Thay Chị Lấy Chồng - Chương 292

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi thất kinh, quay đầu, nhìn thấy nơi không xa, Lý Hào Kiệt đứng ở đó, người đàn ông không đẩy xe như những người xung quanh, mà trên tay cầm nước uống tăng lực.
Dường như muốn vào mua đồ rồi định đi ra.
Lúc tôi nhìn đến, Lý Hào Kiệt đã nhìn về phía tôi, con ngươi màu đen của người đàn ông mang vài phần âm u.
Nhìn thấy anh tôi không kìm được mà căng thẳng.
Thực ra dạo này tôi vẫn luôn tính từng ngày, ba tháng mà Lý Hào Kiệt nói đã trôi qua rồi.
Nhưng anh vẫn chưa liên hệ với tôi, trong lúc tôi định buông bỏ, lại gặp anh ở đây, đúng là có hơi giễu cợt.
“Ba!”
Thiểm Thiểm chạy qua trước.
Bạc Cảnh Hậu ở bên cạnh hơi ngẩn ra, hỏi: “Chị Tiểu Điệp, đó là…chồng trước của chị?”
Chồng trước.
Anh được coi là chồng trước của tôi sao?
Nghiêm túc mà nói, cũng coi như vậy đi.
Tôi gật đầu: “Phải.”
Lý Hào Kiệt cúi đầu cười với Thiểm Thiểm, nụ cười ấy, rõ ràng có hơi miễn cưỡng, sau đó, ánh mắt nghiêng về phía chúng tôi rồi đi tới đây.
Người đàn ông thẳng thắn đứng trước tôi và Bạc Cảnh Hậu, anh cao hơn Bạc Cảnh Hậu một chút, đánh giá cậu ta một lượt, sau đó ánh mắt lại lạnh như gió lốc mà nhìn tôi, hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Cậu ấy…”
Phản ứng đầu tiên của tôi là giải thích, nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy mình hình như chẳng cần phải giải thích, đằng nào tôi cũng Lý Hào Kiệt cũng chẳng còn quan hệ gì, có gì để giải thích đây?
Tôi thẳng thắn nói: “Liên quan đến giám đốc Lý sao?”
Nghe tôi nói, sắc mặt Lý Hào Kiệt trở nên rất kém.
Mà lúc này, Thiểm Thiểm ở bên cạnh lại hét lên: “Đây là anh Bạc! Con được nghỉ, mẹ đưa anh đến chơi cùng con! Anh Bạc còn dạy con học từ mới tiếng Anh, chơi trò chơi với con, gắp lego với con nữa! Anh Bạc rất tốt!”
Thiểm Thiểm là trẻ con, thế giới của nó rất đơn thuần, lúc nói, đôi mắt sáng ngời như những ngôi sao.
Nó tất nhiên không nhìn ra Lý Hào Kiệt trong lời có ý.
Tôi lại nhìn ra.
Hơn nữa, Thiểm Thiểm càng nói, sắc mặt Lý Hào Kiệt càng khó coi.
Đợi đến lúc Thiểm Thiểm nói hết câu “Anh Bạc rất tốt”, biểu cảm trên gương mặt Lý Hào Kiệt tuy không thay đổi, nhưng tuyệt đối là bình yên trước giông bão.
Vốn dĩ tôi tưởng anh sẽ làm gì đó hoặc nói gì đó.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại chẳng nói gì cả, đặt chai nước tăng lực lên trên quầy hàng, xoay người rời đi.
Tôi muốn gọi anh lại, hơi mở miệng, nhưng vẫn là kìm lại.
Một thời gian lâu như vậy, tôi một mình vẫn sống tốt, không phải sao?
Tôi không cần anh, không có anh, cuộc sống của tôi cực kỳ yên ổn.
Thế nên, tôi không cần anh.
Tôi thầm nói với bản thân mình.
Chỉ là không biết tại sao, trái tim tôi lại trống rỗng.
Đợi người đàn ông đi ra khỏi siêu thị, tôi mới thu lại ánh mắt, nói một câu: “Mua đồ thôi.”
“Mẹ, ba giận rồi sao?” Thiểm Thiểm ngẩng đầu hỏi tôi, trong mắt viết lên nghi hoặc.
Tôi động môi, không biết nên giải thích cho Thiểm Thiểm thế nào, cuối cùng chỉ ôm nó lên đặt vào chỗ ngồi cho trẻ em ở trên xe đẩy hàng, sau đó nói: “Không có, ba chỉ là bận quá thôi.”
“Vậy sao? Con tưởng ba không cần Thiểm Thiểm nữa rồi.”
Lúc Thiểm Thiểm nói câu này, gương mặt tràn đầy sự tủi thân.
Tôi nhìn nó, trong lòng khó chịu muốn ૮ɦếƭ, nhưng lại không biết nên an ủi làm sao.
Lúc này Bạc Cảnh Hậu ở bên cạnh nhấc tay vò tóc Thiểm Thiểm nói: “Đương nhiên là không rồi, người cha nào cũng yêu thương con của mình, chắc chắn sẽ không bỏ con của mình đâu.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Bạc Cảnh Hậu gật đầu khẳng định.
Tôi đẩy xe mua hàng, nhìn chai nước tăng lực vừa bị Lý Hào Kiệt đặt xuống, ma xui quỷ khiến mà cầm nó lên, đặt vào trong xe.
Buổi tối về nhà, tôi đang nấu cơm, Bạc Cảnh Hậu chơi xếp lego cùng Thiểm Thiểm.
Mọi thứ đều như lúc trước.
“Ding dong.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Bạc Cảnh Hậu ra mở cửa, tôi đứng một bên có chút bồn chồn, dù gì nhà chúng tôi bình thường sẽ không có người tới.
Lúc cậu mở cửa ra, tôi rõ ràng nhìn thấy trên mặt Bạc Cảnh Hậu có vài phần kinh ngạc.
Giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt trực tiếp đẩy cậu ra, bước chân vào cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi thấy tôi, liền bước thẳng qua đây, kéo tay tôi nói: “Lên tầng chúng ta nói chuyện một chút.”
“Làm gì vậy?”
Tôi ngây người, không rõ Lý Hào Kiệt định làm gì.
Chỉ là sắc mặt của người đàn ông cực kì âm u đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Anh nắm tay tôi rất chặt, cưỡng chế kéo tôi lên tầng.
Bạc Cảnh Hậu nhìn thấy liền nhanh chóng đi đến ngăn cản, kéo Lý Hào Kiệt lại: “Anh định làm gì!”
“Bỏ tay ra.” Lý Hào Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm Bạc Cảnh Hậu, ánh mắt đó, chứa đầy sự u ám, giống như muốn giết cậu ta tới nơi!
Bạc Cảnh Hậu rõ ràng có chút thối lui, nhưng cậu vẫn không buông tay: “Chị tiểu Điệp…”
“Chị Tiểu Điệp?” Lý Hào Kiệt nghe cái cách gọi này không kìm được mà nở một nụ cười giễu cợt: “Con trai tôi gọi cậu là anh, cậu gọi người phụ nữ của tôi là chị?”
Tôi biết, Lý Hào Kiệt chắc chắn nghĩ sai rồi.
Suy cho cùng Bạc Cảnh Hậu đã hai mươi tuổi rồi, rốt cục vẫn là một người đàn ông.
Lúc này tôi thế mà lại có hơi hối hận để cậu ấy ở nhà mình, chắc chắn Lý Hào Kiệt hiểu lầm rồi.
“Chúng tôi…”
“Chị không sao, chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi, em cứ chơi cùng Thiểm Thiểm đi.” Tôi mau chóng ngắt lời Bạc Cảnh Hậu.
Tránh cho cậu càng giải thích càng đi xa.
Thiểm Thiểm nghiêng đầu sang một bên nói: “Anh Bạc, ba của em rất yêu mẹ em đó, anh mau xuống đây đi.”
Tôi nói, Thiểm Thiểm cũng nói.
Cộng thêm ánh mắt âm u khủng pố của Lý Hào Kiệt, Bạc Cảnh Hậu do dự một lát, rồi vẫn buông tay, nhưng cậu không cam tâm mà nói một câu: “Nếu anh ta đánh chị, chị phải hét lên, em giúp chị báo cảnh sát!”
“Ha.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng lướt qua cậu.
Sau đó kéo tôi lên tầng.
Người đàn ông kéo thẳng tôi lên phòng ngủ, cửa vừa đóng, đã ép chặt tôi vào cửa, không nói nhiều lời, đã hôn xuống!
Trong nụ hôn của người đàn ông có mùi vị của R*ợ*u, vừa cay vừa đắng.
Tôi bị buộc phải chịu đựng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Hào Kiệt ép chặt tôi, một tay ép lên gáy tôi, tay còn lại khóa lấy hai cánh tay tôi.
Không cho tôi bất cứ một cơ hội phản kháng nào!
Tôi chỉ cảm thấy không khí trong ***g *** mình bị ςướק đi từng ngụm.
Cho đến lúc suýt nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng thả tôi ra.
Anh ở trên cao nhìn xuống tôi gần trong gang tấc, ánh mắt đầy trào phúng mà hỏi: “Em thiếu đàn ông đến vậy à, ngay cả nhỏ như vậy cũng không bỏ qua?”
“Anh nói cái gì?”
“Cậu ta ở nhà em, em đừng nói với tôi, hai người cô nam quả nữ không xảy ra chuyện gì? Sao? Có phải không có tôi, cô đơn khó nhịn, đã bụng đói vơ quàng rồi? hay là…”
“Chát”
Anh vẫn chưa nói hết, tôi đã dùng lực rút hai tay ra khỏi sự khống chế của anh, mạnh mẽ tát lên gương mặt người đàn ông!
Sau đó, cắn răng, nói: “Cút!”
“Xem ra cậu ta thỏa mãn em tốt nhỉ, em đã không cần đến tôi rồi?”
“Chát!”
Tôi nhấc tay, lại một cái tát nữa!
Lần này đánh rất mạnh, gương mặt của anh đã hơi đỏ lên.
Sau đó tôi mạnh mẽ đẩy anh ra: “Cút đi! Lý Hào Kiệt! Mãi mãi đừng có xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh nói không sai, tôi không cần anh nữa!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tôi thật không thể tưởng tượng được, Lý Hào Kiệt sẽ có ngày nói với tôi những lời này!
Trước đây không rõ ràng mà rời khỏi tôi thì thôi!
Bây giờ lại nói lời như vậy!
Nhưng Lý Hào Kiệt cứ dính lấy, người đàn ông áp sát đến, trên mặt mang sự tức giận âm u: “Nếu tôi không làm thì sao?”
“Vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tôi kích động nói.
Khóe miệng Lý Hào Kiệt câu lên một nụ cười lạnh: “Được thôi, báo đi!”
Người đàn ông nói, rồi ôm tôi ép thẳng lên giường!
“Bỏ tôi ra!”
Tôi liều mạng giãy giụa!
“Sao vậy? Quả nhiên đã thử qua tiểu thịt tươi, bắt đầu chê tôi rồi?”
“Anh đang nói cái gì vậy, mau cút! Đừng động vào tôi!”
Tôi giận!
Hận!
Lý Hào kiệt giống như trở thành một dáng vẻ trước giờ tôi chưa bao giờ thấy!
“Rầm rầm rầm!”
Cửa truyền đến tiếng đập cửa giục giã, kéo theo đó tôi nghe Bác Cảnh Hậu hét: “Chị Tiểu Điệp, có sao không?”
Lý Hào Kiệt trực tiếp ép chặt môi tôi, khuôn mặt cười giễu cợt: “Xem ra cậu ta lo cho em rồi, hay là để cậu ta vào, nhìn chúng ta làm?”
Tôi dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Lý Hào Kiệt.
Sao anh đã trở nên như thế này rồi!
Tôi lắc đầu.
Lý Hào Kiệt cười lạnh: “Không muốn nhìn bộ dạng em như vậy, thì để cậu ta đi.” Anh ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Sau đó, cho tôi.”
Tôi cứ bình tĩnh như vậy nhìn chằm chằm Lý Hào Kiệt, bỗng nhiên phát hiện, không, đây không phải là dáng vẻ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngược lại, vô cùng quen thuộc!
Lúc tôi mới thay Tống Duyên Minh gả cho Lý Hào Kiệt, lúc anh mới lấy tôi, không phải là dáng vẻ này sao?
Tôi vẫn còn nhớ từng câu từng chữ anh nói với tôi “Tôi chưa bao giờ là một người tốt.”
Trong thoáng chốc, mắt cô tràn đầy sợ hãi.
Nói cho cùng, đây đều là chuyện giữa hai chúng tôi, không nên kéo theo Bạc Cảnh Hậu vào.
Tôi chần chừ rất lâu, mới gật đầu.
Như vậy, Lý Hào Kiệt với chịu lấy tay ra, tôi ngồi dậy, đi chầm chậm ra phía cửa.
Lúc này Bạc Cảnh Hậu đang gõ cửa, hét: “Chị Tiểu Điệp? Có cần giúp đỡ không?
Tôi đi đến cửa, dựa vào cửa nói: “Không sao, Tiểu Bạc, em cứ chơi cùng Thiểm Thiểm đi, không cần lên tầng nữa, một lát nữa chị xuống.”
“Chị Tiểu Điệp, chị không sao chứ? Chị mở cửa ra đi.”
Trọng giọng nói của Bạc Cảnh Hậu có sự quan tâm.
Tôi do dự một lát, rốt cục vẫn mở hé cửa một chút.
Bạc Cảnh Hậu thấy tôi mở cửa, đánh giá tôi một chút, rồi nhìn vào bên trong, có hơi lo lắng: “Chị, chị không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tôi miễn cưỡng cong môi: “Được rồi, chị phải đóng cửa rồi, bọn chị có việc, em xuống trước đi, nấu cơm trước rồi cùng ăn với Thiểm Thiểm.”
Lời của tôi đã nói rất rõ.
Bạc Cảnh Hậu rất không cam tâm.
Đứng ở đó rất lâu, dường như không chịu rời đi, tôi đã đóng cửa rồi.
Đợi đến lúc quay người lại, chỉ nhìn thấy trong anh mắt của Lý Hào Kiệt đầy trào phúng: “Đây là sao, làm cậu trai bao đau lòng, buồn rầu rồi?”
“Anh câm mồm!” Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, không cam lòng mà hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại trở nên như vậy?”
“Ha? Muốn biết?” Lý Hào Kiệt đưa tay, trực tiếp kéo tôi vào lòng anh.
Lật người một cái ép tôi ở Dưới *** anh.
Nhìn tôi từ phía trên: “Tôi vì em đánh cược tính mạng, nhưng em lại ở đây nuôi trai bao, em nói, tôi có nên giận hay không?”
“Cái gì?”
Cả người tôi ngơ ngác.
Nhưng người đàn ông không có ý muốn nói thêm gì nữa, thực tiếp bỏ lơ tất cả màn ***, mạnh mẽ chiếm đoạt!
Đau.
Rất đau.
Đã rất lâu rồi tôi chưa đau như vậy.
Loại cảm giác này khiến tôi nhớ lại đêm đầu tiên ấy.
Nhưng tôi không hét, chỉ cắn chặt răng, để Lý Hào Kiệt tự do phát tiết.
Dường như đã qua nửa tiếng, mới kết thúc.
Tôi nằm trên giường không cử động, nhìn Lý Hào Kiệt đang chỉnh lại quần áo, hỏi anh: “Nói với tôi, anh đánh cược mạng mình vì tôi là có ý gì?”
Người đàn ông quay người nhìn tôi, chỉ nói ba chữ: “Lừa em đấy.”
Sau đó, mở cửa bỏ đi.
Tùy tay đóng cửa, căn phòng trống không, bỗng chốc chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nhìn bức ảnh của Tống Tuyết, trong lòng có một dự cảm rất sâu sắc, Lý Hào Kiệt không phải đang lừa tôi.
Anh thật sự đang vì tôi làm những gì.
“Tại sao không để em biết, tại sao không để em cùng chia sẻ?”
Tôi rất không cam lòng.
Nhưng tôi lực bất tòng tâm, không biết nên nghe ngóng ở đâu xem Lý Hào Kiệt rốt cục đã làm những gì.
“Cộc cộc cộc.”
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng của Bạc Cảnh Hậu: “Chị Tiểu Điệp, chị không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhẹ đáp: “Một lát nữa chị ra.”
Nói xong, tôi kiên cường nhịn cái đau trên cơ thể, bám vào thành giường mà đứng lên, đến phòng tắm tắm qua, xì tóc đến gần khô, mới thay đồ rồi mở cửa ra.
Lúc tôi ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Bạc Cảnh Hậu đứng ở cầu thang tầng hai chơi điện thoại.
Cậu con trai nghe thấy tiếng tôi liền lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xán lạn: “Chị, cơm đã làm xong rồi, xuống ăn thôi.”
“Ừm.”
Tôi biết, cậu quan tâm tôi.
Trong lòng lại có một suy nghĩ nhất thời, nếu Bạc Cảnh Hậu là em trai mình thì tốt.
Tôi xuống tầng, Bạc Cảnh Hậu đã làm nốt bữa cơm tôi đang dở tay, đã bày hết lên bàn rồi.
Thiểm Thiểm ngồi ở chỗ của mình nhìn tôi, dẩu môi: “Mẹ, ba làm sao lại đi rồi? ba hình như không vui.”
“Không sao.” Tôi nhấc tay xoa đầu Thiểm Thiểm.
Nhất thời tôi không biết nên nói với Thiểm Thiểm thế nào.
Ăn xong, tôi định thu dọn bát đũa, Bạc Cảnh Hậu chủ động giúp tôi, đợi khi làm xong mọi việc, Thiểm Thiểm ngủ say, Bạc Cảnh Hậu mới nói: “Chị Tiểu Điệp, em nghĩ rồi, sau này em vẫn không nên ở nhà chị nữa, suy cho cùng, nhỡ đâu anh ta lần sau tới, sẽ lại hiểu lầm.”
“Không sao, em…”
“Yên tâm, bây giờ em vẫn còn chuyến xe cuối, lần sau nếu em không đón kịp thì lại ở đây, nếu kịp thì em sẽ về.”
Bạc Cảnh Hậu chủ động nói.
Cậu như vậy, ngược lại làm tôi cảm thấy càng ngại hơn.
Rõ ràng là chuyện giữa tôi và Lý Hào Kiệt, giữ lại cậu ấy cũng là nhờ sự kiên trì của Thiểm Thiểm và chủ ý của tôi.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Đừng có dằn vặt nữa, em không phải sắp sửa đi học rồi sao, đợi khai giảng xong rồi hẵng trở về, đến lúc đó cuối tuần rảnh rỗi thì đến giúp chị và Thiểm Thiểm, chị sẽ trả tiền.”
“Nhưng…”
“Không sao hết.”
Tôi nhanh chóng nói.
Bạc Cảnh Hậu có hơi ngại: “Cảm ơn chị Tiểu Điệp.”
Nói xong cậu liền đi lên tầng.
Tôi ngồi một mình ở phòng khách, nghĩ lại chuyện ban nãy, tính tính ngày, mấy ngày này vừa khéo là lúc đến kỳ của tôi, tôi phải đi mua thuốc rồi.
Thế là, tôi khoác áo khoác lên, thay giày, đi ra ngoài.
Tiệm thuốc cách tiểu khu tôi ở không xa.
Tôi đi bộ không đến mười phút là tới.
Mua thuốc xong, tôi cầm thuốc ra khỏi cửa, vừa đi về phía tiểu khu, đã nghe thấy có tiếng người nói đằng sau: “Sao vậy, đến con tôi cũng đã không cần nữa rồi à?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Đồng thời cũng vô cùng xa lạ.
Lý Hào Kiệt đã bao lâu rồi không đối xử với tôi như vậy?
Tôi quay đầu, nhìn thấy bóng Lý Hào Kiệt đứng cách tôi không xa, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc