Thay Chị Lấy Chồng - Chương 93

Tác giả: Mộc Tâm

Mấy bà thím còn lại thấy người trong cuộc đã đi nên cũng giải tán.
Tôi lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lý Hào Kiệt, nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Lý, cảm ơn anh đã từng đối xử tốt như vậy, sau này, anh chính là anh rể của tôi, chúng ta không nên tiếp tục lén xuất hiện cùng nhau nữa.”
Tôi nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hào Kiệt sau lưng.
Dù trong lòng không khỏi mất mát, nhưng bản thân tôi biết đó chính là đáp án tốt nhất.
Tuyệt vọng nhất cũng chỉ như gợn sóng trong ao tù mà thôi.
Tôi vừa đi tới cửa bệnh viện, đang bắt xe thì một cánh tay vươn qua trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương màu hồng nhạt trong tay người đàn ông kia.
Là món quà sinh nhật anh tặng tôi lần trước.
Tim tôi khẽ nhói đau, tôi nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không cần cái này nữa.”
“Cầm lấy!” Lý Hào Kiệt chỉ nói hai chữ, sau đó dúi thẳng sợi dây chuyền kia vào tay tôi.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì nữa không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, cố gắng lộ ra sự xa cách trong giọng nói của mình.
Một tay anh kéo tôi, tay kia lấy một dây chuyền từ trong túi quần ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn chiếc vòng cổ này vào ban ngày.
Dưới ráng chiều vàng đượm, dây chuyền lấp lánh tia sáng, đặc biệt là viên kim cương hình trái tim màu hồng nhạt này.
Nhìn nó hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho người ta vừa lưu luyến vừa ngưỡng vọng.
Nhưng nó và tôi không cùng một giai cấp, không cùng một thế giới.
Giống như Lý Hào Kiệt vậy.
Tôi chỉ nhìn một chút đã muốn trả sợi dây chuyền về trên tay anh: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lý. Thứ này quá đắt giá, không hợp với tôi.”
“Những gì đã tặng, anh không bao giờ lấy lại.”
Một tay anh nắm tay tôi, tay kia *** túi quần, rõ ràng không định nhận lấy.
Tôi muốn trả lại: “Tổng giám đốc Lý, không bằng anh tặng thứ này cho Tống Duyên Minh đi, cho dù chị ta biết đây là thứ anh từng tặng tôi nhưng tôi nghĩ, chị ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Đây là tặng cho em.”
Anh nói.
Giọng nói có chút lạnh lùng.
“Nhưng tôi không thích nó.”
“Không thích thì vứt đi.”
Lý Hào Kiệt nói xong câu này, rốt cuộc anh cũng buông tôi ra, xoay người rời đi.
Tôi dõi theo bóng lưng của người đàn ông ấy mà trong lòng chua xót không thể nói rõ.
Có vẻ đây giống như một cuộc chia ly.
Sợi dây chuyền này chính là nhân chứng tốt nhất cho sự ly biệt này.
Tôi về đến nhà, tìm một chiếc khăn lông bọc gói cẩn thận, sau đó cất vào một cái túi, để ở nơi sâu nhất, cao nhất bên trong tủ quần áo.
Tôi biết, có thể tôi vĩnh viễn không đeo lại sợi dây chuyền này nữa.

Tống Tuyết vẫn hôn mê.
Ngày hôm sau, tôi vẫn chạy tới thăm bà sau khi tan làm. Khi tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy cảnh sát đang đứng đó.
Một người trong bọn họ nhìn thấy tôi, đi thẳng về phía tôi và hỏi: “Cô có phải là Tống Duyên Khanh không? Chúng tôi có mấy vấn đề cần hỏi cô về chuyện của bà Tống.”
Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề.
Tình huống này tôi đã gặp nhiều lần, cũng không sợ hãi khi gặp chuyện kỳ quái, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Cảnh sát bắt đầu hỏi về chuyện Tống Duyên Minh nhảy lầu và chuyện phẫu thuật của Tống Tuyết ngày đó.
Tôi đều trả lời rõ ràng.
Bắt đầu không có vấn đề gì, sau đó, cảnh sát lại hỏi tôi: “Trước ngày phẫu thuật, cô đã làm gì, có từng gặp mặt bác sĩ mổ chính cho Tống Tuyết không, chính là bác sĩ Bùi Tiến Chung.”
“Không có.” Tôi trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, cảnh sát hỏi lại lần nữa: “Cô khẳng định chứ?”
“Tôi khẳng định.” Tuy tôi trả lời như vậy nhưng khi nhìn ánh mắt của cảnh sát, tôi mới ý thức được trong đó hình như có chuyện gì nên hỏi người lại: “Chú cảnh sát, có phải ca phẫu thuật của bà nội tôi có vấn đề gì không?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ về vụ án cho cô biết được.” Cảnh sát nói xong rồi đi mất.
Một ngày sau, tan làm xong, tôi muốn đến bệnh viện lại trực tiếp bị cảnh sát gọi tới cục cảnh sát.
Ở đó, cảnh sát hỏi tôi: “Có phải cô có một tấm thẻ ngân hàng có số đuôi 7891 không?”
“7891?” Tôi nghĩ.
Thẻ lương tôi thường dùng nhất không phải có số đuôi này.
Nhưng… Hình như thẻ ngân hàng Tống Tuyết đưa tôi có số đuôi này.
Tôi lật tung túi của mình: “Hình như tôi có thẻ ngân hàng số đuôi đó, xin chờ một chút.”
Nhưng tôi tìm hết trong túi, tìm khắp mọi ngăn cũng không thấy thẻ Tống Tuyết đưa cho tôi.
Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ nó đã mất rồi.
Cảnh sát thấy tôi tìm cả nửa ngày cũng không cầm ra được thứ gì mới hỏi: “Sao thế?”
“Lúc trước, bà nội có cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, tôi vẫn luôn đật trong ngăn kép của túi xách, nhưng hình như mất rồi.”
Tôi thành thật trả lời.
“Không thấy?” Cảnh sát nhìn tôi hỏi: “Cô tìm kỹ lại xem.”
“Thật sự không thấy, tôi luôn đặt ở một nơi cố định.” Tôi trả lời đúng sự thật.
Cảnh sát nhìn tôi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Cô không cần diễn nữa, Bùi Tiến Chung đã khai báo hết rồi.”
“Cái gì?”
Tôi không hiểu ra sao.
Cảnh sát nói với tôi là Bùi Tiến Chung đã khai ra lần phẫu thuật này xảy ra ngoài ý muốn là do tôi đưa tiền cho ông ta, bảo ông ta làm Tống Tuyết hôn mê, tốt nhất là vĩnh viễn không tỉnh, hơn nữa còn cho ông ta một tấm thẻ ngân hàng.
Bọn họ điều tra tấm thẻ ngân hàng kia, trong đó có khoảng một tỷ bảy trăm triệu, mà một tỷ bảy trăm triệu đúng là số tiền được xuất ra từ trong thẻ ngân hàng có số đuôi 7891.
Lúc ấy, tôi nghe xong thì cảm thấy mơ hồ: “Sao có thể? Tôi không có.”
Cảnh sát nhìn phản ứng của tôi, cũng không thấy bất ngờ: “Chúng tôi đã tìm được video theo dõi ngày đó, cũng nhìn thấy cô gọi Bùi Tiến Chung vào góc cầu thang, đưa một phong bì cho ông.”
“Đó là bà nội tôi kêu tôi đưa cho ông ta.”
Tôi sợ ngây người.
Sao chuyện này lại biến thành như vậy?
“Bà Tống Tuyết hiện tại đang hôn mê, bà ấy không thể nào làm chứng cho cô được.” Cảnh sát nói.
Trong lúc nhất thời, tôi bối rối.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nói: “Nhưng mà, nhưng mà tôi căn bản không có lý do để hại bà nội. Tôi đến nhà họ Tống, bà nội chính là người tốt với tôi nhất.”
“Nhưng chúng tôi lại nghe nói, vào mấy ngày hôm trước, bởi vì chị gái Tống Duyên Minh của cô nhảy lầu, Tống Tuyết đã ép cô rời khỏi người yêu Lý Hào Kiệt, hơn nữa còn phải khuyên anh ta đồng ý cưới Tống Duyên Minh, chuyện này có thật không?”
Cảnh sát hỏi.
Tôi lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có phải cô đã ôm hận trong lòng đối với bà ấy không?”
“Làm sao có thể!” Tôi lúng túng: “Bà nội đối xử với tôi rất tốt, trong mắt tôi, bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, làm sao tôi có thể hận bà! Bà nói gì tôi cũng nghe theo.”
Tôi cố gắng biện giải cho bản thân.
Nhưng trong mắt mấy vị cảnh sát này, lời của tôi chẳng khác gì đang nói dối.
Cuối cùng, tôi bị cảnh sát nhốt lại, nhưng anh ấy lại nói có thể kêu người tới nộp tiền bảo lãnh tôi.
Nộp tiền bảo lãnh cho tôi!
Ai có thể nộp tiền bảo lãnh cho tôi?
Khương Thanh? Tôi nhớ hôm nay bạn bè mới đăng, chị ấy đang ở Dubai.
Vậy còn ai đây?
Tôi ngồi trong phòng tạm giam của cục cảnh sát, nhìn đồng hồ bên ngoài song sắt, nó đang di chuyển từng chút một,
Đã mười một giờ.
Khi tôi nghĩ là mình sẽ cứ bị tạm giam thế này, cảnh sát tới, nói với tôi: “Tống Duyên Khanh, có người nộp tiền bảo lãnh cô, cô có thể rời khỏi đây rồi.”
Là ai?
Tôi thật sự rất kinh ngạc, đi tới cửa lớn cục cảnh sát, nhìn một người mặc bộ vest màu sáng đang đứng nơi đó dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Nhìn thấy tôi đi ra, anh ta vẫy tay với tôi.
Sắc trời u ám, trong phút chốc tôi cũng không nhận ra là ai.
Lúc đang định hỏi anh là ai thì người kia tiến về trước một bước.
Trên mặt tôi tràn đầy nghi vấn, lên tiếng hỏi: “Ngô Tiến An?”
Sao lại là hắn ta?
“Làm gì vậy? Cô nghĩ tôi thích đến đón cô lúc nửa đêm à!”
Ngô Tiến An quan sát nét mặt của tôi cũng chả khác gì việc tôi nhìn hắn ta. Hắn ta lôi chìa khóa xe xa, hướng về phía chiếc xe thể thao cao cấp cách đó không xa, ấn một cái: “Mau lên xe đi, một hồi nữa anh đây còn có việc.”
“Cảm ơn anh, tự tôi về là được.”
Tôi có ấn tượng không tốt với Ngô Tiến An, cũng không muốn ở chung với hắn ta.
Lúc đầu, Ngô Tiến An không phản ứng, chỉ tự mình lên xe. Khi tôi đi tới giao lộ muốn gọi xe thì xe thể thao của Ngô Tiến An mang theo tiếng động cơ rít gào trước mặt tôi: “Đừng lằng nhằng nữa. Mau lên xe đi, nếu không phải anh cả kêu tôi tới đón tôi, cô nghĩ tôi sẽ đến đón cô sao?”
Lý Hào Kiệt?
Biết là anh, trong lòng tôi căng thẳng.
Do dự một chút, tôi vẫn ngồi lên chỗ ghế phụ.
Tôi mới vừa lên xa, điện thoại của Ngô Tiến An vang lên tiếng chuông.
Ngô Tiến An nhìn thoáng qua một cái lập tức nhận cuộc gọi, tôi nghe thấy hắn ta nói: “Đón rồi. Bà cô của anh còn không vui lòng theo em đi đâu, hận không thể khiến em cầu xin cô ta đó.”
“...”
Tôi liếc nhìn Ngô Tiến An.
Sao người này lại như thế!
Còn chưa nói câu gì, người này trực tiếp ném điện thoại lên tay tôi: “Nghe đi.”
Sau đó, hắn khởi động xa, nhấn chân ga rồi “vèo” như bay ra ngoài.
Tôi nhìn điện thoại trên đù*, chần chừ một chút rồi cảm thấy chuyện này đúng là nên nói với Lý Hào Kiệt một tiếng.
Tôi cầm điện thoại lên: “Alô.”
“Không sao chứ?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói dịu dàng của Lý Hào Kiệt.
Giọng nói của anh như có khả năng chữa trị, nhưng khi tôi nghe xong, tâm trạng chua xót không thể nói rõ.
Tôi cầm điện thoại, đầu gật nhẹ: “Không có việc gì! Cảm ơn anh đã cho người tới đón tôi, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Xin lỗi, chuyện này anh không tiện đón em, chỉ có thể kêu cậu ta đi đón.”
“Không sao, tôi…” Tôi muốn nói một chuyện nhưng khi được một nửa lại sửa miệng, chỉ nói ba chữ: “Cảm ơn anh!”
Sau khi bị nhốt trong cục cảnh sát, tôi đã suy nghĩ chuyện Tống Tuyết gặp sự cố khi phẫu thuật là ngoài ý muốn hay có người cố tình.
Nếu như do người cố ý gây ra, Tống Duyên Minh không phải không có hiềm nghi.
Vừa rồi tôi vốn định nhờ Lý Hào Kiệt tìm người điều tra giúp tôi.
Nhưng nếu Tống Duyên Minh có dính líu trong chuyện này…
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Hào Kiệt dường như nghe ra sự chần chừ của tôi nên hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không có, tôi chỉ hơi mệt thôi, cảm ơn anh!”
Ngoại trừ cảm ơn, tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Về chuyện điều tra việc này, tôi nghĩ tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Mất đi tấm thẻ của Tống Tuyết, tôi không có tiền.
Phương pháp có tiền nhanh nhất trước mắt, trừ bán nhà thì chỉ có…
Cuộc thi thiết kế!
Tôi cúp điện thoại, giao cho Ngô Tiến An, hắn ta dùng khóe mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt cũng tốt hơn chút: “Cô Tống, cái kia… Đột nhiên, tôi cảm thấy lời vừa rồi của tôi hơi quá đáng, xin lỗi cô.”
“... Không sao.”
Ngô Tiến An nghe tôi nói không sao thì bắt đầu hỏi tôi: “Cô có thể kể tôi nghe một chút về chuyện của Khương Thanh không? Gần đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy gần như đều tắt máy.”
Thì ra là thế.
Tôi tức khắc hiểu ra Ngô Tiến An chẳng tự nhiên mà có thái độ tốt với tôi như vậy.
Nhưng tôi biết rõ Khương Thanh sẽ không thích loại ăn chơi trác táng nhưng hắn ta nên trả lời thay cô ấy: “Khương Thanh sẽ không thích anh, tôi cảm thấy anh Ngô vẫn nên dành tinh lực đặt trên người cô gái khác đi.”
“Hừ, sao có thể!” Ngô Tiến An rõ ràng không phục: “Cô ấy chỉ cần đi theo tôi, cũng không cần ở trên máy bay, bay tới bay lui suốt ngày, tôi nuôi cô ấy, chỉ cần cô ấy thích, tôi sẽ mua tất.”
“Nuôi cô ấy? Nuôi cả đời sao? Không bao giờ… nuôi người phụ nữ khác nữa sao?”
Tôi nhìn Ngô Tiến An, hỏi thẳng hắn ta.
Thật ra, hắn ta không trả lời thì tôi cũng biết rõ đáp án.
Không thể nào.
Quả nhiên, sau khi tôi hỏi xong, Ngô Tiến An ho khan hai tiếng, mãi cho đến khi tới nhà, chúng tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi lập tức đến chỗ đăng ký cuộc thi thiết kế của công ty.
Từ giờ tới khi thi vòng loại còn ba tuần.
Nhưng ngoại trừ tác phẩm thi đấu, tôi còn một chuyện quan trọng hơn, đó là phải tìm luật sư cho vụ án của Tống Tuyết.
Suốt một tuần, tôi đều đến bệnh viện thăm Tống Tuyết vào buổi tối, ban ngày lại dành thời gian chạy tới bảy, tám văn phòng luật sư, lên mạng tìm mấy công ty luật.
Kết quả đều không tìm được luật sư phù hợp.
Luật sư giỏi, nhiều kinh nghiệm thì dù tôi đưa hết tiền bồi thường của vụ án cho họ, họ cũng chướng mắt.
Mà luật sư có thể nhận cái giá mà tôi đưa ra đều là một vài luật sư mới hoặc lý lịch không mấy ấn tượng, chẳng nắm chắc sẽ thắng được vụ kiện này bao nhiêu phần.
Mặc dù trong số bọn họ cũng có người nói sẽ cố gắng nhưng cho dù là một phần trăm ngồi tù thì tôi cũng không dám nhận.
Tôi không muốn tiếp tục ở trong ngục.
Hơn một tuần rồi, tác phẩm thiết kế của tôi cũng chưa có bản nháp.
Cũng may trước đó, Tống Cẩm Chi giả vờ giả vịt thuê một phòng chăm sóc.
Bọn họ chưa từng tới nên buổi tối, tôi có thể mang máy tính tới và ở trong đó, sau khi trông nom Tống Tuyết lại về phòng làm đồ án.
Có điều, một ngày sau, tôi lập tức nhận được giấy gọi của tòa án, nói cho tôi biết thời gian mở phiên tòa.
Khi tôi nhìn thấy giấy gọi tòa án, tôi mới thực sự ý thức được, “cuộc chiến” này lại sắp bắt đầu.
Rơi vào đường cũng, tôi chỉ có thể gọi điện cho Khương Thanh hỏi xem chị ấy có biết vị luật sư nào không.
Mạng lưới quan hệ của Khương Thanh rất rộng, tôi vừa kể mọi chuyện, chị ấy cũng sảng khoái gửi cho tôi tên một công ty luật, hơn nữa còn có tên luật sư và số điện thoại.
Nhưng chị ấy đang đi nước ngoài, không thể cùng tới giúp tôi.
Tôi nhìn những thông tin trên mà cằm sắp rớt luôn.
Công ty luật này gọi là Ba K, là công ty do ba luật sư giỏi và nổi tiếng nhất Vĩnh An thành lập.
Trước đó, tuy tôi có tìm ra công ty luật này nhưng ngay cả một cuộc gọi cũng không dám gọi điện cho đối phương.
Bởi vì chắc chắn họ sẽ chướng mắt vụ án chỉ có chút tiền ấy của tôi.
Lúc này, Khương Thanh lại giới thiệu, bọn họ có thể đột nhiên nổi lòng từ bi không?
Tôi rối rắm một chút rồi quyết định thử vận may.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ, đi đến công ty luật Ba K.
Khi đi vào, nói rõ mục đích đến, tôi thuận lợi gặp được vị luật sư Khương Thanh giới thiệu cho mình, tên là Trương Văn Bân.
Vị luật sư có khá đậm người. Ông ta chỉ mặc một áo sơ mi trắng, nút ở cổ áo cũng không cài vào.
Tuổi hơn bốn mươi, có cảm giác như đây là một người đàn ông trung niên bụng bia vậy.
Vừa nhắc tới Khương Thanh, trong mắt ông ta hiện lên chút say mê.
Tôi có chút phản cảm, nhưng vì vụ án, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tôi bắt đầu nói vụ án của mình với Trương Văn Bân, ông ta vừa nghe vừa ghi chép.
Sau khi nghe xong, ông ta nói: “Vụ án của cô hơi khó giải quyết, cộng thêm chứng cứ vô cùng xác thực, làm giả thông tin khá phiền phức đấy.”
“Cái gì? Làm giả thông tin?”
Tôi nhất thời nghe không hiểu.
Trương Văn Bân dùng dáng vẻ tự cho là đúng nhìn tôi: “Cô không cần giấu giếm tôi, rất nhiều người tới tìm tôi đều giống cô, che giấu việc mình làm, chỉ nói kết quả cho tôi biết, thật ra chúng ta là người cùng một chiến tuyến.”
Tôi ngây người mãi mới hiểu rõ lời của ông ta.
Trong mắt ông ta, chuyện này là do tôi làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc