Thế Bất Khả Đáng - Chương 162

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 162: Hy sinh
- ---------
Sau đó vài ngày, Hạ Diệu vì để "tiên phát chế nhân", đặt mình vào thế chủ động, vận dụng mối quan hệ ở khắp nơi mà ngấm ngầm tiêu diệt công ty bảo vệ Hắc Báo.
Đầu tiên là đem toàn bộ những người có liên quan đến tất cả những vụ án trong vòng một năm qua của công ty Báo Đen ra truy xét, sau đó đem toàn bộ những vi phạm trong vòng năm năm qua của họ lôi ra ánh sáng. Tất cả lãnh đạo cấp cao, nhân viên công tác đều bị bắt giữ. Những nhân viên khác không liên quan thì toàn bộ đình công, chỉ còn lác đác vài người là kiên nhẫn trụ lại.
Mỗi ngày đều có hàng loạt các tin tức được công bố lên mạng và báo chí, hình tượng của công ty Báo Đen bị hủy hoại chỉ trong phút chốc. Công ty Hắc Báo nổi tiếng phách lối ngang tàn, gần đây lại bị quá nhiều thông tin xấu được đăng tải, phen này chính là khiến cho lòng người hả dạ, một trận bát quái.
Rất nhiều người đều nói rằng công ty bảo vệ Hắc Báo đã bị một nhân sĩ vạch mặt, rút xương bẻ cốt, về phần người này là ai, mọi người đêu đang bàn tán xôn xao. Bởi vì mưu tính của Hạ Diệu là bí mật mà hành động, cho nên không dám nói một chữ với Viên Tung.
Ngày làm việc mới bắt đầu, rất nhiều đơn vị đều đang "khí thế ngất trời", công việc lu xu bu lên, công ty bảo vệ Hắc Báo cửa chính lại đóng sầm, vắng tanh.
Còi cảnh sát vang lên inh ỏi, hai chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa. Mấy ngày gần đây, phó tổng công ty Hắc Báo thần kinh suy nhược, vừa nghe đến còi cảnh sát liền bắt đầu đổ mồ hôi, Báo Đen đã rất lâu rồi không có mặt ở công ty, mọi diễn biến công việc đều là do tên phó tổng đảm trách.
"Công ty bảo vệ Hắc Báo bị tình nghi vi phạm pháp luật, mở trung tâm đào tạo vì mục đích lừa gạt tiền học phí, chế tạo khí giới nằm trong danh sách cấm, mời ngài đi theo chúng tôi đi một chuyến."
Hạ Diệu mấy ngày này bày mưu nghĩ kế, nhìn công ty bảo vệ Hắc Báo nhiều lần bị tổn thất, tư vị trong lòng không khác biệt, chỉ hai chữ —— thoải mái!
Dám khóa cửa xe nhốt người đàn ông của tôi cùng với một gã nam nhân khác với nhau? Tôi đây khiến cửa lớn công ty bảo vệ Hắc Báo của ngươi triệt để khóa lại.
Buổi trưa vui vẻ ăn một bữa, buổi chiều trở lại phòng làm việc, chợt nghe Tiểu Huy và Trương Điền bàn tán về chuyện của công ty bảo vệ Hắc Báo.
"Ha ha ha... Tôi thấy công ty bảo vệ Hắc Báo lần này coi như tiêu đời."
"Ấy, đừng nói là công ty bảo vệ Hắc Báo tiêu đời, tôi thấy lão tổng của bọn họ cũng toi rồi."
Mấy ngày nay, Hạ Diệu không biết nghe bao nhiêu lần những từ như "tiêu đời", "đại nạn", "xong hàng" các thể loại, nghe hoài không chán.
"Đang nói cái gì vui vậy?" Hạ Diệu cố ý ghé vào góp vui.
Tiểu Huy chỉ vào trang mạng trong máy vi tính nói: "Đang xem tin tức nói rằng công ty bảo vệ Hắc Báo ngày mai chính thức bị đình chỉ kinh doanh.""Ha ha ha..." Hạ Diệu cười to sảng khoái, tiện thể khiêm tốn vài câu, "Không nhanh như vậy đâu, những người liên quan đến vụ án chỉ vừa mới bị bắt, ít nhất... phải thẩm tra một thời gian. Chỉ có điều chuyện sớm hay muộn, bọn họ cũng sẽ nhanh bị xử lý thôi."
Trương Điền nói: "Vẫn còn phải điều tra sao? Chân tướng bày ra trước mắt, trực tiếp niêm phong."
"Đúng đấy." Tiểu Huy cũng nói, "Tai tiếng xấu xa như vậy, giữ lại làm chi?"
Hạ Diệu nói: "Trước tiên đừng vội kết luận, ai biết bọn họ có phải là do có người đứng sau giật dây hay không."
"Còn có người giật dây gì chứ? Cậu cho rằng chuyện đến mức này còn chưa đủ tuyệt hảo sao?" Trương Điền nói.
"Tôi không phải là làm đúng theo nguyên tắc khi điều tra xét xử sao? Bọn họ nếu thực sự không liên quan đến chuyện này, điều tra sai lệch thì tôi chẳng phải cũng trở thành người xấu xa?" Hạ Diệu nói.
Tiểu Huy cười hắc hắc, trong mắt tà tính.
"Ngay cả clip *** cũng đã đăng tải lên, còn chưa đủ tuyệt hảo?"
Clip ***? Hạ Diệu toàn thân chấn động kịch liệt, chuyện gì chứ?
"Video đều đã bị phơi bày ra rồi, vẫn còn giả bộ với bọn tôi?"
Hạ Diệu theo Tiểu Huy và Trương Điền hướng mắt nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Vừa nhìn thấy đoạn video, Hạ Diệu đầu nổ oanh tạc.
Trong đoạn video đó chính là cảnh ℓàм тìин của Điền Nghiêm Kỳ và Báo Đen. Mà người tung ra đoạn video này, theo báo chí đề cập thì chính là Điền Nghiêm Kỳ.
Hạ Diệu tỉ mỉ nhìn bài báo đó, đọc từng chữ từng chữ, từng chữ như đâm vào sống lưng của cậu ta.
Tin tức nói rằng: Điền Nghiêm Kỳ đích thị là gián điệp do Báo Đen phái đến công ty Viên Tung, Báo Đen lợi dụng quan hệ của hai người, dụ dỗ Điền Nghiêm Kỳ đánh cắp cơ mật công ty Viên Tung, mưu đồ cạnh tranh bất chính. Mà trước đó không lâu, hai người chia tay, Báo Đen phản bội Điền Nghiêm Kỳ, Điền Nghiêm Kỳ lòng mang oán hận liền đem đoạn video này tuôn ra, cố ý trả đũa.
Hạ Diệu sửng sốt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nửa ngày không nói một câu.
Trương Điền và Tiểu Huy còn ở bên cạnh trêu chọc.
"Tôi thao, khẩu vị nặng thật, buổi trưa lúc ăn cơm tôi xém ói ra."
"Lần này Báo Đen hoàn toàn không thể đứng dậy được nữa rồi"
"Hạ thiếu gia, anh cho tiểu tử kia bao nhiêu tiền vậy? Hắn dám vì anh mà hy sinh lớn như vậy.."
"..."
Điện thoại di động trong túi quần Hạ Diệu vang lên nhiều lần, cậu ta đều thẫn thờ không nghe thấy, nếu không nhờ Tiểu Huy đẩy cậu ta một cái, Hạ Diệu còn không biết là có người đang gọi điện.
"Alo?" Hạ Diệu nói.
Người bên kia: "Công ty bảo vệ Hắc Báo chính thức bị niêm phong, những người có liên can trước đỏ bỏ trốn cũng đã triệt để bắt lại."Hạ Diệu lúng ta lúng túng mà ừ một tiếng.
"Cái video kia quả thực đến đúng lúc, gom đủ điều kiện đánh sập Hắc Báo."
Hạ Diệu lại ừ một tiếng.
"Cậu cũng đừng tự ép buộc bản thân quá, quay về mà nói thì bọn họ cũng không thể trở mình được đâu, cứ từ từ mà thẩm tra."
Nói xong, đối phương cúp máy.
Hạ Diệu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mãi cho tới khi màn hình bị mồ hôi tay làm loang những mảng hơi nước, mới gắng gượng mà gọi cho Điền Nghiêm Kỳ một cú điện thoại.
Bởi vì tin tức một khi được phơi bày, ký giả ở khắp nơi với hàng trăm nghìn cú điện thoại sẽ bắt đầu oanh tạc Điền Nghiêm Kỳ. Thời điểm này, hắn chính là không thể mở máy.
Gọi điện thoại cho Điền Nghiêm Kỳ không được, Hạ Diệu lại cho bằng hữu.
"Ngày đó tôi nhờ cậu giúp một người bạn, rốt cuộc tình huống sau đó thế nào?"
"Cậu đừng nói nữa, tôi hôm đó bị người nào đó đánh hôn mê, ngày hôm nay mới xuất viện."
Hạ Diệu siết điện thoại di động, giống như người mất hồn mà đi ra khỏi phòng làm việc, bước ra khỏi tòa nhà cục cảnh sát, đi lên một con đường nhỏ, lại rẽ đến một con hẻm vắng, khàn giọng rống lên mấy tiếng. Đến sau cùng, một quyền nện lên trên tường, máu văng khắp nơi.
Cảnh tượng Điền Nghiêm Kỳ và Báo Đen ℓàм тìин kịch liệt trong đoạn video đó không ngừng xâm lấn não bộ của Hạ Diệu, mỗi hình ảnh hiện lên lại khiến cậu ta tung ra một quyền vào tường, tự ђàภђ ђạ bản thân.
Cậu ta vì một lúc sơ sẩy đã hủy hoại cuộc đời của Điền Nghiêm Kỳ. Điền Nghiêm Kỳ hy sinh bản thân chỉ để diệt trừ Báo Đen giúp Viên Tung. Sự hy sinh đó khiến Hạ Diệu tự cảm thấy xấu hổ thấp kém.
Thù đem dạ báo, dùng tôn nghiêm cả đời của một đấng nam nhi ra đánh đổi, đừng nói là Viên Tung sẽ chả bao giờ để tâm đến, ngay cả Hạ Diệu, người được Viên Tung sủng ái cũng không dám dứt khoác mà hy sinh như Điền Nghiêm Kỳ.
Mà Hạ Diệu chính là nguyên nhân của màn bi kịch này, cậu ta đã tạo ra cho Viên Tung một khoản nợ ân nghĩa cả đời này không thể trả.
...
Buổi tối, Hạ Diệu không đi tìm Viên Tung, nghĩ tới việc Báo Đen đã xâm phạm Điền Nghiêm Kỳ lại khiến cậu ta thực sự khó thở. Nửa năm qua, luôn luôn làm theo cách nghĩ của bản thân, luôn luôn muốn rong chơi tận hưởng cảm giác vui vẻ, không muốn tức giận cũng không muốn chôn chân tại không gian chật hẹp. Duy chỉ có ngày hôm nay, Hạ Diệu có một loại cảm giác muốn nhốt mình trong nhà cùng mẹ Hạ, cắt đứt mọi liên kết với thế giới bên ngoài.
Viên Tung cũng nhìn thấy cái tin tức kia, cũng đã cùng Hạ Diệu nói chuyện điện thoại, hai người ở trong điện thoại di động nói chuyện cũng tốt đẹp, tâm tình của Hạ Diệu cũng không có gì không bình thường, nhưng Viên Tung vẫn là tìm tới nhà cậu ta.
Hạ Diệu đang đứng ở trên trong ban công cho con tiểu liêu ca ăn. Viên Tung thì đứng ở bên ngoài ban công, cạnh cửa sổ nhìn cậu ta.
Hạ Diệu mở cửa sổ, đưa bàn tay ra, năm Ng'n t ***g vào bàn tay của Viên Tung.
"Anh tin tôi không phải cố ý để cậu ta ở lại một mình chứ?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nhàn nhạt hai chữ, "Tin tưởng."
"Tôi đã thấy Báo Đen ở đó, lại không đem Điền Nghiêm Kỳ mang đi."
Viên Tung nói: "Đây cũng là phần lỗi của tôi, không phải hoàn toàn là do cậu."
"Cũng bởi vì anh cảm thấy có lỗi, tôi mới càng khó chịu."
Viên Tung đem bàn tay của Hạ Diệu đưa vào bên trong cửa sổ, vươn đầu vào dùng sức hôn cậu ta một cái.
"Đừng nói lung tung nữa, ngủ đi."
Hạ Diệu nói: "Tôi hôm nay không muốn ngủ với anh, tôi muốn ngủ một mình."
"Được, cậu ngủ đi, tôi trở về."
Mặc dù nói như vậy, Viên Tung vẫn đứng đó, hắn ta căn bản không thể ngủ mà không có Hạ Diệu bên cạnh.
Hạ Diệu cũng biết Viên Tung vẫn đứng ở bên ngoài cửa sổ không đi. Cậu ta vẫn luôn không ngủ, cứ như vậy chịu đựng đến sau nửa đêm, đứng dậy bước đến trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, Viên Tung vẫn đứng chỗ cũ canh chừng cậu ta, dáng vẻ vào một năm trước giống nhau y đúc, một chút biến đổi cũng không có.
Viên Tung cùng cậu ta ánh mắt nhìn nhau, trong một khoảnh khắc khóe miệng Hạ Diệu khẽ cười, Viên Tung vội nhảy vào gian phòng ôm lấy cậu ta.
Hai người ôm nhau mà ngủ.
Trước khi ngủ, Hạ Diệu hỏi Viên Tung: "Anh có phải là nên gửi cậu ta một chút quà thành ý?"
"Tôi sẽ gửi quà, nhưng không liên quan gì đến chuyện ái tình."
Hạ Diệu rất nhanh thì đi vào ngủ.
Viên Tung phát hiện, ngày hôm nay, trạng thái ngủ của Hạ Diệu rất bất ổn. Bình thường cậu ta luôn ôm chặt lấy cái gối ôm hình dương v*t không buông tay, dù Viên Tung có dùng sức kéo ra thế nào cũng không được. Hôm nay, cậu ta lại ném cái gối ôm đó qua một bên mà ôm chặt lấy Viên Tung, thỉnh thoảng hắn ta muốn trở mình, chỉ cần làm ra một động tác chuyển động nhỏ, Hạ Diệu sẽ càng siết chặt hắn ta hơn.
...
Báo Đen cũng rất nhanh cũng thấy được cái tin tức chấn động kia, ngồi trước máy vi tính mà ***.
Một người đẩy cửa đi vào, trong ánh mắt mang theo vẻ sầu lo.
"Mẹ nó, không tìm được tên tiểu tử kia, không biết trốn nơi nào."
Ánh mắt Báo Đen vẫn dán vào màn hình máy vi tính, tâm tình nhìn không ra tốt hay xấu. Đến sau cùng, đem tàn thuốc dập tắt, cảm khái một câu.
"Tiểu tử này thực sự khiến tôi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa!"
Người đứng bên cạnh mài răng, vẻ mặt thống hận. Báo Đen ngược lại duỗi người, ngáp một cái, sau đó sâu kín tuôn ra một câu.
"Xem ra phải cùng bọn họ chơi một ván cờ thật lớn."
"Nhưng chúng ta ngay cả quân cờ cũng đã bị mất sạch."
"Không sao, đổi hẳn một bàn cờ mới, chơi lại từ đầu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc