Thế Tử Hàn Tư Ân - Chương 117

Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã

Đối với cười nhạo của Cơ Hoài, Hàn Tư Ân chỉ là nhàn nhạt liếc hắn một cái, hờ hững hỏi: "Ngũ hoàng tử nói vậy là có ý gì?"
Cơ Hoài cười lạnh hai tiếng, hời hợt trả lời: "Không có ý gì, chung cổ đã vang, chính là giờ khắc này cửa thành đã đóng. Ngoài thành có địch, vậy thì phải xem những người đang chờ ngoài thành, số may hay không, có thể chống đỡ đến lúc Liễu tướng quân phái người tới cứu viện hay không. Chẳng qua Tổng đốc Tây Cương này là dựa theo thông lệ muốn đến cửa thành dò xét một phen, chấn an dân tâm."
Tây Cương thủ vọng trú đóng ở trong quân doanh, tiếng chung cổ này vừa là nhắc nhở, cũng là cầu cứu. Chỉ là mỗi khi thủ quân Tây Cương đuổi tới, thì gần như là du mục Tây Nhung đã ςướק được đồ rời đi rồi.
Quân thú biên không thể vượt qua ranh giới giữa hai nữa, nếu không sẽ dẫn đến việc hai nước xung đột. Tây Nhung vị thế hoang vu, dân chúng dã man, bách tính đói bụng, luôn luôn đối với đất đai màu mỡ của Đại Chu như hổ rình mồi, bọn họ đối chiến loạn thực vui mừng, bởi vì như vậy nói không chừng có thể ςướק đoạt một tòa thành trì, giảm bớt nạn đói.
Mà Đại Chu, mặc dù là bị người bắt nạt tới cửa, nhưng đám văn nhân võ thần kia nhất định sẽ tranh biện một phen, là hòa hay là chiến, văn thần nói lo lắng của văn thần, võ thần nói dã tâm của võ thần. Hoàng đế nghe được trán cũng đau, mà biên quan không có ý chỉ của hoàng đế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chỉ có thể ở địa bàn của mình tiến hành trục xuất, mà không dám dễ dàng xuất binh.
Chờ hoàng đế cuối cùng có quyết tâm, rối loạn ở biên quan đã kết thúc. Người Đại Chu yêu thích an nhàn, chờ đến khi phát hiện biên quan đã khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, đối với tiểu nháo tiểu đánh này đó cũng mặc kệ.
Lâu dần, biên quan cùng triều đình cũng đã quen trò đùa trẻ con như vậy rồi. Đương nhiên, trước sau luôn có những người không cam, trong lòng có vô số tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nín ở đáy lòng.
Hàn Tư Ân cười như không cười nhìn Cơ Hoài, mặt mày khá là nhàn nhã, chỉ là lần này lời nói ra có chút lạnh lẽo: "Ta làm sao lại nghe thấy Ngũ hoàng tử ngươi nói như vậy là muốn khích tướng ta đây, mục đích chính là muốn ta đối đầu với cái Tổng đốc Tây Cương này. Chẳng lẽ là ta thanh danh không tốt, Ngũ hoàng tử cảm thấy ta chính là đi tới chỗ nào thì *** chỗ đó sao?"
Cơ Hoài trực tiếp cảm nhận được cảm giác của người khác khi phải đối diện với Hàn Tư Ân, hắn nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, vẫy vẫy tay, tận lực vẫn duy trì bình tĩnh trên mặt, nhìn như bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là thấy Hàn thế tử ngươi không hiểu quá rõ sự tình ở biên quan, thậm chí là tràn đầy dáng vẻ nghi hoặc, nên mới giải đáp một phen, tuyệt đối không có ý gì khác. Hàn thế tử ngươi luôn làm việc tùy tâm sở dục, từ trước đến giờ không để tâm cảm thụ của người khác, lúc này sao lại cần suy nghĩ nhiều."
Hàn Tư Ân mặt mày quạnh quẽ, hắn nhàn nhạt nói: "Ta có hiểu lầm Ngũ hoàng tử ngươi hay không, ngươi ta rõ ràng trong lòng. Con người của ta từ trước đến giờ vẫn luôn làm việc dựa theo tâm tình của mình, nhưng vẫn theo điều lệ pháp luật mà làm, cho nên sự khích tướng của Ngũ hoàng tử ngươi đối với ta mà nói thực vô dụng. Chỉ là Ngũ hoàng tử ngươi nếu như không ưa những chuyện này, lời của một hoàng tử nói ra, chung quy so với nhóm người chúng ta phải hữu hiệu hơn một chút đi."
Hàn Tư Ân cảm thấy Cơ Hoài thật sự là người thú vị, hắn đồng tình với những người bị ςướק đoạt, nhưng không muốn ra mặt, khiến Tổng đốc Tây Cương cùng một vài tướng sĩ bất mãn, ngược lại là đem chủ ý đánh lên đầu mình.
Cơ Hoài bị hai câu cuối của Hàn Tư Ân nói đỏ cả mặt, hắn lạnh lùng nói: "Hàn thế tử nói mình làm việc dựa theo điều lệ pháp luật, vậy ở trong mắt ngươi, ta người hoàng tử này lẽ nào có thể không cần thánh chỉ mà mệnh người khác xuất binh sao?"
Hàn Tư Ân đi tới bên người Cơ Hoài, sau một hồi, nở nụ cười, hắn nghĩ, chẳng trách Cơ Hoài mỗi lần đều thua Cơ Lạc, hắn quá do dự thiếu quyết đoán. Đây chính là khác biệt giữa hắn và Cơ Lạc, không có cái dũng khí đập nồi dìm thuyền liều ૮ɦếƭ đến cùng.
Nếu như là Cơ Lạc đối mặt với tình huống ngày hôm nay, Hàn Tư Ân nghĩ người kia bất kể như thế nào, nhất định sẽ tiến hành truy đuổi trục xuất những tên du mục to gan dám đến đây ςướק đoạt, có lẽ sẽ bị một đám triều thần không dám chủ đổng này đó lên án mạnh mẽ, nhưng ít ra trong lòng hoàng thượng sẽ rất thoả mãn.
Cơ Hoài là coi trọng cái nhìn của hoàng đế đối với hắn, coi trọng cái nhìn của triều thần đối với hắn, coi trọng cái nhìn của tướng lĩnh biên quan đối với hắn. Nhưng là, hắn hiện tại có thể nói là không còn gì cả, chiếm được cái nhìn của một vài triều thần và một lòng tướng lĩnh thì có thể như thế nào, không ai sẽ đặt cược lên một vị Ngũ hoàng tử không có quyền lực trên người.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân hừ cười một tiếng, hắn nhìn thủ vệ bốn phía nói: "Triệu tập toàn bộ thủ vệ mang từ kinh thành tới đây đi, chúng ta cũng tham gia trò vui bên tường thành một chút."
Bọn họ phụng chỉ xuất hành Tây Cương, thủ vệ cũng có hơn một ngàn người, so với mấy vạn đại quân là không đủ xem, nhưng vẫn còn có chút công dụng.
Thủ vệ nghe Hàn Tư Ân nói lập tức làm theo, Hàn Tư Ân không thèm nhìn sắc mặt xanh trắng đan xen của Cơ Hoài, chậm rãi rời đi.
Bạch Thư vội đi theo bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Trên tường thành cũng rất nguy hiểm, những người du mục này nhiều khi còn biết bắn tên, huynh cẩn thận chút."
Hàn Tư Ân vừa định ừ một tiếng, biểu thị mình biết rồi, ngay sau đó Bạch Thư lại nói: "Chỉ là huynh không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ huynh mà." Ngữ khí rất trịnh trọng cũng rất vui vẻ, mà Hàn Tư Ân lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước Bạch Thư bảo vệ mình, năm Ng'n t bị thương, máu tươi nhỏ theo nước mưa chảy xuống, nhiễm đỏ mặt đất, nhiễm đỏ loang loang lổ lổ nước mưa bên trong.
Tâm tư Hàn Tư Ân nhất thời nặng trình trịch, hắn không có hé răng, cất bước rời đi, Bạch Thư rập khuôn từng bước đi theo bên cạnh hắn.
Chỗ ở của bọn họ cách thành phòng bên kia có chút xa, có người còn chuẩn bị cho Hàn Tư Ân một cỗ kiệu, mọi người đều biết, Hàn Tư Ân không biết cưỡi ngựa. Chỉ là mới đứng trước cỗ kiệu, Bạch Thư đã dắt một con ngựa tới, nói: "Ta và ngươi cưỡi ngựa đi qua đi."
Dứt lời này, không chờ Hàn Tư Ân phản đối, chính mình xoay người lên ngựa, lại lôi Hàn Tư Ân lên. Bạch Thư cảm nhận được Hàn Tư Ân cả người cứng ngắc, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không để huynh ngã đâu."
Hàn Tư Ân híp mắt nhìn phía trước, không có hé răng.
Bạch Thư thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, liền đánh ngựa đi trước. Y vẫn cho rằng Hàn Tư Ân là người rất ôn hòa, ngoài miệng nói không lo lắng tình huống phía trước, trong lòng nhất định là lo lắng.
Nếu như ngồi kiệu đi vào, nhất định sẽ làm lỡ hành trình, nhưng Hàn Tư Ân không biết cưỡi ngựa, đương nhiên cũng không ai dám cùng hắn cưỡi chung một ngựa rồi. Vì vậy Bạch Thư liền lôi người lên.
Thân thể Hàn Tư Ân vẫn luôn căng thẳng, hong gió, hắn đang nghĩ, Bạch Thư đến cùng từ nơi nào nhìn thấy mình là một người ôn hòa mềm lòng vậy? Thực sự là khôi hài không hiểu ra sao.
Dọc đường tới nội thành của Thiên Môn quan, vẫn rất nhàn nhã, tuy rằng trên đường phố vắng vẻ hơn lúc trước, nhưng người thì vẫn có đầy ra đấy.
Người trong thành nhìn Hàn Tư Ân mang mặt nạ cưỡi chung ngựa với Bạch Thư, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ đã nghe qua Thế tử xấu xí đến từ kinh thành này rồi. Bọn họ buồn bực chính là, vị Thế tử này muốn làm cái gì.
Muốn làm cái gì ư? Hàn Tư Ân cảm thấy giờ khắc này chính mình muốn đi ***.
Một đường đi đến dưới cửa thành, Bạch Thư nhảy xuống ngựa, sau đó đỡ Hàn Tư Ân xuống ngựa. Động tác của Hàn Tư Ân vừa ngốc nghếch cũng rất mới lạ, mà lúc này không có một người dám lắm miệng.
Tổng đốc Tây Giang Triệu Văn ở trên tường thành nhìn thấy mặt nạ mang tính biểu trưng của Hàn Tư Ân kia, trong lòng thật phiền muộn. Triệu Văn vẫn đang ở tuổi tác trung niên, những năm này hắn vẫn luôn hành động, hi vọng có thể làm thêm cái chức Tổng đốc biên quan này hai năm, sau đó chính mình bình an từ nơi này lui ra, mặt mày rạng rỡ cáo lão về quê.
Thời điểm Hàn Tư Ân đến Tây Cương này, hắn vạn phần lo lắng, võ thần mãng phu này đó tim to, nhưng những văn thần bọn họ trời sinh đã nhát gan, đối với Hàn Tư Ân hồng nhân xét nhà danh chấn Đại Chu này, cho dù cực kỳ coi trọng, nhưng đối với hắn cũng là vạn phần lo lắng.
Cũng may Hàn Tư Ân thẳng đến quân doanh Tây Cương, đối với Tổng đốc hắn thực rất lơ là, căn bản không thèm bắt chuyện một lần. Tuy rằng như vậy sẽ cho thấy Tổng đốc như hắn quá vô dụng, nhưng đáy lòng của Triệu Văn vẫn là mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm người Tây Nhung man rợ đến đây ngày hôm nay, mí mắt của Triệu Văn vẫn luôn giật giật, hắn cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, bây giờ thấy Hàn Tư Ân đến đây, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Giật mí mắt này là đang nhắc nhở hắn, tên sát tinh Hàn Tư Ân này sắp tới rồi.
Trong lòng Triệu Văn vạn phần bất an, mà ngoài mặt vẫn đi xuống thành lầu, đón Hàn Tư Ân cùng Cơ Hoài lên thành. Bạch Thư theo sát phía sau Hàn Tư Ân, Triệu Văn liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng không để trong lòng.
Thành lâu này rất cao, có thể nhìn thấy phương xa. Ngoài thành Thiên Môn quan, là địa phương cực kỳ trống trải, ba mặt đất trống, rất dễ dàng để người đến đây xâm phạm đào tẩu.
Tây Nhung hoang vu, nhưng bọn họ có loại da tốt nhất, khi mà hai nước còn chưa căng thẳng, bình thường cũng sẽ âm thầm tiến hành giao dịch vật phẩm.
Một tấm da tốt nhất của Tây Nhung, có thể đổi lấy một đấu lương thực bình thường.
Hàn Tư Ân nhìn người Đại Chu bị bắt giam cách ngoài thành không xa, bọn họ chật vật muốn chạy về phía này, phía sau bọn họ là những người ăn mặc theo phong tục Tây Nhung, người Tây Nhung cưỡi ngựa, cầm cung tên trong tay, có người còn ném ta một bộ dây cương được chế tác thành vòng, ném qua một cái đã có thể tóm lại tất cả những người chạy trốn, cũng có người chạy nhanh, bị người sau lưng nhìn trúng, bắn một mũi tên lên đù*, rốt cuộc, chạy không nổi.
Người Tây Nhung có lúc cũng sẽ bắt lại một vài người Đại Chu, sau đó bắt người nhà của bọn họ dùng bạc và lương thực đổi người.
Lương thực vật phẩm hiện tại cũng không quan trọng bằng tính mạng, mấy người Đại Chu này đó đại khái cũng rõ ràng, chỉ cần có thể chống đỡ chạy đến tường thành, đợi đến quân Tây Cương tới cứu viện, bọn họ lần này coi như là triệt để an toàn.
Hàn Tư Ân xì cười một tiếng, sau đó nói: "Mở cửa thành ra."
Triệu Văn sửng sốt một chút, nói: "Cái gì?"
Hàn Tư Ân vuốt ve hạ mặt nạ của chính mình, lạnh lùng nói: "Ta nói mở cửa thành ra?"
Triệu Văn mấp máy râu mép mấy lần, cuối cùng hắn kiên quyết cự tuyệt nói: "Này không được, trong thành đều là một vài người bình thường, nếu như mở cửa thành, mà đám Nhung địch này đó chạy vào, trách nhiệm này ai gánh chịu?"
Hàn Tư Ân rốt cục vì lời này của Triệu Văn, mà đem ánh mắt hướng lên người hắn, hắn nói: "Cái Tổng đốc Tây Cương mà ngươi làm rất thú vị, ngoài thành chỉ có mấy trăm người Tây Nhung, mà thủ quân trong thành này còn không dưới ba ngàn, nhưng ngươi mỗi lần đều đóng cửa thành chờ thủ quân tới cứu viện như vậy, nói ngươi rất sợ ૮ɦếƭ đã là đánh giá cao ngươi rồi."
"Ngươi..." Triệu Văn bị Hàn Tư Ân mỉa thẳng vào mặt trước mắt mọi người như vậy, thể diện trên mặt thật sự là nhịn không được, hắn phất tay áo lạnh lùng nói: "Bản quan công tác ở Tây Cương này đã mấy năm, chưa từng sợ ૮ɦếƭ qua, nhưng biên quan này là cửa ải quan trọng của hai nước, ngoài thành là dân chúng Đại Chu, trong thành cũng là vậy, vạn nhất xảy ra chuyện, trong thành thất thủ, ai có thể chịu nổi trách nhiệm này."
"Trong thành thất thủ?" Hàn Tư Ân bị mấy cái chữ này chọc cười, hắn nhìn Triệu Văn nói: "Ở trong mắt ngươi, quân đội Đại Chu này rốt cuộc yếu đuối không đỡ nổi một đòn này đến đâu, chỉ có một tẹo người Tây Nhung như thế, mà có thể ςướק được thành trì sao?"
Triệu Văn còn muốn nói điều gì, Hàn Tư Ân miễn cưỡng giơ tay lên, nói: "Được, bản Thế tử đã hiểu rõ ý của ngươi, Tổng đốc như ngươi không dám để cho người mở cửa thành uy hiếp người khác, bản Thế tử dám. Cái cửa thành này là bản Thế tử kêu người mở ra, xảy ra chuyện, trách nhiệm này đương nhiên là bản Thế tử ta gánh vác. Cho nên, đừng có để ta nói đến lần thứ tư, mở cửa thành ra. Thủ quân mấy người canh giữ trong thành này cũng không cần ra ngoài, bản Thế tử liền để cho các ngươi nhìn, bằng cần này hộ vệ đến từ kinh thành, có thể bảo vệ được người bên thành ngoài hay không."
Triệu Văn bị ngữ khí âm lãnh lười nhác của Hàn Tư Ân làm cho kinh ngạc, lúc này Bạch Thư đã hướng dưới thành lầu hô: "Hộ vệ kinh thành nghe lệnh, Thế tử có mệnh, mở cửa thành."
Hộ vệ của kinh thành đương nhiên là nghe theo Hàn Tư Ân nói, thủ vệ Tây Cương không mở cửa thành, bọn họ tự mở là được.
Những người đến từ kinh thành này chưa từng ra chiến trường, chưa từng giết địch, nhưng khí thế của bọn họ cũng không thua người.
Thời điểm cửa thành được mở ra, người đứng ở trên tường thành nhìn thấy rất rõ ràng, chuỗi hỗn loạn ngoài thành kia đang dừng lại. Người Tây Nhung rõ ràng rất kinh ngạc, Đại Chu này từ trước đến giờ đều đóng cửa thành, sao vào lúc này lại dám mở ra.
Có người vóc dáng giống người Đại Chu chạy đến nói mấy câu với người đang cưỡi ngựa, không hề kiêng dè chỉ chỉ thành lầu, khoa tay múa chân nói mấy câu gì đó.
Người to lớn kia nhìn lên thành lầu một chút, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, hắn phất phất tay, để mọi người phía sau dừng lại một chút, sau đó một mình đánh ngựa đi lên trước.
Lại đi đến nơi cách hộ vệ kinh thành không xa, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tư Ân. Người này râu mép đầy mặt, không nhìn ra dáng dấp, để trần nửa người trên, lộ ra thân thể rắn chắc, trên *** có vết dao chém dọa người.
Triệu Văn ở bên cạnh tức giận nói: "Thật nhục nhã, thật sự là nhục nhã."
Lúc này, chỉ thấy người Tây Nhung dưới thành lầu kia rút tên sau lưng, giơ cung lên, trực tiếp bắn về phía Hàn Tư Ân. Tiếng gào thét kèm theo tiếng của cung tên, là người kia ha ha cười lớn: "Nghe nói hoàng đế Đại Chu phái đến một tuần tra sứ có khuôn mặt xấu xí không dám gặp người, ngày hôm nay ta liền tới xem một chút, mặt mũi của ngươi đến cùng là có cỡ nào không thể gặp người."
Đối mặt với mũi tên bay đến, Hàn Tư Ân không nhúc nhích chút nào, vẫn cứ là đinh ninh đứng đó, thời điểm mũi tên đi vào thành tường, Bạch Thư nhẹ nhàng bắt được mũi tên này.
Mà bàn tay chỉ hơi gảy, mũi tên đã gãy vỡ, rơi xuống dưới thành, trong lúc yên tĩnh, phát ra âm thanh vang trầm.
Lúc này, xa xa truyền đến âm thanh của thiết kỵ, là quân Tây Cương đuổi đến. Nhưng người dưới lầu kia không quan tâm chút nào, hắn nhìn Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư một chút, không nhanh không chậm nói: "Tuần tra sứ đại nhân, chúng ta ngày sau còn dài."
Nói xong lời này, người này mới quay lưng chậm rì rì rời đi, sau đó hắn phất phất tay, những người Tây Nhung kia tản ra chung quanh, rất nhanh liền chạy trốn.
Lúc gần đi, người kia liền quay đầu lại nhìn Hàn Tư Ân một cái, sau đó cưỡi ngựa rất nhanh liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Thời điểm Bạch Văn Hãn mang theo thủ quân Tây Cương chạy tới cửa thành, người bị thương ngoài thành đang chầm chậm đi vào trong thành. Cửa thành mở ra, có người bị thương, nhưng cũng không ai mất mạng, cũng không có làm mất đồ.
Bạch Văn Hãn nhìn thủ vệ của kinh thành đang ở bên ngoài thành, trong lòng nhất thời rõ ràng xảy ra chuyện gì, trên mặt hắn hơi nóng, nhưng vẫn tiến lên phía trước nói: "Thế tử đâu?"
Thủ vệ của kinh thành nói: "Thế tử nói có chút nhàm chán, liền đi đến phủ của Tổng đốc Tây Cương rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc