Thế Giới Tặng Em Cho Anh - Chương 59

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Tân Vãn Thành bị vây giữa màn khói mơ hồ, có chút không rõ thực hư. Những cô gái khác đột nhiên biết được người ở cùng mình sau khi chia tay một năm đã có con sẽ có tâm trạng như thế nào? Tóm lại, cô chợt muốn cười, rít một hơi thuốc thật sâu, bình tĩnh lại.
Điếu thuốc trong miệng lại bị người khác giật lấy, dụi vào gạt tàn để bên cạnh.
Tân Vãn Thành giật mình ngẩng đầu, khói thuốc dày đặc khiến cô không thể thấy rõ mặt đối phương ngay, chỉ có thể cảm nhận vóc dáng cao ráo của đối phương mang lại cảm giác áp bức.
Giây tiếp theo cô mới nhìn rõ, nhẹ nhàng thở ra: “Là cậu à…”
“Cô trốn ở đây hít mây nhả khói có vẻ rất nhàn nhã nhỉ.” Hướng Diễn cau mày, phẩy phẩy tay xua khói trước mũi đi.
Tân Vãn Thành đứng dậy, kéo cậu đi: “Đi thôi, đi làm vài ly nào.”
Hai người đi ra khỏi gian ***. Hướng Diễn ngăn cô ở cửa: “Chúng ta lâu rồi không gặp, sao cô không thể hiện sự nhiệt tình tí nào hết vậy?”
Tân Vãn Thành ngước lên, liếc xéo cậu ta.
Hướng Diễn tưởng tượng: “Ví dụ như giống mấy cô gái người Pháp đó, kề mặt hôn hôn tôi chẳng hạn…”
Tân Vãn Thành nghĩ lại, cũng không phải không được, thế nên bước lên nửa bước, nhón chân lên, Hướng Diễn bị dọa nhảy dựng, lui liên tiếp về sau mấy bước, ***ng vào tường, Tân Vãn Thành đứng tại chỗ cười cậu: “Úi chà, cậu sợ như vậy mà còn muốn tôi kề mặt mà hôn hử?”
“Tân Vãn Thành cô học hư…” Hướng Diễn vươn ngón trỏ xỉ lên trán cô, đẩy cô ra xa, nghiến răng lặp lại: “Cô học hư rồi.”
Tân Vãn Thành cười, bỏ qua cho cậu ta, quay người đi.
Hướng Diễn đuổi theo: “Vừa rồi cô dám trêu đùa tôi cho nên lát nữa uống R*ợ*u cô trả tiền.”
Hai người đi xa, nhanh chóng ra đến cửa xoay, biến mất trong bóng đêm Paris.
Diệp Nam Bình đứng cách đó tầm 5 mét, mãi lúc này mới phản ứng lại, bạn gái cũ của mình suýt tí nữa là hôn người đàn ông khác ngay trước mặt anh.

“Cô định tốt nghiệp xong thì thế nào?”
Những lời này thời gian gần đây Tân Vãn Thành nghe tới tai muốn mọc kén, Hướng Diễn lại hỏi cô lần nữa.
Hai người ngồi bên quầy bar, Tân Vãn Thành uống Whiskey, có sao nói vậy: “Tôi muốn về Bắc Kinh, nhưng mà… tôi lại không có mối quan hệ nào ở Bắc Kinh.”
“Tôi không phải là mối quan hệ của cô à?” Hướng Diễn cụng ly với cô.
Tân Vãn Thành nhướng mày nhìn cậu: “Cậu?!”
“Thế nào? Coi thường tôi?”
“Nào dám coi thường cậu?”
Khóe mắt Tân Vãn Thành liếc nhìn bên kia, thấy một cô gái người nước ngoài nhìn Hướng Diễn chăm chăm từ nãy giờ, Ng'n t cô ta vẽ vòng vòng lên miệng ly, nếu không phải có Tân Vãn Thành ở đây thì chắc cô ấy đã bước qua từ nãy giờ.
Hướng Diễn mặc đồ vest, không thắt carvat, áo sơ mi cởi hai nút trên, vẻ buông thả bên trong lộ ra ngoài vẻ đứng đắn, không biết hôm nay cậu tham gia hoạt động gì mà mặc quần áo thế này, càng tăng thêm vẻ đẹp trai tuấn tú.
Tân Vãn Thành nhớ ra một chuyện, lấy thẻ ngân hàng trong túi xách ra: “Nè.”
Hướng Diễn nhìn lại, là thẻ ngân hàng trước khi cô xuất ngoại cậu đưa cho cô.
“Thẻ này tôi không có ***ng tới, cậu lấy lại đi.” cô nói.
Thấy Hướng Diễn không nhúc nhích, Tân Vãn Thành trực tiếp nhét thẻ vào trong túi áo vest của cậu.
Cô lại gọi thêm một ly.
Hướng Diễn nhìn cô, cứ cảm giác cô có thay đổi, trở nên… có chút vẻ lười biếng, quyến rũ của người Pháp, chỉ là ngồi uống R*ợ*u mà cảm giác hết sức mê người.
Hướng Diễn ho khan, thu hồi ánh mắt, uống ly R*ợ*u của cậu. Ánh mắt chỉ rời đi vài giây ngắn ngủi, lại nhanh chóng dính lại trên người cô. Hôm nay ban ngày chắc cô đã trang điểm, tuy bây giờ đã tẩy trang nhưng vẫn còn vết mascara chưa tẩy sạch — chắc là trước khi ra cửa gặp cậu cô đã tẩy trang.
Gặp cậu với vẻ ngoài không hề trang điểm, xem ra đối với cậu một chút ý gì cũng không có…
Điểm này khiến Hướng Diễn ít nhiều hụt hẫng.
Hướng Diễn nghĩ ngợi, chợt không đầu không đuôi hỏi cô: “Khoảng thời gian này cô cũng không yêu đương gì hả?”
Tân Vãn Thành không cảm thấy cậu hỏi thế có gì đột ngột, Thương Dao vẫn thường hỏi cô như vậy.
“Việc học của tôi bận như vậy, còn phải kiếm tiền đóng học phí, làm sao có thời gian yêu đương?” Cô thuận miệng đáp.
“…” Hướng Diễn cười, giây sau nụ cười cứng đờ lại vì lời tiếp theo của cô.
“Hơn nữa, hiện giờ tôi đang thảm vầy, yêu đương cũng chả có hứng thú gì. Đợi khi tôi tốt nghiệp xong, xông vào xã hội tung hoành, còn sợ không có đàn ông tốt chủ động dâng lên tận cửa sao?”
Hướng Diễn có hứng thú với đề tài này, khuỷu tay chống lên quầy bar, nghiêng người về phía cô: “Vậy cô nói thật ra xem, trong mắt cô thì đàn ông thế nào mới được xem là đàn ông tốt?”
“…”
Tân Vãn Thành thật sự suy nghĩ, không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên bật cười: “Mạnh hơn bạn trai cũ của tôi thì đều được coi là đàn ông tốt.”
Hướng Diễn sửng sốt: “Cô nói là Diệp Nam Bình?”
Tân Vãn Thành cười nhún vai, cụng ly với Hướng Diễn: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi…”
Lời còn chưa dứt, cô gái người nước ngoài kia không kiềm được đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của Hướng Diễn và Tân Vãn Thành.
Cô gái ấy đại khái xác định hai người không phải quan hệ yêu đương nên mới quyết định tấn công. Hướng Diễn không phát hiện ra mình đã bị theo dõi từ lâu, cô ấy mời R*ợ*u, cậu ngây ra một lúc mới đáp lại.
Tân Vãn Thành không muốn làm bóng đèn, trượt xuống ghế cao chuẩn bị đi, Hướng Diễn bắt cô lại kịp, hỏi: “Cô đi đâu?”
“Tôi đi toilet.” Tân Vãn Thành hất cằm chỉ chỉ dáng người nóng bỏng của cô gái kia, “Không quấy rầy cậu.”

Tân Vãn Thành nấn ná trong toilet một lát, thấy Hướng Diễn và cô gái kia nói chuyện có vẻ rất vui vẻ, nếu túi xách Tân Vãn Thành không còn để trên quầy bar thì cô đã rất biết điều tự rút lui về nhà, nhưng mà giờ cô phải quay lại quầy bar lấy túi.
Hướng Diễn nhanh chóng phát hiện cô quay lại, cười nói tiếng Anh với cô gái kia: Bạn gái tôi đã quay lại…
Tân Vãn Thành ngạc nhiên.
Ánh mắt cô gái kia lướt tới trên người Tân Vãn Thành. Ngại ngùng cười với Tân Vãn Thành, nói với cô: “Sorry, I thought you were just friends, however…” (Xin lỗi, tôi nghĩ hai người chỉ là bạn, tuy nhiên…)
Cô ấy muốn nói lại thôi, có phần hụt hẫng.
Tân Vãn Thành nhìn thoáng qua Hướng Diễn. Cậu đá mắt ra hiệu, Tân Vãn Thành đành phải làm người xấu diễn cùng cậu ta, cầm ly R*ợ*u của mình chạm ly với cô ấy.
Chờ cô gái kia đi rồi, Hướng Diễn nhún vai: “Tôi không thích con gái người nước ngoài?”
“Cho nên lấy tôi làm bia đỡ đạn?”
“…”
“Vậy lúc nãy hai người nói gì mà vui vậy?”
“Nói về cô đó.”
“Nói tôi?”
Hướng Diễn cười nửa thật nửa giả: “Nói tôi thích cô tới mức nào nên vì cô mà từ Bắc Kinh bay tới Paris…”
Tân Vãn Thành nhanh chóng chặn cậu ta lại. Trong ly còn một ít R*ợ*u Whiskey, lấy cồn đè cảm giác muốn nổi da gà lên.
Trước khi tới gặp Hướng Diễn, Tân Vãn Thành đã làm xong bài tập phóng sự của mình, ngày mai không có tiết học, cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi một chút. Thế nên thả lỏng, uống thêm một chút.
Nhưng trước giờ cô chưa uống R*ợ*u với Hướng Diễn, không biết tửu lượng cậu ta lại tệ vậy, cô chỉ mới hơi say mà Hướng Diễn đã gục xuống bàn.
Cũng may là cô gái ngoại quốc kia đi rồi, nếu không nhìn thấy dáng vẻ này của Hướng Diễn thì hứng thú cũng mất sạch.
Tân Vãn Thành thanh toán xong, đưa Hướng Diễn rời đi.
Người say nặng muốn ૮ɦếƭ, may mà khách sạn cách đó không xa, Tân Vãn Thành mang giày cao gót, run run rẩy rẩy đỡ Hướng Diễn quay lại khách sạn, tới cửa thì người nhân viên khách sạn tới đỡ phụ, Tân Vãn Thành mới có thể thả tay ra mà thở.
May mà khu cậu ta ở an ninh tốt, nếu không rạng sáng, người thì say, hai người họ đi về khách sạn chắc là sẽ bị lưu manh ςướק sạch.
Nhân viên phục vụ vất vả đưa được Hướng Diễn về phòng, Tân Vãn Thành đưa tiền boa, ngồi trên sofa nghỉ một lát, nhân tiện gọi xe về.
Hướng Diễn ngồi bên cạnh, gục đầu lên vai cô: “Cô cứ… ở đây đi, muộn rồi… không an toàn…”
Nói xong thì không còn tiếng động.
Tân Vãn Thành đẩy đầu cậu ta trên vai mình ra, cậu ngoan ngoãn lật qua bên kia.
Uber không gọi được xe, Tân Vãn Thành nhìn đồng hồ, đúng là muộn quá rồi, nghĩ thôi thì ở lại. Lợi dụng Hướng Diễn không còn ý thức gì hỏi cậu: “Tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa, có ý kiến gì không?”
Hướng Diễn không đáp, Tân Vãn Thành coi như cậu đồng ý, đứng dậy đi về phòng ngủ. Cô lấy cái chăn, trùm lên cho Hướng Diễn rồi yên tâm thoải mái quay về phòng ngủ, độc chiếm giường lớn.
Không thể không nói Hướng Diễn đi công tác lần này chế độ không tồi, Tân Vãn Thành đóng cửa lên giường, giường rất mềm, cô nằm một lát rồi thiếp đi.

Hướng Diễn quen ngủ trên giường ấm nệm êm, trở mình một cái rồi tỉnh. Nói đúng ra là chưa tỉnh hẳn, cậu còn mơ màng buồn ngủ, đầu như phình to ra, xung quanh tối mờ mờ, không nhìn rõ cái gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: chỗ này ngủ không thoải mái.
Cậu để chân trần đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ, cửa đóng nhưng không khóa, cậu mở cửa đi vào, ngồi lên giường mềm mại, đầu ngã ra, tiếp tục ngủ như ૮ɦếƭ.
Mặt trời ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng len qua màn cửa, chiếu lên mi mắt Tân Vãn Thành. Cô chỉ nhúc nhích mi mắt mà không hề có ý mở mắt ra.
Cái thật sự đánh thức cô là âm thanh phía sau.
Tân Vãn Thành cau mày, chậm chạp mở mắt ra.
Chăn trên người cô đã biến mất không còn tung tích, cúi đầu nhìn chỉ còn một góc chăn, chăn chỉ còn che được đầu ngón chân cô.
Ánh mắt cô đi theo góc chăn lần lên trên, cuối cùng phát hiện được ai đã ςướק chăn của cô.

Hướng Diễn còn đang trong mơ bị đá tỉnh lại.
Hướng Diễn giật mình ngồi bật dậy, đối diện với một đôi mắt nghi ngờ đang nhìn cậu chằm chằm.
“Sao cậu lại ngủ ở đây?” Tân Vãn Thành cau mày, không còn buồn ngủ nữa.
Hướng Diễn kinh ngạc.
Nhìn mình rồi lại nhìn cô.
“Tôi… tôi…” Hướng Diễn bỗng tỉnh ra, phản ứng lại: “Không đúng, đây là phòng tôi… câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ?”

Hai người xuống lầu ăn sáng.
Đối với cảnh tượng lúc tỉnh giấc kia, hai người vẫn còn hơi sợ, mặt mũi C*ng c*ng.
Buffet sáng của khách sạn không tệ, không khí hơi dịu lại, Tân Vãn Thành buông nĩa, nhìn Hướng Diễn đang ăn với vẻ mặt đau đớn: “Khóe miệng cậu không sao chứ?”
“Có ai mà đá người đá ngay mặt như cô không chứ?” Hướng Diễn lấy đầu lưỡi sờ sờ khóe miệng, đau không chịu nổi.
“…” Tân Vãn Thành không ngờ cú đá mình lại đá trúng ngay miệng cậu, “Tôi vừa mới mắt thì phát hiện có đàn ông ngủ ngay bên cạnh, phản ứng mạnh chút cũng bình thường mà?”
Cậu cúi đầu tiếp tục ăn, tiếp tục đau tới nhe răng trợn mắt.
Tân Vãn Thành ngẫm nghĩ, lấy miếng dán dự phòng trong túi xách ra, xích lại gần cậu, ngoắc ngoắc ý bảo cậu lại gần.
Hướng Diễn tưởng là băng cá nhân, thò người qua thấy thì lại không giống băng cá nhân bình thường: “Cái này là cái gì?”
Tân Vãn Thành đã xé miệng túi, chuẩn bị dán lên khóe miệng cậu: “Miếng dán chân.”
Hướng Diễn nghe vậy thì lập tức rụt lại: “Không dán!”, miếng dán lót chân không phải là chỉ để dán gót chân thôi sao?
Tân Vãn Thành quát khẽ: “Đừng nhúc nhích!” túm cổ áo cậu không cho động đậy.
Hướng Diễn bất động nhưng vẫn bất mãn: “Dịu dàng với tôi một chút không được hả?”
“Được ~” Tân Vãn Thành đổi giọng nũng nịu, “Đừng nhúc nhích ~”
Hướng Diễn cuối cùng vừa lòng.
Đúng là như chú chó ngoan, Tân Vãn Thành dán xong, lại tặng kèm phúc lợi, xoa xoa đầu cậu: “Giỏi, ăn tiếp đi.”
Bây giờ cậu ăn tiếp thì chắc không ***ng tới vết thương nữa. Hướng Diễn nhất thời không ý thức được mình bị cô coi như chú cún ngoan, nhìn gương mặt gần sát bên hơi thất thần. Kéo hồn cậu lại không phải là cô.
Mà là một ánh mắt sắc như dao từ đâu đó ném tới.
Hướng Diễn theo bản năng ngước lên tìm nơi xuất phát ánh mắt đó—
Diệp Nam Bình mới vừa bước vào nhà hàng, mặt lạnh lùng nhìn sang bên này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc