Thế Bất Khả Đáng - Chương 161

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
- -------
Lúc Hạ Diệu và Viên Tung rời đi, một mình Điền Nghiêm Kỳ ở trong xechịu đựng đày đọa như luyện ngục.
Bạn hữu của Hạ Diệu gọi điện rất nhiều cú cho Điền Nghiêm Kỳ, ĐiềnNghiêm Kỳ lại đang đê mê không nghe thấy, trong miệng thì luyên thuyên không biết đang nói cái gì. Ánh mắt túc trực quét ra ngoài cửasổ, gương mặt cười như không cười của Báo Đen đang dần dần hiện rõ.
Hơn một giờ sau, bằng hữu của Hạ Diệu mới tìm được chỗ của Điền Nghiêm Kỳ. Lúc này trời đã tối đen, bạn hữu của Hạ Diệu đi tới chỗ chiếc xe mà Điền Nghiêm Kỳ đang nằm bên trong, còn chưa kịp đem cửa xe mở ra, cảm giác một cường lực từ phía sau ập vào đầu, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Tay của Báo Đen nhẹ nhàng kéo, cửa xe mở ra.
Con ngươi đỏ ngầu của Điền Nghiêm Kỳ lập tức nhìn hắn.
"Thế nào rồi? Tôi tới giúp cậu giải quyết chuyện khẩn cấp được chứ?"
Điền Nghiêm Kỳ dường như đã đem môi cắn ra máu, mỗi một tấc da trên cơ thể đều đang kêu gào thèm khát được thỏa mãn, thế nhưng trong tiềm thức vẫn còn nhận ra mình đang giùng giằng với ai. Đời này của Điền Nghiêm Kỳ vẫn chưa cùng bất kì ai ***, không thể cứ như vậy tự đem bản thân mình hủy diệt.
Vì vậy Điền Nghiêm Kỳ tự luồng tay vào ***, coi như không có aimà bắt đầu "hành sự".
"Đủ sướng rồi, không cần ngươi."
Báo Đen đùa cợt một câu, sau đó ngồi vào trong xe, quả thực nắm lấytay của Điền Nghiêm Kỳ, không cho hắn tự giải quyết, ác tâm mà nhìnĐiền Nghiêm Kỳ giãy dụa, thống khổ thở dốc.
"Thế nào? Có cần hay không cần tôi giải quyết cho cậu?"
Trên trán Điền Nghiêm Kỳ mồ hôi hột to như hạt đậu, xâu thành chuỗi màchảy xuống, con ngươi như lồi ra bên ngoài, trong ánh mắt tràn đầy *** lẫn phẫn nộ, nhìn vào ánh mắt soi mói của Báo Đen mà thiêu đốt.
Báo Đen lại đem bàn tay luồng vào bên trong lớp quần áo của Điền Nghiêm Kỳ. Vừa va chạm vào da tay của hắn, Điền Nghiêm Kỳ liền một trận run rẩy kịch liệt.
"Thật sự không cần tôi giúp?"
Điền Nghiêm Kỳ cắn chặc hàm răng, khó khăn mà cự tuyệt.
"Một chút cũng không cần."
Báo Đen hanh cười một tiếng, hắn là người từng trải, đối phó với đứanon nớt như Điền Nghiêm Kỳ dễ như trở bàn tay. Chẳng qua là muốn xem tâm tình của cậu ta thế nào, dù sao tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn chưa đạt tới mức H**g phấn mà hắn mong đợi.
"Ách..."
Điền Nghiêm Kỳ thống khổ mà vặn vẹo hàng lông mày, nơi đũng quần một trận run rẩy, dịch thể đặc sệt nồng nặc vô thức tuôn ra.
Báo Đen híp hai mắt nhìn chăm chú vào Điền Nghiêm Kỳ, trong lòng lấylàm ngạc nhiên, được lắm! Tiểu tử này rất khí phách, khiến ông chú như tôi đây liền nhìn cậu bằng cặp mắt khác. Nếu là Báo Đen tuổi còn trẻ, hắn nhất định không làm được như Điền Nghiêm Kỳ, chuyện *** trước mặt một gã đàn ông khác là một chuyện ghê tởm.Vì vậy, Báo Đen đưa tay vào *** Điền Nghiêm Kỳ.
"A a a a —— "
Điền Nghiêm Kỳ chịu không được liền bắn sạch tất cả ra khỏi cơ thể,*** rỉ tiêu hồn của cậu ta rốt cục đã đánh thức "lão nhị" của Báo Đen.
"Đừng cố chịu đựng, cũng vô ích thôi!"
Điền Nghiêm Kỳ đem đôi môi cắn rách nát, gần như rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng vẫn còn đang gắt gao chịu đựng.
Con ngươi của Báo Đen liếc qua lộvẻ tàn độc, dùng Ng'n t quệt mộtbãi *** của Điền Nghiêm Kỳ vừa mới bắn, thọc vào cơ thể cậu ta. Giữa lúc tiếng thét của Điền Nghiêm Kỳ đang vang vọng, Báo Đen trực tiếp đem hàng rào phòng ngự của cậu ta phá vỡ.
Trong nháy mắt, Điền Nghiêm Kỳ hô to tên của Viên Tung.
Mặc dù Báo Đen đối với Điền Nghiêm Kỳ không có hảo cảm, nhưng nghe đến cái tên này, cảm giác như có loại *** khiêu chiến quấy phá trong người.
Viên Tung! Ta làm kẻ thù của ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay thôi thìgiúp ngươi thanh toán xong việc này.
Đang lúc thưởng thức cảm giác mê mẫn trong quá trình thâm nhập, độtnhiên một đợt dồn chặt hấp thụ "cây gậy" của Báo Đen, khiến hắn bạorống.
"Tôi thao, thật sự chặt quá!"
Điền Nghiêm Kỳ không biết là quá thoải mái hay là quá tuyệt vọng, độtnhiên tự mình lắc ௱ô** Dạng h*'ng, ra sức kẹp chặt ấn sâu dương v*t của Báo Đen vào cơ thể mình. Quán quân "Bảo tiêu toàn năng" đạitài, người hai thước cao, thể năng tương đương với Viên Tung, hơn nữa lại đang bị dược tính của dầu *** khống chế, Điền Nghiêm Kỳ phen này có thể nói là long trời lở đất, gió cuốn mây tan, khí thế trànđầy.
Ngay cả "thân kinh bách chiến" như Báo Đen, lúc này cũng có chút cầmcự không được.
"Tôi thao... Cậu muốn kẹp ૮ɦếƭ lão nhị nhà tôi à!!"
"Phải, là muốn ngươi thao đấy, tới đi!"
"Đừng kẹp chặt vậy chứ, tôi thao....đệt mẹ nó, sướng quá!"
"..."
Từ lúc Báo Đen "lấy chồng", ℓàм тìин xong cũng sẽ không vui sướngthỏa mãn như lúc này. Điền Nghiêm Kỳ quả thật khỏe mạnh! Cái loại công phu "vô sự tự thông" (*) này của cậu ta, khiến Báo Đen rất ấn tượng.
(*) vô sự tự thông: không học cũng biết.
Nhiệt lượng trên người Điền Nghiêm Kỳ bắt đầu tiêu tan, nhãn thần hưngphấn kích tình lúc nãy giờ đã trở nên đờ đẫn mệt nhoài.
"Tiểu Điền nhi, sướng không?" tay của Báo Đen kéo cái cằm của ĐiềnNghiêm Kỳ lên.
Điền Nghiêm Kỳ nghiêng đầu hờ hững nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Báo Đen khẽ cười một tiếng, đem một cái máy quay phim đến trước mặt Điền Nghiêm Kỳ.
"Cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác."
Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt rực đỏ nhìn thấy vẻ mặt tiêu hồn ***của bản thân trong đoạn video đó, tưởng tượng đến lúc chiếu đoạn này lên màn hình chính của đại sảnh công ty, toàn bộ nhân viên công tác và cả Viên Tung sẽ kinh ngạc mà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt."Hoặc là bị mọi người phỉ nhổ, hoặc là đi theo tôi gầy dựng sự nghiệp."
"..."
Ngày hôm sau, Điền Nghiêm Kỳ đem xe lái về công ty.
Hạ Diệu thấy cửa xe mốp méo, nhớ tới Báo Đen ngày hôm qua cũng xuất hiện ở bên cạnh xe của Điền Nghiêm Kỳ và Viên Tung, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, dụng sức hung hăng ở trên mui xe đập một quyền.
"Tôi đây nhất định sẽ sang bằng sào huyệt của Hắc Báo!!"
Nếu là bình thường, Điền Nghiêm Kỳ nghe xong lời này, nhất định sẽnhiệt huyết sôi trào, gia nhập vào chiến đội của Hạ Diệu. Thế nhưngngày hôm nay, thần sắc của hắn đặc biệt hửng hờ.
"Cảnh sát Hạ, tôi phải đi."
Hạ Diệu thần sắc ngưng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ.
"Cậu nói cái gì?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi phải rời khỏi công ty này."
Hai hàng lông mày của Hạ Diệu dựng đứng lên, ánh mắt vừa lo lắng vừa dò xét.
"Cậu...cậu có ý gì?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Cám ơn anh đã chiếu cố tôi trong thời gian dàinhư vậy, anh là người duy nhất trong công ty thật lòng xem tôi là anh em, đáng tiếc tôi phải đứng ở hàng ngũ khác."
Hạ Diệu vội vã hỏi: "Cậu là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao? Tôi đặcbiệt chưa từng tính toán với cậu cái gì cả. Đó là do bản thân tôi mangvề dầu ***, tôi chịu thiệt thì tôi nhận, tôi đáng đời!"
Điền Nghiêm Kỳ cười cười vỗ vai Hạ Diệu.
"Đặc biệt yêu mến tính cách của anh, thật đấy."
Nói xong, Điền Nghiêm Kỳ mặc kệ tâm trạng bàng hoàng của Hạ Diệu, vội bước nhanh về ký túc xá.
Chỉ trong vòng một buổi tối, Điền Nghiêm Kỳ lại đi đến phòng làm việccủa Viên Tung, cảnh thì còn nhưng người đã sớm đổi thay.
"Tôi không muốn nghe anh bảo tôi cút đi, cho nên chủ động tới chào từ giả."
Viên Tung ánh mắt phức tạp, thẳng tắp nhìn về phía Điền Nghiêm Kỳ.
Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên cười, "Chuyện đã xảy ra tới mức này, anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi vẫn như cũ có một loại cảm giác tim đập rộn lên."
Viên Tung không nói lời nào.
"Tôi rèn đèn sách không nhiều, thế nhưng tôi vẫn nhớ lão sư đã từngnói qua một câu nói, nhắm vào mục tiêu không bằng rèn luyện bản thân,muốn một bước lên mây bản thân phải toàn tài. Mà tôi lại nhảy lên mâymãi không tới, chỉ có thể rớt xuống cho tan xương nát thịt."
Điền Nghiêm Kỳ nói tiếp: "Anh biết vì sao tôi không đứng trước mặt anhđể bày tỏ tấm lòng không? Bởi vì tôi biết: một ngày nào đó tôi lên tiếng nói ra, tôi sẽ phải cuốn xéo khỏi nơi này."
"Thế nhưng tôi không có gì tiếc nuối, cứ như vậy mà ra đi, trong lòng trái lại rất thống khoái."
"Được rồi, tôi không lãi nhãi nữa, đến sau cùng tôi vẫn muốn lưu lạitrong anh một ấn tượng tốt đẹp."Điền Nghiêm Kỳ hướng về Viên Tung chào theo kiểu quân đội, quay đầu rời đi.
Cũng không biết là ai đã nghe được Điền Nghiêm Kỳ và Hạ Diệu nóichuyện, tin tức Điền Nghiêm Kỳ ra đi nhanh chóng khuếch tán. Ngay lúcĐiền Nghiêm Kỳ còn chưa bước ra cửa lớn công ty nửa bước, rất nhiềungười đã biết được thông tin.
"Tiểu Điền à! Anh tại sao phải đi?"
Điền Nghiêm Kỳ vẫn toát ra hình tượng ngay thẳng ngạo nghễ, khóe miệng tỏ ra dáng tươi cười khí phách.
"Bởi vì tôi muốn qua bên công ty bảo vệ Hắc Báo, bên đó ra giá mười triệu."
Điền Nghiêm Kỳ trong nháy mắt diễn tròn vai đạo đức giả, đại nghịchluân lý, cất bước rời đi.
"Tôi thao, thứ buồn nôn!"
"Chẳng lẽ..trước giờ chỉ là giả vờ?"
"Hóa ra cũng là loại không cưỡng được cám dỗ, còn bày đặt xem năm trăm vạn kia không ra gì!"
"Tôi nguyền rủa hắn ra khỏi cửa bị xe ***ng ૮ɦếƭ!"
"..."
Điền Nghiêm Kỳ tiêu sái đi tới cửa công ty, cô độc. Lăn lộn như thếnày, nhưng ngay cả một chiếc xe cũng không có, cứ như vậy đi langthang giữa dòng người qua lại, cuối cùng là leo lên một chiếc xe buýt.
Lời dèm pha vẫn còn âm ĩ sau lưng hắn, Hạ Diệu lập tức một tiếng gầm lên.
"Các người đừng hèn mọn như vậy, nên làm cái gì thì nhanh chóng làm đi!"
Đám người này lập tức giải tán, Hạ Diệu chạy nhanh về phòng làm việc của Viên Tung.
Rầm một tiếng cửa lớn bật ra, Hạ Diệu vội vã phóng tới trước mặt của Viên Tung.
"Anh thực sự để tiểu Điền ra đi?"
Viên Tung bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, nói: "Khôngphải là tôi để cho hắn đi, mà là hắn phải đi."
Hạ Diệu rùng mình, siết vai của Viên Tung tra hỏi.
"Vì sao? Cũng bởi vì hắn đã lật bài ngửa với anh?"
Viên Tung không nói chuyện.
Hạ Diệu gắt gao nắm lấy tay của Viên Tung khuyên nhủ: "Anh không thể như vậy được đâu, Điền Nghiêm Kỳ nắm giữ rất nhiều tư liệu của công ty chúng ta, thời gian gần đây rất nhiều kế hoạch quan trọng đều do hắn đảm nhiệm! Anh cứ như vậy để hắn đi, sẽ dễ gây ra nguy cơ rất lớn!"
"Viên Tung, anh không thể thiếu suy nghĩ như vậy được, chuyện có baolớn đâu? Tôi chưa từng già mồm với anh cái gì, anh làm như vậy, ngườihưởng lợi chính là Báo Đen, anh không nhận ra sao?"
Hạ Diệu nhìn thấy Viên Tung thờ ơ, chợt nhảy lên trên người của hắn,ôm đầu của hắn xuống dùng sức mà hôn môi cầu xin, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng vô cùng.
"Viên Tung, tôi trước đây nói anh đuổi hắn đi chỉ là đùa giỡn, tronglòng tôi chưa từng muốn như vậy, chút chuyện nhỏ này mà toán cái gìchứ? Tôi một chút cũng không để tâm, thực sự không để tâm."
"Tôi xin anh, anh tìm hắn quay về đi, ngộ nhỡ hắn đi theo Báo Đen thìanh biết phải làm sao? Đến lúc đó anh phải chịu bao nhiêu tổn thất á!"
"Báo Đen gia nghiệp lớn mạnh, dù công ty của hắn có gặp chuyện gì cũng có thể đứng dậy rất nhanh, nhưng anh nếu như quỵ ngã sẽ là đòn công kích rất lớn! Anh là từ Bắc Kinh mà đứng vững trên gót chân, công ty của chúng ta chỉ vừa phát triển mạnh, không thể chấp nhận bất kì trùng kích nào!"
"..."
Hạ Diệu đau khổ cầu xin vô số lần, Viên Tung vẫn chỉ cho cậu ta một câu.
"Cậu cho rằng tôi vì cậu mà buộc hắn phải ra đi chỉ là đùa giỡn?"
Nói xong câu này, trong nháy mắt cảm giác như toàn bộ thế giới nhưkhông còn một ai.
Hạ Diệu kinh ngạc nhìn chăm chú vào Viên Tung, không biết nhìn baolâu, cảm xúc trong lòng tăng vọt, rốt cục đem khoảnh khắc yên lặng phátan, nhào đến cắn lên cổ của Viên Tung, dịch thể tanh mặn chảyra...uống sạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc