Thế Gia Danh Môn - Chương 105

Tác giả: Thập Tam Xuân

Suốt buổi tối, mặc dù Cận Thiệu Khang rất muốn đi gặp Tưởng Nhược Nam nhưng lại bị đám đồng liêu xung quanh giữ lại uống R*ợ*u tán chuyện, hắn không nghĩ được cách nào để thoát thân.
Có mấy kẻ uống say muốn qua vạt rừng tiểu tiện, nhưng vừa đến gần đã có thái giám ngăn lại: “Hoàng thượng có chỉ, tối nay dù là bất cứ ai cũng không được vào đây!”
Đám quan viên này sao không hiểu chứ, nhất định là Hoàng thượng và mỹ nhân nào đó đang ở trong rừng, đương nhiên không muốn bị người khác làm phiền. Họ lập tức quay về, còn bàn tán cảnh cáo nhau, đừng tới gần vạt rừng kia.
Trong rừng cây, Cảnh Tuyên Đế đang ôm chặt Tưởng Nhược Nam, chèn ép mọi phản kháng của nàng.
Tưởng Nhược Nam không thể cử động, tức giận trừng trừng hắn nhằm thể hiện sự phẫn nộ.
“Nhược Lan, tại sao lại nhìn ta như thế? Ta khiến nàng chán ghét tới vậy sao?” Ánh mắt của Tưởng Nhược Nam khiến hắn muốn nổi điên. Tại sao khi đối diện với Cận Thiệu Khang nàng lại cười ngọt ngào đến vậy?
Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, còn phải hỏi nữa ư? Chẳng phải nàng đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi? Khi bị người khác coi thường khinh bạc, ai còn có thể tươi cười cho nổi? Nàng không nói gì, vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Cảnh Tuyên Đế có chút luống cuống. Vào buổi chiều, sau khi Cận Thiệu Khang nói cho hắn biết rằng họ sắp động phòng, trái tim hắn không sao bình thản được. Lúc nào hắn cũng như ngồi trên đống lửa, đống lửa ấy khiến hắn bất an, khiến hắn tức giận bực bội.
Nay đối diện với vẻ mặt lạnh lẽo của Tưởng Nhược Nam, hắn càng không thể khống chế nổi tâm trạng. Đây là lần đầu tiên từ khy sinh ra, hắn không thể khống chế nổi bản thân.
“Nàng có biết tại sao ta lại cho phép quan viên mang theo gia quyến không?” Hắn nhìn nàng, hai mắt như hai bó đuốc, sáng đến rợn người, “Bởi vì thời gian này nàng không vào cung. Bởi vì ta muốn gặp nàng. Bởi vì ta mong có thể nhìn thấy nàng từng phút từng giây trong chuyến đi săn lần này!”
Tưởng Nhược Nam trợn tròn mắt. Tâm tư của Cảnh Tuyên Đế đối với mình, mặc dù nàng cũng loáng thoáng đoán ra, song không ngờ hắn lại dám mạnh miệng như vậy.
“Hoàng thượng!” Tưởng Nhược Nam bất giác cao giọng, “Người có biết người đang nói gì không? Sao người lại nói với thần phụ những lời như thế? Người là Hoàng thượng, còn thần phụ là thê tử của thần tử. Người đang làm gì thế này! Rốt cuộc là người muốn thế nào?”
“Muốn nàng quay về bên ta!” Hắn nhìn nàng, hạ giọng đáp, “Khi muốn nhìn thấy nàng, ta có thể thấy nàng ngay. Ta muốn thấy nàng cười với ta, muốn nàng nói chuyện với ta. Ta muốn ôm nàng, muốn nàng sinh con đẻ cái cho ta!”
“Điên rồi, điên rồi!” Tưởng Nhược Nam run lên, ra sức giãy giụa. Nàng dồn hết sức, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay hắn. Vừa thoát được, nàng lập tức chạy ra khỏi vạt rừng.
Cảnh Tuyên Đế như phát điên chạy đuổi theo nàng, chỉ mấy bước chân đã đuổi kịp, hắn ôm nàng từ phía sau. Tưởng Nhược Nam điên cuồng chống trả, tay đấm chân đạp, hai người cùng ngã lăn ra đất. Cảnh Tuyên Đế nhân cơ hội ấy mà ép nàng xuống, khống chế chân tay nàng, sau đó cúi đầu xuống, điên cuồng tìm kiếm môi nàng.
Tưởng Nhược Nam hễ mở miệng là cắn, nhưng đầu lưỡi của hắn vẫn sống ૮ɦếƭ tách miệng nàng ra, khiến nàng không thể được như ý nguyện. Tay hắn bắt đầu cởi dây lưng của nàng, áo ngoài nhanh chóng bung ra, để lộ chiếc áo trong màu trắng. Dưới ánh trăng bàng bạc nó càng trở nên tinh khiết.
Tưởng Nhược Nam không thể cử động chân tay, miệng lại không thể kêu. Sự nhục nhã, phẫn nộ và khủng hoảng trong lòng nàng đã dâng lên cực độ, nước mắt trào ra.
Cảnh Tuyên Đế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, thân mặc áo trắng đẹp như một tiên tử. Đây là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của hắn.
Tối nay hắn vốn chỉ định gặp nàng một lúc, sự lo lắng bồn chồn trong lòng khiến hắn không thể không gặp nàng. Hắn không định đẩy sự việc đi tới tận bước này. Nhưng chuyện đã phát triển tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tuyệt. Trước khi bọn họ động phòng, hắn muốn biến nàng thành người phụ nữ của mình. Khi nàng đã thành người của hắn rồi thì trái tim nàng đương nhiên cũng sẽ thuộc về hắn. Đến khi ấy hắn sẽ cho phép nàng hủy hôn, mặc dù hơi phiền phức. Có điều hắn là thiên tử, chẳng gì làm khó được hắn.
Trái tim Cảnh Tuyên Đế bất giác trở nên dịu dàng hơn, hắn lau nước mắt cho nàng, khẽ an ủi: “Đừng sợ, Nhược Lan, qua tối nay ta sẽ bố trí mọi thứ, ta sẽ giải quyết hôn sự của nàng và An Viễn Hầu, ta sẽ đón nàng vào cung. Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, không ai có thể bì được nàng. Ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ khiến thiên hạ phải ngưỡng mộ!”
Biết bao nhiêu người phụ nữ vì muốn có được sự sủng ái của hắn mà tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán? Thứ mà hắn có thể cho nàng chính là thứ mà tất cả nữ tử trên thế gian này có nằm mơ cũng không được. Nàng có lý do gì để từ chối chứ?
Chỉ cần qua được đêm nay, nàng sẽ là người phụ nữ của hắn!
Tay hắn từ từ trượt xuống, định cởi nút chiếc áo trong của nàng. Nhưng còn chưa chạm vào, đã nghe nàng lạnh lùng lên tiếng: “Nếu người chạm vào, thần phụ sẽ kêu to lên!”
Tay hắn dừng lại, đồng thời hắn cũng ngước mắt lên. Nàng cũng đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt rất quyết liệt.
Cảnh Tuyên Đế chau mày: “Nàng mà kêu sẽ có người xông vào. Nhìn thấy tình cảnh này của chúng ta, nàng biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy. Ta là thiên tử, ta không sai, người sai chính là nàng!”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Thần phụ biết, cùng lắm là ૮ɦếƭ thôi mà, đúng không? Nhưng sau khi thần phụ ૮ɦếƭ, dù ngoài mặt mọi người không dám nói gì, nhưng trong lòng đều sẽ khinh bỉ coi thường người. Người có thể chặn được miệng của thế gian, nhưng không khống chế được suy nghĩ của họ.”
“Nhược Lan, ta rất nghiêm túc. Ta thật sự thích nàng, không phải đùa cợt, không phải trừng phạt, lẽ nào nàng thà ૮ɦếƭ cũng không muốn ở bên ta?” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế dần trắng bợt.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ một: “Nhưng thần phụ không thích người. Trước kia không thích, bây giờ càng không thích, sau này cũng không thể thích được!” Nói với hắn về lễ nghi đạo đức đều vô ích, nếu hắn thật sự quan tâm tới những chuyện tầm phào ấy thì tối nay đã không gây ra chuyện này.
Cảnh Tuyên Đế nổi giận, đứng phắt dậy, chỉ tay vào nàng, quát: “Dù nàng có thích hay không, trẫm là thiên tử, từ xưa tới nay, thứ mà trẫm muốn không bao giờ là không có được! Tưởng Nhược Lan, nàng vốn thuộc về trẫm. Trẫm chỉ lấy lại thứ đồ của mình mà thôi. Không ai có thể trách cứ trẫm!”
Tưởng Nhược Nam cũng từ từ bò dậy, mặc lại y phục, sau đó nhìn hắn, nói rành mạch: “Nếu ngày nào đó Hoàng thượng thật sự có được thần phụ, thì khi ấy thần phụ chỉ còn là một xác ૮ɦếƭ mà thôi. Nếu không tin, Hoàng thượng có thể thử.”
“Tưởng Nhược Lan!” Cảnh Tuyên Đế trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Tưởng Nhược Nam chẳng hề sợ hãi, tiếp tục: “Nếu từ nay về sau Hoàng thượng còn có bất kỳ hành động thất lễ nào nữa với thần phụ, thần phụ sẽ không chịu đựng. Ngay cái ૮ɦếƭ thần phụ đã không sợ nữa thì thần phụ còn cần sợ gì đây?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, đưa tay lên cài lại tóc, sau đó quay người bỏ ra khỏi rừng ngay trước mắt hắn.
Cảnh Tuyên Đế cuống lên, giơ tay kéo nàng lại. Sao hắn có thể để nàng rời khỏi mình như thế, để mặc nàng và Cận Thiệu Khang chàng chàng thiếp thiếp, để mặc nàng trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác!
Tưởng Nhược Nam dừng bước, quay lại nhìn hắn, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Buông tay!”
Cảnh Tuyên Đế cười nhạt: “Từ xưa tới nay trẫm không biết thế nào là buông tay…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tưởng Nhược Nam mấp máy môi kêu: “Người…” Vừa được một từ, Cảnh Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt bịt chặt miệng nàng lại.
Cảnh Tuyên Đế vừa tức vừa hận: “Nàng dám kêu thật? Nàng không thiết sống nữa?”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn hắn, mím chặt môi không nói gì, nhưng vẻ mặt nàng đã tỏ rõ tất cả.
Khó khăn lắm nàng mới gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng, bắt đầu cuộc sống mới của mình ở thời cổ đại, bắt đầu cuộc sống mới với người mà nàng thích, dù là ai đi nữa cũng đừng nghĩ tới việc phá hoại! Ở thời cổ đại, trinh tiết đối với phụ nữ có nghĩa gì, sao nàng lại không hiểu chứ. Nếu nàng để mặc mọi chuyện xảy ra và để Hoàng đế đưa vào cung, sau này phải đối mặt với thứ gì nàng càng hiểu hơn ai hết. Nàng không thể để bản thân rơi vào tình cảnh ấy!
Hơn nữa, tên cẩu Hoàng đế này có thật lòng thích nàng không? Không hề, nếu hắn thật sự thích nàng, hắn tuyệt đối không làm cái việc khiến nàng rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy! Chẳng qua chỉ là tâm lý chiếm hữu mà thôi. Nếu hắn dám *** nàng, nàng sẽ làm cho việc này bung bét, thà ૮ɦếƭ chứ không để hắn được như ý nguyện.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, không thể nói được cảm giác lúc này trong lòng. Lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người con gái mà đến nằm mơ cũng nghĩ tới. Lúc nào hắn cũng khắc ghi hình ảnh nàng trong tim. Nhưng giờ người con gái ấy lại vô cảm nói với hắn rằng, nàng thà ૮ɦếƭ cũng không muốn ở bên hắn.
Hắn rất khó chịu, chưa bao giờ hắn thấy khó chịu như thế này. *** hắn như có thứ gì đó chặn lên, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Hắn là thiên tử, hắn luôn đứng ở vị trí độc tôn, cao nhất, chưa bao giờ phải hao tâm tổn trí để nghĩ cách lấy lòng một người con gái như thế. Những người con gái mà hắn biết đều tự động dâng trái tim lên cầu xin hắn thương hại, chỉ mong hắn được vui.
Nhưng, nếu đối phương hoàn toàn không quan tâm tới thân phận cao quý của hắn thì hắn thực sự không hiểu, thứ gì mới có thể khiến người con gái đứng trước mặt mình đây nở nụ cười. Hắn không biết phải làm thế nào mới có được nàng.
Tưởng Nhược Nam hất tay hắn ra, quay người bỏ đi. Cảnh Tuyên Đế muốn ngăn nàng lại, nhưng tay giơ ra nửa chừng lại buông xuống.
Không thể ép nàng, nàng thật sự dám làm mọi việc.
Có lẽ nàng không tin, hắn còn quan tâm tới an toàn tính mạng của nàng hơn chính bản thân nàng.
Hắn đứng đó, nhìn mãi theo bóng nàng, cho đến khi bóng dáng yêu kiều mất hút trong rừng cây.
Hắn quay người, chầm chậm bước tới bên bờ suối. Dòng nước như dải lụa lấp lánh ánh bạc, mặt nước in bóng dáng cô độc của hắn.
Hắn nhìn bóng mình, cười cười, nụ cười chua xót. Hắn lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Lý Văn Chiêu ơi là Lý Văn Chiêu, thì ra trên thế giới này cũng có thứ mà ngươi không thể có được…”
Tưởng Nhược Nam bước vào rừng, gió lạnh xuyên qua lớp y phục trên người khiến toàn thân nàng run lên. Thì ra không biết tự lúc nào, y phục bên trong đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng bất giác run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi. Bỗng nàng hẫng chân, cơ thể nghiêng ngả, cũng may kịp thời dựa được vào một thân cây nên mới không ngã.
Rõ ràng cơ thể nàng không đau, nhưng không biết tại sao lệ lại tuôn rơi như mưa. Một lát sau, nàng lau khô nước mắt, nói với chính mình: Tưởng Nhược Nam, không được yếu đuối, chỉ có kiên cường mới đối mặt được với mọi chuyện, như trước kia mỗi lần gặp khó khăn vậy. Tưởng Nhược Nam, ngươi chưa bao giờ là người yếu ớt!
Khi sắp ra khỏi rừng, không biết Hoàng Quý bỗng từ đâu xuất hiện cạnh nàng, dẫn nàng vào một con đường bí mật. Ra ngoài rồi, Tưởng Nhược Nam mò mẫm trong bóng tối đi về phía lều của mình. Tắm rửa xong nàng đi nghỉ. Lúc này, nàng thật không muốn gặp Cận Thiệu Khang nữa, bởi vì nàng sợ mình không kìm được mà nói hớ ra điều gì đó. Nhưng nàng hiểu, dù Cận Thiệu Khang biết chuyện thì hắn cũng có cách nào chứ? Chỉ khiến hắn thêm phiền muộn mà thôi. Ngộ nhỡ hắn nhất thời xúc động mà làm Hoàng thượng nổi giận, kết quả thật khó dự liệu.
Tưởng Nhược Nam nghĩ lại chuyện xảy ra buổi tối, cuối cùng Cảnh Tuyên Đế vẫn cứ buông nàng ra, có thể thấy hắn không phải là kẻ ngông cuồng, bỏ mặc tất cả. Giống như nàng sợ ૮ɦếƭ vậy, hắn cũng sợ mất thể diện mất uy nghiêm. Sau này còn gặp phải tình huống tương tự, nàng nhất định phải mang thái độ cứng rắn, quyết không để hắn dắt mũi nữa. Đương nhiên, vẫn nên tránh hắn càng xa càng tốt, không được để xảy ra sơ suất như tối nay.
Nghĩ miên man hồi lâu, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày liền sau đó, Tưởng Nhược Nam luôn tỏ ra thận trọng, không bao giờ đi đâu một mình, cũng không dễ dàng nghe theo lời của người tới đưa tin nữa. Nhưng đột nhiên thời gian này Cận Thiệu Khang rất bận rộn, thỉnh thoảng cả ngày trời nàng cũng không gặp được hắn lần nào. Buổi tối sau khi dựng lều, hắn cũng chẳng rảnh rỗi, lúc thì bị Hoàng thượng triệu tới nói chuyện, khi lại bị Hoàng thượng sai đi làm việc gì đó, khiến những quan viên tùy hành khác rất ngưỡng mộ, ai cũng tưởng Cận Thiệu Khang được thánh sủng vô biên.
Chỉ mình Tưởng Nhược Nam biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng bực tức nghĩ, “ngươi” không thể bá chiếm thời gian cả đời Cận Thiệu Khang được!
Cũng may là Hoàng đế không có bất kỳ động tĩnh nào khác, thời gian này, tối nào hắn cũng triệu phi tần thị tẩm. Nghe đám cung tì hầu hạ bên cạnh mấy phi tần xì xào, vào hầu Hoàng thượng, người đều yêu cầu mặc y phục trắng, chỉ cần phi tần nào mặc y phục trắng là sẽ khiến Hoàng thượng vui. Một buổi tối, Dung quý nhân to gan chỉ mặc độc chiếc áo trong màu trắng đi vào lều Hoàng thượng, kết quả nhận được sự sủng ái của hắn, ba ngày liền hắn đều vời nàng ta vào thị tẩm, ban thưởng vô số ngọc ngà châu báu, khiến các phi tần kia tức đỏ mắt, lần lượt bắt chước Dung quý nhân.
Còn Lệ quý nhân Tưởng Sính Đình thì dường như vô cùng đắc sủng, có lúc trên đường đi còn được gọi vào ngồi cùng xe, khiến đám phi tần kia vô cùng ghen tị, nói bóng nói gió không ít. Chỉ có Tưởng Sính Đình mang nỗi khổ mà không được tố cùng ai. Nào biết khi Hoàng thượng triệu cô ta tới, thứ người muốn hỏi, thứ người muốn nghe đều là chuyện hồi Tưởng Nhược Lan khi còn ở nhà. Trước mặt cô ta, Hoàng đế hoàn toàn không che giấu tình cảm của mình dành cho Tưởng Nhược Lan, hỏi rõ ngọn ngành mọi sở thích thói quen của nàng. Khi nghe kể tới những chuyện thú vị, hắn còn cười rất tươi, thỉnh thoảng bình luận: “Thì ra nàng không chỉ đeo mặt nạ với một mình ta…”
Chỉ duy nhất một lần họ nói chuyện liên quan đến Tưởng Sính Đình, đó là sau khi hoan lạc xong, hắn nói với cô ta rằng: “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, thận trọng trong lời nói và hành động, với thân phận là đường muội của Tưởng Nhược Lan, trẫm cũng sẽ không bạc đãi nàng. Sau này nàng mang thai cốt nhục của trẫm, trẫm sẽ tấn phong nàng làm phi. Vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần nàng. Nhưng nếu nàng dám tiết lộ dù chỉ một chút manh mối thì đừng trách trẫm trở mặt vô tình!”
Nghe đến câu này, tâm trạng của Tưởng Sính Đình thật không biết phải diễn tả thế nào.
Bảy ngày sau, cả đoàn người ngựa rầm rộ đến đích, bãi săn Hoàng gia.
Bãi săn của Hoàng gia rất rộng, bên trong cỏ cây rậm rạp, chim muông mãnh thú, loại nào cũng có.
Vừa tới bãi săn, Cảnh Tuyên Đế lập tức thay y phục, mang người đi săn cáo tuyết.
Hoàng đế đi săn, cảnh tượng thật hoành tráng. Đầu tiên là cấm vệ quân chia nhau ra, đuổi đám chim muông cầm thú xung quanh về hết trước mặt hắn, mặc hắn bắn giết. Quanh Hoàng đế không chỉ có quan viên tùy tùng mà còn cận vệ đi theo bảo vệ và mỹ nhân đi theo cổ vũ.
Dung quý nhân, Lệ quý nhân, cùng Đức phi, Thục phi đều mặc đồ cưỡi ngựa, tư thế oai phong bên cạnh Cảnh Tuyên Đế. Mỗi lần Hoàng đế săn được con vật gì đó, xung quanh sẽ vang dậy những tiếng vỗ tay hoan hô. Có những mỹ nhân này làm nền, uy vũ của Hoàng đế càng được tôn lên hơn.
Tưởng Nhược Nam cũng mặc đồ kỵ mã màu xanh, cưỡi ngựa màu đỏ tía, đứng phía sau đám người đó. Khi mới bắt đầu lên ngựa, nàng vẫn hơi run sợ, nhưng khi ngồi trên lưng ngựa rồi, cảm giác thân thuộc bỗng ào đến, tự nhiên nàng trở nên vô cùng thành thạo.
Mặc dù Tưởng Nhược Lan là một tay săn bắn giỏi, nhưng Tưởng Nhược Nam nhìn đám thỏ, hươu, nai, chồn, hoẵng xung quanh mà không nỡ buông tên. Đi săn lâu như vậy, chỉ mình nàng không săn được bất kỳ con mồi nào.
Vài nữ quyến trêu nàng: “Sao, Hầu phu nhân lấy chồng rồi thì không kéo nổi cung nữa à?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Săn mấy con thú nhỏ này thì có gì thú vị. Muốn săn phải săn thú lớn.” Nàng nói với giọng hào khí ngất trời, khiến đám người xung quanh ngẩn ra, còn Tưởng Nhược Nam lại thầm cười lăn cười lộn trong lòng.
Lúc này, Cận Thiệu Khang mới rảnh rang để tới bên nàng, nói với nàng: “Thế nào, có vui không?”
Tưởng Nhược Nam bĩu môi: “Chúng ta nhất định phải đi theo bao nhiêu người thế này ư?”
Cận Thiệu Khang cười đáp: “Một là, ta còn phải đi theo Hoàng thượng, không thể tách riêng; hai là, đi cùng mọi người an toàn hơn.” Sau đó hắn vẫn cười, “Chẳng phải nàng muốn tỷ thí với ta sao? Thế nào mà giờ vẫn tay không thế kia, nàng xem ta…” Nói xong chỉ lên chiếc xe kéo ở đằng xa, bên trên đã có hai con hươu, bốn con nai, còn cả một con ưng trọc đầu. “Nàng thua thảm rồi.”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Thế đã là gì, lát nữa thiếp sẽ bắn một con sói cho chàng xem!”
Cận Thiệu Khang cũng cười, tỏ vẻ không tin, sau đó dong ngựa sát nàng hơn, cúi người khẽ nói: “Buổi tối có tiệc nướng, đến khi ấy ta sẽ tới tìm nàng. Bao nhiêu ngày rồi chẳng có thời gian ở bên nàng, nhớ ta phải không?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Ai thèm nhớ chàng, nằm mơ!”
Cận Thiệu Khang thở dài, lắc lắc đầu, “Nếu đã vậy, buổi tối ta không tới nữa, ngồi uống R*ợ*u trò chuyện với đồng liêu thôi.” Nói xong định thúc ngựa vung roi bỏ đi, Tưởng Nhược Nam vội túm lấy áo hắn, cúi đầu: “Buổi tối thiếp đợi chàng.”
Bên tai vọng đến tiếng cười trầm ấm của hắn, Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Còn cười, thiếp sẽ mặc kệ chàng!” Bộ dạng thì thào vui sướng đó khiến Cận Thiệu Khang cứ nhìn mãi không rời mắt được, chỉ muốn ôm riết nàng vào lòng. Hắn còn muốn trò chuyện thêm với nàng vài câu nữa, nhưng có người tới báo, Hoàng thượng triệu hắn. Bất đắc dĩ, Cận Thiệu Khang đành từ bỏ ý định của mình, lưu luyến không nỡ rời khỏi Tưởng Nhược Nam. Vốn định bảo nàng đi cùng, nhưng nàng muốn tránh Hoàng thượng, không muốn đến gần quá nên không nhận lời, chỉ đáp: “Phía trước sát khí quá nặng, thiếp nhìn mà rất buồn phiền.”
Cận Thiệu Khang cười cười, thầm nghĩ, chẳng phải nàng từng rất thích những cảnh săn bắn như thế sao? Lẽ nào phụ nữ lấy chồng rồi đều sẽ thay đổi tính cách? Có điều hắn cũng chẳng để ý, thấy nàng ở lại phía sau càng an toàn hơn. Hắn dặn dò nàng vài câu, sau đó ruổi ngựa đi lên phía trước.
Tưởng Nhược Nam thầm nguyền rủa Cảnh Tuyên Đế không biết bao nhiêu lần.
***
Cho tới tận khi mặt trời khuất núi, mọi người mới lục tục quay về nơi lán trại nghỉ ngơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc