Thế Bất Khả Đáng - Chương 194

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 194: An ủi
- ---------
Một luồng lửa giận vẫn còn nung cháy đến tận tối.
Do lúc này còn có người nên không tiện phát tán, chờ Viên Như và những thăm bệnh khác đi hết, Hạ Diệu mới giương ra gương mặt cứng rắn đen tối không gì có thể ngăn lại, gương mặt này quả thực là không dám nhìn.
Viên Tung vẫn còn ở đó mà tiếp tục hơn thua.
"Tiểu yêu tử, đỡ trẫm đi nhà cầu."
"Hạ Diệu, đang nói chuyện với cậu đấy, gọt cho tôi một trái táo."
"Cậu đem cái ௱ôЛƓ xoay lại đi, nếu không tôi vươn tay tới tát vào đấy."
Hạ Diệu biết lúc này mà xù lông lên chỉ càng làm cho cái tên phách lối đó thêm thỏa mãn, phương pháp tốt nhất chính là mặc kệ hắn.
Viên Tung lại ném qua bên giường Hạ Diệu một bịch đậu có mùi rất lạ, "Cái này cậu sẽ thích ăn."
Hạ Diệu liếc cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Sau khi kế sách dùng lời lẽ khích tướng, dùng đồ ăn dụ dỗ liên tục thất bại, Viên Tung rốt cục có chút không bình tĩnh, sãi một bước thật rộng tiến đến giường Hạ Diệu, đem nửa thân người đè lên người cậu ta, hai cái cánh tay kẹp chặt đầu cậu ta lại, ánh mắt nhu tình bắt đầu nhìn xuống.
"Giận tôi thật hả?"
Hạ Diệu cơ mặt không chút chuyển động.
Viên Tung ở ngay cổ Hạ Diệu P0'p chặt một chút.
"Tôi thương yêu cậu như vậy, cậu bỏ mặc tôi sao?"
Hạ Diệu bị bàn tay cứng như cái kiềm sắt của Viên Tung P0'p đến ngạt thở.
Viên Tung thấy Hạ Diệu vẫn không phản ứng với hắn, trực tiếp dùng bàn tay to lớn vồ lấy, không nói nhiều mà đem cậu ta ôm vào trong ***g ***. Lúc này nhìn giống như một người phụ thân đang dỗ dành tiểu hài tử vậy, đem Hạ Diệu đặt lên đùi, một cánh tay vòng ra sau lưng, bàn tay thô ráp còn lại nhẹ nhàng vỗ về lên gương mặt của cậu ta.
"Tôi chỉ là đùa giỡn với cậu, chuyện có to tát gì đâu? Không đến nỗi giận như vậy."
Hạ Diệu rốt cục mở miệng: "Phải rồi, hễ là chuyện thất đức nào do anh làm đều được xem là đùa giỡn, đều được xem là "không đến nỗi". Còn tôi nếu nói sai một câu thì giống như là trời đang sập xuống."
Viên Tung "..."
"Mỗi lần anh dùng nhu cầu của một thằng đàn ông mà đòi hỏi tôi, tự bản thân tôi phải làm sao cho giống một con đàn bà để hầu hạ anh!!"
Viên Tung "..."
"Anh không biết xấu hổ sao?" Hạ Diệu rốt cục rống lên, "Sống hơn ba mươi năm, anh sống thật chẳng ra gì."
Viên Tung rõ ràng vẫn một mực mà ôm Hạ Diệu, vẫn nhìn cậu ta chằm chằm, bị vợ quở trách nên bây giờ đang lo lắng sửng sốt. Đến sau cùng thực sự không đỡ được, từ khóe miệng lộ ra một tia cam chịu, thoáng qua rồi biến mất.Hạ Diệu cuối cùng cũng một lần chiếm giữ được vị trí thượng phong khi khẩu chiến với Viên Tung, lúc này không kịp chờ đợi mà tự thưởng cho thành quả thắng lợi của bản thân, liền nắm giật tóc của Viên Tung rồi giáo huấn.
"Anh nhìn lại xem, tôi đang nói là anh xem lại bản thân anh đấy. *nói lầm bầm*...."
"Tôi không phải là muốn cho cậu hoạt động một chút sao? Nếu cậu không bị bệnh tôi cũng đã không sai bảo cậu."
Hạ Diệu bĩu môi, "Tôi căn bản không tính toán làm nhiều hay ít việc, tôi là quan tâm bệnh tình của anh. Anh nếu như sớm nói với tôi rằng cơ thể của anh đã hồi phục khá hơn, tôi cũng không đến mức phải lo lắng sốt ruột nhiều ngày qua như vậy!"
Viên Tung yên lặng nhìn Hạ Diệu, không nói lời nào.
Hạ Diệu càng nói càng giận, đến sau cùng vì quá bực dọc, trực tiếp đẩy Viên Tung ra.
"Anh tránh xa tôi ra một chút."
Viên Tung mạnh mẽ đem Hạ Diệu đè lại, một tay siết lấy cằm của cậu ta, nói: "Cậu bĩu môi với tôi thêm một cái nữa đi, tôi sẽ buông tay."
"Cút sang một bên."
Viên Tung đem bàn tay đang siết cằm của Hạ Diệu trực tiếp dời lên đôi gò má của cậu ta, dùng lực mạnh cô siết, đem hai phần thịt ngay má ép lại, khiến đôi môi bị chu lên.
Hạ Diệu tàn nhẫn giật tóc của Viên Tung ngược ra phía sau.
Viên Tung nhe răng cười một tiếng, trực tiếp hôn lên đôi môi của cậu ta.
Bàn tay đang giật tóc Viên Tung của Hạ Diệu dần buông lỏng.
Hai người hôn nhau say đắm đến hơn nửa giờ sau.
Từ lúc nằm viện đến bây giờ không dám hôn hít quá nhiều, Viên Tung điều trị viêm phổi hai ngày, cũng chỉ hôn nhẹ lên mặt của Hạ Diệu. Mãi cho tới khi xác định triệt để khỏe hẳn, mới dám kịch liệt "lăn qua lăn lại" giống lúc này.
Hạ Diệu cũng một thời gian dài không nếm được "mùi vị thịt tươi", được chiêu đãi một miếng thịt ngon như vậy, cái miệng liền cắn xé không ngừng, đôi môi của Viên Tung đều đã toát máu, đũng quần của hai người họ lúc này cũng đang "toát ra".
Hai người họ không hoàn toàn nhắm mắt, tất cả đều lim dim nửa nhắm nửa mở mà khiêu khích đối phương.
Lúc ngừng lại, tay của Viên Tung không tự chủ được hướng về khóe mắt của Hạ Diệu vuốt vuốt, trầm giọng nói: "Mắt rất đẹp."
Hạ Diệu hanh một tiếng, "Chẳng phải anh nói trông một chút cũng không giống con người?"
"Ý của tôi là đẹp đến mức không giống người, hơn cả loài người." Viên Tung cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng.
Hạ Diệu đặc biệt không nhịn được lời khen, nghe xong câu đó, lúc này sảng khoái biểu tình, "Thấy anh nói đúng sự thật về dung mạo của tôi như vậy, chuyện anh giả bệnh tôi cũng không thèm so đo với anh, ha ha ha..."
Viên Tung buông Hạ Diệu ra, nói: "Mấy ngày qua sai khiến cậu nhiều như vậy, hôm nay tôi muốn an ủi lại cho cậu."
"An ủi?" Hạ Diệu con mắt phóng ra tinh quang.Viên Tung nói: "Lau người cho cậu một lần."
Tinh quang trong con ngươi của Hạ Diệu trong nháy mắt chạy tán loạn, "Là chuyện đó sao?"
"Còn không phải?" Viên Tung cố ý hỏi.
Hạ Diệu đem tứ chi rộng mở, tự ngã chỏng vó nằm trên giường.
Thản nhiên nói: "Được rồi, đến đây đi."
Viên Tung so với Hạ Diệu, việc chăm sóc người khác cẩn thận và tinh tế hơn, trước khi lau mặt cho Hạ Diệu phải vén mái tóc của cậu ta qua một bên, sau khi gương mặt tuấn tú hoàn toàn được hiện ra, mới chậm rãi từ bên ngoài lau vào bên trong. Lỗ tai, cằm, sóng mũi...lau rất tỉ mỉ, độ mạnh yếu cũng rất vừa vặn êm ái.
Hạ Diệu thẩm vấn Viên Tung, "Anh có đúng hay không thừa dịp lúc tôi ngủ rồi trộm hôn tôi?"
Viên Tung đem khăn lông đưa đến phần đầu, lau một lần nữa.
"Phải, đã hôn."
Hạ Diệu hỏi một câu đặc biệt ngu ngốc, "Vì sao hôn?"
"Cậu nói xem vì sao hôn?" Viên Tung dùng sức ngắt cái mũi Hạ Diệu một cái, "Nhìn cái dáng cậu nằm rất đáng yêu, liền muốn hôn."
Hạ Diệu bĩu môi, không nói chuyện.
Một lát sau, Viên Tung lại lau cái cổ của Hạ Diệu, Hạ Diệu vốn là mẫn cảm, "ăn chay" nhiều ngày không được ***ng chạm cọ xát cơ thể. Viên Tung lau cái cổ xong thì lau xương quai hàm, lau xong thì đến cái cằm, rồi lại quay về lau cái cổ.
"Ha ha ha ha... Đừng lau chỗ này... Ha ha ha..."
Viên Tung dùng sức giữ cố định cái cằm của Hạ Diệu lại, cưỡng chế mà lau cho cậu ta. Sau đó Hạ Diệu chậm rãi thích ứng, lại đổi thành một loại cảm giác ngứa ngáy. Loại ngứa ngáy này từ sâu trong đáy lòng sinh sôi ra bên ngoài, hô hấp mơ hồ trở nên gấp rút.
Viên Tung lại rót thêm nước nóng, tiếp tục đem khăn lông ấm áp dán vào bộ *** của Hạ Diệu.
"Đừng... Đừng... A a..."
Viên Tung thực sự dùng khăn lông ấm lau xát *** cho Hạ Diệu, ngón tay cái một mực ở trên đầu v* của Hạ Diệu vuốt ve xoa P0'p, khiến cho cái eo của cậu ta run rẫy điên loạn, như cá trạch mà vùng vẫy ở trên giường.
Viên Tung dùng ánh mắt cợt nhã nhìn cậu ta, "Trông tiền đồ của cậu kìa."
Hạ Diệu thà ૮ɦếƭ không thừa nhận, "Anh nói nhảm cái gì vậy?"
Nói xong, bị Viên Tung lột quần.
"Anh định cởi hết ra sao?" Hạ Diệu nóng nảy.
Viên Tung nói: "Lau toàn bộ."
"Bình thường tôi lau cho anh đều để cái *** lại."
Viên Tung hanh một tiếng, "Tôi đã sớm thấy nó rất vướng víu."
Hạ Diệu dùng chăn che lại, "Anh tắt đèn đi, không thì người theo dõi camera sẽ thấy"
"Tình hình sức khỏe của chúng ta đã khá hơn, ai lại rảnh rỗi ngày đêm nhìn chằm chằm chúng ta?."
"Tuy là vậy anh cũng phải tắt đèn." Hạ Diệu kiên quyết.
Kết quả, Viên Tung không tắt đèn, trực tiếp lấy đồ vật che cái camera lại.
"Hả... anh..."
Hạ Diệu cuối cùng vẫn bị Viên Tung lột sạch sẽ, "quả dưa leo lớn" nằm ở giữa hiện lên thẳng tắp. Viên Tung nhìn chằm chằm một hồi, Hạ Diệu trong lòng liền "hỏa cấp hỏa liệu". (khó chịu ngứa ngáy không yên)
Viên Tung lại đem khăn lông ngâm vào trong nước nóng, vắt khô rồi bắt đầu lau chân cho Hạ Diệu.
Ý định ban đầu của Hạ Diệu chính là không cần thiết phải cởi *** cho Viên Tung, bởi vì lúc lau người, sẽ bắt chân của hắn dạng ra, lúc này "cảnh xuân" bên trong nhìn không xót cái gì, lộ liễu mười phần, cần gì phải cởi.
Bây giờ đến lượt mình bị lột sạch, để che giấu loại xấu hổ này, Hạ Diệu chỉ có thể nói chuyện phiếm với Viên Tung.
"Anh vì sao không thích tiểu Điền?"
Viên Tung nói thẳng: "Tôi đối với hắn không có ***."
"Giả sử hắn phẩu thuật thẩm mỹ giống gương mặt của tôi thì sao?"
Hạ Diệu cho rằng Viên Tung sẽ nói - Tôi yêu cậu là vì con người bên trong của cậu, không phải là vì gương mặt này hay thứ gì khác -, kết quả Viên Tung nói: "Nếu chỉnh sửa thật giống gương mặt dâm tà này của cậu, tôi có thể sẽ hài lòng một chút."
"Thao..."
Ngay sau đó, chiếc khăn lông kia lập tức luồng vào háng của cậu ta, một tiếng chửi mắng lúc nãy trong nháy mắt thay đổi làn điệu.
"A...đừng mà..."
Tay của Viên Tung bắt đầu dời từ háng của Hạ Diệu sang bộ lông S*** d*** của cậu ta, ác liệt mà kéo nắm lôi giật, rồi lại dùng sức kéo "quả dưa chuột" ra như kéo sợi dây thun. Sau đó lại dùng cái khăn lông từ lâu đã không kịp đợi kia bao trùm lấy "thằng nhỏ", chuyển động qua lại vòng vo chà xát liên tục.
"Anh nói xem ai dâm tà...ai?"
Hạ Diệu hỏi lời này chính là tự đấm vào mặt của bản thân, tay của Viên Tung chà xát không được mười cái, "đại dưa leo" của cậu ta đã liền "thông cống" bắn ra một dòng suối dịch nhờn, văng đầy trên tay Viên Tung.
Viên Tung dùng ngón tay quệt một bãi ***, trây trét lên gò má của Hạ Diệu.
"Tôi cũng thấy xấu hổ dùm cậu đấy."
Hạ Diệu đỏ mặt mắc cỡ, nằm đó mài răng, không kêu một tiếng.
Không được hai giây, tiếng kêu dâm đãng phiến tình lại vang lên lần nữa.
"Không cần lau nữa đâu... Tôi van anh......Viên Tung... A a a a..."
Viên Tung đem cái khăn lông ấm áp sạch sẽ nhét vào kẽ ௱ôЛƓ Hạ Diệu, Hạ Diệu điên cuồng kẹp chân cản lại, sau đó lại bị Viên Tung khống chế. Mạnh mẽ đẩy hai chân cậu ta ra, "mật đạo" vô tư thoải mái lộ diện, lại đem khăn lông trùm vào ngón tay, liên tục chà xát lên lên xuống xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc