Thay Chị Lấy Chồng - Chương 89

Tác giả: Mộc Tâm

Trịnh Thảo nói được một nửa thì đồng nghiệp khác lên tiếng, "Có phải cô làm không vậy?"
"Đúng vậy, cô và tổng giám đốc Lý rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Chị cô bị côn đồ làm nhục, chẳng phải sẽ không còn sức cạnh tranh với cô?"
Ai nấy đều ra sức nói chen.
Trong lòng mọi người đều như nhau, chỉ là thái độ xem kịch nhiều chuyện cho vui thôi.
Nhất là Trịnh Thảo, năm đó Tống Duyên Minh tìm Trần Hiếu đến vu oan cho tôi, cùng với vợ của Trần Hiếu làm ầm trước cửa công ty, cô ta đều biết.
Lúc đó người của thiết kế Vũ Phong, đa số đều có ấn tượng không tốt với tôi.
Cũng bao gồm cô ta.
Tôi nhìn những người đó, gằn từng chữ nói, "Quan hệ của tôi và vị hôn phu tương lai của Tống Duyên Khanh cũng giống như quan hệ của anh ta – tổng giám đốc Lý với các người.”
Tôi nói mặc dù có điểm né đi.
Nhưng cũng xem như là rõ ràng.
"Nhưng trước đây cô trộn Formaldehyd hàm lượng cao trong phòng làm việc của anh ta sao khiến cô và chị gái xảy ra khúc mắc đúng không?
"Tôi và chị ta có mâu thuân, nhưng bất luận là Formaldehyd hay chuyện lần này đều không liên quan đến tôi." Tôi nhìn cô ta, thản nhiên nói, "Cho dù có tranh chấp lớn đến đâu, tôi cũng sẽ không làm mấy chuyện như sai người đi *** chị ta."
Nói xong, tôi lại ngồi xuống.
Không nói chuyện với bọn họ nữa.
Nhưng sau đó tôi luôn ở trên mạng đọc các bài viết liên quan đến Tống Duyên Minh.
Tôi phát hiện, hình như nửa đêm Tống Duyên Minh chạy trốn tới được một nhà dân ở ngoại thành, nhờ bọn họ báo cảnh sát.
Sau đó, gia đình đó có một đứa con mới mười sáu tuổi, nhìn thấy Tống Duyên Minh như vậy mới chụp vài bức ảnh và post lên mạng.
Sự việc này mới bị lan truyền.
Tôi quả quyết khẳng định mình không làm việc này với đồng nghiệp và Trịnh Thảo.
Bọn họ bán tín bán nghi.
Nhưng có một số người lại không tin.
Ví như người nhà họ Tống.
Buổi chiều, tôi mới nghỉ trưa xong thì nhận điện thoại của bệnh viện Thánh Tâm. Người gọi đến là một bác sĩ, dường như có người nhờ ông ta nói với tôi, Tống Tuyết nằm viện.
Nghe tin này tôi không khỏi hoảng hốt.
Sau đó tôi nhanh chóng xin nghỉ rồi chạy ngay đến bệnh viện Thánh Tâm.
Đến bệnh viện, hỏi số phòng của Tống Tuyết, lập tức đi thẳng lên lầu!
Tống Tuyết ở lầu chín.
Tôi nhấn thang máy, ở hàng lang thấy một người quen.
Tống Cẩm Chi.
Theo vai vế, bà ta là cô của tôi.
Chỉ là bà ta cũng giống như những người nhà họ Tống khác, sau khi tôi vào nhà họ Tống, đến nhìn thẳng tôi cũng không thèm nhìn.
Lúc này bà ta đang gọi điện thoại.
Tôi vốn muốn đi vào, lại nghe bà ta nói, "Tôi đoán mẹ khó qua khỏi lần này, anh mau cho luật sư làm một di chúc giả đi. Bằng không đến lúc đó anh tôi lại nhiều cổ phần hơn tôi vì có hai đứa con hoang kia!”
Hai đứa con hoang?
Tôi có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ Tống Cẩm Chi nói đến là tôi và Tống Duyên Minh?
Bình thường bà ta mặc dù không tốt với tôi, nhưng rất tốt với Tống Duyên Minh, thế mà ở sau lưng lại nói tôi và cô ta cùng một dạng?
"Mấy ngày ngày bận rộn, anh tôi gần đây đều quan tâm đến con gái anh ta, chắc chắn không có thời gian để ý những thứ này."
Tôi nghe Tống Cẩm Chi nói vậy, trong lòng đột nhiên có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ người hại Tống Duyên Minh là Tống Cẩm Chi?
Mục đích chính vì sửa đổi di chúc?
Tôi muốn nghe thêm thì Tống Cẩm Chi lại tắt điện thoại, vào phòng bệnh.
Tôi cũng từ trong góc đi ra, bước vào phòng bệnh.
Vẫn chưa đến cửa thì nghe Tống Cẩm Chi khóc nức nở, "Mẹ, mẹ nhất định sẽ khỏe lại mà!"
Vở kịch này diễn thật hay.
Tôi đi đến cửa phòng bệnh, mặc dù cửa đang mở, nhưng tôi vẫn gõ nhẹ lên cửa.
Tống Cẩm Chi quay đầu, nhìn thấy tôi, cả người đột nhiên giống như phát điên. Bà ta hét to, "Mày còn mặt mũi đến đây!"
Nói xong, đứng lên nhào về phía tôi!
Tôi không trốn, chỉ nghe sau lưng bà ta truyền đến âm thanh yếu ớt của Tống Tuyết, "Cẩm Chi, quay lại."
Bà ta đứng lên, tôi cũng thấy được Tống Tuyết.
Cả người Tống Tuyết nằm ở trên giường, mặt mày vàng vọt, trông vô cùng yếu ớt, cơ thể dường như cũng gầy rộc hơn hẳn.
Trên mu bàn tay còn găm ống truyền dịch.
Tống Cẩm Chi bị Tống Tuyết nói, mặc dù ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy tức giận, "Mẹ! Đến nước này mẹ vẫn che chở cho nó? Việc của Duyên Minh, trừ nó, còn ai có thể làm ra chuyện như vậy nữa!"
"Không phải tôi!"
Tôi đứng trước cửa bình tĩnh nói.
"Không phải mày? Không phải mày thì còn ai nữa!"
Tống Cẩm Chi chống nạch, tư thế này giống hệt với Phan Ngọc.
Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, nhàn nhạt nói, "Tôi vừa rồi ở bên ngoài nghe bà gọi điện thoại, muốn sửa di..."
"Mày là con ranh con! Hại Duyên Minh còn dám đến đây!"
Tôi còn chưa nói xong, bà ta đã lườm tôi cảnh cáo, "Vừa rồi mày nghe thấy cái gì?"
"Cũng không có gì..." Ánh mắt tôi nhìn nơi khác, tùy ý đáp, "Cũng chỉ nghe bà nói, vì không muốn anh bà có thêm cổ phần, nên muốn nhờ luật sư..."
"Đủ rồi!"
Nghe tôi nói đến đây, Tống Cẩm Chi cũng biết, điều nên nghe hay không nên nghe, tôi đều nghe hết rồi.
Tôi không nói tiếp.
Tống Cẩm Chi cảnh giác nhìn tôi, "Tao có người bạn làm bên viện kiểm sát. Lời vừa rồi, nếu mày dám nói nửa chữ cho người khác biết, mày đừng mong thắng kiện vụ án này!"
"Ha ha, vậy hả? Vậy tôi lại muốn nhìn thử xem!"
Lần này tôi không lo lắng chút nào.
Bởi vì Tô Mai và Tiêu Kiệt không phải Đặng Sa Sa.
Tôi có chứng cứ không ở hiện trường, ai cũng đừng mong vu khống tôi.
Tống Cẩm Chi còn muốn nói gì đó, trong phòng bệnh truyền đến tiếng động.
Chúng tôi cùng nhau nhìn vào, Tống Tuyết yếu ớt lại muốn xuống giường!
Hai người chúng tôi nhanh chóng tiến vào.
Tôi đỡ lấy Tống Tuyết, đưa bà trở lại giường rồi lo lắng nói, "Bà nội, bà đừng di chuyển."
Tống Tuyết không nhìn tôi mà nhìn về Tống Cẩm Chi phía sau, "Mẹ đã nói rồi, việc lần này chắc chắn không liên quan đến Khanh."
Giọng nói của bà mặc dù suy yếu, nhưng vô cùng chắc chắn.
Tôi nghe xong, trong lòng chợt ấm áp.
"Mẹ, biết người biết mặt không biết lòng!" Tống Cẩm Chi không cam tâm nói.
"Được rồi." Tống Tuyết phất tay, "Con ở đây canh cả ngày rồi, Khanh đã đến, thôi con về nghỉ đi."
"Mẹ!"
Tống Cẩm Chi có chút do dự.
Tống Tuyết kiên trì đuổi bà ta về, không còn cách nào khác, bà ta đành phải chọn cách rời đi..
Tống Cẩm Chi đi, tôi mới hỏi Tống Tuyết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tống Tuyết thở dài, kể lại rõ ràng sự việc cho tôi nghe.
Thì ra, hôm đó Tống Duyên Minh đến trước cửa công ty tôi, sau khi gài bẫy tôi xong thì cùng đi ăn cơm với Lý Hào Kiệt.
Cũng không biết hai người nói cái gì, tối đó sau khi Lý Hào Kiệt đưa Tống Duyên Minh về nhà, Tống Duyên Minh náo loạn điên cuồng trong nhà, còn cãi nhau với Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc rồi một mình ra ngoài.
Thế rồi cả ngày hôm ấy không về, sang hôm sau nhà họ Tống mới ý thức được cô ta mất tích rồi.
Sự việc xảy ra, Phan Ngọc liền nhớ lại chuyện Tống Duyên Minh nói đi gặp tôi.
Chỉ có điều, Tống Tuyết còn nói với tôi một chuyện, từ trước đến nay Tống Duyên Minh đều ở nhà, buổi tối rất khi ít đi đêm không về. Vì vậy một ngày không về, Phan Ngọc đã phát hiện rồi.
Cái này, có thể nói khiến tôi rất ngoài ý muốn.
Tôi ở bệnh viện bên cạnh Tống Tuyết, sập tối thì dì Trần đem cháo đến.
Tôi đang đút cháo cho Tống Tuyết thì nhìn thấy Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương mang theo một đống thuốc bổ vào phòng bệnh.
Bọn họ nhìn thấy tôi, gương mặt tươi cười biến thành phẫn nộ trong nháy mắt.
"Tống Duyên Khanh! Mày còn dám vác mặt đến đây!" Phan Ngọc ném đồ đạc điện thoại, xông về phía tôi, "Mày hại Duyên Minh thành như vậy! Tao sẽ giết mày!"
Phan Ngọc nói, tiến lên một bước, hai tay trực tiếp P0'p cổ tôi!
"Khụ khụ khụ!"
Tôi liều mạng ho khan!
Bàn tay đặt trước mặt, gỡ từng Ng'n t của Phan Ngọc.
Tống Cẩm Dương cũng bắt đầu nói, "Làm trò ngay trước mặt mẹ, bà đủ rồi!"
"Nhưng là nó hại Duyên Minh thảm như vậy, còn chặn số điện thoại chúng ta!" Phan Ngọc dường như đè nén tực giận đã lâu, lần này cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận!
Mặc dù trước đó Tống Cẩm Chi nhìn tôi cũng kích động như vậy.
Nhưng không hề giống Phan Ngọc chút nào.
Tống Tuyết trên giường thều thào ngăn, "Buông tay! Các con còn để mẹ vào mắt không!"
Tống Cẩm Dương nghe Tống Tuyết nói, lập tức kéo Phan Ngọc ra, "Bà buông tay ra!"
Lực của ông ta rất lớn, Phan Ngọc lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất.
Tôi cũng bị kéo đi, bổ nhào về phía trước, cũng may tôi dựa vào bức tường bên cạnh nên không bị ngã.
Mặc dù Phan Ngọc buông tay, nhưng vẫn không buông tha, "Tống Duyên Khanh, tại sao mày có thể làm ra việc thất đức như vậy! Tống Duyên Minh là chị của mày đó!"
"Vậy nên?"
"Vậy nên?" Phan Ngọc nghe tôi nói như vậy, lập tức phát điên, "Mẹ xem, mẹ nhìn nó thừa nhận kìa!"
"Tống Duyên Khanh..."
Tống Cẩm Dương gọi tên tôi bằng ngữ điệu vô cùng đè nén.
Tôi nhìn ông ta siết chặt nắm đấy khiến gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Tôi dựa vào tường, bình tĩnh nói, "Tôi không thừa nhận, việc này không phải tôi làm, cũng không có liên quan gì đến tôi, tôi có nhân chứng!"
"Mày còn nói láo! Chắc chắn do mày thuê người làm!!" Phan Ngọc kích động, bà ta chỉ vào tôi nói, "Duyên Minh lúc đầu chỉ hại mày hai năm tù, mày lại khiến nó bị ***, mày không phải là người!"
Ha ha.
Cách nhìn đời thiệt cảm động!
Bị *** và ngồi tù.
Tôi lại cảm thấy chẳng có cái nào nhẹ hơn.
Có điều, tôi nể mặt Tống Tuyết ở đây, không đôi co với Phan Ngọc mà tiếp tục lặp lại, "Việc này không liên quan gì đến tôi, các người tùy ý kiểm tra. Hơn nữa từ lâu tôi đã không có hứng thú với Lý Hào Kiệt nữa rồi, căn bản không có lý do hại chị ta."
Tôi nói rất bình tĩnh.
Dù sao trong mắt của tôi, cả nhà Tống Duyên Minh đến người lạ cũng không bằng.
Việc của bọn họ vốn chẳng thể tác động được đến tâm trạng của tôi.
Tống Cẩm Dương đứng bên cạnh không nói.
Phan Ngọc lại bật khóc nức nở, bà ta ngồi trên ghế sofa, vừa khóc vừa nói, "Chắc chắn là mày, không phải mày thì còn ai vào đây."
Lời Phan Ngọc làm tôi sửng sốt.
Đúng vậy.
Nếu không phải tôi thì là ai?
Chỉ có điều, tôi biết bản thân mình trong sạch: "Là ai không liên quan đến tôi, dù gì không phải tôi, tìm hung thủ là việc của cảnh sát."
"Không cần đoán bừa, tất cả đợi Duyên Minh tỉnh lại đã." Tống Tuyết lên tiếng, bà nhìn Phan Ngọc đang khóc nói, "Có lẽ là vô tình, dù sao hiện tại bên ngoài không an toàn, nó ra ngoài vào ban đêm, lại là con gái..."
"Không thể nào, không thể nào!"
Phan Ngọc lầm bầm.
Thì ra Tống Duyên Minh vẫn chưa tỉnh lại.
Điều này làm tôi có chút không ngờ.
Lúc bên ngoài tranh luận, có một y tá từ bên ngoài tiến vào, nói, "Bệnh nhân giường số ba tỉnh lại rồi."
Mặc dù không biết Tống Duyên Minh ở đâu, nhưng tôi đoán đây chính là nói chị ta.
Y tá nói xong, Phan Ngọc kích động đứng lên cùng Tống Cẩm Dương bước ra ngoài.
Tống Tuyết không di chuyển.
Vốn dĩ tôi muốn chăm sóc Tống Tuyết, nhưng Tống Tuyết vỗ vào tay tôi bảo, "Con cũng đi thăm đi."
Trong mắt bà ấy, chúng tôi vẫn là người một nhà.
Tôi do dự một chút, cuối cùng đồng ý.
Tôi ra cửa, dựa theo số giường mà tìm được phòng bệnh của Tống Duyên Minh.
Tôi đứng trước cửa, nghe Tống Duyên Minh đang thút thít bên trong.
Chị ta nói, "Khó khăn lắm con mới có con với Lý Hào Kiệt, đứa nhỏ này khó khăn biết bao nhiêu, kết quả bây giờ lại mất rồi! Con nên làm gì đây... Nhà họ Lý vẫn tìm đối tượng kết hôn mới cho Hào Kiệt, con mất đứa nhỏ rồi, con bài cuối cùng cũng không còn rồi..."
Tống Duyên Minh khóc thảm thiết.
Trước đây tôi thường thấy chị ta diễn trò, nên khi nghe tiếng khóc phát ra tôi có thể đoán được, chị ta đang khóc thật.
Mà còn khóc rất đau đớn.
Nhưng rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng Tống Duyên Minh nín khóc, trong âm thanh chứa đựng sự căm hận, "Tống Duyên Khanh! Chắc chắn là nó! Chắc chắn là nó tìm người làm!"
Quả nhiên, Tống Duyên Minh cũng nghi ngờ tôi.
"Không phải tôi."
Tôi không hề nghĩ ngợi tiến vào.
Thấy tôi tiến vào, mắt Tống Duyên Minh đỏ cả lên, không để ý đồ đạc vướng víu bên cạnh đã nhảy xuống giường, lại bị Tống Cẩm Dương giữ lại.
"Thả con ra, ba!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, "Nói láo, nhất định là mày! Không phải mày thì còn ai nữa!"
"Đúng, con nghĩ giống mẹ, lúc đó mẹ nghĩ, nếu không phải nó thì còn có thể là ai chứ!"
Phan Ngọc ở bên cạnh hùa theo.
Tôi nhìn ra, hai người này hoặc ba người này từ đầu đã nhận định là tôi rồi.
Bất kể lúc này tôi có nói gì, bọn họ đều sẽ không tin.
Tôi lắc đầu, nói, "Tin hay không tùy."
Sau đó tôi đi ra ngoài.
Lúc mới ra cửa, chưa đi được mấy bước thì thấy thang máy cuối hàng lang mở ra.
Lý Hào Kiệt mặc vest nhanh chóng từ bên trong bước ra.
Chỉ là đầu mày cuối mắt đều lạnh băng, không tỏ rõ sự lo lắng.
Hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, đều hơi sửng sốt.
Nhưng tôi nhanh chóng cúi đầu, muốn lướt qua anh ta.
Người đàn ông lại giống như bức tường chặn đường tôi đi.
Trong tôi không rõ cảm giác gì, có chút khẩn trương.
Tôi cúi đầu, cố gắng che giấu tâm tình trong lòng, "Tổng giám đốc Lý, Tống Duyên Minh ở giường số ba."
Nói xong, người đàn ông vẫn im lặng không đáp.
Cả hành lang bệnh viện, chỉ có thể nghe tiếng tiếng khóc mơ hồ của Tống Duyên Minh truyền ra.
Trong chốc lát, Lý Hào Kiệt mới nói, "Anh không muốn hỏi cái này."
"Vậy tổng giám đốc Lý muốn hỏi chuyện gì? Muốn hỏi chuyện này có phải do tôi làm hay không?" Tôi nghĩ một chút, trước đấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ và giọng điệu như đinh đóng cột để chụp mũ tôi. Nhịn không được tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Trong ánh mắt của người đàn ông, không có nghi ngờ.
Bình thản giống như chuyện tôi nói không liên quan gì đến anh ta.
Nhưng tôi vẫn nói, "Tổng giám đốc Lý, chuyện này không phải do tôi làm, hơn nữa không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không tin, có thể đi điều tra, nhưng lần này chứng cứ của tôi vô cùng xác thực, đừng nghĩ đến việc dễ dàng tống tôi vào ngục như trước."
Nói xong, tôi muốn lách qua Lý Hào Kiệt đi.
Vừa cất bước, cổ tay bị người đàn ông nắm lấy.
Trong lòng tôi căng thẳng.
Tôi quay đầu, nhìn biểu cảm hờ hững của người đàn ông, "Tổng giám đốc Lý còn có chuyện gì sao?"
Người đàn ông nhìn tôi, trong đôi mắt đen kia phảng phất vài phần tìm tòi nghiên cứu, như thể muốn từ trên mặt tôi nhìn ra được gì đó.
Nhưng kết quả dường như khiến anh ta có chút thất vọng.
Người đàn ông nhìn đủ rồi, mới nói, "Em nhớ phải đăng ký cuộc thi thiết kế."
Anh ta nói xong, tôi mới nhớ đến còn có chuyện như vậy.
Chỉ có điều, khiến tôi bất ngờ chính là anh ta gặp tôi vì muốn nói với tôi chuyện này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc