Thay Chị Lấy Chồng - Chương 88

Tác giả: Mộc Tâm

Tống Duyên Minh nắm lấy tay tôi, ánh mắt lại hướng về người đằng sau tôi.
Trong khoảng khắc, tôi cảm giác sâu sắc có một ánh mắt lạnh lùng xuất hiện sau lưng mình.
Không cần nghĩ tôi cũng biết chuyện này là thế nào.
Tôi xác nhận Tống Duyên Minh đứng vững, mới buông tay ra, cũng không quay đầu lại nói, "Diễn đủ chưa? Ở đây khắp nơi đều có camera, chị lại muốn diễn tiết mục tôi đẩy ngã chị làm chị hư thai sao?"
"Chị không có."
Tống Duyên Minh đứng đó với đôi mắt đã ngấn nước, nhìn về phía sau lưng tôi.
"Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao? Tổng giám đốc Lý vừa xuất hiện tôi liền đẩy chị ngã, chị ngốc hay là coi tổng giám đốc Lý là đồ ngốc?" Tôi hỏi chị ta.
"Chị không có..."
Ánh mắt Tống Duyên Minh lúng liếng đảo quanh đầy lúng túng, dường như giây kế tiếp sẽ lọt tròng rơi xuống mất.
Tôi cũng lười đáp lại, nói: "Chị từ từ mà tố cáo với tổng giám đốc Lý, nói tôi với chị cãi nhau, sau đó nói tôi muốn đẩy chị làm chị sảy thai, tùy ý."
Lúc này, tôi không muốn giải thích bất kỳ điều gì nữa.
Mệt mỏi!
Tối về đến nhà, tôi vừa muốn nghỉ ngơi đã nhận điện thoại của Tô Mai.
Cô ấy ngỏ ý muốn thiết kế lại khoảnh đất trước cửa nhà hàng lại một chút.
Bởi vì bộ phận công trình chiều nay đã đi rồi, ý cô ấy là muốn tôi đi xem, hôm nay có thể đem bản vẽ thiết kế theo kịp không.
Vì chuyện này, hai người còn đặc biệt lái xe đến đón tôi.
Sau đó đưa tôi ngắm nghía khoảnh đất trước cửa nhà hàng, nói muốn làm một hồ cá nhỏ, trên mặt sẽ lắp một tấm kính dày.
Tôi đo đạc và bàn bạc với bọn họ một chút, rồi quay về nhà làm lại bản vẽ mới.
Cái này thật sự không khó, chỉ là bọn họ đã có cách nghĩ của mình đối với hình dáng của hồ cá nên tôi phải sửa lại mấy lần.
Lúc đi ngủ đã hơn một giờ khuya.
Sáng sớm hôm sau, tôi khó khăn rời giường đến công ty, đón một vị khách, còn là một hạng mục căn hộ.
Cơ bản là trao đổi cách nghĩ.
Bởi vì cả đêm không ngủ ngon, buổi chiều tôi xin nghỉ về nhà đánh một giấc.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh.
Tôi mơ màng ôm bộ dạng ngái ngủ ra mở cửa.
Cửa vừa mở khóa đã bị người bên ngoài đẩy vào, ***ng thẳng vào mặt tôi!
Bởi vì bị đau nên cơn buồn ngủ của tôi cũng giảm đi phân nửa.
"Duyên Minh đâu!"
Người tiến vào là Phan Ngọc.
Mắt bà ta đỏ hoe, vành mắt rất đen, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Vừa nhìn thì biết đã khóc nhiều, hơn nữa còn có dáng vẻ không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mặc dù có chút hối hận khi mở cửa, nhưng mở đã mở rồi, tôi có thể làm gì nữa?
Tôi xoa mặt, hỏi: "Tìm chị ta thì đến chỗ tôi làm gì?"
"Duyên Minh đâu?"
Hai tay Phan Ngọc đặt lên vai tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, lại dùng âm thanh khẩn cầu nói: "Xin cô, nói cho tôi biết, Duyên Minh đang ở đâu?"
Tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn Phan Ngọc với vẻ mặt không hiểu, "Tìm chị ta thì đến chỗ tôi làm gì? Chị ta sao có thế đến chỗ tôi được chứ?"
"Duyên Minh nhất định ở chỗ mày!"
Phan Ngọc khẳng định nói.
"Tại sao? Chị ta ở chỗ ai cũng không thể là chỗ của tôi được."
Tôi có chút nghi ngờ.
Phan Ngọc này có phải uống lộn thuốc không vậy.
Bà ta nhìn tôi, dường như cảm thấy tôi không nói dối, cả người giống như quả bóng xì hơi, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống đất, hai mắt vô thần nhìn phía trước, lầm bầm nói năm chữ, "Duyên Minh mất tích rồi."
"Cái gì?"
Tôi có chút không ngờ tới.
Phan Ngọc ngồi ở đó, lí nhí kể lại: "Tối hôm qua, Duyên Minh không về nhà, chúng tôi tưởng rằng con bé đi đâu nên không để ý. Nhưng hôm nay chúng tôi đã nhận được cuộc gọi từ điện thoại của Duyên Minh..."
Nói đến đây, bà ta dừng một chút, nước mắt theo viền mắt chảy xuống, "Chúng tôi nhận điện thoại, bên đó lúc đầu không có âm thanh gì cả, sau đó thì có giọng nói của mấy tên đàn ông rồi cúp máy."
"... Chị ta bị bắt cóc?" Tôi ngờ vực nhìn Phan Ngọc, "Nếu bị bắt cóc thì báo cảnh sát chứ, tìm tôi có tác dụng gì?"
Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn tôi, "Nhưng bọn họ nói, hôm qua lúc Duyên Minh đến công ty tìm mày, đã cãi nhau với mày!"
Thì ra là vì nguyên nhân này!
Tôi lập tức phủ nhận, "Cái này tôi không biết, hôm qua lúc tôi và chị ta cãi nhau tổng giám đốc Lý cũng ở đó, sau đó tôi đi trước. Nếu bà có nghi ngờ thì đi hỏi tổng giám đốc Lý đi."
"Hỏi rồi... Cậu ta nói cậu ta không biết, hơn nữa bảo chuyện có liên quan đến Duyên Minh về sau đừng đi tìm cậu ta nữa."
Tôi nhìn ra được, lúc Phan Ngọc nói câu này, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng!
Bà ta đang nói, đột nhiên khóc thành tiếng, "Mày nói xem tại sao thằng khốn đấy lại tuyệt tình như vậy! Duyên Minh cực khổ như vậy mới có thai với nó. Bởi vì sợ sảy thai, mỗi này đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng bây giờ Duyên Minh mất tích rồi, nó chẳng thèm quan tâm!"
Phan Ngọc càng nói, càng khóc dữ dội hơn.
Tôi cau mày nhìn bà ta.
Không biết tại sao, lúc này tôi không hề thấy chị ta đáng thương.
Chí ít Tống Duyên Minh mất tích, chỉ cần không ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ không cảm thấy chị ta đáng thương.
Tôi ngáp một cái, "Bà liên hệ cảnh sát đi, tôi thật sự không giúp được gì cho bà."
"Mày, mày..." Phan Ngọc nghe tôi cũng nói như vậy, đứng phăng dậy, "Sao mày cũng tuyệt tình như vậy, nó chính là chị sinh đôi của mày đó!"
Nói xong, giơ tay định đánh tôi!
Mặc dù tôi buồn ngủ, nhưng vẫn phải có phản ứng, nghiêng người tránh né.
Lùi ra sau một bước, nhìn Phan Ngọc, tôi cũng lười quan tâm Tống Duyên Minh rốt cuộc có mất tích thật hay không.
Dù sao hôm qua chị ta đến tìm tôi, mục đính đoán chừng lại tính kế tôi gì đó trước mặt của Lý Hào Kiệt.
Tôi cũng không đồng cảm với bà ta mà chỉ vào cái nút báo động màu đỏ trên tường, "Bà Phan, bà đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tống, tôi và mấy người đã không có bất kỳ quan hệ gì. Nếu bà vẫn không đi tôi sẽ ấn nút báo động, chưa đầy năm phút, bảo an khu vực đã nhanh chóng xuất hiện ở đây."
Dù sao "Số 01 Vĩnh An" là khu cao cấp, cảnh sát xung quanh cũng đặc biệt chú ý nơi này.
"Mày, mày! Tống Duyên Khanh, mày đợi đó! Nếu lần này Duyên Minh có gì bất trắc, tao nhất định sẽ khởi tố mày!"
Phan Ngọc điên cuồng nói cả buổi, nhưng cuối cùng vì sợ cảnh sát nên vẫn rời đi.
Tôi đóng cửa tiếp tục đi ngủ.
Công việc bận rộn như vậy, vốn chẳng có tâm tư đâu để quan tâm Tống Duyên Minh sống ૮ɦếƭ ra sao.
Chỉ có điều, tôi nằm trên giường không khỏi nghĩ đến chuyện Tống Duyên Minh bị mấy người vệ sĩ truy đuổi mấy ngày trước.
Chẳng lẽ là do một nhóm người làm?
Ngày hôm sau, tôi vừa ra khỏi công ty đã bị mấy cảnh sát bao vây. Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát của mình ra, họ nói: "Tống Duyên Khanh, chúng tôi có một vụ án có vài vấn đề muốn hỏi cô một chút."
Ánh mắt của mọi người xung quanh và các đồng nghiệp đi ra cùng tôi đều tập trung lại.
Tôi đoán ngay là vụ án của Tống Duyên Minh, bình tĩnh nói, "Hỏi đi."
Cảnh sát cũng không nói đã tìm ra Tống Duyên Minh hay chưa, Tống Duyên Minh mất tích rốt cuộc là chuyện gì, chỉ hỏi tôi tối hôm trước đi đâu thôi.
"Khách hàng kêu tôi sửa một văn kiện nên tôi đi."
Tôi thành thật trả lời.
Cảnh sát lại hỏi, "Có người có thể làm chứng cho cô không?"
"Đương nhiên có! Khách hàng tối qua đến nhà đón tôi, đi đến hiện trường hạng mục đo đạc, sau khi nghe xong sửa chữa ý kiến, lại đưa tôi về nhà."
Tôi đã tính trước rồi mới trả lời.
Nhưng khi nói ra, trong lòng lại cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng xảy ra trước kia.
Năm đó, tôi bị hãm hại đẩy Tống Duyên Minh xuống núi, lúc đó cũng là Đặng Sa Sa tìm tôi, nói phòng cưới có chỗ cần sửa đổi.
Sau khi tôi đi thì gặp Tống Duyên Minh.
Thế rồi, Tống Duyên Minh mất tích, Đặng Sa Sa không làm chứng cho tôi, tôi không có nhân chứng...
Nghĩ đến những việc này, tôi không khỏi có chút căng thẳng.
Dường như cảnh sát không nhìn ra điểm bất thường của tôi, gật đầu, "Vậy cô điện thoại liên lạc cho họ đi, tốt nhất là gặp mặt nói rõ."
"Được."
Tôi nói xong thì lấy điện thoại ra.
Nhưng vừa mới định bấm số, tay trơn, điện thoại "bùm" một tiếng rơi xuống đất.
Đến bản thân tôi cũng không chú ý, lúc đang nhớ đến việc mấy năm trước, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tôi vội vàng đem lòng bàn tay lau lau vào quần áo, cúi đầu kiểm tra điện thoại.
"Sao vậy?"
Cảnh sát hỏi tôi.
"Không sao." Tôi lắc đầu, sau đó tìm trong danh bạ điện thoại, gọi điện cho Tiêu Kiệt và Tô Mai.
Tôi nhìn một chút, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Kiệt.
Tôi ấn gọi.
Điện thoại bắt đầu âm thanh chờ bắt máy.
Lúc đó tim tôi nhảy bụp bụp, sợ lại xảy ra vấn đề gì.
Tôi gọi một phút, kết quả không có ai bắt máy.
Trong nháy mắt tôi có chút luống cuống.
Sau đó lại gọi điện cho Tô Mai.
Như cũ vẫn không ai bắt máy!
"Tôi, tôi, tôi..." Trong lòng rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn, "Hôm trước bọn họ đến đón tôi đi nhà hàng Tây, hơn nữa đến khu tôi ở, khu chúng tôi có giám sát, chắc chắn có thể điều tra ra."
Tôi kích động nói.
Cảnh sát theo quán tính nhìn thấy ánh mắt của tôi nên trong lòng dấy lên chút nghi ngờ.
Tôi biết bản thân càng như vậy, nghi ngờ càng lớn.
Nhưng không biết tại sao, tôi không thể khống chế được bản thân.
Trong lòng thậm chí đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, bắt đầu đoán rằng, phải chăng tôi đã bị Tống Duyên Minh hãm hại.
Cảnh sát nhìn tôi, rốt cuộc nói, "Bất kể nói gì, cô không liên hệ được bọn họ thì mời cô cùng chúng tôi về đồn một chuyến trước đã."
"Đừng!"
Tôi hét lớn!
Tôi không muốn đi cục cảnh sát!
Tôi sợ tôi bước vào lại không đi ra được nữa.
"Việc này không do cô quyết định, tâm trạng cô hiện tại, chúng tôi có đủ lý do giám sát cô!" cảnh sát nói.
Quả thật, tôi bây giờ chỉ gọi điện thoại đã hoảng loạn thành như vậy.
Nếu nói không có khả nghi, đến người ngoài còn không tin được.
Những đồng nghiệp xem náo nhiệt xung quanh vẫn còn, bọn họ đều xì xào bàn tán, dường như đã nhận định tôi đã làm chuyện gì đó phạm pháp.
Lúc tôi đang tuyệt vọng...
"Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ..."
Chuông điện thoại vang lên!
Tôi cúi đầu, nhìn thấy tên trên màn hình là Tô Mai!
Tôi như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nghe điện thoại!
"Xin lỗi, thiết kế Tống, tôi và chồng đang chọn vật liệu nên không nghe thấy điện thoại của cô."
Điện thoại kết nối, Tô Mai lập tức xin lỗi tôi.
Lúc đó lòng tôi kích động muốn nhũn ra, nói, "Không sao không sao."
Sau đó bắt đầu nói việc yêu cầu bên phía cảnh sát.
Tô Mai nghe xong không nói hai lời liền đồng ý.
Chưa đầy bốn mươi phút, cô ấy và Tiêu Kiệt đã lái xe đến rồi.
Hai người sau khi xuống xe, vô cùng phối hợp nói rõ tình hình với cảnh sát.
Cảnh sát vừa nghe vừa ghi lại, sau khi ghi nhận xong, có chút không rõ nhìn tôi, "Đây chẳng phải là nhân chứng sao, cô căng thẳng cái gì?"
"Trước đây tôi bị vu khống, vì vậy lần này đặc biệt căng thẳng."
Tôi cười nhạt.
Bọn họ đồng ý làm nhân chứng cho tôi, trong lòng tôi an tâm rồi, thần sắc cũng không quá căng thẳng nữa.
Trước khi đi, cảnh sát nói sơ cho tôi biết một việc liên quan đến Tống Duyên Minh, cơ bản là tối qua lúc nửa đêm đã tìm được cô ta, nhưng tình hình không được tốt lắm.
Tình hình không được tốt?
Nói chung là mất đứa con rồi.
Tôi phỏng đoán như vậy.
Chỉ là việc này không liên quan đến tôi.
Sau khi cảnh sát đi, Tô Mai lại hỏi tôi chút chuyện về việc thiết kế, bởi vì cô ấy đã giúp tôi, tôi cũng đặc biệt tin tưởng cô ấy, tất nhiên được hỏi sẽ trả lời ngay, còn thuận tiện giúp bọn họ sửa lại một số điểm của bản vẽ 3D.
Tôi ngồi xe về nhà, mua một số đồ ở siêu thị. Lúc đang làm cơm ở nhà, đầu óc tôi không khỏi suy nghĩ miên man.
Tống Duyên Minh xảy ra chuyện, nếu không tìm được kẻ chủ mưu đằng sau bức màn, nỗi oan kia nhất định sẽ đổ lên đầu mình.
Đúng như dự đoán.
Tôi còn chưa làm cơm xong, điện thoại reo lên, trên màn hình hiện một dãy số lạ, phản ứng đầu tiên của tôi là khách hàng, không nghĩ ngợi tiếp điện thoại.
Lại không ngờ đến, tôi vừa bắt máy, âm thanh truyền đến trong điện thoại là giọng nói điên cuồng của Phan Ngọc: "Tống Duyên Khanh! Mày ૮ɦếƭ không yên! Lương tâm mày bị chó ăn rồi, lại hại Duyên Minh như vậy! Tao sẽ giết mày!"
Mặt tôi không cảm xúc nghe một lúc rồi tắt điện thoại.
Sau đó, cho số điện thoại ấy vào danh sách đen.
Trước đây tôi đã cho số điện thoại của Phan Ngọc, Tống Cẩm Chi vào danh sách đen rồi, bọn họ căn bản không thể nào gọi điện thoại cho tôi.
Bây giờ bởi vì chửi tôi, lại dùng số điện thoại mới.
Xem ra, chuyện của Tống Duyên Minh lần này rất lớn.
Chỉ là đối với tôi thì chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến công ty, vừa tiến vào văn phòng thì thấy mấy đồng nghiệp đứng tụ lại nói chuyện. Mới thấy tôi bước vào, bọn họ lập tức dừng lại động tác.
Ánh mắt của mấy người họ đều nhìn tôi.
Nhưng không ai lên tiếng.
Tôi cũng không phản ứng.
Trịnh Thảo nhìn tôi không có phản ứng, dường như nhịn không được, đứng lên hỏi, "Tống Duyên Minh, chị của cô bị côn đồ ***, tại sao cô một chút phản ứng cũng không có vậy?"
"Cái gì?"
Tôi sửng số nhìn Trịnh Thảo.
Trịnh Thảo có chút kinh ngạc, "Không phải cô không biết đấy chứ? Trên mạng có người lan truyền, chị của cô, hôn thê tương lai của Lý Hào Kiệt, tối hôm trước bị mấy tên côn đồ bắt cóc, ***."
Tôi mờ mịt, lập tức lấy điện thoại và lên wechat tìm.
Tùy ý tìm một hồi...
Quả nhiên, chuyện này đã bị rêu rao khắp nơi trên mạng rồi.
Không phải vì Tống Duyên Minh nổi tiếng bao nhiêu, mà bởi vì Lý Hào Kiệt quá nổi tiếng.
Anh ta đã từng là người tình trong mộng của không ít các cô gái. Trước đây đã tổ chức hôn lễ một lần, sau lại dây dưa với nhiều đối tượng, cuối cùng chốt một câu muốn lấy Tống Duyên Minh lần nữa.
Rất nhiều chuyện lan truyền trên mạng.
Mặc dù mọi người không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng ý kiến đối với nhà họ Tống lại rất lớn.
Mọi người đều cho rằng:
Một người tổ chức hôn lễ hai lần?
Chẳng phải tốn kém tiền của Lý Hào Kiệt sao?
Bây giờ Tống Duyên Minh bị tung tin côn đồ ***, bình luận phía dưới càng khắc nghiệt.
Rất nhiều bình luận đều là:
“Bị *** tốt đó, bằng không cô tiểu thư này luôn vênh váo tự phụ.”
“Mấy tên côn đồ này được đó, C cùng một X với Lý Hào Kiệt.”
Những bình luận ác ý rất nhiều.
Cũng có một số cô gái bình luận, cảm thấy Tống Duyên Minh bị ***, chắc chắn không xứng với Lý Hào Kiệt rồi, mau nhường vị trí lại!
Tôi nhìn những bình luận này, trong lòng cảm thấy là lạ.
Mặc dù tất cả những chuyện này theo tôi chỉ là Tống Duyên Minh gieo gió gặt bão thôi, nhưng người trên mạng nói như vậy, trong lòng tôi vẫn có chút khó chịu.
Lúc tôi đang đọc tin tức trên mạng, Trịnh Thảo ở bên cạnh nói, "Tôi nghe nói hôm qua cảnh sát đến tìm cô, hơn nữa có người nói, vụ ‘Chúc Duyên Khanh sinh nhật vui vẻ’ khắp thế giới chính là Lý Hào Kiệt mua cho cô..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc