Thế Bất Khả Đáng - Chương 77

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến ૮ɦếƭ rồi!

Sau khi Viên Như rời đi, Vương Sương liền cứng rắn ở lại, cặp mắt hoa đào xoay nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại dùng tay nghịch nghịch tóc. Sau đó Thi Thiên Bưu cũng rời đi, chỉ còn lại mỗi cô và Viên Tung, cô càng không biết nên nói gì cho phải.
Viên Tung tưởng Vương Sương là đang chờ Viên Như, bèn gật đầu ra hiệu với một giáo viên đứng cạnh.
Giáo viên lại gần, khách khí nói với Vương Sương: “Mời cô tới phòng tiếp đãi ngồi một chút.”
Lúc này Viên Tung đã xoay người định rời đi.
Vương Sương vội vàng nói: “Không, tôi còn có chuyện muốn nói với thầy… thầy Viên.”
Viên Tung ngừng bước, xoay người lại nhìn cô, mặt vô biểu cảm.
Vương Sương lúng túng bảo, “À thì… tay anh thật là lớn.”
Nói xong xấu hổ cười, kết quả phát hiện Viên Tung vẫn không chút biểu cảm, cả người như một khối băng khắc, ngọn lửa trong trái tim cô nháy mắt cũng bị băng giá dập tắt.
“Chân của anh cũng rất lớn…”
Đừng trách Viên Tung không phản ứng, chính Vương Sương nói xong cũng cảm thấy nhàm chán, mình đang nói cái ngớ ngẩn gì đây? Càng nói không tốt lại càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng không biết nên nói gì cho tốt.
“Vóc dáng cũng rất lớn…”
Viên Tung: “…”
“À thì… chỗ nào của anh cũng lớn.”
Viên Tung: “…”
Vương Sương tự xì một tiếng khinh miệt bản thân trong lòng, phong phạm đại tỷ của cô đâu rồi?
Lần này, Viên Tung chủ động cất tiếng.
“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
Vương Sương vừa nghe được lời này liền cảm thấy có chút không thích hợp, tôi tới là để cùng anh xem mắt, anh hỏi tôi có chuyện gì? Lẽ nào Viên Như chưa truyền đạt đúng chỗ? Hay là anh dùng loại phương thức này để biểu đạt ý cự tuyệt?
“Viên Như chưa nói cho anh biết mục đích đến của tôi ngày hôm nay sao?”
Viên Tung đáp: “Tôi chưa đọc tin nhắn.”
Vương Sương oán thầm: còn nói quần áo đặc biệt vì mình mà thay. Viên Như quả nhiên không đáng tin… Thôi được rồi, tạm thời xem như Viên Tung lờ mờ dự cảm được lần xuất hiện đầu tiên của người phụ nữ trong đời mình, nên mới thay một thân quần áo mới. Nếu đã tới đây rồi, người cũng đã gặp, không nỗ lực một phen chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Cảm nhận được ánh mắt Viên Tung vẫn luôn quét về phía hàng ngũ bên kia, để lưu hắn lại thêm một lát, Vương Sương quyết định bắt tay vào việc.
“Chuyện là như vầy, tôi có một người bạn làm bên truyền thông, cậu ấy luôn muốn làm một kế hoạch tuyên truyền cho công ty các anh, không biết anh có cảm thấy hứng thú hay không?”
Viên Tung đáp: “Công ty chúng tôi có bộ phận tuyên truyền, cô có thể liên hệ với người lãnh đạo của bộ phận đó.”
“Tôi chỉ muốn cùng anh thảo luận vấn đề này.” Vương Sương nói.
Viên Tung sắc mặt khẽ đổi.
Vương Sương vội vàng bồi thêm một câu, “Là bởi vì lần tuyên truyền này của chúng tôi vốn không chỉ định tuyên truyền riêng về công ty các anh, mà còn muốn tuyên truyền về đội ngũ lãnh đạo, bạn tôi hi vọng tôi có thể bàn bạc trước với người đại diện của công ty. Vả lại… chuyên môn của tôi cũng không phải nhân viên quan hệ xã hội, phỏng chừng không thể đàm luận rõ ràng với lãnh đạo của bộ phận tuyên truyền.”
Viên Tung chìa tay ra, hữu lễ dẫn đường cho Vương Sương.
“Vậy xin mời.”
Thế là Viên Tung cùng Vương Sương đi xuống phòng hội nghị ở tầng dưới.
Hạ Diệu nhìn như cùng đám học viên tán gẫu rất vui vẻ, kỳ thực ánh mắt vẫn luôn liếc về phía Viên Tung, trong lòng thầm ói, đại mỹ nữ kia là ai thế? Cứ lảm nhảm mãi không thôi. Còn đang nghĩ ngợi, hai người đã sóng vai cùng đi xuống lầu, Hạ Diệu đột nhiên có chút không thoải mái.
“Hey, nghĩ gì đấy?” Viên Như đột nhiên nhảy ra trước mặt Hạ Diệu.
Bốn phía lập tức ồ lên tiếng huýt gió, bình thường chỉ thấy ông anh vợ với cậu em rể ở cạnh nhau, cuối cùng hôm nay chính chủ cũng xuất hiện rồi.
Hạ Diệu hơi lạnh lùng đáp: “Chẳng nghĩ gì cả.”
Viên Như hừ cười một tiếng, “Không nghĩ em sẽ lại tới tìm anh sao?”
“Quả thực không nghĩ.” Hạ Diệu thành thật trả lời, cậu tưởng mình đã vĩnh viễn thoát khỏi ma chú của Viên Như rồi chứ.
Cặp mắt hoa đào của Viên Như lập lòe, “Hôm nay em muốn cho anh một sự kinh hỉ.”
Hạ Diệu thầm nghĩ: vẫn là thôi đi thì hơn, cô cho tôi chỉ toàn kinh, không có hỉ.
“Có điều, sự kinh hỉ này cũng phải trả bằng một cái giá khá đắt.”
Hạ Diệu coi như khách khí mà trả lời một câu, “Tôi phải đi tập luyện rồi.”
Sau đó vòng qua người cô, định trở về hàng ngũ.
“Đừng đi mà!” Viên Như chạy theo túm lấy Hạ Diệu, “Chút giá phải trả ấy so với mấy tháng anh ở đây vất vả kiên trì, hẳn không tính là gì đi?”
Hạ Diệu hoàn toàn không hiểu lối suy nghĩ của Viên Như, việc này thì có quan hệ gì?
Viên Như nháy mắt ra hiệu với mấy tên bảo tiêu đứng cạnh, mấy tên này liền chế trụ Hạ Diệu, khẩu khí nửa thúc giục nửa thương lượng bảo: “Cậu Hạ, cậu đừng cô phụ ý tốt của Viên tiểu thư nhà chúng tôi, cô ấy vì phần đại lễ này mà tốn không ít tâm tư đâu.”
Một mình Hạ Diệu cuối cùng cũng không thể địch lại nhiều người như vậy, huống chi bọn họ đều là nhóm tinh anh đệ nhất của trường huấn luyện, là quân dự bị bảo vệ những lãnh đạo cấp cao.
Mấy tên này kéo Hạ Diệu vào thang máy, sau đó lại ấn cậu vào xe, dưới hoàn cảnh Viên Tung không hay biết gì, áp giải Hạ Diệu rời đi.
Hạ Diệu nheo nheo mắt, mang vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn, nhưng cũng không phát tác. Cậu nghĩ có lẽ Viên Như rảnh việc nên giở trò đấy thôi, nói không chừng ở đâu đó đã chuẩn bị sẵn một màn hình lớn, bên trên phát từng chi tiết về cậu, chính là loại tình tiết cảm động cẩu huyết trong phim kịch đấy mà.
Kết quả, sự “kinh hỉ” này vượt quá xa so với dự liệu của Hạ Diệu. Hạ Diệu bị người dẫn vào một gian phòng khép kín, trong này không có cửa sổ, không có gia cụ, chỉ độc một chiếc giường đơn trải đệm trắng.
Khuôn mặt xinh xắn của Viên Như đỏ bừng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, âm giọng run rẩy không che giấu được sự buồn nôn.
“Đừng ngại ngùng, đây không phải vấn đề của riêng anh, đây là vấn đề mà cả hai chúng ta đều phải đối mặt. Sự nỗ lực của anh trong suốt khoảng thời gian vừa qua em đều nhìn thấy được, em cảm thấy rất có lỗi vì đã vứt bỏ anh. Lần này em nhất định sẽ ở bên ngoài đợi anh, lẳng lặng cùng anh vượt qua cửa ải gian nan này.”
Nói xong, Viên Như đi ra ngoài.
Ngay sau đó, hai người mặc áo khoác trắng tiến vào, một người là bác sĩ tâm lý, một người là bác sĩ nam khoa.
Để tránh khỏi xấu hổ, những người Viên Như tìm tới đều là đàn ông.
Hai tên bác sĩ lần lượt giới thiệu bản thân một chút, bác sĩ tâm lý nói rất nhiều lời vô nghĩa, Hạ Diệu càng nghe càng thấy không bình thường. Đợi tới khi bác sĩ nam khoa đi đến nói hết phương pháp chữa bệnh của mình, mặt Hạ Diệu thoắt cái liền tái xanh.
“Chàng trai trẻ, bây giờ tôi sẽ kiểm tra một lượt cho cậu.”
Đại não Hạ Diệu nháy mắt bùng nổ, cậu gầm lên giận dữ, “Mẹ kiếp tôi không có bệnh! Cút ngay cho tôi!”
Bác sĩ tâm lý ở một bên an ủi bác sĩ nam khoa, “Không việc gì đâu, phản ứng bình thường ấy mà.”
Nói xong, bốn tên bảo tiêu liền tiến lên, trực tiếp ấn Hạ Diệu xuống giường, đè giữ cánh tay cùng bắp chân đang vùng vẫy của cậu, không cho cậu động đậy. Hạ Diệu bị bức ép đến tình cảnh này, ngoài kịch liệt giãy giụa ra thì chỉ còn biết chửi bới hai tay bác sĩ.
“Mẹ kiếp các người thử động vào tôi một chút xem!”
Bác sĩ tâm lý ở bên cạnh hảo tâm khuyên giải động viên, “Chữa trị ở đây so với một mình lén lút đi bệnh viện, bị mọi người vây xem thì tốt hơn nhiều mà? Tôi cũng nghe nói đám vệ sĩ nhà cậu có tố chất nghiệp vụ phi thường ưu việt, từ trước tới nay vẫn luôn kín miệng như bưng, bọn họ…”
“Ông câm miệng cho tôi!” Hạ Diệu rống giận với bác sĩ tâm lý.
Khuyên giải không thành công chỉ có thể ép buộc, quần của Hạ Diệu chẳng mấy chốc đã bị lột xuống, một cái máy không biết là máy gì duỗi tới thăm dò cái ấy của cậu. Dao động rất nhỏ bắt đầu tàn sát bừa bãi quanh nơi riêng tư, bức Hạ Diệu phải giận dữ hét ầm lên không ngớt, chửi bới liên thanh.
“ĐM cút hết cho tôi!”
Có lẽ tiềm năng bùng nổ của con người trong khoảnh khắc cận kề sụp đổ là vô hạn, Hạ Diệu vùng thoát được khỏi sự quản chế của bốn tay tinh anh, xoay người nhảy vọt lên, dựa vào tuyệt chiêu độc môn do Viên Tung đích thân truyền thụ để lấy một địch bốn, cực kỳ vô song.
Sau đó ngay cả quần cũng chẳng kịp kéo, xông về phía cửa như điên.
Cửa kẹt một tiếng bị đẩy ra, một cơn gió lớn táp thẳng vào mặt.
Bên ngoài có mười mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng, đều là nhóm đội hữu thân thiết của Hạ Diệu. Bọn họ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nhất tề dùng ánh mắt bảo vệ chủ nhân để ngó cậu lom lom.
“Cậu Hạ, bọn tôi vì tình yêu của hai người mà xây một lớp thành lũy kiên cố!”
* * *
Lúc Viên Tung trở lại tầng hai của trung tâm huấn luyện, các học viên đã bắt đầu vào bài tập. Viên Tung không nhìn thấy Hạ Diệu, hơn nữa còn phát hiện nhân viên hôm nay thiếu rất nhiều.
Hỏi phó huấn luyện viên: “Sao hôm nay chỉ có từng này người?”
“Bọn họ đều có việc xin nghỉ, nghe nói có một hoạt động đoàn thể quan trọng cần phải tham gia.”
Viên Tung nhíu mày, hoạt động đoàn thế? Sao tôi không biết?
“Hạ Diệu đâu?” Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm.
Phó huấn luyện viên nói: “Hạ Diệu cũng đi theo rồi.”
Viên Tung đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Viên Như cũng đã biến mất, hỏi phó huấn luyện viên: “Viên Như đi từ bao giờ?”
“Chính là đi cùng bọn Hạ Diệu.”
Viên Tung trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm chẳng lành, hắn gọi một cuộc điện thoại cho Viên Như, Viên Như bên kia đang cùng đám học viên cười nói, tiếng ồn ào rất lớn, không nghe thấy tiếng di động kêu.
Viên Tung lại thử gọi cho Hạ Diệu, nhưng phòng Hạ Diệu đang ở không có tín hiệu, di động cứ báo không thể kết nối.
“Địa điểm hoạt động của bọn họ là ở đâu?”
Phó huấn luyện viên có vẻ cũng không rõ lắm, sau đó bèn hỏi một cậu học viên không tham gia, rồi mới thông báo địa chỉ cho Viên Tung.
“Anh ở đây để ý, tôi ra ngoài một chuyến.”
Viên Tung nói xong, mau chóng lái xe rời đi.
Hạ Diệu vào thời khắc này! Cánh tay và cẳng chân đều bị ép buộc trói lại, “hưởng thụ” liệu pháp châm cứu đặc biệt của bác sĩ nam khoa, nói trắng ra là châm kim.
“Thả lỏng chút đi, châm cứu không đau đâu, cậu nhìn xem này, kim châm rất mảnh, đâm vào không có cảm giác gì cả.”
Huyệt vị đầu tiên ở ngón chân, hai cổ chân của Hạ Diệu bị người đè giữ, ngón chân bởi vì khó chịu mà co rụt lại còn bị người ta cọ gảy liên tục, ép buộc phải thả lỏng ra. Việc này đối với Hạ Diệu sợ nhột quả thực đúng là một cực hình, ở trước mặt đám ác nhân này lại không thể cười, chỉ có thể cứng rắn nén nhịn, nhịn đến mức đầm đìa mồ hôi.
Kim đầu tiên khó khăn lắm mới cắm lên được, kết quả kim thứ hai còn ở gan bàn chân.
Hạ Diệu quả thực sắp phát điên rồi, trong lòng gào thét như bệnh nhân tâm thần.
Viên Tung kia! ĐM anh mau lăn tới đây cho tôi! Tôi sắp bị em gái anh đùa đến ૮ɦếƭ rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc