Thế Bất Khả Đáng - Chương 87

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại

Trans+Edit: Pinoneverdie
Sau khi trở về, Hạ Diệu xuất phát từ hiếu kỳ, dự định cầm Pu'p bê T*nh d*c lên, nhìn xem rốt cuộc nó sẽ trông thế nào.
Vì vậy, Hạ Diệu mở cái rương được niêm phong ra, lấy từ bên trong một túi cao su khô quắp, trước tiên là cầm cái lỗ thổi hơi. Sau đó dùng một ống bơm khí vào bên trong, âm thanh phát ra làm tinh thần thêm hăng hái, rất nhanh "nhào nặn" ra một con Pu'p bê thân hình đầy đặn. Vì để tránh cho bị nổ, Hạ Diệu không dám bơm quá đầy, cảm giác không sai biệt lắm liền đem ống thổi hơi buông xuống.
Sau đó đặt lên giường, tỉ mỉ quan sát một phen.
"Không sai, rất bền." Hạ Diệu lẩm bẩm.
Ánh mắt chuyển dời đến *** Pu'p bê, lấy tay đặt ở trên đầu v* hồng hào ngắt một cái.
"Uhmm..."
Lại có thể kêu ra âm thanh? Điểm này ông chủ trước đó chưa nói, hoàn toàn nằm ngoài nhận thứ của Hạ Diệu. Nhịn không được nên P0'p thêm vài cái, cảm giác Pu'p bê kêu rên quả nhiên mê người, sự hài lòng lại tăng lên mấy phần.
Hạ Diệu lại vén váy Pu'p bê lên, nhìn xuống nơi riêng tư.
Nhắc tới đây,bộ vị đó của Pu'p bê được làm rất tinh tế, vốn dĩ lúc đầu, nó nó là một thứ khô quắp, nhất định là phải ở vị trí này mà "cày bừa" thật nhiều. Đầu óc của Hạ Diệu lại bắt đầu vận động, ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm, từng cấu tạo đều đặc biệt rất mê người, nhất là y mao (lông ở bộ phận S*** d***), hung hãn cắm sâu bên trong, cảm giác giống như là đang mọc dài ra.
Hạ Diệu cũng là một gã đàn ông huyết khí phương cương, chỉ là bị đầu độc một chút, phản ứng sinh lý bình thường vẫn sẽ xuất hiện. Bất quá xài thử một chút rồi quên đi, hắn cũng không muốn đem lần đầu của mình chôn vùi trong một cái món đồ chơi cao su như vầy.
Nghĩ đến tặng phẩm còn đang trong túi áo, Hạ Diệu nhanh chóng móc ra.
Ba chai dầu bôi trơn, thật đúng là qua tặng không ít... Hạ Diệu không biết tâm lý xuất phát từ cái gì, hiển nhiên bản thân tự cất một chai, còn dư lại hai chai thả ngược vào trong rương. Máy rung cũng có hai cái, một bị Hạ Diệu ném vào trong rương, cái còn lại cầm ở trong tay. Lên mạng tìm hiểu xem vật này sao lại bán chạy như vậy, Hạ Diệu cũng không nhịn được mà muốn thử một phen.
Để xem có giống mọi người tương truyền hay không.
Đè xuống mở công tắc, sau đó cảm giác được sự rung chuyển, trực tiếp nhét vào trong đũng quần.
Tiếp đến, chợt hít một hơi.
Quả thật có chút cảm giác, thế nhưng không thoải mái như mong đợi, còn không bằng chiêu Thiết Sa chưởng của Viên Tung.
Hạ Diệu chính là đang chơi sung sướng gần ૮ɦếƭ, đột nhiên nghe phía bên ngoài một hồi tiếng thắng xe.
Bởi vì lòng dạ bất minh, cảm giác của Hạ Diệu so với thông thường đặc biệt nhạy cảm hơn rất nhiều, có một chút gió thổi cỏ lay đều khiến tim đập rộn lên. Vội vàng chạy đến trước cửa sổ ban công hướng ra ngoài nhìn, thấy bảng số xe quen thuộc, nhất thời cả kinh thất sắc.Mẹ kiếp nó, hắn lại tới?
Lúc này, Viên Tung đã mang theo nhiều đồ đi vào trong.
Tới Hạ gia vô số lần, đây là lần đầu tiên Viên Tung quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.
Mẹ Hạ mở cửa đối mặt Viên Tung, thấy hắn phản xạ liền lùi một bước.
"Cậu là..."
Viên Tung cố gắng điều chỉnh biểu cảm gương mặt ôn hòa một chút, "Cháu và Hạ Diệu là bạn thân, nghe nói cậu ta không khỏe, cố ý tới xem cậu ta một chút."
"Không được khỏe?" Mẹ Hạ vô cùng kinh ngạc, "Mới vừa rồi còn hoạt bính loạn khiêu (náo loạn) mà."
Viên Tung sắc mặt thay đổi, bất quá không hỏi nhiều, đem đồ dùng đặt xuống kính biếu, tiện thể nói câu "A...dì à..., tân niên may mắn."
Mẹ Hạ lúc này mới thôi cảnh giác, vẻ mặt tươi cười với Viên Tung nói: "Mau vào đi."
Lúc này, Hạ Diệu đang ở phòng vội vàng xả khí con Pu'p bê ra ngoài. Bởi vì thân hình Pu'p bê quá lớn, không xả khí thì đặt ở đâu cũng không ổn.
Kết quả sốt sắn không tìm được lỗ xả khí, gấp đến mức trán đầy mồ hôi.
Trời ơi? Mình vừa từ chỗ nào mà bơm khí vào vậy? A....a....., ở đây, ở đây...
Viên Tung không hổ danh là từng làm qua bộ đội đặc chủng, kỹ thuật ngụy trang bậc nhất, rõ ràng hợp lại hai mắt đã có thể tìm tới phòng của Hạ Diệu,vẫn cứ chờ mẹ Hạ chỉ hướng cho hắn.
"Ngay căn phòng kia."
Mẹ Hạ nói xong, xoay người đi pha trà cho Viên Tung.
Hạ Diệu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, *** kêu to cứu mạng. May mà nhà hắn gian phòng khá lớn, từ phòng khách đến phòng ngủ còn phải đi một đoạn rất dài, cũng đủ cho cậu ta xả khí từ con Pu'p bê ra, tôi áp tôi đè tôi đè đè đè..., vì sao lỗ thoát hơi lại nhỏ như vây? Hận không thể một cước trực tiếp đạp nổ.
Rốt cục, khí thả ra coi như hết, Hạ Diệu cấp tốc đem Pu'p bê T*nh d*c nhét vào trong rương, lấy nắp đóng lại.
Cửa mở.
Không khí phút chốc theo mồ hôi hột của Hạ Diệu mà đọng lại.
Thân hình cao lớn của Viên Tung hầu như lấp khuất toàn bộ cánh cửa, làm Hạ Diệu nhìn không thấy một chút hy vọng chạy thoát. Cậu ta cứ như vậy mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa ngồi chồm hổm dưới đất.
"Tôi..."
Hạ Diệu kích động đứng lên, cái điều khiển từ xa của máy rung đang ở đáy quần nằm rơi bên ngoài.
Vô cùng thê thảm!
Bốn chữ này thực sự là vẽ lên trước mặt của Hạ Diệu.
Nếu như hắn không hoảng hốt, thoải mái thừa nhận: "Đây là tôi vừa mới mua được, nào nào nào, tôi cho anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đảm bảo anh vui tới ૮ɦếƭ," thì tình hình có lẽ sẽ khá hơn một chút. Nhưng Hạ Diệu hết lần này tới lần khác là một bộ dạng chạy tội biểu hiện của người bị người ta bắt về tuyên án, không thể nào dùng gương mặt này mà nhận tội.Viên Tung yên lặng liếc mắt nhìn Hạ Diệu, không nói gì, xoay người đi.
Nghe săm xe ma sát bén nhọn đâm trên mặt đất, Hạ Diệu có thể cảm giác được ở trong đó chứa đựng ít nhiều sự nổi giận ngấm ngầm không phát ra.
Ân hận đập một quyền vào cái rương, Hạ Diệu trong đầu thì tự chửi—— tôi tiêu rồi.
Mẹ Hạ pha trà xong, đi tới phòng Hạ Diệu vừa nhìn, người đâu?
"Đi rồi." Hạ Diệu nói.
"Nhanh như vậy? Cả nước bọt còn chưa chạm tách đã đi?"
Hạ Diệu không nói chuyện, cố lết tới ban công ***.
Nói thật, nếu như vừa rồi Hạ Diệu trực tiếp đuổi theo, thống khoái giải thích một phen, mọi chuyện liền ổn thỏa, nhưng lại biểu hiện cái gương mặt đó không ít lần. Một mặt là bởi vì cậu ta quả thực chả làm gì sai, một mặt khác là bởi vì hắn không biết dùng vị trí và thân phận gì để giải thích chuyện này.
Mặc dù Hạ Diệu miệng thì đã chính thừa nhận tầm quan trọng của Viên Tung đối với mình, nhưng hai người vẫn chưa xác định quan hệ. Nói cách khác cả hai người đều trong lòng biết rõ, nhưng người nào cũng chưa cho đối phương biết mức độ. Chỉ là dựa vào cảm giác thân mật mà ở chung cùng một chỗ, muốn thân thiết thì thân thiết, muốn ghen tuông thì ghen tuông, cũng không nghĩ sâu trong đó có ý nghĩa gì to lớn.
Vì vậy Hạ Diệu đã nghĩ: mấy thứ đồ đó không phải là do nhu cầu tạo thành sao? người khác dù nam hay nữ đều có lúc dùng loại đồ chơi này, người ta dùng cũng không sao, anh dựa vào cái gì so đo với tôi?
Đừng nói là không chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, dù cho chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, lão tử đây cứ dùng thứ đồ chơi này thì thế nào?
Nghĩ như vậy, Hạ Diệu trong lòng thoát đạt, cùng hắn không chấp nhặt! Sẽ một mạch trực tiếp đi tới công ty, sẽ nói những thứ cần nói, sẽ pha trò, tôi không tin anh là một gã không biết xấu hổ, lòng dạ hẹp hòi.
Buổi tối, Hạ Diệu đem con Pu'p bê T*nh d*c "tri kỷ" kia niêm phong lại, đặt vào trên xe Hạ Nhâm Trọng.
"Hiếu kính ngài."
Hạ Diệu lời nói bất minh, chỉ là cười hắc hắc, tự mình nghĩ rằng phụ tử tương thông (cha con hiểu ý nhau) nên nở một nụ cười gian tà.
Thông thường con trai sẽ thân với mẹ, nên phụ thân đối với con trai lại nghiêm khắc một chút. Nhà của Hạ Diệu lại trái ngược, điển hình của "nghiêm mẫu từ phụ" (mẹ nghiêm khắc ba hiền từ), Hạ Nhâm Trọng đối với Hạ Diệu đặc biệt sủng ái, quan hệ hai cha con vẫn đặc biệt tốt.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhâm Trọng thu xếp xong đồ đạc, lại phải quay về nơi công tác.
Trước khi đi Hạ Nhâm Trọng hướng về Hạ Diệu nói: "Nếu như lễ mừng năm mới năm sau bố về nhà, con còn không có bạn gái, bố sẽ dùng ít biện pháp đấy."
Hạ Diệu hắc hắc vui một chút, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Hạ Nhâm Trọng đi rời không bao lâu, Hạ Diệu thì lái xe đi đến công ty Viên Tung.
Sau khi tới nơi, Hạ Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái đi vào phòng làm việc của Viên Tung. Từ lúc cậu ta và Viên Tung quan hệ gần gũi, thay đồ cũng không vào phòng thay nữa, trực tiếp ở ngay phòng làm việc Viên Tung liền đem chuyện này làm.
Rõ ràng trang phục huấn luyện đang treo trên tường, Hạ Diệu làm bộ nhìn không thấy, cố ý hỏi Viên Tung: "Này, anh đem quần áo huấn luyện của tôi để chỗ nào?"
Giọng điệu lạnh lùng như mọi ngày giống như người cầm cái thứ đồ chơi ấy ngày hôm qua không phải cậu ta.
Đáng tiếc, Hạ Diệu chọn sai thời cơ, bây giờ trong con mắt thong dong của Viên Tung đều không phải là không thẹn với lương tâm, chỉ đơn thuần là muốn chuyện cũ qua đi không muốn nhắc tới.
Hạ Diệu đợi nửa ngày không nghe được lời đáp, nhìn lướt qua Viên Tung trầm mặt, lòng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tôi, tôi tự đi tìm.
Bình thường Hạ Diệu thay quần áo đều thay trong buồng, hôm nay hết lần này tới lần khác thay ở bên ngoài, không xem Viên Tung vào đâu, ở một tấm thủy tinh trong suốt đặt bên ngoài kia là thân ảnh của ai đó.
Sau đó, đem áo khoác cởi ra treo lên kệ áo ở sau cửa.
Ba một tiếng, vật gì rớt ra.
Hạ Diệu nhặt lên vừa nhìn, mẹ kiếp, tôi thế nào lại đem cái đồ chơi này mà mang tới đây? Phải nhanh bỏ lại vào trong túi áo.
Sau đó, đem bản thân cởi ra nhẵn bóng ***, bình thường là cởi một ít mặc một ít, hôm nay đích thị là cởi toàn bộ. Thẳng đến phía sau chợt đem rèm che kéo xuống vang lên một âm than*** nề., Hạ Diệu chậm rãi đem quần áo mặc vào. Vốn tưởng rằng quay người lại sẽ nghe được Viên Tung rống giận, kết quả là còn không thèm hé ra một tiếng, đóng chặt khóe môi.
Còn không để ý đến tôi hả? Hạ Diệu tiếp tục tự quyết: "Tôi đi ra ngoài theo bọn họ huấn luyện."
Bây giờ là thời điểm huấn luyện của kì cuối, từng học viên đều rất ra sức, bởi vì kết quả thành tích sẽ ảnh hưởng giấy chứng nhận đẳng cấp của bọn họ. Hạ Diệu thì không cần lo lắng những thứ này, hắn vốn cũng không phải là tham gia tập luyện để trở thành bảo tiêu, sở dĩ không cần tham gia cuộc thi. Vì vậy không cần bồi luyện nhiều, tự nguyện làm tấm bia "thịt" cho mọi người tập luyện.
"Đến đi!"
Bởi vì Hạ Diệu thân phận có điều cố kỵ, học viên không dám hạ thủ hung bạo, Hạ Diệu trước hết dùng ám chiêu khiêu khích, K**h th**h lên đối phương *** chiến đấu, lại cam tâm tình nguyện bị người khác ngược đãi.
Trong thời gian ngắn ngủi hơn mười phút đồng hồ, Hạ Diệu không biết bị đạp vào điểm yếu, quăng ngã bao nhiêu lần.
Mỗi lần ngã xuống trong lòng đều là những câu nói oán trách, tôi không tin anh không để ý tới tôi.
Rốt cục, thân hình Viên Tung sẳng giọng từ phòng làm việc xuất hiện.
Một tiếng "tập hợp", không đến năm giây, toàn bộ học viên trở về vị trí cũ, đứng thẳng tắp.
Viên Tung mắt sáng như đuốc, bên trong phụt ra ngọn lửa màu đen.
Các học viên tất cả đều khó thở, có một loại cảm giác rằng cái ૮ɦếƭ đã đến nơi. Chưa từng thấy qua loại ánh mắt này của Viên tổng! Đây như là muốn huyết nhục văng tung tóe, xác ૮ɦếƭ khắp nơi, điệu bộ không muốn chừa một mảnh giáp.
Một lát sau, Viên Tung mở miệng.
"Giải tán."
Toàn bộ học viên còn chưa chuẩn bị kịp, giải tán? Tôi không nghe lầm chứ? Con mắt liền dò xét, hầu như không ai dám di chuyển.
Viên Tung cứ thế mà tiếp tục nói một câu.
"Hạ Diệu, cậu ở lại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc