, không được...” Chỗ này là hanh lang ngay cửa chính đông uyển, hạ nhân sẽ đi tới bất cứ lúc nào, Mộ Hàm Chương sốt ruột thốt lên, “Ngươi có phải nghiện làm Văn Uyên Hầu phu nhân rồi không hả?” (૮ɦếƭ anh rồi Hầu gia à XD)
Cảnh Thiều lập tức dừng động tác trong tay, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, ngữ điệu bình tĩnh nói, “Quân Thanh, ngươi nói cái gì?”
“Không, không có gì.” Mộ Hàm Chương ngẩn người, ý thức được mình lỡ miệng liền theo bản năng lui a lui, “Có chuyện quên nói cho ngươi, hôm nay Đại Hoàng tử...A...”
Cảnh Thiều nhanh chóng bắt được cái tay đang muốn đẩy mình ra, nắm chặt lại cùng một chỗ áp trên đỉnh đầu y, “Xem ra hôm nay chúng ta phải xác định lại một chút ai là phu ai là thê mới được, ha?” Nói xong, đem tay kia đưa lên miệng hà hơi, nhe răng cười hướng chỗ nhột của người Dưới ***.
“A...Ha ha ha...Dừng...Ô...” Mộ Hàm Chương giãy dụa không thành, bi thảm bị Thành Vương tự mình thi hành gia pháp.
Trước cửa lớn đông uyển là tiểu hoa viên, thúy trúc hơi thấp mọc tầng tầng lớp lớp, Diệu hề vừa mới bước qua nguyệt môn dâng trà thì chợt nghe tiếng Vương phi kêu thất thanh, lập tức dừng lại cước bộ. Cách hàng trúc nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy Vương gia đặt Vương phi trên người...Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, Vương gia cũng thật là quá càn rỡ rồi. Trà cũng không dám đưa nữa, dậm chân một cái xoay người chạy ra. (người ta bị chọt lét mà làm em tưởng là làm chuyện *ba chấm* chi đó a ha ha)
Giằng co nửa ngày, hai người nháo ra một người toàn mồ hôi, Cảnh Thiều chỉ ghé vào người Vương phi nhà mình nằm bất động, triều phục tinh xảo đã bị kéo ra lộ một mảng *** trắng mềm, mặt trên còn có một tầng mồ hôi mỏng trong suốt.
Mộ Hàm Chương thở dốc một lát, đẩy cái đầu dán trên *** mình ra, cái đầu kia bị đẩy ra một tấc thì liền tự động dịch trở về hai tấc, nhịn không được trở mình xem thường, nhưng mà hành động hôm nay của Đại Hoàng tử vẫn nên nói với Cảnh Thiều một tiếng, “Hôm nay ca ca đề cập muốn mở thử một thương cảng, Đại Hoàng tử vậy mà không phản đối, hơn nữa trong lời nói đều là muốn để ta đi.”
Tuy đây là kế hoạch ngay từ đầu, y cũng muốn tự mình đi, phương pháp làm ăn y cũng quen thuộc. Sinh ý trên biển vẫn luôn là mong muốn của y, nhưng triều đình không thừa nhận hải thương, vô luận là Thành Vương phi hay Văn Uyên Hầu thì cũng không thể hồ nháo, ngay cả khi không trục lợi như đầu cơ diêm dẫn thì cũng sẽ có người lên án.
Hai mắt Cảnh Thiều đều nhìn chằm chằm một hạt đậu đỏ hồng nhạt bên cạnh, *** xung quanh còn có hồng ngân do hắn gặm ra đêm qua a, nhìn thật mê người, “Tất nhiên hắn không tốt bụng vậy, phỏng chừng là muốn nhanh chóng đá ngươi đi chỗ khác, ta như thế liền bị nhốt trong phủ cái gì cũng không biết.”
“Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, bọn họ có thể động tay động chân gì ở thương cảng hay không?” Mộ Hàm Chương nhíu mày, cứ cảm thấy Đại Hoàng tử từ Điền Tàng trở về so với trước đây thâm trầm không ít.
“Đừng lo, muốn làm gì cũng được, chỉ cần có ta ở đây thì không ai được phép động vào ngươi.” Cảnh Thiều nói xong lại dịch về phía trước, giống như con chó bự thấy thịt ngon lại lười đứng dậy, cố gắng vươn đầu lưỡi, ở chỗ hạt đậu đỏ còn sưng kia *** một miếng.
Giang Nam vẫn không truyền đến tin tức tốt gì, Tứ Hoàng tử đến Giang Nam đã giành binh quyền vào tay, lại không có tổng binh Giang Nam theo ra chiến trường, lí do là sợ các tướng sĩ không biết nên nghe ai. Lục Triển Bằng cũng vui vẻ, ôm tay nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt, nếu hắn chưa ra chiến trường thì tất nhiên không cần viết chiến báo cho Hoàng Thượng.
Hoành Chính đế nhìn tấu chương Cảnh Du truyền về trong tay nhịn không được cau mày, trên này chỉ viết Hoài Nam Vương lui trong thành lâu không dám ra ứng chiến, bây giờ còn chưa có tiến triển gì.
Trên thực tế Tứ Hoàng tử một chút cũng không ổn, Hoài Nam Vương ở trên thành, nhưng tướng quân của gã thì ở dưới thành a! Mỗi ngày phái một tướng quân ra đùa hắn, bùm bùm bùm đánh một trận rồi bỏ chạy, chờ hắn đuổi theo thì thứ đang chờ không phải là cương ngựa mà toàn là đinh tán, đánh cho hắn vạn phần căm tức.
Mà lúc này ở phủ Bắc Uy Hầu sắp mở tiệc đầy tháng ấu tử của Bắc Uy Hầu.
Cảnh Thiều ngược lại thực muốn đi xem cậu em vợ mới tròn tháng, vì nghe nói rất giống Mộ Hàm Chương khi bé a, nhưng mà lần trước vì Tiểu tứ của Duệ Vương phủ ૮ɦếƭ non chạy ra ngoài một lần, lần này phủ Bắc Uy Hầu lại đầy ắp người quyền quý trong kinh, Thành Vương còn bị cấm túc bất luận thế nào cũng không thể đi được nha.
Bắc Uy Hầu mặt mày hồng hào nói chuyện cùng khách nhân, tiếp nhận mấy lời khen tặng cả thật cả giả. Mộ Hàm Chương chào hỏi phụ thân xong liền vào trong vấn an mẫu thân vùng đệ đệ vừa sang tháng.
“Lân nhi ngoan, lát nữa là gặp được ca ca rồi.” Khâu thị mặc quần áo mềm mại ngồi trên giường đùa với con nhỏ, gương mặt hơi béo thoạt nhìn hồng nhuận, một đôi mắt tương tự Mộ Hàm Chương tràn đầy từ ái.
Mộ Hàm Chương nhìn hình ảnh tốt đẹp trước mắt, cũng nhịn không được câu môi, tiến đến bên giường nhìn đệ đệ.
Mộ Long Lân đã rút đi sắc đo đỏ trên mặt, khuôn mặt cũng đã bớt nhăn nhăn, trắng trắng mềm mềm rất khả ái, an an tĩnh tĩnh không khóc không nháo, một đôi mắt to tròn chuyển động, nhìn đến Mộ Hàm Chương thì rất tò mò cứ nhìn y mãi.
“Lân nhi, đây là ca ca, mau gọi ca ca.” Khâu thị cười bế hài tử tới trước mặt Mộ Hàm Chương.
“Mẹ à, mới đầy tháng thì nào nói được?” Mộ Hàm Chương bị hành vi của mẫu thân đùa, nở nụ cười.
“Sớm dạy thì sớm biết mà, năm đó bảy tháng mà con đã nói chuyện rồi a,” Khâu thị nói xong, ý cười cũng nhạt đi, khi còn bé Hàm Chương không thể nuôi cùng nàng, chỉ có thể vài ngày thì tới xem, không như Lân nhi mỗi ngày đều có thể ôm vào lòng, nhịn không được thở dài, nói, “Nghe nói Duệ Vương phi đã đón thứ tử cùng vương cơ ở biệt viện về rồi.”
“Mẫu thân sao lại luôn quan tâm chuyện của Duệ Vương phủ vậy?” Mộ Hàm Chương có chút buồn cười, phủ Bắc Uy Hầu đây lại không quan tâm, mẫu thân còn quan tâm đến nhà người khác nữa, nội tình bên đó từ lâu y đã không quan tâm nữa rồi.
“Duệ Vương phi có thể nghĩ thoáng một chút cũng tốt,” Khâu thị thở dài, “Ngay cả Vương gia cùng Duệ Vương có tình cảm huynh đệ tốt đi nữa thì cũng không thể không có chút khúc mắc, ngươi khuyên Vương gia một chút, cùng huynh trưởng nói chuyện cởi mở chút, có hiểu lầm gì khác không.”
Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn mẫu thân, chỉ dựa vào vài lời đồn đãi của phụ nhân thêm mắm thêm muối mà có thể suy đoán chuẩn xác như thế, xem ra cách làm của mình đúng rồi. Chuyện Bích Vân Am y không cho Cảnh Thiều tiếp tục điều tra là sợ có âm mưu gì trong đó, vô tình đi vào lại vấy bùn. Lòng dạ Cảnh Sâm so với Cảnh Thiều thâm sâu hơn nhiều, người như thế thường hay suy nghĩ nhiều, cho nên biện pháp tốt nhất chính là gọn gàng dứt khoát không e dè, có thể loại bỏ nguy cơ mâu thuẫn giữa hai huynh đệ.
Từ phủ Bắc Uy Hầu đi ra, ứng phó những thân thích kia cả ngày, Mộ Hàm Chương đã thấy thật mệt mỏi, rời đi nơi đầy chuyện thị phi kia mà bây giờ trở lại thật có chút phiền lòng. Thành Vương phủ thanh tịnh giản đơn vậy mới là nhà, chân chính khiến người an tâm. Nghĩ một chút, lúc tiến vào xe ngựa lại gặp phải Vương gia nhà mình trộm tới đón, nhịn không được thưởng cho hắn một cái hôn khẽ.
Chuyện cửa khẩu hải thương rốt cuộc được định đoạt, các kế hoạch do lục bộ đề ra đều tốt, nhóm triều thần cũng không dị nghị gì chuyện mở tạm một thương cảng. Sau khi lâm triều, Hoành Chính đế gọi Mộ Hàm Chương vào ngự thư phòng.
“Thần nguyện ý đi.” Mộ Hàm Chương nói chắc chắn.
“Vậy ngươi cảm thấy khai cảng ở đâu thì thích hợp?” Hoành Chính đế nhìn bức tranh thiên sơn giang hỏi.
“Thần cho rằng mở tại Giang Nam là thích hợp,” Mộ Hàm Chương hạ mi mắt, không đợi Hoành Chính đế hỏi đã nói, “Đông nam vừa triệt phiên không ổn định, vả lại Giang Nam sản vật phong phú, có thể mua bán ngay tại chỗ, đỡ phải cho bọn họ dừng chân trên đất Đại Thần dễ gây nhiễu loạn.”
Hoành Chính đế xoay người, lẳng lặng nhìn y thật lâu, từ trong tay áo lấy ra một thủ dụ đưa cho Mộ Hàm Chương, “Trẫm đã cho người đi an bài, mấy ngày nữa ngươi hãy lên đường đi Lộ Châu.”
Mộ Hàm Chương tiếp nhận thủ dụ hoàng kim, quỳ xuống lĩnh chỉ.
“Lộ Châu?” Cảnh Thiều nhìn thủ dụ của phụ hoàng, Lộ Châu không phải một châu mà là một địa danh, không xa thành Bình Giang mấy, bở vì là một sông lớn đổ về biển lại có một mảnh đất bồi thường có cò trắng qua lại, nên gọi Lộ Châu.
“Phụ hoàng bảo ta mấy ngày nữa lên đường, làm sao đây?” Mộ Hàm Chương nhìn Cảnh Thiều, vốn tưởng chuyện này còn mất một ít thời gian, ai ngờ Hoành Chính đế còn gấp hơn cả y, hiện giờ Cảnh Thiều còn bị cấm túc, bọn họ chẳng phải sẽ bị tách ra sao?
Cảnh Thiều hiển nhiên cũng không muốn chuyện này, dần nhíu mày, thầm nghĩ Cố Hoài Khanh rốt cuộc làm ăn kiểu gì mà lâu như vậy còn chưa đánh cho Cảnh Du khóc nháo chạy về chứ hả?
Lâm triều hôm sau, Hoành Chính đế tuyên bố phong Văn Uyên Hầu làm đặc sứ khâm sai, đi Lộ Châu trước để an bài việc thông thương. Văn Uyên Hầu vốn phụ trách việc phiên ban triều cống, vả lại chuyện hải thương cũng do y đề xuất nên phái y đi cũng là hợp lý.
Mộ Hàm Chương âm thầm sốt ruột, nhìn đến tinh quan chợt lóe trong mắt Đại Hoàng tử rồi biến mất, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Cảnh Sâm cũng âm thầm nhíu mày, lần này Đại Hoàng tử ấy vậy lại không cản trở bọn họ, để đệ tế một mình đi cứ cảm thấy sẽ có chuyện.
“Báo ~~” Đúng lúc này một tiếng thông báo to rõ từ ngoài điện truyền vào, “Tin khẩn từ tám trăm dặm!”
Hoành Chính đế lập tức cho người đem qua, đây là một phong thư cấp báo của tổng binh Giang Nam, ngôn ngữ trong thư đơn giản thật thà, chỉ nói một sự kiện, Hoài Nam Vương chủ động xuất binh, đại quân Tứ Hoàng tử đại bại, hiện giờ đã mất hai thành trì, mắt thấy đã sắp đánh tới thành Bình Giang!
“Hỗn trướng!” Hoành Chính đế tức giận đến hai tay run rẩy.
Nhóm triều thần hai mặt nhìn nhau, Tứ Hoàng tử tấn công Hoài Nam đã hơn một tháng, còn chưa hạ được tòa thành nào lại liên tiếp thất thủ tới hai phòng tuyến, thật là...
“Hoàng Thượng, Giang Nam cách kinh thành chỉ tám trăm dặm, Bình Giang mà thất thủ thì kinh thành liền nguy cấp!” Binh bộ Thượng thư dùng âm thanh vang dội hơn ngày thường lớn tiếng nói.
Qua Bình Giang, dọc theo kênh đào đi lên là vùng đất bằng phẳng gần kinh thành, đó cũng là nguyên nhân nhiều đời đế vương Đại Thần kiêng kị Hoài Nam Vương, là thanh đao treo trên đầu, khiến người không lúc nào không nguôi ý muốn trừ bỏ.
“Tứ Hoàng tử chiến báo chưa bao giờ đề cập chuyện này, có khi nào tổng binh Giang Nam lại nói phóng đại không?” Mậu Quốc công nhịn xuống kinh hãi, tận lực bình tĩnh nói.
“Hoàng Thượng, vô luận thế nào cũng không thể để Hoài Nam Vương phá Bình Giang a!” Định Nam Hầu lúc trẻ từng trấn thủ thành Bình Giang, tất nhiên biết lợi hại trong đó, khẩn thiết nói.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng hiện giờ đã không thể lo chuyện khác được nữa, chi bằng để Thành Vương nhanh chóng xuất chinh ứng chiến!” Cảnh Sâm bước ra khỏi hàng trầm giọng nói.
Trên triều đình trong nháy mắt lặng im, cái gọi là \'chuyện khác\', mọi người trong lòng đều rõ ràng, cái gì mà hoàng tử tuổi nhỏ rèn luyện, cái gì mà lệnh cấm túc, bây giờ đều không thể quản nữa.
“Thần cũng cho rằng nên phái Thành Vương xuất chinh!” Binh bộ Thượng thư cất cao giọng nói.
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc