Thế Giới Tặng Em Cho Anh - Chương 72

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Tân Vãn Thành tạm thời không tiếp tục chụp ảnh trong nước, cô nhận công việc chụp ảnh cho một tạp chí ở Milan, một ở Thổ Nhĩ Kỳ. Thương Dao nói cô sao không chịu làm việc trong nước, trong nước nhiều cơ hội như thế kia mà cô lại chỉ muốn yên ổn trước khi tốt nghiệp.
Thật ra Tân Vãn Thành đã suy nghĩ cặn kẽ việc nên làm thế nào. Tại Liên hoan Nhiếp ảnh Quốc tế Rencontres d’Arles vào tháng 7, ba trong số các tác phẩm tốt nghiệp của cô đã được giáo sư của cô chọn làm đại diện cho trường. Hai tuần cuối cùng của chương trình học, tác phẩm triển lãm tốt nghiệp của cô và Eric được chọn làm tác phẩm tốt nghiệp ưu tú, được đăng lên trang web chính thức của học viện. Tân Vãn Thành khi đã nhận được Titre de photographe và chứng nhận cấp một về thâm niên trong nghề của Pháp thì cô thấy mình mới có đủ tự tin để trở lại Trung Quốc. Sự tự tin này không chỉ ở các giấy chứng nhận học vị trao cho cô mà còn là cô cho chính bản thân mình.
Tuần lễ thời trang cao cấp Paris vào tháng 7, Khương Nam cũng tới Paris. Khương Nam nhận lời mời của hiệu trưởng Pierre Yves Maher tham quan triển lãm tốt nghiệp năm 2018-2019 của Học viện Nhiếp ảnh Spéos. Tân Vãn Thành gặp Khương Nam trong buổi triển lãm đó. Khương Nam chủ động đề cập: “Tôi nghe hiệu trưởng cô nói cô từ chối hợp đồng với Atomo Management?”
Tân Vãn Thành mỉm cười gật đầu: “Tôi dự định về Trung Quốc để phát triển.”
Atomo Management là một công ty nhiếp ảnh nổi tiếng ở Châu Âu. Các đối tác thường xuyên của công ty bao gồm các tạp chí quốc tế hạng nhất và các thương hiệu lớn. Tuy nhiên, Tân Vãn Thành đã không ngại ngần từ chối cơ hội hiếm có này do giáo sư của cô giới thiệu.
“Cô có muốn ký hợp đồng với công ty nhiếp ảnh nào đó trong nước, chẳng hạn như… Diệp Nam Bình không? Tôi có thể giúp cô giật dây.”
Khương Nam chủ động đề nghị thế này là tương đương với việc công nhận cô, nhưng chỗ Diệp Nam Bình… càng không thể, Tân Vãn Thành cười từ chối: “Tôi dự định làm một mình.”
“Dũng cảm đấy.”
“Sự dũng cảm của tôi có một phần là do Thời thượng Phong Hành cho tôi.”
Khương Nam cười nhẹ, đối với việc Tân Vãn Thành “vỗ ௱ô** ngựa” không có ý kiến gì, tiếp tục đi xem triển lãm cùng hiệu trưởng học viện của cô.
Nhưng mà tối cùng ngày, Tân Vãn Thành nhận được lời mời làm việc của Thời thượng Phong Hành. Lần này không phải là bản điện tử, mà là ảnh bìa phụ bản của nguyệt san tháng 9. Tuy sáng nay ở lễ triển lãm tốt nghiệp Khương Nam không hề đề cập tới việc này, nhưng việc chụp ảnh bìa phụ bản này tìm tới cô, chắc chắn phải có sự đồng ý của Khương Nam.
Hai năm trước, lần đầu tiên cô gặp Khương Nam ở Thượng Hải, cô chỉ là một trợ lý gà mờ của Diệp Nam Bình. Tới hôm nay, cô dùng hai năm để cho vị lão đại của giới thời trang này thấy được sự tồn tại của mình. Tuy không phải là chuyện gì đáng kiêu ngạo nhưng ít nhất cũng là một việc vui. Tân Vãn Thành muốn chia sẻ niềm vui của mình, mở khung tin nhắn của Diệp Nam Bình, rồi lại cố nén lại mà tắt đi, ngược lại đi mở khung tin nhắn với Thương Dao. Nhưng cô chưa kịp soạn xong tin nhắn thì wechat đã vang lên. Thương Dao gửi qua một tấm hình, Tân Vãn Thành click mở ra. Ảnh chụp hai bàn tay nắm chặt nhau, trong đó có một bàn tay ngón áp út đeo nhẫn kim cương.
Bây giờ Paris là hai giờ sáng, 8 giờ tối Bắc Kinh, niềm vui của Tân Vãn Thành chưa kịp chia sẻ thì Thương Dao đã báo một tin tức lớn: “Lão Triệu cầu hôn với mình!”

Lúc này, Diệp Nam Bình đang ăn cơm với bạn cũng nhận được tin vui của Triệu Tử Từ.
Diệp Nam Bình cười nhắn lại chúc mừng, Chu Xuyên Quận ở đối diện rất ít khi thấy Diệp Nam Bình cười nên hỏi: “Có chuyện gì vui à?”
“Bạn tôi cầu hôn thành công.”
Anh với Chu Xuyên Quận là quen biết sơ giao, một năm rưỡi trước Chu Xuyên Quận từng mua tác phẩm dự thi của Tân Vãn Thành. Chu Xuyên Quận là một nhà quản lý nghệ thuật, nói trắng ra là mua bán các tác phẩm nghệ thuật. Nhưng loạt ảnh chụp của Tân Vãn Thành mà anh ta mua vẫn giữ lại không đem bán ra ngoài.
Mới đầu Diệp Nam Bình cho là anh ta muốn chờ ảnh tăng giá cao hơn rồi mới bán ra. Sau lại phát hiện anh ta cảm thấy hứng thú không phải là ảnh chụp, mà là người mẫu trong ảnh đó—
Công việc của Chu Xuyên Quận nói thẳng là đầu cơ, cho nên lần đầu tiên phát hiện Chu Xuyên Quận đột nhiên trở thành đối tác với Hứa An Bình, còn tìm tài trợ cho phim phóng sự của Hứa An Bình. Thậm chí còn tự mình đi với Hứa An Bình tới khu bảo tồn thiên nhiên ở Khả Khả Tây Lý mà lần trước Hứa An Bình chưa hoàn tất, Diệp Nam Bình cứ cảm thấy Chu Xuyên Quận là người có âm mưu gì đó.
Mãi tới khi ekip của Hứa An Bình gặp mưa đá ở Golmud, xăng xe thì chỉ còn một ít, không có cách nào khác ngoài việc ở lại trạm bảo hộ chờ đội tiếp viện. Trong khi đó hội chứng cao nguyên* của Hứa An Bình càng ngày càng tăng, Chu Xuyên Quận đã dùng hết lượng xăng dầu còn lại, đưa Hứa An Bình đi bệnh viện. Nửa đường xe hết xăng, anh cõng Hứa An Bình đi bộ mười mấy kilomet mới đưa được cô đến bệnh viện.
Dùng mạng để chiến đấu giữ mạng người khác, thật sự khiến Diệp Nam Bình phải lau mắt mà nhìn.
Đáng tiếc là sau lần bị sự cố với Dương Nham, Hứa An Bình với những người đàn ông thuộc giới tài chính kinh doanh hết sức đề phòng.
Chu Xuyên Quận nghe Diệp Nam Bình nhắc chuyện bạn kết hôn, chợt hỏi anh: “Còn anh thì sao? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Tôi?”
“Cô bạn gái nhỏ ở Paris của anh ấy.”
Bạn gái? Từ này khiến Diệp Nam Bình không biết phải tiếp lời thế nào, liền chuyển sang chuyện khác: “Vậy anh với Hứa An Bình thì sao?”
Triển lãm sách Chu Xuyên Quận hợp tác với Hứa An Bình đã kết thúc, Diệp Nam Bình cũng không nghe Hứa An Bình nhắc tới chuyện trong cuộc sống của cô có người họ Chu xuất hiện—
Xem ra Chu Xuyên Quận trong lòng Hứa An Bình còn chưa xứng để có tên họ.
Quả nhiên nói tới cái này, Chu Xuyên Quận liền rầu rĩ: “Một lời khó nói hết.”
Diệp Nam Bình cụng ly với anh, rất muốn nói với anh ấy rằng – đồng bệnh tương liên, nhưng khi nói ra lại chỉ nói hai chữ: “Cố lên.”
“…”
“Hạnh phúc của tôi cũng phải dựa vào anh.”
Tuy Tân Vãn Thành chưa từng nói qua nhưng anh hiểu, Hứa An Bình vẫn luôn là nút thắt giữa hai người, nút thắt này sợ là chỉ có Chu Xuyên Quận mới giải được.
Chu Xuyên Quận hiểu lầm ý Diệp Nam Bình, đề phòng nhìn Diệp Nam Bình, giơ hai tay ôm *** che lại: “Tôi không cho anh hạnh phúc được đâu.”
Diệp Nam Bình cạn lời, lắc đầu rút ly lại, có đôi khi cảm thấy Hứa An Bình đề phòng là phải, Chu Xuyên Quận có lúc đúng là chả ra làm sao cả.

Tân Vãn Thành trả phòng ở Paris, về nước ngay trong ngày hôm đó.
Tránh tới tránh lui thì cuối cùng vẫn không tránh được cảnh phải làm bóng đèn trong nhà Triệu Tử Từ với Thương Dao. Cô ở tạm nhà Thương Dao vì chưa có chỗ ở ổn định, cô phỏng vấn người ta còn toàn phải đến quán café. Vừa tìm người để lập thành ekip, cô còn phải chạy đôn đáo đăng ký hoạt động, tìm chỗ mở studio.
Việc tìm địa điểm để làm studio cũng là một việc khó khăn. Khu vực tốt thì tiền thuê quá đắt, khu vực tiền thuê phù hợp thì lại khá lộn xộn, cô theo chân người môi giới đi ròng rã hai ngày cũng không tìm được vị trí nào tương đối phù hợp. Tiền khởi nghiệp của cô cũng chỉ tầm mười vạn, mỗi xu mỗi đồng đều phải có tác dụng thật sự.
Tan tầm Thương Dao về nhà, thấy cô ngồi dưới đất bên cạnh bàn trà, ôm laptop xem so sánh giá nhà các khu vực, nhìn thôi đã thấy mệt: “Nếu không thì mượn của Diệp Nam Bình một ít tiền? Xem như là nhập cổ phần vào studio của cậu.”
Tân Vãn Thành chăm chú nhìn laptop không ngẩng đầu lên: “Muốn mình mượn tiền anh ấy chỉ có một khả năng, đó là ngày mình kiếm được nhiều tiền như anh ấy, anh ấy cho mình cái gì mình đều có thể trả lại được.”
Thương Dao không hiểu được cô kiên trì như thế thì có ý nghĩa gì, lắc đầu ngồi bên cạnh mở app đặt đồ ăn: “Vậy tối nay cậu muốn ăn gì? Lão Triệu đêm nay không về, chúng ta gọi gì đó cay cay mà ăn.”
Triệu Tử Từ còn không thể ăn cay bằng Diệp Nam Bình, mà Thương Dao với Tân Vãn Thành lại là người không cay không vui. Tân Vãn Thành *** môi, đúng là đói bụng, chiều nay cô ở quán café phỏng vấn hai người đều không phù hợp. Nghề nhiếp ảnh này rất khó tìm được người tin cậy để xây dựng ekip—
Dĩ nhiên, người phỏng vấn cũng đánh giá ngược lại người chủ tương lai của mình, ngay cả văn phòng cũng không có, hẹn người phỏng vấn ra quán café thì đại khái cũng chẳng phải là người chủ đáng tin cậy gì cho cam.
Thương Dao vừa lựa đồ ăn vừa hỏi cô: “Cá hầm ớt cay?”
“Cũng được.”
“Hay là lẩu Haidilao?”
“Cũng được.”
“Hay là đồ nướng?”
Tân Vãn Thành chưa kịp trả lời thì tin nhắn wechat cắt ngang. Linda nhắn cho cô hỏi cô có tiện nói chuyện không. Cô nhắn lại được, Linda nhanh chóng điện thoại qua. Linda hỏi cô: “Vãn Vãn, có thể giúp chị một việc không?”
Đột nhiên khách sáo như thế, Tân Vãn Thành hơi sửng sốt mới trả lời: “Chị Sở Thần, có việc gì chị cứ nói, giúp được em nhất định sẽ giúp.”
“Bạn chị có sẵn một studio, muốn sang nhượng rẻ lại bên ngoài, muốn hỏi em có hứng thú không.”
Tân Vãn Thành mở loa nên Thương Dao bên cạnh cũng nghe thấy, sáng mắt lên, Tân Vãn Thành cười nói ngay: “Đây rõ ràng là chị giúp em đó chứ, em đang lo lắng chuyện này mà.”
Chắc Linda thấy cô phát trên vòng bạn bè việc tìm thuê mặt bằng. Tân Vãn Thành vội vàng hỏi lại: “Có hình chụp studio không ạ?”
Linda nhanh chóng gửi ảnh qua.
“Studio có đồ đạc sẵn rồi, nếu em muốn có thể sang lại với giá thấp cho em.”
Tân Vãn Thành mở những ảnh Linda vừa gửi tới xem, đúng là bàn làm việc, máy tính, lều chụp ảnh đều có sẵn, ngay cả tên của studio cũng còn trên đó. Nhưng trong lúc vô tình lướt qua tên studio thì sắc mặt thay đổi.
Là studio của Lục Miểu…
Tân Vãn Thành cố sắp xếp suy nghĩ của mình lại nhưng vẫn hỗn độn một đống. Cô tắt loa ngoài, cầm điện thoại đi ra ban công, “Chị Sở Thần, người bạn muốn sang nhượng studio kia là…”
Đầu dây bên kia Linda cười khổ: “Thật ra em cũng quen, Lục Miểu.”

Một năm qua Tân Vãn Thành xuất ngoại, thật sự đã xảy ra không ít việc.
Năm ngoái Linda và Lục Miểu có một khoảng thời gian vui vẻ. Ai cũng biết Lục Miểu là người thích trèo cao, với Linda ban đầu cũng chỉ là chơi chơi, nhưng dần dần Lục Miểu đã lún sâu vào, thậm chí anh ta còn lật bài ngửa với người phụ nữ tài trợ của mình. Người phụ nữ đó tức giận, sử dụng các mối quan hệ của mình “phong sát” Lục Miểu.
3 tháng liền Lục Miểu không nhận được công việc nào, studio anh thuê cũng tạm ngừng hoạt động, khi anh còn có người chống lưng thì hào phóng ký hợp đồng thuê liền 3 năm với chủ nhà, hiện giờ Lục Miểu chỉ có thể tìm cách sang nhượng studio cho người khác để có thể lấy lại được tiền cọc và tiền thuê nhà.
Tân Vãn Thành nghe xong một lúc lâu sau không lên tiếng. Linda đoán được cô nghĩ gì; “Chị biết mọi người không thích Lục Miểu, nhưng anh ấy vì chị mà chấp nhận đánh đổi tương lai, bỏ qua tiền tài vật chất, chị tin tưởng anh ấy thật lòng với mình. Chị biết anh ấy là người như thế nào là được, cũng không hy vọng người khác có thể hiểu hay không.”
“…”
“…”
Tân Vãn Thành điều chỉnh lại tâm trạng, giọng điệu cũng khôi phục lại như bình thường: “Yên tâm đi chị Sở Thần, em tìm địa điểm thuê mà thôi, cũng không cần quan tâm chủ trước là ai. Chị xem lúc nào thì tiện dẫn em đi xem văn phòng? Nếu mọi thứ đều thích hợp thì em có thể tiếp nhận.”

Tân Vãn Thành không bao giờ có thể ngờ Lục Miểu gặp sự cố lại giúp mình có được món hời. Lục Miểu không chỉ đem studio sang nhượng cho cô mà còn có sẵn ekip. Lục Miểu khi có người chống lưng thì quy mô studio có thể gần bằng của Diệp Nam Bình, khi Lục Miểu gặp nạn, mấy tháng nay vì để giảm bớt chi phí mà đã cho nghỉ gần một nửa nhân viên, còn lại đều là những người có năng lực làm việc tốt, vừa may để Tân Vãn Thành sàng lọc lại một lần nữa.
Ngay ngày Tân Vãn Thành nhận được con dấu của Cục Công thương thì đã làm hợp đồng với mọi người để chuyển qua làm việc với danh nghĩa studio của mình.
Thật ra Linda rất hy vọng Tân Vãn Thành có thể tạo cơ hội cho Lục Miểu, tuy Lục Miểu bị phong sát nhưng làm trợ lý cho Tân Vãn Thành thì trình độ của anh ta hoàn toàn không thành vấn đề. Ý tưởng này của Linda lén nói với Tân Vãn Thành lúc ăn cơm, Tân Vãn Thành không đồng ý ngay mà chỉ hỏi: “Chị Linda, ý định này chị đã nói qua với Lục Miểu chưa?”
Dĩ nhiên là chưa.
“Em với Lục Miểu khi còn làm việc dưới quyền Diệp Nam Bình không được hòa thuận cho lắm, anh ta rất coi thường em. Chị nghĩ anh ấy sẽ vui khi làm trợ lý cho em sao?”
Lời này nói đún g vào điểm chính yếu, Linda trầm tư suy nghĩ một lát, không nhắc lại chuyện này nữa.

Hạng mục đầu tiên mà X Studio của Tân Vãn Thành làm chính là phụ bản của Thời thượng Phong Hành.
Lúc biên tập viên trình bày chủ đề, Ban biên tập có người bàn tán không biết Tân Vãn Thành có quan hệ sâu xa gì với người của Thời thượng Phong Hành mà Thời thượng Phong Hành liên tiếp mời cô cộng tác? Lần trước là bìa tạp chí điện tử, lần này là phụ bản, có vẻ chuyện sẽ lên chụp bìa tạp chí chính chắc cũng là chuyện tương lai thôi.
Chủ đề tháng 8 là ***g ghép cuộc phỏng vấn với thương hiệu trang sức Haute Couture. Người mẫu xuất hiện mang trang sức của nhãn hiệu này. Để phù hợp với chủ đề chính, chủ đề cuối cùng của phụ bản là “Bạn gái là mèo” Tân Vãn Thành đưa ra. Khi chọn chủ đề, cô đã nghĩ tới việc cho Cái Lẩu chụp ảnh.
Người mẫu và mèo, mang vẻ lười nhác mà cao cấp.
Một việc thuận lợi như vậy, Tân Vãn Thành không dự đoán được lại bị chủ nhân của mèo gây khó dễ. Cô gọi điện thoại cho Diệp Nam Bình mượn mèo, đầu kia Diệp Nam Bình nghe không ra cảm xúc: “Về nước nửa tháng không tìm anh, tìm tới anh là để mượn mèo?”
“Không phải là vì em bận quá sao?” Năm đó anh bận rộn cũng không rảnh để lo tới chuyện khác đó thôi? “Cái Lẩu lên bìa tạp chí là một việc tốt mà, còn có thù lao nữa…”
“Không cho mượn.”
“Em tìm anh mượn anh cũng không cho hả?”
“Vậy thì phải xem em lấy thân phận gì để tới tìm anh mượn.”
“…”
Anh càng nói vậy, Tân Vãn Thành càng không chịu thua. Cô biết nhà anh ở đâu, cũng biết mật mã nhà anh, trộm Cái Lẩu ra chắc cũng… không quá đáng.
Nhưng bây giờ cô không phải trợ lý của anh, không biết lịch trình làm việc của anh, càng không biết lúc nào anh không có ở nhà. Tân Vãn Thành suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này phải nhờ tới Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ cầu hôn với Thương Dao trong bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hai người còn nợ bạn bè một bữa cơm. Tân Vãn Thành dụ Thương Dao, Thương Dao chọn ngày tụ tập là một ngày trước khi Tân Vãn Thành chụp ảnh, địa điểm là nhà Triệu Tử Từ.
Tân Vãn Thành nghĩ chuốc say Diệp Nam Bình rồi sẽ “mượn” mèo mang đi. Cô ở Paris đã thấy bộ dạng khi say của Diệp Nam Bình, anh một khi đã say như ૮ɦếƭ thì có thể ngủ thẳng cẳng từ đêm đến sáng. Chỉ có điều Tân Vãn Thành không ngờ Triệu Tử Từ mời bạn bè, cũng mời cả Hứa An Bình.
Hứa An Bình còn dẫn theo một người đàn ông tới—
Là người mà Tân Vãn Thành cũng biết.
Chu Xuyên Quận.

*****
Vở kịch nhỏ.
Ba ba Diệp: Nghe nói em định chuốc say anh?
Vãn tử: Không chuốc say anh thì làm sao anh ngủ một giấc từ đêm tới sáng? Làm sao em ăn trộm mèo được?
Ba ba Diệp: Ai nói em nghe anh uống say chỉ biết ngủ?
Vãn tử:…


Lão Triệu: Cậu ta uống say sẽ còn luôn muốn.
Dao Dao: Không đúng… Lão Triệu, việc này sao anh lại biết?
Vãn tử: Đúng vậy! Việc này tại sao anh lại biết được?
Lão Triệu:…
+++++
Ghi chú:
Hội chứng cao nguyên – sốc độ cao (AMS – Acute Mountain Sickness): Xuất hiện khi cơ thể nhận được lượng oxy ít hơn bình thường. Hiện tượng này thường xảy ra khi lên tới độ cao trên 2.400 m. Ở những khu vực núi cao, ngoài việc lượng oxy ít hơn, áp suất không khí thấp khiến chúng ta hít được ít oxy hơn, dẫn đến cơ thể có những phản ứng như nôn nao, đau đầu, buồn nôn, mất cảm giác ngon miệng, chóng mặt và mệt mỏi. Lên tới độ cao 3.500 m, các triệu chứng này sẽ càng rõ rệt.
Hội chứng sốc độ cao có nhiều mức độ, từ nhẹ đến nặng. Khi cơ thể chưa kịp thích nghi với áp suất không khí ở trên cao, cơ thể xảy ra hiện tượng giãn hệ thống mao mạch, gây rò rỉ dịch trong lòng mạch ra khoang tế bào, dẫn đến phù nề.
75% người leo núi thường mắc phải hội chứng này ở mức độ nhẹ. Người bệnh có triệu chứng thở gấp, mệt mỏi, nhịp tim tăng nhanh, môi và các đầu Ng'n t tím bầm. Các triệu chứng xuất hiện từ 12-24h, thường nặng vào buổi tối do trung tâm hô hấp bị ức chế sinh lý. Cơ thể sẽ bắt đầu thích nghi từ ngày thứ 3 và các bệnh lý trên sẽ tự khỏi.
Khi AMS ở mức độ nặng, người bệnh đau đầu dữ dội kéo dài, bị mất phương hướng, phù não, phù phổi cấp, nếu không cấp cứu kịp thời có thể dẫn đến tử vong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc