Thế Bất Khả Đáng - Chương 27

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 27: Tìm hiểu mặt bên

Hạ Diệu tìm được số điện thoại của Viên Tung từ hồ sơ cá nhân trong máy tính, do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm số.
“Mang chim của anh tới đây tìm tôi.”
Nói xong, nhanh như chớp cúp điện thoại.
Hơn nửa tiếng sau, Viên Tung tới trước cửa nhà Hạ Diệu. Hạ Diệu đã đứng sẵn ngoài cửa chờ Viên Tung, thấy Viên Tung tay không bước xuống từ trên xe, liền cao giọng hỏi từ xa: “Chim của anh đâu?”
Viên Tung vỗ vỗ đũng quần, “Đây.”
Hạ Diệu nghiến răng, “Tôi hỏi con đại yểng của anh đâu?”
Viên Tung vẫn vỗ đũng quần, “Đây.”
Hạ Diệu đang định mở miệng mắng người, bỗng nhiên một con chim to phành phạch bay ra từ đũng quần Viên Tung, toàn thân đen nhánh, giọng nói sang sảng. Sau đó Viên Tung lại lấy ra một cái Ⱡồ₦g chim từ phía sau, bỏ đại yểng vào, xách tới trước mặt Hạ Diệu.
Hạ Diệu xem đến ngây cả người, không phải cái này là… ảo thuật biến ra đấy chứ?
Viên Tung biết thừa còn hỏi: “Bảo tôi xách chim đến làm gì?”
“Tiểu Hắc nhà chúng tôi hiếm lạ nó, rời nó đi không được, tôi quyết định thu dưỡng con chim này của anh, ra giá đi.”
“Không bán.”
Hạ Diệu nói: “Vậy tôi liền trực tiếp đem đi.”
Viên Tung nắm bộp lấy gáy Hạ Diệu, mặt tiến sát tới, khi chỉ còn cách mặt Hạ Diệu chưa đến năm centimet thì dừng lại, vừa mở miệng nói liền phả toàn bộ nhiệt khí vào nửa mặt bên của Hạ Diệu, đó là khí tức hồn hậu đặc biệt chỉ có ở loại đàn ông rắn rỏi.
“Không thì như vậy đi…” Viên Tung bảo, “Sau này mỗi ngày để nó tới đây chơi với chim của cậu một lúc.”
Hạ Diệu nói: “Nếu nó có thể tự bay tới đây, tôi chẳng ý kiến.”
Viên Tung lẳng lặng chăm chú nhìn Hạ Diệu một hồi lâu, bảo: “Cậu thật trắng.”
Hạ Diệu phát lực khuỷu tay, hung dữ đâm về phía xương sườn của Viên Tung, sau đó xoay người tung một cú đá, động tác phi thường đẹp mắt. Viên Tung tiếp chiêu, đơn giản cùng Hạ Diệu so đấu mấy cước, cuối cùng khi thu tay về, giọng điệu giễu cợt nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.
“Khua chân múa tay.”
Liên tục ba lần vô địch giải cảnh sát đọ sức, chưa từng có ai dùng bốn chữ “khua chân múa tay” này để hình dung Hạ Diệu. Nhưng bị Viên Tung xem thường như vậy, Hạ Diệu lại tâm phục khẩu phục, bình thường tiểu đánh tiểu nháo cậu sẽ nổi giận, nhưng một khi đã thật sự dựa vào thực lực để nói chuyện thì cậu rất nghiêm túc.
“Nghe nói công ty các anh hiện giờ vẫn đang tuyển học viên mới phải không?”
Viên Tung khẩu khí đặc biệt khẳng định, “Không tuyển nữa.”
“Có thể phá lệ cho tôi tới đó học tập một đợt được không? Tôi luôn rất hiếu kỳ với khả năng cực đại của công ty anh.”
Viên Tung nói, “Công ty chúng tôi chỉ thu nhận học viên tham gia học cả tuần.”
“Tôi có thể đóng học phí cả tuần, rồi ngày nghỉ sẽ tới học rải rác, như vậy được không?”
“Không được.”
Hạ Diệu cứ tưởng cậu đưa ra yêu cầu này, Viên Tung sẽ đáp ứng ngay lập tức, thậm chí còn có phần mong ước. Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự đoán của Hạ Diệu, Viên Tung thẳng thừng cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt đến cực kỳ quả quyết.
“Tại sao tôi không được đi?”
Viên Tung khẩu khí đặc biệt nghiêm túc đáp: “Cái đó không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết?” Hạ Diệu nói, “Động tác ra chiêu có đẹp mắt hơn nữa, cũng chỉ là khua tay múa chân, đùa giỡn cho người khác xem. Tôi cảm thấy những gì được các anh truyền thụ mới thực là hữu dụng, đặc biệt đối với loại chức nghiệp phải dấn thân vào nguy hiểm như cảnh sát tôi đây mà nói, học được cách bảo vệ quần chúng và bảo vệ chính mình đều vô cùng quan trọng.”
Hạ Diệu lần đầu tiên nghiêm túc tỏ ý tán dương đối với công ty của Viên Tung, kết quả Viên Tung lại chẳng hề cảm kích.
“Tóm lại cậu đừng đi.”
Hả? Tại sao tôi không thể đi? Hạ Diệu vẫn khăng khăng phản bác lại Viên Tung, “Tôi cứ đi!”
Nói xong còn chú ý quan sát phản ứng của Viên Tung một chút, phát hiện hắn không phải lạt mềm buộc chặt, mà là thực sự rất không vui. Hạ Diệu trong lòng đặc biệt nghĩ không thông, tại sao tôi không thể đi? Tôi không trả tiền hay tôi tư chất kém hả?
Viên Tung quét ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Hạ Diệu, chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi.
* * *
Ngày hôm sau, Hạ Diệu thực sự tới công ty của Viên Tung.
Đúng lúc Viên Tung đang đi ra ngoài có việc, Hạ Diệu liền hàn huyên cùng một trong số các huấn luyện viên ở đây.
Huấn luyện viên này có tên là Thi Thiên Bưu, cũng là lão binh xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng, đi theo Viên Tung làm việc được bốn năm năm rồi, xem như trợ thủ đắc lực của Viên Tung.
“Hắn là tay súng thiện xạ của quân đội, đến giờ trong quân đội còn lưu truyền đủ loại truyền thuyết về hắn, rất nhiều kỷ lục tới nay vẫn chưa có người phá được. Nếu hắn mà ở lại quân đội, khẳng định sẽ có rất nhiều đất để dụng võ, đáng tiếc…” Thi Thiên Bưu nhịn không được mà cảm khái.
Hạ Diệu hỏi: “Bình thường hắn có hà khắc với các anh không?”
“Hà khắc?” Thi Thiên Bưu nghiến răng, “Có thể sử dụng từ hà khắc để hình dung sao? Quả thực chính là tàn nhẫn!”
Nói xong còn ngó nhìn xung quanh, xác định Viên Tung không ở gần đây, mới dám nói tiếp.
“Hắn đối với học viên hay kể cả là huấn luyện viên cũng đặc biệt khiêm khắc, dù sao tôi tới đây bốn năm năm rồi, chưa thấy hắn cười được mấy lần. Phần lớn học viên ở đây đều từng bị hắn đánh, cậu thấy vết sẹo trên đùi tôi đây không? Chính là bị hắn dùng gậy đánh từ hai năm trước, đến giờ còn chưa biến mất.”
Hạ Diệu nheo mắt quan sát bốn phía, thấy những nữ học viên ở đằng kia đang tập quẳng người, xuất phát từ bản năng thương hương tiếc ngọc của đàn ông, trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ.
“Hắn sẽ không ngay cả học viên nữ cũng đánh đấy chứ?”
Thi Thiên Bưu trợn trừng mắt, “Học viên nữ thì sao? Ở đây mà còn phân biệt nam nữ? Chỉ cần phạm lỗi, toàn bộ đều không tránh khỏi bị đánh một trận. Hai năm nay còn khá hơn chút xíu, không cần hắn phải đích thân động thủ, bọn tôi thay hắn làm. Nếu là vào mấy năm trước, trong phòng huấn luyện này, ngày nào cũng đầy tiếng gào khóc thảm thiết!”
Hạ Diệu âm thầm líu lưỡi, hung tàn thế sao?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có mấy tiếng tát tai truyền tới, Hạ Diệu nghiêng đầu sang, thấy một cậu con trai đang bị huấn luyện viên người nước ngoài vả miệng, liên tiếp ba bốn phát, mặt mũi nhanh chóng sưng vù lên.
“Cậu ta làm sao vậy?” Hạ Diệu hỏi.
Thi Thiên Bưu nói: “Nhất định là lại chửi bậy rồi.”
“Chửi người liền bị ăn tát? Ngộ nhỡ lỡ miệng thì sao? Có thằng con trai nào lúc nói chuyện mà không mang theo chút bẩn chứ?”
Thi Thiên Bưu nói: “Đương nhiên không được, bảo tiêu phải cùng chủ nhân đi tham dự đủ loại tràng cảnh, đây là lễ nghi cơ bản nhất. Chớ nói chửi bậy, ngay cả một chữ thô tục cũng không được.”
Hạ Diệu lúc này mới hiểu, tại sao mình chửi Viên Tung mấy câu lại bị hắn nhéo miệng, thì ra là thói quen nghề nghiệp.
Thi Thiên Bưu nói tiếp: “Hôm nay xem như cậu ta gặp may đấy, tổng huấn luyện viên đi vắng. Nếu để tổng huấn luyện viên nghe thấy được, hạ xuống một bạt tai, chục ngày cũng đừng hòng mở miệng ăn cơm!”
Hạ Diệu có chút không nỡ nhìn tiếp: “Ở trường huấn luyện của các anh, ngay cả tự tôn cơ bản cũng không có, lại vẫn có người kiên trì sao?”
“Hàng năm thời điểm báo danh đều là một đám người mênh ௱ôЛƓ, tưởng rằng tới đây là lấy được tiếng, tùy tiện lĩnh giấy chứng nhận tốt nghiệp là có thể làm nghề bảo tiêu. Kết quả sau mấy ngày huấn luyện phát hiện chuyện không đơn giản như vậy, không chịu nổi liền bỏ của chạy lấy người. Sau mấy vòng đào thải, chống đỡ được tới cuối cùng chỉ còn vài người thôi.”
“Họ ham muốn gì vậy?”
“Cậu bảo ham muốn gì đây? Đương nhiên là giấy chứng nhận đẳng cấp rồi. Ở chỗ bọn tôi, nếu có thể lấy được giấy chứng nhận bảo tiêu cấp A, thu nhập hàng tháng ít nhất là từng này.” Thi Thiên Bưu dùng đầu ngón tay khua một con số tám.
“Tám ngàn?” Hạ Diệu hỏi.
Thi Thiên Bưu khí phách đáp, “Tám vạn.”
“Đáng giá đến thế ư?”
“Đương nhiên rồi, biển chữ vàng cũng không phải để làm cảnh!”
Hạ Diệu rút ra một bao thuốc từ trong túi áo, đưa cho Thi Thiên Bưu một điếu.
“Chỗ này của chúng tôi không cho hút thuốc.”
Lắm quy củ thế… Hạ Diệu lầu bầu, lại nhét thuốc về.
Sau đó rảnh rỗi đến nhàm chán, lại dò la về Viên Tung qua Thi Thiên Bưu.
“Tổng huấn luyện viên của các anh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thi Thiên Bưu đáp: “Ba mốt.”
Hạ Diệu bấm đốt ngón tay tính toán, chỉ lớn hơn cậu bảy tuổi, sao cứ có cảm giác hơn cả một lứa vậy nhỉ? Quả nhiên mà, từng trải sẽ khiến người ta có khuynh hướng trưởng thành hơn, kiểu người như Hạ Diệu đây, từ lúc sinh ra đã được ngậm thìa vàng, hơn hai mươi tuổi nói chuyện vẫn mang theo ý vị non nớt.
“Vậy hắn từng quen bạn gái chưa?” Hạ Diệu hỏi.
Thi Thiên Bưu chẳng hề nghĩ ngợi đáp: “Chưa từng, từ lúc tôi quen biết hắn, hắn chỉ độc thân. Trước đây ở trong quân đội đặc chủng, lại càng không thể có bạn gái.”
Hạ Diệu nói: “Đàn ông huyết khí phương cương như vậy, không có bạn gái chịu được sao?”
“Có gì mà không chịu được? Bọn tôi đều là kẻ thô tục! Chẳng còn cách nào! Làm bảo tiêu, nhất là bảo tiêu cấp cao, bình thường ngay cả điện thoại cũng không thể mang, có bạn gái sẽ rất phiền phức.”
“Vậy cũng chưa từng có phụ nữ theo đuổi hắn sao?” Hạ Diệu hỏi.
Thi Thiên Bưu phì cười, “Ai dám theo đuổi chứ? Loại đàn ông này chỉ có thể mang về cúng bái! Nói theo kiểu thô tục thì chính là, làm cũng có thể làm các nàng đến ૮ɦếƭ, ai mà chịu nổi chứ?”
Hạ Diệu cũng hừ cười một tiếng, trong lòng thầm chửi đậu má!
Hai người lại hàn huyên một hồi, phó tổng huấn luyện viên bên kia gọi Thi Thiên Bưu, Thi Thiên Bưu huơ huơ tay, ra hiệu sẽ qua ngay đây, sau đó lại quay đầu về hỏi Hạ Diệu.
“Có phải bây giờ thay đổi chủ ý rồi không?”
Hạ Diệu ngữ khí rất quả quyết, “Sao thế được? Tôi đã nói đến thì nhất định sẽ đến. Chỉ có điều bình thường tôi phải đi làm, thứ bảy chủ nhật mới có thể tới đây, được không?”
“Không vấn đề!” Thi Thiên Bưu đáp cực kỳ khẳng khái, “Chỗ chúng tôi ngoài nghiệp vụ bảo tiêu, còn có thể cung cấp khóa trình học tập phòng vệ an toàn cho những khách khác, thời gian rất linh hoạt.”
Đệt… Hạ Diệu thầm chửi Viên Tung, cho dù không thích tôi đến, cũng chẳng cần phải lừa người như vậy đi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc