Thay Chị Lấy Chồng - Chương 73

Tác giả: Mộc Tâm

"Đúng vậy, em uống R*ợ*u, em rất khó chịu, người khác đều nói mượn R*ợ*u giải sầu, nhưng em uống R*ợ*u rồi vẫn rất khó chịu."
Tôi ghé đầu tựa vào bàn trà, cầm điện thoại lên rồi bắt đầu huyên thuyên.
Ban đầu người bên đầu dây kia chỉ im lặng, sau đó mới nói: "Bằng không cứ kể cho tôi nghe chút xem, nói ra không chừng sẽ đỡ hơn một chút."
"Được..."
Tôi mơ mơ màng màng, bắt đầu cầm điện thoại lên rồi kể cho người đó nghe từng chuyện của tôi và Lý Hào Kiệt.
Cũng không biết nói bao lâu.
Sau đó tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay biết.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối mịt.
Đầu nhức kinh khủng, tôi đứng dậy nấu một tô mì, cầm điện thoại muốn xem thời gian lại phát hiện hết sạch pin rồi, ngay cả khởi động máy cũng không được.
Tôi hơi bực mình, nhớ sáng nay nó còn đang tốt mà, chỉ gọi 120 cho Lý Hào Kiệt mà thôi.
Tôi sạc pin điện thoại rồi đi ăn mì, chờ khi ăn xong, điện thoại di động cũng khởi động lại.
Tôi mở nhật ký cuộc gọi lên, phát hiện có một số máy không được lưu, mà vừa nhìn qua tôi đã nhận ra đó là số điện thoại của người giúp tôi học đại học!
Tôi thoáng nhìn thời gian cuộc gọi...
Một trăm ba mươi phút đồng hồ.
"Má ơi."
Tôi sợ hết hồn, sao tôi lại trò chuyện với người đó lâu vậy được!
Tôi cố nhớ lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra hình như mình khóc lóc kể lể với người đó cái gì.
Tôi lập tức cảm thấy ân hận muôn phần.
Thực ra tôi vẫn chưa từng gặp người giúp đỡ tôi, trong tưởng tượng của mình, người đó chính là một bậc cha chú vô cùng quan tâm đến tôi.
Bình thường tôi gửi tin nhắn cho ông ấy đều rất khách sáo, thế nhưng lần này tôi lại gọi một cuộc điện thoại dài đến như vậy...
Tôi thật sự sợ mình lỡ miệng nói lời không nên nói.
Để phòng ngừa rủi ro, tôi gửi cho người ấy một tin nhắn xin lỗi, nói rằng ban ngày mình uống quá chén, nếu có nói điều gì không phải, xin người đó tha thứ nhiều hơn.
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi có đôi chút thấp thỏm. Nhưng chẳng lâu sau tôi đã được hồi âm của người đó: "Không, em hôm nay rất đáng yêu."
Đáng yêu.
Người đó nói những lời này, tôi tự mình tưởng tượng ra một vị cha chú bốn năm mươi tuổi, ý vị sâu xa nói với một đứa con cháu rằng: "Đáng yêu."
Tôi hơi ngượng ngùng, vẫn tiếp tục nói thêm mấy lời xin lỗi.
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi đi vào phòng tắm rửa mặt thì nhìn thấy trên bồn rửa vẫn còn ly súc miệng và bàn chải đánh răng chạy bằng điện của Lý Hào Kiệt để ở đó.
Lòng tôi chua xót một chút, cầm lấy mấy thứ này ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó, tôi lại thấy đôi dép của anh ta.
Tôi vứt đi.
Pu't của anh ta để ở đây.
Tôi vứt đi.
Tôi lục tung nhà mình một lượt, ném hết toàn bộ những thứ trước kia Lý Hào Kiệt mang đến đây để dùng.
Ngồi trên ghế salon, tôi nghiêng đầu, nhìn thấy trên lớp da thuộc của ghế sofa có một sợi tóc ngắn ngủn, tuy rằng tôi cũng để tóc ngắn nhưng sợi tóc này ngắn hơn tôi nhiều.
Là của Lý Hào Kiệt.
Tôi ném sợi tóc kia đi, giống như ma nhập, đeo bao tay cao su rồi bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Tôi lấy một thau nước, nhỏ vào trong đó một c*** khử trùng, bắt đầu dùng khăn lau qua một lượt hết tất cả các ngóc ngách trong phòng.
Chờ khi tôi làm xong mọi chuyện thì trời đã hửng sáng
Tôi bật đèn lên, tìm khắp các gian phòng một lượt, xác định không có bất cứ vết tích gì chứng minh Lý Hào Kiệt từng tồn tại thì mới chịu để yên.
Khi tôi dọn dẹp xong tất cả, trở về giường thì mới phát hiện trên điện thoại di động có một tin nhắn, là của Khương Thanh gửi đến.
Từ khi chị ấy thăng chức, công việc theo đó vô cùng bận bịu, ít khi ở trong nước, thời gian ở thành phố Vĩnh An càng ít hơn.
Trong tin nhắn, chị ấy nói tối nay chị sẽ bay về nước, đại khái là trưa mai đến, hiện giờ đã ở trên máy bay, đến nơi thì hẹn cùng nhau đi ăn cơm.
Phần sau chị còn gửi kèm theo một tấm ảnh.
Vì trái múi giờ nên chỗ chị ấy đang là ban ngày.
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện đã hơn bốn giờ sáng rồi, bèn nhanh chóng gửi cho Khương Thanh một tin nhắn trả lời, sau đó lăn ra ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tôi bị điện thoại của Khương Thanh đánh thức.
Tôi nhận điện thoại, câu nói đầu tiên của chị ấy là: "Bốn giờ sáng không ngủ, em tu tiên đấy à?"
Tôi vốn đang ngái ngủ, kết quả là bị câu nói này của chị ấy chọc cười.
"Không phải, là dọn dẹp vệ sinh."
Tôi trả lời cậu ấy.
"Dọn dẹp vệ sinh? Bây giờ em ở đâu, dọn dẹp vệ sinh mà lại dọn đến bốn giờ á?!"
Tôi nửa tỉnh nửa mê kể cho chị ấy nghe một số chuyện của mình ở thành phố Vĩnh An.
Vừa dứt lời, tôi chợt nghe đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai: "Cái gì?! Em đang ở đó?! Em và Lý Hào Kiệt giải hòa à?!"
Tiếng gào này của chị ấy xua tan hoàn toàn cơn buồn ngủ của tôi.
Tôi ngồi xuống, nói cho chị ấy vì sao lại có căn nhà này. Khương Thanh lập tức nói: "Em nói địa chỉ cho chị, chờ chị, chị dỡ hành lý xuống là đến ngay."
Tôi gửi địa chỉ cho chị ấy, còn bản thân thì rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, xong rồi dùng bữa sáng.
Còn chưa ăn xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Khương Thanh đã đến.
Chị ấy vừa đến đã lập tức nhộn nhạo đi khắp từng căn phòng, cuối cùng mới ngồi trên bàn ăn, kích động nói: "Bà nội em đối xử với em quá tốt. Không hổ là No.1 thành phố Vĩnh An, tầm nhìn thật không chê vào đâu được."
"Ừ."
Tôi rũ mắt xuống.
Thực ra nếu như có thể lựa chọn, tôi không muốn ở nơi này.
Căn hộ này rộng khoảng chừng hơn một trăm ba mươi mét vuông, cũng chỉ có hai phòng ngủ, phía sau còn có phòng thay quần áo, hai phòng tắm, hai nhà vệ sinh.
Phòng khách cực lớn.
Trước kia khi Lý Hào Kiệt còn ở tôi không phát hiện ra, nhưng bây giờ ở một mình, chỉ mấy ngày thôi tôi cũng đã cảm thấy nơi đây hiu quạnh.
Sau khi ngồi xuống, Khương Thanh cầm lấy cái bánh mì nướng ở trước mặt tôi, vừa ăn vừa bắt đầu ca cẩm công việc khổ cực, chênh lệch múi giờ quá vất vả, da dẻ cũng xấu đi, ngay cả bạn trai cũng không có, vv...
Có lẽ lâu lắm rồi không có người nói chuyện, nghe Khương Thanh chia sẻ như vậy khiến tâm trạng của tôi bỗng chốc thả lỏng. Tôi nói với chị ấy: "Em rất hâm mộ chị."
"Em hâm mộ chị cái gì chứ? Chị hâm mộ em mới đúng ấy." Khương Thanh nhìn ô cửa sổ thoáng mắt phía kia, "Ôi chao, chị cũng muốn có một bà nội cho chị một căn hộ lớn như vậy, chị sẽ làm sâu gạo mỗi ngày, không đi ra ngoài phấn đấu nữa."
Nghe chị ấy nói như vậy, tôi cũng đáp một câu: "Vậy chị ở cùng với em đi, chờ khi nào chị kết hôn thì lại dọn ra ngoài, trước kia chúng ta đều cùng nhau mà."
"Chị không ở được." Khương Thanh lắc đầu, "Chị chiếm lấy em rồi, Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ không vui đâu."
Lý Hào Kiệt.
Nhắc đến anh ta, tâm trạng của tôi lại có chút mất mát. Tôi im lặng hồi lâu mới nói: "Em ly hôn với anh ta rồi, cũng không còn dính líu gì nữa."
"Cái gì? Chị không nghe lầm chứ?"
Khương Thanh nhìn tôi, chớp đôi mắt, vẻ mặt không tin.
"Thật mà."
Tôi kể sơ lược những chuyện gần đây cho Khương Thanh nghe một lần, bao gồm chuyện tôi bị xử oan, suýt chút nữa thì có thể làm cho Tống Duyên Minh ngồi tù.
Khương Thanh nghe xong, tâm trạng cũng không còn thoải mái giống như vừa rồi nữa.
Nhưng thấy tôi sa sút tinh thần như vậy, chị ấy bèn nở nụ cười: "Được rồi, mấy ngày ở Vĩnh An chị dọn đến cùng với em là được chứ gì? Buổi tối chị sẽ tổ chức cho em một bữa tiệc quay về độc thân!"
"Chị ở cùng em là tốt rồi, tiệc tùng cũng không cần."
"Cần, cần chứ! Cũng chẳng phải tiệc tùng gì, chỉ là chúng ta đi trút bầu tâm trạng một chút, em đừng buồn nữa."
Khương Thanh vừa nhai vừa nói nhưng tôi miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu chị ấy nói gì.
Lúc xế chiều, Khương Thanh về nhà một chuyến, buổi tối mới quay lại và dẫn tôi ra ngoài chơi.
Kết quả vừa nhìn thấy quần áo của tôi, chị ấy đã phê bình một trận.
Sau đó chị ấy tự mình chọn cho tôi một chiếc áo len dài, tôi tưởng rằng bên dưới hẳn là mặc với quần, kết quả Khương Thanh chỉ để cho tôi mặc boot cao và tất chân dày.
Phải biết rằng bây giờ đang giữa trời đông khắc nghiệt đó.
Tuy rằng chị ấy nói chúng tôi không cần phải bước đi bên ngoài nhưng tôi vẫn mặc hai lớp tất chân mới yên tâm đi ăn cơm cùng Khương Thanh.
Hai chúng tôi cơm nước xong xuôi, Khương Thanh lại gọi xe.
Sau khi lên xe, tôi chợt nghe Khương Thanh nói với tài xế: "Bác tài, đến quán bar Queen đi."
"Chỗ đó rất đắt, hay thôi đừng đi thì hơn."
Vừa nghe thấy cái tên này là tôi vội vàng ngăn Khương Thanh lại.
Quán bar này tôi biết, nó có thể nói là một trong những quán bar sang chảnh nhất ở thành phố Vĩnh An.
Trước kia trên mạng có đưa tin, nói rằng một vài công tử tiểu thư nhà giàu sẽ thường hay luẩn quẩn không rời nơi này.
"Đi chứ, có người mời khách, em đừng sợ."
Dáng người Khương Thanh dỏng cao, chị ấy nhấc tay đã có thể kéo tôi vào lòng.
Hết cách rồi, tôi đành đồng ý thôi.
Chẳng lâu sau xe taxi đã lái đến quán bar Queen, tôi bước xuống xe, kinh ngạc không thôi khi trông thấy những chiếc xe sang trọng đang đậu ở ven đường trước cửa quán bar. Những chiếc bên ngoài đều có giá từ ba tỷ trở lên, cũng chẳng thiếu xe thể thao vừa nhìn là biết ở đẳng cấp ba mươi tỷ.
Cảnh tượng này hoàn toàn không kém gì bãi đậu xe tầng hầm của "Số 01 Vĩnh An".
Khương Thanh dẫn tôi đến cửa, lập tức có người đến gần bắt chuyện, Khương Thanh ôm vai tôi đi vào trong.
Chúng tôi đi liền một mạch vào bên trong, Khương Thanh rành rẽ dẫn tôi đến trước một phòng riêng hơi khép hờ.
Tôi nhìn thoáng qua, bên trong phòng đã có một người đang ngồi.
Nhìn thấy Lương Khanh Vũ, tôi không khỏi kinh ngạc.
Khương Thanh cười hề hề: "Giám đốc Lương à, em sớm đã bảo khách mời hôm nay sẽ không làm anh uổng phí mà."
"Ngồi đi." Lương Khanh Vũ đứng dậy, nhường ghế sofa đôi cho hai chúng tôi, bản thân anh lại ngồi lên sofa đơn bên cạnh.
Sau đó anh ấy đưa menu R*ợ*u cho chúng tôi, lại dặn dò Khương Thanh: "Duyên Khanh không uống R*ợ*u, em uống cái gì cứ chọn đi."
"Ai nói cô ấy không uống chứ." Khương Thanh đưa menu cho tôi, vỗ vỗ vai, "Uống cho đã đi, uống say xong rồi nôn bằng hết, từ mai về sau không còn quan hệ gì với tên đàn ông thối tha kia nữa."
"Sao vậy?"
Lương Khanh Vũ nghe Khương Thanh nói vậy, hơi khó hiểu.
Khương Thanh là người bụng để ngoài da, chị ấy nghiêng người đến trước mặt Lương Khanh Vũ, kể cho anh nghe chuyện tôi đã ly hôn.
Lương Khanh Vũ nhìn tôi, khẽ nhíu mày: "Trước đó em rút đơn kiện anh đã cảm thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng anh không hỏi em..."
Tôi rũ mắt xuống.
Trong tay cầm menu R*ợ*u, lòng tôi không khỏi cuộn dâng lên chuyện mình bị Lý Hào Kiệt ép rút đơn kiện. Tôi nói với Khương Thanh: "Chị chọn giúp em đi, em muốn uống loại mạnh chút. Chị nói đúng, em cần quên anh ta đi."
Kỳ thực ngày hôm qua tôi đã say rồi.
Thế nhưng tôi chẳng những không quên anh ta mà trái lại cơn đau trong lòng kia càng thêm khắc sâu.
Biết rõ là lừa mình dối người nhưng tôi vẫn tự nói với bản thân, nhất định là do tôi chưa uống đủ.
Khương Thanh chọn một loại R*ợ*u tên là Magellan.
Lương Khanh Vũ khuyên chị ấy, chị ấy lại nói: "Cùng uống đi nào."
Không lâu sau phục vụ đang mang R*ợ*u và thùng nước đá bước vào, sau khi mở R*ợ*u và rót cho ba chúng tôi mỗi người một ly xong mới ra ngoài.
Khương Thanh cầm ly R*ợ*u lên nói: "Cụng ly! Chúng ta chúc mừng Tống Duyên Khanh trở về độc thân!"
Tôi và Lương Khanh Vũ cũng cầm ly lên.
Lúc nhìn về phía Lương Khanh Vũ, tôi phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. Dù ánh đèn quán bar mờ tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của anh ấy hơi lóe sáng.
Tôi không khỏi nhớ đến lời nói trước kia của anh.
Anh ấy từng nói, hy vọng sau khi tôi ly hôn, anh ấy có thể xếp ở hàng đầu.
Thế nhưng ngay trước mặt Khương Thanh, tôi cũng không tiện nói, chỉ có thể cụng ly với bọn họ và nâng cốc uống cạn.
R*ợ*u cay nồng trượt vào trong cổ họng của tôi.
Nói thật, mùi vị rất tệ.
Nhưng có thể uống say, tôi nguyện ý nếm thử.
Chúng tôi mới vừa uống một hồi, Khương Thanh đã nói muốn đi toilet.
Chị ấy vừa đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lương Khanh Vũ, tôi nhân lúc mình còn tỉnh táo, nhanh chóng nói với anh: "Anh Vũ, mặc dù em ly hôn nhưng quả thật em không thể ngay lập tức buông anh ta xuống được. Em cần thời gian, em bây giờ..."
"Anh biết, anh không nói gì, em đừng sợ."
Thấy tôi hốt hoảng nói những lời này, Lương Khanh Vũ ngắt ngang lời tôi, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước.
Tôi có phần ngượng ngùng, không khí trong phòng tràn đầy xấu hổ.
Tôi cúi đầu nhìn ly R*ợ*u, cũng không nói gì.
"Anh sờ vào đâu của tôi đấy?!"
"Á!"
Trong lúc tôi còn đang suy xét có nên nói cái gì để đánh vỡ cục diện bế tắc hay không thì bên cạnh chợt vang lên âm thanh ồn ào náo động. Tôi lập tức nhận ra câu nói phía trước là của Khương Thanh, nhưng tiếng kêu thảm thiết đằng sau là của một người đàn ông.
Một giọng nói mà trước giờ tôi chưa từng nghe thấy.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài.
Ở khu vực trống của quán bar, Khương Thanh đang đứng ở đó, hai tay khoanh trước ***, gương mặt đầy phẫn nộ.
Mà gã đàn ông đằng trước chị ấy hơi khom lưng, vẻ mặt đau đớn, hai tay che lấy bộ phận quan trọng nào đó.
"Đừng để cho tôi gặp lại anh nữa!"
Khương Thanh liếc người nọ một cái, nhìn thấy tôi thì nhanh chóng bước đến.
Lương Khanh Vũ cũng đứng ở phía sau tôi.
Chúng tôi trở về phòng, hỏi thăm chút mới biết lúc nãy tên đó vừa bước đến đã ôm lấy vai Khương Thanh bắt chuyện. Bởi vì dáng người hắn cao to nên khi khoác tay lên vai Khương Thanh, bàn tay buông rủ của hắn để hờ hờ trước *** chị..
Khương Thanh cao ráo, dáng người đẹp, đừng nói làm tiếp viên hàng không, làm người mẫu cũng không thành vấn đề.
Chờ khi kể xong chuyện của mình, Khương Thanh cau mày rầu rĩ: "Vốn định tạo cơ hội cho hai người, em định đi ra ngoài thêm lát nữa, không ngờ gặp một tên không có mắt như vậy."
"Không cần, không cần." Lương Khanh Vũ cười nói, "Quan hệ bây giờ giữa anh và em ấy đã là tốt nhất rồi."
Anh ấy vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ gây áp lực cho tôi.
Bên ngoài vừa uống R*ợ*u một hồi, tôi có chút chuếnh choáng, cảm thấy mình sắp say.
Kết quả tên đàn ông mới bị Khương Thanh đánh ban nãy đã bước đến, phía sau còn dẫn theo một người phục vụ đang bưng chai R*ợ*u trên tay.
Khương Thanh thấy hắn, lập tức đứng dậy: "Sao hả, còn muốn đánh nữa hay sao?"
Người nọ không tức giận, cũng không lùi bước mà cười nói: "Tôi vừa mới về nước, không hiểu tập quán trong nước, vô ý mạo phạm người đẹp, cô đừng để trong lòng. Chai R*ợ*u này coi như tôi nhận lỗi với các vị."
"Không cần, mau cầm nó đi đi."
Khương Thanh lườm hắn một cái rồi lại ngồi xuống.
Thế nhưng, tên đàn ông kia không định đi mà lấy ra một tấm danh thiếp: "Tôi là Ngô Tiến An, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại cá nhân của tôi."
Có điện thoại cá nhân cũng chẳng phải người bình thường.
Khương Thanh không nhận lấy: "Giữa báo cảnh sát và anh đi, chọn một cái đi."
Ngô Tiến An cau mày, lúc này mới nhận ra Khương Thanh rất cứng rắn.
Xoắn xít một chút, cuối cùng hắn cũng đành đi.
Nhưng vừa quay đi lại bị Khương Thanh gọi lại, Ngô Tiến An vừa trở về, lại nghe Khương Thanh nói: "Cầm chai R*ợ*u đi này."
"Quà tặng tôi đưa đến không lý nào lại lấy đi, các vị không uống thì cứ vứt đi."
Nói xong Ngô Tiến An bèn rời khỏi.
Lần này tôi lơ mơ mất rồi nên không biết rõ hắn có bực tức hay tâm tình thế nào.
Hắn vừa đi rồi tôi cũng muốn trở về, nói rằng mình choáng váng quá.
Khương Thanh đồng ý.
Ba người chúng tôi mới bước ra ngoài đã nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đứng ở gần mấy chiếc xe thể thao trước quán bar và một đám vệ sĩ đứng bảo vệ gần đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc