Thay Chị Lấy Chồng - Chương 87

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi có chút ngoài ý muốn.
Nhà họ Tống có vấn đề thì tôi tin, nhưng không ngờ đã đến bước đường này.
Tống Tuyết nhìn tôi, rồi nhìn xung quanh, kéo tay tôi nói, "Không sao, không phải chuyện gì lớn cả."
Phòng của Tống Tuyết rất lớn, đồ đạc trong nhà đã dọn đi không ít, người hầu cũng vơi đi nhiều, thoáng cái nhìn vắng vẻ hẳn.
Chỉ là dì Thu vẫn còn.
"Bà nội, thật ra căn nhà nội cho con, con cũng không có sử dụng gì, hay là con bán đi, đem tiền..."
"Không cần, xí nghiệp đó không có chuyện gì cả, chỉ là bên ngoài đồn thổi lên thôi."
Tôi nói được một nửa thì bị Tống Tuyết cắt ngang.
"Nhưng mà..."
Tôi có chút do dự.
Thổi phồng sao?
Nếu tôi không vào trong nhà của Tống Tuyết, có thể tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người hầu trong nhà cũng ít hơn, đồ cổ cũng không còn nhiều, phòng lớn như vậy lộ rõ sự trống vắng, tôi đã sớm đã đoán ra được sự việc vốn không như Tống Tuyết nói.
"Không sao, không sao."
Tống Tuyết ngoại trừ nói không sao, cũng chẳng nói thêm gì.
Tôi đoán chừng bà biết rõ tình hình của Tống Thị, ngoại trừ nói không sao cũng không biết nói cái gì hơn.
Tôi nhớ đến việc của Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt, mới hỏi: "Nếu Tống... chị con kết hôn với Lý Hào Kiệt, phải chăng sẽ đỡ hơn một chút?"
Vốn dĩ tôi định nói là Tống Duyên Minh.
Nhưng lúc này, quan hệ của tôi và Tống Duyên Minh không tốt có thể sẽ khiến Tống Tuyết phiền muộn thêm.
Vì vậy tới miệng liền sửa lại.
Tống Tuyết nghe xong, thở dài, "Hừm, phần tình cảm này đến không dễ dàng gì, Duyên Minh dùng cách thức ngu ngốc nhất để thêm điểm cho bản thân, kết quả gậy ông đập lưng ông."
Tôi biết bà đang nói về cái gì.
"Nhưng mà, trước đây chẳng phải ông nội của Lý Hào Kiệt đã gật đầu đồng ý rồi sao?"
"Bây giờ ông Lý lại đổi ý rồi, hơn nữa những việc đó của Duyên Minh ta cũng chẳng còn mặt mũi nào cầu tình."
Trên mặt Tống Tuyết tràn đầy khó xử.
Tôi biết bà đang nói đến chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ của bà, tôi lại có chút hối hận...
Lúc đầu nếu tôi không tiết lộ ra Tống Duyên Minh sao chép, có lẽ sự việc sẽ không biến thành như vậy.
Tôi trầm mặc không nói, Tống Tuyết vỗ vỗ vào tay tôi, "Con cũng không cần nghĩ nhiều, việc này không liên quan đến ai cả. Tống Thị cũng giống như ta vậy, già rồi, bệnh cũ tích tụ nhiều năm cũng đến phát tác."
Hôm đó tôi ở nhà họ Tống, hơn nữa không phải tôi an ủi Tống Tuyết mà là Tống Tuyết an ủi tôi.
Bà dùng giọng nói cứng rắn bảo tôi, dù thế nào cũng không được bán căn ‘Số 01 Vĩnh An’.
Tôi chỉ đành tạm thời đồng ý thôi.
Chỉ là nếu Tống Thị có khó khăn, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ bán căn nhà đó đi.

Sau đó, cuộc sống trở về guồng quay như cũ.
Bởi vì công việc tôi làm cũng ổn, rốt cuộc đã nhận được hạng mục nhà hàng Tây loại nhỏ.
Nhà hàng Tây này ở ngay đoạn đường phồn hoa rong nội thành, ngày đầu tiên tôi đi đo đạc, chuẩn bị làm bản thảo.
Bận rộn cả ngày, tối đến mới quay về khách sạn.
Tôi đang do dự không biết đi đâu để lấp đầy cái dạ dày meo mốc của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lý Hào Kiệt.
Nhiều ngày không gặp, hào quang của người đàn ông vẫn như trước, áo sơ mi thiết kế màu xanh ngọc, quần vải thường, mà bên cạnh là một cô gái đang đứng sóng vai với anh ta.
Hai người đang đi về phía cửa hàng trang sức.
Cửa hàng trang sức đó chuyên bán kim cương, chủ yếu là nhẫn cưới.
Mặc dù chỉ nhìn bóng lưng nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn, người phụ nữ đó không phải là Tống Duyên Minh.
Bởi vì tóc của cô ta đen bóng, còn tóc của Tống Duyên Minh thì luôn nhuộm màu.
Huống hồ, dựa vào thời gian Tống Duyên Minh mang thai lần trước, nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, bây giờ Tống Duyên Minh đã mang thai được ba tháng rồi, tuyệt đối không thể mang giày cao gót.
Dáng người cũng không nuột nà được như vậy.
Rõ ràng đã quyết định phân rõ giới hạn, nhưng tôi vẫn như bị ma xui quỷ khiến đi theo anh ta.
Tôi đi đến cửa của cửa hàng đá quý, len lén nhìn vào.
Tất cả nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều vây quanh Lý Hào Kiệt và cô gái đó.
Tôi thấy nhân viên cửa hàng lấy ra một chiếc nhẫn rất lớn, đưa cho bọn họ xem, cô gái đó lắc đầu, nhân viên phục vụ lại đổi cái khác, cô gái lại lắc đầu, nhân viên lại đổi cái khác.
Tôi chắc nhìn cỡ chừng năm phút. Những nhân viên phía sau căn phòng lần lượt không ngừng lấy ra từng hộp từng hộp nhẫn cưới, cô gái nhìn cái nào cũng không ưng.
Lý Hào Kiệt thì đứng ở bên cạnh, trong biểu cảm không hề có tý nào khó chịu.
Cứ ở bên cạnh như vậy.
Trong lòng tôi có chút xót xa.
Nhìn cô gái đó, càng nhìn, cảm giác cô ta có chút...
Quen mắt? Bởi vì giữa hai chân mày của cô ta có một nốt ruồi màu đỏ.
Nói quen mắt với cô gái đó không bằng nói quen mắt với nốt ruồi đó.
Bọn họ xem một lúc, dường như đều không vừa ý, bàn bạc giống như muốn đi, tôi hết hồn vội vàng chạy trốn.
Tìm một quán ăn bình thường nhất đi vào, kêu một chén hoành thánh.
Lúc ăn trong đầu hiện lên một hình ảnh...
"Là cô ta!"
Tôi thoáng cái nhớ ra, cô gái đi cùng Lý Hào Kiệt là ai rồi!
Đây là một việc dường như đã bị tôi lãng quên.
Khoảng hai ba năm sau khi tôi cứu Lý Hào Kiệt.
Có một lần cô nhi viện tổ chức cho mấy đứa nhỏ hơi lớn một chút đi tham quan các trường cao đẳng, đại học của Vĩnh An.
Tôi chính là một trong số đó.
Khi đó là ngày một tháng chín, đúng lúc ngày khai giảng.
Có lẽ là trùng hợp, lúc chúng tôi đến cổng trường đại học tốt nhất Vĩnh An, tôi đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt....
Gặp lại lần nữa sau nhiều năm không gặp khiến tôi vô cùng kích động.
Đôi mắt tôi luôn nhìn anh ta, quên cả việc đi theo đoàn.
Giáo viên để ý đến tôi, quay lại gọi tô, thấy tôi nhìn xuất thần, bèn hỏi: "Nhìn cái gì mà chăm chú dữ vậy?"
Tôi hơi căng thẳng, không tiện nói bản thân nhìn Lý Hào Kiệt.
Thoáng cái chú ý đến cô gái bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Tuổi tác chắc cũng cỡ tuổi tôi, tóc đen xõa ngang vai, giữa hai chân mày có một nốt ruồi đỏ.
Tôi bèn nhanh tay chỉ vào cô gái đó, hỏi: "Cô ấy nhỏ tuổi vậy tại sao cũng lên đại học?"
Giáo viện nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ, cười cười, "Cô ấy hả, là học sinh của lớp thiếu niên trường chúng tôi, cũng là học sinh nữ duy nhất."
"Lớp thiếu niên?"
Tôi nghiêng đầu hỏi.
Giáo viên kéo tôi đi theo đoàn, mặc dù tôi không muốn nhưng chỉ có thể đi theo.
Trên đường đi, giáo viên mới giảng cho tôi ý nghĩa của lớp thiếu niên.
Đơn giản mà nói, đây chính là một lớp mở ra cho những thiên tài đặc biệt.
Cũng chính là chỉ cô gái đó là một thiên tài.
Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, cô gái đó có thể chính là bạn gái của Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt ưu tú như vậy, có một bạn gái là thiên tài cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng tôi đã lâu không gặp cô gái đó rồi, Lý Hào Kiệt chưa từng đề cập về cô ta, bây giờ tại sao lại xuất hiện?
Hơn nữa dường như Lý Hào Kiệt đang dẫn cô ta đi xem nhẫn cưới.
Là cô ta muốn lập gia đình, hay là...
Cô ta sẽ lấy Lý Hào Kiệt.
Ăn hoàng thánh xong, tôi sắp xếp lại tâm trạng có chút mất mát của mình, chuẩn bị quay về công ty tiếp tục làm việc.
Kết quả vừa ra cửa, đang muốn gọi xe thì thấy chiếc xe của Lý Hào Kiệt chầm chầm chạy đến.
Phản ứng đầu tiên là Lý Hào Kiệt ở trong xe, phải thoát khỏi anh ta!
Xoay người, tôi trực tiếp ᴆụng vào một lòng иgự¢ rắn chắc.
Lỗ mũi tôi bị ᴆụng đau nhức.
Vừa che mũi, vừa nhịn không được oán giận, "Không có mắt sao, đi sau lưng người ta!"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Lúc tôi đang cúi đầu xoa sống mũi đau đớn thì nghe một âm thanh ôn nhu như nước.
Khoảng khắc nghe thấy âm thanh đó, tâm trạng tôi giống như được xoa dịu vậy.
Tôi ngẩng đầu đang muốn nói "Được rồi" thì nhìn thấy hai người trước mặt, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Chính là Lý Hào Kiệt và cô gái lựa nhẫn cưới lúc nãy.
"Lý... Giám đốc Lý." Tôi lọc ra một số cách xưng hô, cuối cùng chọn cách xưng hô an toàn nhất này.
Chỉ là, lúc tôi nói ra, sắc mặt của Lý Hào Kiệt dường như thay đổi.
Cô gái bên cạnh nhìn anh ta, hỏi, "Hai người biết nhau sao?"
"Không..."
"Biết...."
Tôi và Lý Hào Kiệt cùng nhau trả lời.
Tôi phủ nhận, anh ta thì thừa nhận.
Lý Hào Kiệt nhìn sắc mặt của tôi trở nên khó coi.
Cô gái đó dường như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười, "Hai người chắc có điều muốn nói đúng không? Vậy tôi tránh đi một chút."
Nói xong, cô bèn tránh sang bên.
Lý Hào Kiệt không di chuyển, tôi lại trở nên căng thẳng, vội gọi cô gái đó, "Không có không có! Giám đốc Lý là ông chủ lớn của công ty tôi, tôi và anh ấy không có gì để nói chứ."
Cô gái đó dừng bước, nhìn tôi, lại nhìn Lý Hào Kiệt hỏi, "Thật sao?"
"Thật sự!" Tôi liều mạng gật đầu, "Tạm biệt giám đốc Lý!"
Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.
Chờ đến chỗ rẻ của một cửa hàng, tôi mới dừng bước và thăm dò nhìn về phía kia. Lúc này, Lý Hào Kiệt và cô gái đứng trước xe dường như đang nói gì đó.
Sau đó nhanh chóng lên xe.
Lúc đó tôi mới ý thức được tim mình đang đập rất mạnh, đồng thời cũng có cảm giác khó chịu chua xót.
Thế nhưng vừa rồi ở gần quan sát cô gái đó, tôi nhận ra cô ta và Tống Duyên Minh không giống nhau, ăn mặc nền nã, cử chỉ đúng mực, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê cát.
Chỉ có cô gái như vậy mới xứng với Lý Hào Kiệt.
Nếu cô ta ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhất định sẽ rất tốt.
Tôi cũng có thể an tâm rồi.
Tôi trở về công ty tiếp tục tăng ca.
Mấy ngày nay tôi đang giúp làm bản vẽ 3D cho hạng mục nhà hàng Tây, ông chủ của nhà hàng Tây này là một đôi vợ chồng trẻ hải ngoại. Người chồng tên Tiêu Kiệt, người vợ là Tô Mai.
Hai người trở về nước lập nghiệp, vì vậy ôm rất nhiều hy vọng với nhà hàng Tây này.
Vì thế cũng thường xuyên tăng ca.
Cuối cùng, sau hai tuần tôi hoàn thành một bản vẽ 3D khiến cho hai vợ chồng bọn họ đều vừa lòng rồi tiến hành đưa nó cho bộ phận công trình.
Bởi vì hạng mục này là công việc quan trọng trong tay tôi, khi hoàn thành, thời gian của tôi cũng rảnh rỗi hơn.
Buổi chiều, tôi ngồi ở văn phòng uống nước nấu, dự định khi tối về ngủ một giấc thật đã, thì bên ngoài văn phòng truyền đến một trận rối loạn.
Nghe thấy có người nói, "Chủ tịch đến!"
Chủ tịch.
Hiện tại thiết kế Vũ Phong thuộc về tập đoàn Hào Thiên, như vậy chủ tịch chỉ có một người...
Ý thức được là ai, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy đi.
Nhưng vừa đến cửa thì bị trưởng phòng ngăn lại, "Tất cả người của bộ phận thiết kế ở lại họp."
Lúc đó, tôi đang đứng trước cửa đối mặt với trưởng phòng.
Tôi vẫn cần công việc, rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành ở lại.
Cuộc họp sẽ diễn ra sau mười lăm phút, vì vậy tất cả người của bộ phận thiết kế đều bị gọi tập trung lại.
Mà Lý Hào Kiệt thì ngồi vị trí ở trung tâm, ngồi bên cạnh anh ta là Đặng Tùng.
Cuộc họp lần này chủ yếu bàn về chuyện dưới trướng của tập đoàn Hào Thiên có nhiều công ty liên quan đến thiết kế nội thất, vì vậy công ty quyết định tổ chức một cuộc thi đấu thiết kế nội thất.
Tổng cộng có ba vòng, đấu loại, bán kết, và chung kết.
Chung kết sẽ tiến hành vào hai tháng sau.
Đồng thời thông báo mọi người, nếu đăng ký cần phải đưa ra tác phẩm phù hợp, tác phẩm đưa ra được xem như là tác phẩm vòng loại.
Thời gian cụ thể và quy tắc sẽ công bố vào tuần sau.
Nhưng mọi người có hứng thú có thể giữ chỗ trước.
Bên cạnh đó còn nói một câu, "Tiền thưởng hậu hĩnh."
Thông báo xong, tan họp.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là không tham gia.
Họp xong cũng đến giờ tan làm, sợ ᴆụng phải Lý Hào Kiệt, tôi lấy đồ đạc đi ra ngoài.
Vừa đến cửa thì thấy Tống Duyên Minh tiến đến.
Một thời gian không gặp, cô ta mặc quần áo rộng rãi, bụng dường như có chút dấu hiệu mang thai.
"Tống Duyên Khanh!"
Chị ta vừa nhìn thấy đã tiến đến chủ động nói chuyện với tôi.
Tôi không có ý địng dừng lại, chỉ nói, "Chị tìm giám đốc Lý hả? Anh ấy sắp xuống rồi đó."
"Ai nói tôi tìm Hào Kiệt, tôi đến tìm cô!" Tống Duyên Minh cố gắng ưỡn to bụng đứng ở đó, vẻ mặt đắc ý, "Trong bụng tôi chính là đứa con tương lai của Lý Thị."
Lo lắng Tống Duyên Minh tính kế với tôi, tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, quay phim cô ta, sau đó nói vào microphone, "Hiện tại là Tống Duyên Minh tự đến tìm tôi, còn đứng tại chỗ không đi, nếu chị ta tự mình té ngã, không có bất kỳ gì quan hệ với tôi."
"Mày!"
"Tống Duyên Minh, chị là hạng tiểu nhân bỉ ổi, tôi nhất định phải dùng cách thức đặc biệt đề phòng chi."
Tôi bình tĩnh nói.
Đồng thời, một chút cũng không có ý định tắt máy quay.
Tống Duyên Minh cũng không giận dữ, đưa tay sờ bụng mình rồi vui vẻ nói, "Tùy ý, ngược lại rất nhanh thôi tao sẽ là bà Lý."
"Vậy sao?" Tôi nhìn bụng của cô ta, nói, "Tôi lại nghe nói, ông Lý đã tìm một đối tượng kết hôn mới cho tổng giám đốc Lý, không chỉ là chị, đến cả nhà họ Tống đều bị loại rồi."
"Hừ, mày nói bậy!"
Tống Duyên Minh nghe tôi nói như vậy, sắc mặt rất khó coi.
Rất rõ ràng, cô ta đã biết chuyện này trước rồi.
"Tôi có nói bậy hay không lòng chị tự rõ. Suy cho cùng, cái này chẳng phải trách chị tự làm sao, chỉ cần an phận, bà Lý tương lai chính là chị rồi. Nhưng chị lại muốn làm nhà thiết kế thương hiệu, còn đi sao chép."
Nói đến sao chép, biểu cảm tôi nhìn chị ta càng khinh bỉ vài phần.
Tôi rất hận chị ta.
Nếu không phải vì chuyện sao chép, bà Lý nhất định sẽ là chị ta rồi.
Như vậy, nhà họ Tống sẽ không xảy ra chuyện.
"Tao chẳng phải vì để củng cố địa vị mình sao! Ai bảo mày làm nhiều chuyện dư thừa!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, ánh mắt có chút ác độc.
"Giấy không gói được lửa! Chị hại bản thân thì thôi đi, bây giờ nhà họ Tống như vầy, nếu chị thành thật, nhà họ Lý nhất định sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Tống!"
Tôi càng nói càng tức giận!
Nhưng, Tống Duyên Minh lại hoàn toàn không cảm thấy bản thân làm sai!
Vẻ mặt chị ta kiểu không sao cả, "Nhà họ Tống như thế nào có quan hệ gì với tao, vị trí bà Lý này thật ra chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống, là tao dựa vào khả năng của mình mà có!"
"Chị có biết xấu hổ không vậy!"
"Là mày không biết xấu hổ! Ngược lại tao qua trót lọt rồi, còn mày bị loại chắc rồi. Chắc mày đố kỵ với tao lắm!”
Lúc Tống Duyên Minh nói, trên mặt vô cùng đắc ý.
Tôi thực sự tức ૮ɦếƭ, "Chị quá ích kỷ rồi."
"Tao ích kỷ? Mày đừng ra vẻ thánh mẫu, mày luôn ở bên cạnh Hào Kiệt chẳng phải vì muốn hưởng thụ cuộc sống làm vợ người giàu có sao!"
Tống Duyên Minh chỉ vào tôi lớn tiếng nói.
Tôi vô cùng phẫn nộ, nếu không phải chị ta có thai, tôi nhất định đã ra tay từ sớm rồi.
Nhưng chị ta mang thai, tôi không thể ra tay.
Lúc tôi đang cố gắng khống chế bản thân, hai mắt Tống Duyên Minh chợt sáng lên, không kịp đề phòng lảo đảo ngã ra sau!
Tôi giật mình, vô ý thức đỡ lấy chị ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc