Thế Bất Khả Đáng - Chương 117

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 117: Tôi thật ngốc

Trans+Edit: Pinoneverdie
- -------------------------------------
Viên Tung ở trên đường lái xe, Viên Như ngồi bên cạnh ríu rít khóc lóc.
"Chuyện này gọi là gì đây chứ? Em như vầy mà vẫn còn bị người ta ăn *** trêu chọc. Anh, em cho anh biết, em đây hết thảy trứng gà, rau cải hư thối đều là vì anh mà hứng chịu, anh phải đền bù cho em!"
"Được lắm, anh à, cái gã toàn cơ bắp đi cùng em, anh sớm đuổi hắn đi, hắn nha, đánh rắm cũng không làm được, huhu..."
Lái xe nửa đường đột nhiên ngừng.
Tiếng khóc của Viên Như theo một cước đạp phanh của Viên Tung mà ngưng lại, không hiểu chuyện gì xảy ra: "Làm sao vậy, anh?"
"Em tự lái xe trở về đi."
"Này..."
Viên Như còn muốn nói điều gì, Viên Tung đã sãi bước mà đi.
Chờ Viên Tung trở lại con phố mà hắn đã bỏ lại Hạ Diệu lúc nãy, Hạ Diệu đã đi hơn mười mấy phút, mùi hơi thở quen thuộc vẫn còn phảng phất đâu đây. Hắn từ đầu tới cuối đều lo lắng, luôn nghĩ rằng tính cách Hạ Diệu nóng nảy ngang bướng như thế, chắc chắn sẽ không đón xe về nhà.
Viên Tung tính toán liền tìm cách đuổi theo.
Hạ Diệu một mình ở trên đường đi lang mang không mục đích, du du đãng đãng mà đi hơn mười phút, đi không được 500m. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trạm xe, rồi lâu lâu lại đứng ở một cái góc xó nào đó lẳng lặng hút một ***, đảo mắt nhìn thấy một chiếc taxi trống người, tay vẫn cố chấp không vung lên gọi lại, dập tàn thuốc, tiếp tục hướng về một phía mà không rõ sẽ dẫn đến nới nào...
Viên Tung không lộ diện, chỉ là đi theo cậu ta, cùng cậu ta đi vô số con hẻm rồi lại vòng vèo đủ hướng.
Vào lúc này, Viên Tung hình như thấy được trời đã bắt đầu rơi tuyết, nhiệt độ chuyển lạnh dần, Hạ Diệu một mình lưng đeo ba lô, hai chân bị lún vào trong tuyết gian nan đi về trước, bất lực tìm kiếm đường về nhà.
Chỉ là chân của cậu ta là vì mình mà bị gãy, cậu ta đi được một đoạn dài thì tư thế đi đứng lại thay đổi, chỉ muốn cậu ta nghỉ một chút rồi lại tiếp tục.
Nhưng Viên Tung hình như không kiềm được định bước tới, vừa đúng lúc Hạ Diệu cầm điện thoại di động lên.
Viên Tung và Hạ Diệu bước chân dừng lại.
Viên Tung chờ Hạ Diệu gọi điện, lúc này, chỉ cần cái điện thoại trong túi quần của mình vang lên, dù cho cậu ta không nói câu nào, Viên Tung cũng sẽ lập tức xông đến, cõng cậu ta trên lưng đi hết quãng đường còn lại.Nhưng từ đầu tới cuối, cái điện thoại trong túi không một chút động tĩnh, mà Hạ Diệu cứ nhiều lần cầm điện thoại của cậu ta giơ lên rồi lại bỏ xuống, gọi lần đầu không người nghe, gọi nữa thì âm thanh bận, gọi lại lần cuối thì là tắt máy,...
Cậu ta cứ ở đó gọi đi gọi lại, kiên nhẫn mà gọi cho Tuyên Đại Vũ.
Cậu ta sốt ruột, buồn bực đều là vì Tuyên Đại Vũ không phản ứng với cậu ta, chưa một phút nào suy nghĩ đến việc làm sao để trở về nhà.
Lòng của Viên Tung như rơi vào hố sâu băng giá.
Hắn không phải là thánh nhân, cũng không phải vị thần sức mạnh, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, cũng có người khiến hắn yêu mà mất đi nguyên tắc, đánh mất đi lẽ phải của bản thân. Nhưng cũng vì một hành động nhỏ của người đó mà khiến hắn tan nát cõi lòng.
Viên Tung đi theo Hạ Diệu ba bốn tiếng đồng hồ, đi tới khi trên đường không còn một chiếc xe nào chạy ngang qua, đến khi Hạ Diệu đã khập khiễng không có cách nào khác đành phải dừng ở một trạm nghỉ để xoa dịu đôi chân, đi tới khi tim hắn như bị dao cắt, đôi mắt ướt đỏ.
Cuối cùng, Hạ Diệu cũng mơ mơ hồ hồ mà tìm được đến nhà.
Viên Tung đứng ở bên ngoài cửa sổ nhà Hạ Diệu, nhìn vào phòng ngủ đang sáng đèn của cậu ra, một cái dụng cụ tập luyện thể lực kết cấu rất đặc biệt dựng đứng hiển hách trong góc phòng của Hạ Diệu. Hạ Diệu về đến nhà, cái gì cũng mặc kệ, chuyện thứ nhất là ôm cái dụng cụ đó mà xuất quyền tung cước, điên cuồng mà phát tiết nội tâm buồn khổ.
Đồ vứt đi, đồ rác rưởi, cái này mà đáng để gọi là thứ để tập luyện sao? Một chút cũng không sử dụng được... Hạ Diệu lừa dối bản thân mà hạ thấp giá trị của cái dụng cụ tập luyện kia, tức giận với nó, nhưng sau đó lại khó che đậy sự hứng thú, yêu thích đến mức không thể buông tay mà phủi phủi lau chùi.
Con ngươi của Viên Tung như bị người khác thọc hai dao, đỏ sẫm như máu.
Hắn lui về sau hai bước, đi ngang qua một cái biển quảng cáo đã bị vứt, trực tiếp đem mảng thủy tinh trên đó một quyền chọc thủng bể nát.
Rầm một tiếng vang dội.
Hạ Diệu nghe được động tĩnh, rất nhanh chạy đến phía trước cửa sổ, gương mặt dán vào tấm kính nhìn ra ngoài, một bóng người cũng không có, chỉ có Viên Tung sãi bước rời đi rất nhanh để lại một mảnh bụi đường.
"Tắt đèn đi! Ngủ đi! Ngủ ngon nhé! Nhanh nhanh nhanh..." giọng nói trong trẻo vui tươi của tiểu liêu ca (con vẹt) kêu bên tai Hạ Diệu.
Hạ Diệu phát hiện nước trong ***g tre của tiểu liêu ca không đủ, muốn cho nó thêm ít nước, kết quả lúc vừa xoay người, đột nhiên cảm giác hai cái đù* như bị nghìn cân cự thạch đè xuống, đi một bước cũng phải dùng hết sức.Hạ Diệu chăm sóc con vẹt xong, đóng cửa tắt đèn, sự mệt mỏi quá lớn khiến cậu ta vừa nằm lên giường liền âm thầm đi vào giấc ngủ.
Lúc Viên Tung trở lại công ty đã là ba giờ sáng, cửa chính công ty không đóng lại, vẫn mở rộng thoáng đãng như lúc hắn rời đi. Còn đang lúc nghi hoặc người gác cổng đã khinh suất thì một dáng người xuất hiện trong bóng tối khiến ánh mắt của Viên Tung lập tức biến đổi.
Điền Nghiêm Kỳ không biết đã đứng ở đó bao lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổng, thân hình thẳng tắp như tùng bách.
Thấy Viên Tung, Điền Nghiêm Kỳ sắc mặt cứng nhắc bỗng nhu hòa.
"Viên tổng mạnh khỏe"
Viên Tung thu hai mắt lại, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, "Anh tại sao đứng đây?"
"Tôi ăn cơm xong liền đi tản bộ, vừa lúc thấy ngài lái xe đi ra ngoài. Lúc tôi tản bộ trở về, thấy bác gác cổng muốn khóa cửa. Tôi nhìn thấy xe của ngài còn chưa quay về, đèn làm việc trong phòng ngài vẫn sáng, nên nói với bác gác cổng đợi thêm một chút. Sau đó bác ấy thực sự buồn ngủ không chịu nổi, tôi đành để ông ấy đi vào, còn tôi ở đây giữ cổng chờ ngài."
Điền Nghiêm Kỳ ở trong kí túc xá của công ty, cách tòa nhà trung tâm không quá một trăm thước, hắn mỗi ngày buổi tối cơm nước xong đều sẽ đi tới đây một chút.
Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Đều đồng lứa với nhau, đừng dùng từ \'ngài\'."
"Vâng." Điền Nghiêm Kỳ theo thói quen đáp lại.
Lúc Viên Tung đi trở về phòng làm việc, bỗng hướng về Điền Nghiêm Kỳ cảnh cáo một câu.
"Sau này cậu nếu nhìn thấy tôi đêm khuya không về, đừng ngu xuẩn mà giữ cổng như thế nữa, bất kì mặt tường nào tôi cũng có thể leo qua mà vào bên trong."
Điền Nghiêm Kỳ vẻ mặt lo lắng, "Thế nhưng trên tường có mảnh vụn thủy tinh và còi báo động."
Viên Tung cho cậu ta một câu, khiến cậu ta triệt để bái phục mà không dám có thêm ý định kháng cự nào.
"Tôi leo vào trong căn bản không có ***ng vào tường."
Điền Nghiêm Kỳ lúc này lộ ra dáng tươi cười, giọng điệu khí phách, một tiếng trả lời.
"Vâng!"
Viên Tung vẫn giữ gương mặt đó với Điên Nghiêm Kỳ, nhưng khi xoay người quay lưng đi, sắc mặt lại trầm xuống, trong đầu xuất hiện cảnh Hạ Diệu tìm tòi sờ mó, vô cùng thích thú đến mức không thể buông tay món đồ mà Điền Nghiêm Kỳ tặng cậu ta, cảnh tượng ấy khiến Viên Tung không thể quên được. Hắn đi tới nhà bếp cách đó khá xa, gương mặt nghiêm nghị thu dọn đống đồ ăn thừa đầy trên bàn, ánh mắt thẳng tắp quét về phía con dao chặt xương.
Chợt cầm con dao lên, hung hăng bổ về phía tấm thớt đang treo trên tủ gác-măng-giê, chém vào một nhát rất sâu, lưỡi dao đã cắm vào trong thớt.Sau đó, Viên Tung lái xe trở về nhà.
Hạ Diệu ngủ không tới hai tiếng liền tỉnh, sau khi tỉnh lại *** bị một trận đè nén, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện Tuyên Đại Vũ mắng cậu ta cút đi và hình ảnh Viên Tung nhét tiền vào tay mình, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, Tuyên Đại Vũ vẫn kiên quyết không phản hồi.
Sau khi rửa mặt qua loa một cái, tinh thần Hạ Diệu khá hơn một chút, rồi hướng về cái dụng cụ tập luyện thể lực đấm đá điên cuồng, cơ thể nóng dần lên, trong lòng cũng thống khoái rất nhiều.
Kỳ thực chuyện cũng không quá lớn... em gái ruột của ai mà bị người ta lăng mạ sỉ nhục như vậy lại không nổi nóng? Thêm nữa, về chuyện tình cảm, cậu ta còn thiếu Viên Tung một câu trả lời thoả đáng. Sự chịu đựng của đàn ông là có giới hạn. Đổi lại là mình, Hạ Diệu khẳng định cũng sẽ không kiên nhẫn mà chờ câu trả lời lâu như vậy.
Nghĩ như thế, Hạ Diệu quyết định chủ động đi tìm Viên Tung, điệu bộ mềm mỏng một chút, cho dù với cái tính khí của Viên Tung thế nào khẳng định cũng sẽ khiến hắn bớt giận.
Nhìn đồng hồ, còn vài tiếng nữa là tới giờ đi làm, Hạ Diệu liền lái xe chạy về phía công ty của Viên Tung trước.
Lúc này các học viên vẫn chưa rời giường, đầu bếp của công ty thì đã dậy rồi, thấy cảnh tượng cái thớt bị chặt chém nhịn không được sửng sốt.
"Cái này...đây là chuyện gì vậy chứ?"
Dùng sức rút ra một chút, dao dính cứng ngắt, căn bản không rút ra được.
Đi ra khỏi nhà bếp đi gọi vài người đến, "Mau đến giúp."
Kết quả, bốn năm người thử sức, ai cũng rút không ra, dao cắm sâu vào bên trong không có dấu hiệu buông lỏng, sau đó hai ba người siết cán dao, vẫn như trước bất động.
"Mẹ nó, là ai bổ xuống vậy chứ? Chắc cũng tương đương loài trâu bò! Chẳng lẽ muốn buộc tôi đổi tấm thớt với cái gạc-măng-giê mới luôn sao?"
Điền Nghiêm Kỳ cũng sớm đến, đi vào sân huấn luyện, vừa muốn vào phòng thay quần áo, mơ hồ nghe được nhà bếp bên kia truyền đến tiếng đếm... hai... ba...rút, không khỏi nhấc chân đi tới.
"Một, hai, ba, rút, a a a...". Vẫn là không nhúc nhích.
Điền Nghiêm Kỳ tò mò nhìn bên trong phòng bếp, thấy cảnh tượng bốn năm người bâu vào một chỗ, hỏi: "Các người ở đây làm gì vậy?"
Không ai lên tiếng.
Điền Nghiêm Kỳ từ lúc vào công ty, mối quan hệ với mọi người vẫn không được tốt lắm. Lúc này bọn họ tất cả đều đang bận rộn rút dao, lại càng không để ý tới hắn.
"Tránh qua một chút, để tôi!" Điền Nghiêm Kỳ nói.
Những người khác đang mệt sức, mặt đỏ tới mang tai, thở hổn hển. Mấy đại nam nhân ở đây tất cả đều tỏ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào hắn, "Để cho ngươi? Bọn ta bốn người cũng chưa làm nó nhúc nhích được, ngươi có khả năng rút ra?"
Điền Nghiêm Kỳ không nói nhiều mà đẩy mọi người xung quanh qua một bên, cố tự đi lên phía trước, khớp xương ngón tay cầm lấy cán đao, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén. Bất ngờ bung lực, chỉ nghe một âm thanh răng rắc vang lên, kèm theo ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Điền Nghiêm Kỳ vô cùng mạnh mẽ đem con dao này rút ra. Sau đó, đặt ở trên tấm thớt, một câu không nói bỏ đi.
Lúc Hạ Diệu lái xe đến đây, công ty vẫn là không có được vài người, sân huấn luyện xà đơn bên cạnh chỉ thấy được thân ảnh hoạt bát của Điền Nghiêm Kỳ. Hắn mãi mãi vẫn là người đầu tiên đến tập luyện vào buổi sáng, thực hiện nhiều động tác vòng quanh uốn éo sau đó dùng bụng uốn quanh một cái trên cái xà đơn, cùng lúc nhắm vào chướng ngại vật phía trước. Nhiều lần nhảy lên rồi lộn người trở lại, cố gắng không ***ng vào chướng ngại vật, nhưng đều thất bại.
Hạ Diệu cũng đang trên đường đi tới, Điền Nghiêm Kỳ từ phía xa cùng cậu ta lên tiếng chào hỏi.
"A, cảnh sát Hạ!"
Hạ Diệu quay đầu nhìn về phía hắn, cười hàn huyên một tiếng, "Sớm như vậy à!"
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, sau đó tiếp tục bay lên rồi lại lộn xuống, làm không biết mệt.
Hạ Diệu đi vào sân huấn luyện, thấy phòng làm việc của Viên Tung còn chưa mở cửa, liền theo thói quen đi về phía nhà bếp, nhìn xem đã có món thịt bữa sáng hay chưa.
Đầu bếp đang thái rau xanh và dưa muối trên tấm thớt mới, Hạ Diệu đi tới chào hỏi.
"Lý ca, vội vàng vậy!"
Đầu bếp cười với Hạ Diệu gật đầu, tiếp tục cắt thái.
Hạ Diệu cầm con dao chặt xương đã bị bỏ xó một bên, chủ động đưa đến tay của đầu bếp.
"Anh sao không dùng con dao này? Đây là dao mới, đặc biệt tốt."
Đầu bếp cười khúc khích, "Đây là dao chặt xương, sao có thể dùng để thái cắt được?"
Hạ Diệu sửng sốt.
Đầu bếp cắt thái xong, lau mồ hôi một cái rồi chỉ vào con dao đang ở trên tay Hạ Diệu nói rằng: "Con dao này thật làm tôi giận đến ૮ɦếƭ, sáng sớm nay, cũng không biết thằng nhóc nào cắm con dao này sâu vào trong tấm thớt, làm thế nào cũng không rút ra được. May mà có tiểu Điền đại lực sĩ giúp tôi rút ra, nếu không sáng sớm hôm nay, bữa cơm này đều không kịp ăn."
Hạ Diệu đem dao chặt xương giơ lên trước mắt cẩn thận nhìn một chút, lúc này mới phát hiện lưỡi dao đã bị mẻ, vết nứt rạn mơ hồ xuất hiện trên dao, quả nhiên là đã bị làm hỏng.
Hạ Diệu lấy một con dao khác ở kệ liếc một cái, hình dáng tuy là không khác biệt lắm, nhưng con dao của cậu ta đúng là con dao chặt xương.
Nhớ tới cảnh đêm qua Viên Tung cầm dao chặt xương mà cắt đậu hủ, Hạ Diệu nhịn không được cười lên một tiếng, cười đến trong lòng đau nhói. Tôi thật ngốc! Mua một con dao thừa thải đem về còn xấu xa khoe khoang.
Đầu bếp thấy Hạ Diệu cầm dao đi ra ngoài, nhịn không được nói một câu.
"Ôi chao, cầm dao theo làm gì? Dao này không còn cách để sửa lại đâu."
"Không sửa, là ném."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc