Thay Chị Lấy Chồng - Chương 288

Tác giả: Mộc Tâm

Ăn cơm xong, Lý Hào Kiệt bế tôi lên tầng.
Cho dù anh muốn làm nhưng tôi không có cách tập trung được, trong đầu chỉ nghĩ tới buổi họp báo ngày hôm sau.
Hình như Lý Hào Kiệt phát hiện ra tôi không tập trung nên cũng không ép tôi, chỉ ôm tôi và hỏi: “Sao vậy? Có phải gần đây em lại có chuyện gì phiền lòng không?” Anh nói và nhẹ nhàng hôn tôi: “Em đừng sợ, mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.”
Lúc đó, tôi không hiểu anh đang nói gì.
Tôi chỉ rúc vào trong lòng anh và gật đầu: “Vâng, sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.”
Sau đó tôi mới biết được lời anh nói không giống với lời tôi nói.
Ban đầu, tôi cho rằng Lý Hào Kiệt sẽ đi làm sớm như mọi khi. Nhưng khi tôi rời khỏi giường và mặc quần áo xong, trang điểm nhẹ rồi xuống nhà ăn để ăn cơm lại nhìn thấy anh vẫn còn mặc quần áo ở nhà.
Tôi nhìn anh và không khỏi sửng sốt: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Anh khẽ gật đầu và nói với vẻ thản nhiên: “Anh ở nhà với em.”
Nếu bình thường anh nói như vậy thì tôi nhất định sẽ vui mừng, nhưng duy nhất chỉ có hôm nay…
Là không thể.
Hôm nay, tôi sẽ đi tham dự buổi họp báo để chứng minh cho bản thân. Cho dù buổi họp báo lần này tạm thời còn chưa được tuyên bố ở trên mạng, nhưng một khi bắt đầu thì sẽ mở livestream phát quảng cáo, dĩ nhiên sẽ có người quan tâm.
Tôi đã lên kế hoạch suốt mấy ngày nên không thể bỏ qua như vậy được!
Anh nhìn thấy tôi mặc đẹp bèn hỏi: “Em muốn tới Studio sao?”
Tôi do dự một lát mới gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, hôm nay em có hẹn với Đào Nhi, buổi sáng em sẽ tạm thời đi ra ngoài một lúc.”
Chỉ cần tới buổi trưa là được!
Chờ tới khi tôi trở lại, Lý Hào Kiệt muốn trách tôi thì buổi họp báo cũng đã kết thúc, anh cũng không thể làm gì được tôi.
Anh đứng ở đầu lối rẽ cầu thang và nhìn tôi, ánh mắt có phần sâu kín cùng vẻ mặt hơi trầm xuống. Mãi một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: “Được, em đi đi.”
Rõ ràng anh không vạch trần lời nói dối của tôi.
Nhưng tôi ở bên bàn cơm ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Anh càng như vậy lại càng làm cho tôi thấy bối rối.
Tôi biết anh chắc chắn đã nghi ngờ rồi.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải đi. Tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết khủng hoảng của mình, tôi không thể cứ mãi trốn tránh ở dưới sự bảo bọc của anh được.
Ăn sáng xong, tôi liền đi giày và cầm laptop chuẩn bị ra ngoài. Lý Hào Kiệt tiễn tôi tới cửa.
Hôm nay, anh không nói gì mà chỉ ôm tôi một cái thật chặt, sau đó liền xoay người rời đi.
Khi tôi đứng ở cửa, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy không yên.
Có lẽ tôi không nên giấu anh.
Nhưng tôi đã không có thời gian để suy nghĩ nữa. Tôi gọi xe và đến chỗ buổi họp báo.
Khi tôi đến nơi thì ở đó đã được bố trí xong.
Diệp Lam và mấy người của công ty quan hệ xã hội An Huy đều đã có mặt, nhưng các phóng viên còn ở bên ngoài chưa được vào.
Thấy tôi tới, Diệp Lam đi tới và hỏi tôi với vẻ nghiêm túc: “Cô chuẩn bị xong chưa? Chờ một lát nữa thì chỉ có thể dựa vào bản thân cô thôi, không ai có thể giúp cô được đâu.”
“Tôi biết.”
Tôi khẽ gật đầu.
Nói thật, trong lòng tôi vô cùng khủng hoảng.
Chỉ một lát nữa thôi là tôi phải đối mặt với những camera và máy ghi âm của các phóng viên, tôi sẽ bị hỏi những vấn đề rất hóc Pu'a cùng khó nghe. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những điều này chưa?
Sự thật là tôi chưa chuẩn bị xong.
Nhưng tôi không có đường lui nên chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Tôi đặt laptop ngay ngắn và chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cần thiết, sau đó nhìn về phía thời gian hiện ra ở góc dưới của laptop.
Buổi họp báo sẽ chính thức diễn ra vào đúng 10 giờ.
Chín giờ ba mươi phút, các phóng viên sẽ bắt đầu tiến vào.
Bây giờ chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ các phóng viên vào đây.
Tôi ngồi ở chỗ đó và nhìn kim giây chạy từng giây, trong lòng càng lúc càng khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, trong lòng tôi thậm chí bắt đầu hối hận. Đáng lẽ tôi nên nói cho Lý Hào Kiệt biết, có thể anh sẽ giúp được tôi. Anh chắc chắn có kinh nghiệm đối mặt với trường hợp như vậy hơn tôi.
Nhưng tôi lại nhanh chóng xua đi suy nghĩ này của mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng cũng đến 9 giờ 30 phút.
Thoáng cái, một đám phóng viên đã ùa vào. Bởi vì tên của các hãng truyền thông đều được dán trên ghế nên mọi người thật ra không tranh ςướק vị trí và đều ngồi vào chỗ của mình.
Những người chịu trách nhiệm chụp ảnh đều đã bắt đầu loay hoay lắp thiết bị ở phía sau.
Tôi vốn cho rằng Diệp Lam có mời thì những phóng viên này cũng không nhất định sẽ tới, nhưng không ngờ bọn họ lại tới đông đủ như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Bây giờ tôi đã thuộc về “nhân vật nổi tiếng trên mạng”, chỉ cần xuất hiện đã tự mang theo lượng truy cập lớn. Ai có thể bỏ qua được cơ hội tốt như vậy chứ?
Chờ các phóng viên đều ngồi xuống hết thì vẫn còn cách thời gian buổi họp báo bắt đầu là 20 phút.
Mà trên mạng cũng bắt đầu thu hút sự quan tâm của mọi người. Tôi nhìn theo địa chỉ mà Diệp Lam gửi cho, thấy số người xem trên mạng bắt đầu tăng lên.
Đã có tới mấy nghìn người.
Lúc này, Vạn Đức Huy vẫn chưa xuất hiện.
Ông ta có tới không? Tôi không biết nhưng tôi chỉ có thể đánh cược.
Khi ánh mắt tôi rời khỏi màn hình laptop liền nhìn thấy các phóng viên đều nhìn mình. Ánh mắt mỗi người không giống nhau, hình như bọn họ đều ý riêng của mình.
Có người dường như đang chờ để chê cười tôi, có người dường như đang chờ để nói móc tôi.
Điều này làm cho càng tôi hiểu rõ, chờ lát nữa, tôi chắc chắn sẽ không quá thoải mái.
Tôi ưỡn thắt lưng và cố gắng ra vẻ thản nhiên để bọn họ không nhìn ra sự khiếp sợ của mình.
Cuối cùng cũng đến mười giờ.
Lúc này, Vạn Đức Huy vẫn chưa xuất hiện.
Diệp Lam đi tới cái bàn phía trước và ngồi xuống nói: “Chào các phóng viên có thể đến đây.”
Sau đó, cô ấy giới thiệu sơ qua về tôi và mục đích buổi họp báo hôm nay cho mọi người biết.
Tôi cũng chào mọi người: “Chào mọi người, tôi là Sa Điệp và cũng là Tống Duyên Khanh.”
Tôi đã không muốn che giấu thân phận của mình nữa.
Lúc này, các phóng viên bên dưới không hẹn mà đều lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Vẻ mặt và hình dáng của bọn họ như đang chờ lát nữa có thể đặt câu hỏi và làm cho tôi khó xử.
Dù vậy, ngay cả khi Vạn Đức Huy không đến thì tôi cũng phải tiếp tục tiến hành buổi phỏng vấn này.
Hai tay tôi khẽ nắm lại và bắt đầu nói vào micro trước mặt: “Gần đây trên mạng có rất nhiều tin đồn có liên quan tới tôi, gần như phần lớn trong đó đều không đúng sự thật. Nếu muốn nói có tin tức nào là thật, sợ chỉ có chuyện Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương là ba mẹ nuôi của tôi.”
“Ban đầu tôi không có ý định trả lời, nhưng chuyện này càng lúc càng tệ hại, thậm chí tổn thương tới người thân nhất của tôi và ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của tôi, cho nên tôi chỉ có thể mở buổi họp báo này.”
Vẻ mặt của các phóng viên không thay đổi.
Tôi cũng không để ý, nói tiếp: “Đầu tiên, tôi muốn làm sáng tỏ một chút liên quan tới những điều trên mạng đã nói về việc tôi đánh Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc bị thương, đồng thời còn hại bọn họ phải vào tù.”
Tôi nói xong liền lấy ra báo cáo chấn thương năm đó.
Sau đó, tôi lại nói tới chuyện liên quan đến Tống Duyên Minh.
Nói xong hai điều này, tôi lại bắt đầu nói tới chuyện liên quan đến Lâm Tuyền. Đây là video giám sát do tôi đặc biệt tới Cục cảnh sát gần đây và nói rõ tình hình, khổ sở mới xin được.
Tôi làm tất cả những điều này trong khi chờ đợi câu trả lời của Vạn Đức Huy.
Tôi nói ra từng chuyện mà trên mạng đã nhắc tới, trình bày từng chứng cứ để chứng minh sự vô tội của mình.
Sau khi tôi nói xong tất cả, Vạn Đức Huy vẫn chưa có xuất hiện. Nhưng không sao.
Tôi vẫn lựa chọn phát ghi âm mà ông ta đã gửi cho mình.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trước khi tôi phát ra đoạn ghi âm này cũng không nói gì.
Sau khi tôi mở ra ghi âm, trên gương mặt tất cả phóng viên đều lộ vẻ khó hiểu.
Tôi không ngạc nhiên với phản ứng của bọn họ mà bình tĩnh nói: “Chắc mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, không biết đây là gì? Vậy hãy để tôi nói cho mọi người biết, người thật sự giết mẹ tôi không phải là tôi mà là cha nuôi của tôi - Tống Cẩm Dương. Đây là chứng cứ chứng minh ông ta giết mẹ tôi!”
Các phóng viên phía dưới vừa nghe được đều kinh ngạc đến ngây người, tất cả bắt đầu xì xào bàn tán.
Sau đó, tôi tìm ra tin tức bệnh viện số hai năm đó xảy ra vụ thiết bị y tế không đạt tiêu chuẩn và kích động nói với các phóng viên: “Không ngờ cha nuôi tôi mua chuộc bác sĩ của bệnh viện số hai lúc đó cũng chính là Phó viện trưởng Vạn Đức Huy bây giờ để sử dụng những thiết bị y tế đã bị phát hiện là không đạt tiêu chuẩn để chữa trị cho bà nội tôi! Đây là chuyện tốt mà cha nuôi tôi đã làm!”
“Cô có chứng cứ không?”
Lúc này, cuối cùng có một người không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Anh ta vừa nói, những người khác cũng hỏi theo: “Đúng vậy, giá để tạo ghi âm giả rất rẻ. Chúng tôi làm phóng viên, cô cho rằng chúng tôi thậm chí không hiểu nổi điều này sao?”
“Lừa đảo! Cô nghĩ làm vậy thì chúng tôi sẽ tin cô sao? Còn báo cáo thương tích nữa? Đến Mã Dung còn có xét nghiệm thương tích cơ mà!”
Có người trong đám phóng viên bên dưới trực tiếp mắng lớn.
“Trật tự!” Lúc này, Diệp Lam mở miệng chủ trì. Sau khi cô ấy nói xong liền quay đầu hỏi tôi: “Cô Sa, cô chỉ muốn nói như vậy thôi sao?”
Thật ra thì vẫn còn.
Tôi vốn hi vọng Vạn Đức Huy đứng ra làm chứng.
Nhưng anh ta không tới thì tôi cũng không có cách nào!
Tôi chỉ có thể bất lực gật đầu và nói với Diệp Lam: “Đúng vậy.”
Mặc dù Diệp Lam có chút thông cảm với tôi nhưng vẫn quay đầu nói với các phóng viên: “Bây giờ tới lúc các phóng viên đưa ra câu hỏi.”
Khi những lời này vừa dứt, các phòng viên thật sự vui vẻ tới phát điên rồi!
Ngay lập tức có một người đặt câu hỏi: “Cô Sa Điệp, xin hỏi khi cô suy nghĩ giết cha mẹ nuôi của mình, cô có tâm trạng thế nào?”
“Tôi mới vừa nói...”
“Cô nói không có nghĩa là chúng tôi sẽ tin. Chứng cứ của cô căn bản không đủ để chứng minh cô không làm chuyện này.”
Bởi vì vụ án này còn chưa được xét xử trên tòa, hơn nữa tin tức cũng không thể công khai nên trong giây lát tôi cũng không biết phải nói gì.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Tất cả phóng viên đều bắt đầu điên cuồng đưa ra vấn đề hỏi tôi, tất cả đều là những chuyện trên mạng nhắc tới mà hoàn toàn bỏ qua những lời làm sáng tỏ của tôi vừa rồi.
Bắt đầu thì tôi còn giải thích.
Nhưng sau khi tôi giải thích hết lần này tới lần khác, bọn họ đều không nghe, chỉ biết tiếp tục hỏi, hơn nữa càng lúc càng xảo quyệt, càng lúc càng khó nghe.
Bọn họ không ngừng hỏi tôi đã suy nghĩ những gì trong hai lần hai người chị của mình ૮ɦếƭ...
Tôi thật sự bị dồn tới bên bờ của sự suy sụp rồi.
Tôi không ngừng thầm hỏi mình: Tôi nên làm gì?
Trong lúc tôi tuyệt vọng, thậm chí muốn chạy trốn thì cửa phòng họp báo đột nhiên mở ra!
Hai người đứng bên ngoài cửa.
Đó chính là Tô Ngọc Nhiên và cả Vạn Đức Huy.
Khi tôi nhìn thấy hai người đó, trong lòng tôi vốn hoàn toàn tăm tối đột nhiên cháy lên một tia lửa!
Đó là tia lửa của sự hy vọng!
Các phóng viên vốn đang hăng hái đặt câu hỏi đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người này.
Tôi nghe thấy bọn họ thì thầm hỏi nhau: “Ai vậy?”
Hai người đều không nói chuyện. Tô Ngọc Nhiên bước nhanh vào trong. Mà Vạn Đức Huy ở phía sau ông ấy lại rất không vui, đứng ở đó với gương mặt đầy khó xử, không muốn đi vào.
Lúc này, Tô Ngọc Nhiên xoay người liếc nhìn Vạn Đức Huy. Ông ta giật mình, lúc này mới bước nhanh về phía bục diễn thuyết.
Tô Ngọc Nhiên đứng yên chờ Vạn Đức Huy tới bên cạnh mình mới đi tiếp.
Tô Ngọc Nhiên đi đến phía trước và cầm lấy micro không dây ở bên cạnh, bật công tắc nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Ngọc Nhiên - luật sự đại diện trong vụ án mà mọi người đang quan tâm.”
Ông ấy giới thiệu xong liền lấy một cái USB từ trong túi áo ra và cắm vào laptop của tôi rồi nói: “Tiếp theo, tôi sẽ cho mọi người xem một ít chứng cứ có thể công khai trong vụ án này.”
Tô Ngọc Nhiên nói xong thì mở một tập tài liệu trong laptop.
Vào lúc này, người của Diệp Lam cũng giúp đỡ mở hình chiếu phía sau.
Tôi nhìn thấy trên hình chiếu có rất nhiều ảnh chụp và kết quả kiểm tra ADN vân vân được lấy từ phía cảnh sát.
Các phóng viên bên dưới im lặng nhìn, trong giây lát không ai hỏi câu nào.
Nhưng vẫn có một số người không bỏ ý định hỏi: “Sao chúng tôi có thể tin tưởng những chứng cứ này của ông là thật được?”
Tô Ngọc Nhiên vừa nghe có người hỏi vậy liền ngồi thẳng người và cười lạnh: “Những chứng cứ này đều là do phía cảnh sát cung cấp. Các người chất vấn như vậy là đang nghi ngờ cảnh sát làm giả chứng cứ sao?”
Một câu nói đã khiến cho các phóng viên đều không dám hỏi tiếp nữa.
Tô Ngọc Nhiên trình bày xong tất cả chứng cứ thì liếc mắt nhìn các phóng viên phía dưới một lượt: “Các người còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Các phóng viên quay sang nhìn nhau.
Tất cả đều không nói gì.
Lúc này, Tô Ngọc Nhiên nhìn về phía Vạn Đức Huy bên cạnh: “Phó viện trưởng Vạn, tới phiên ông rồi.”
Vạn Đức Huy đứng ở đó với vẻ mặt khó xử.
Tôi thấy Vạn Đức Huy mặc một một chiếc áo jacket màu xanh xám và quần thể thao, giầy thể thao rất giản dị.
Trông ông ta giống như người đang chạy bộ buổi sáng lại bị người cứng rắn kéo tới đây vậy.
Vừa nghe Tô Ngọc Nhiên gọi Vạn Đức Huy là “Phó viện trưởng Vạn”, các phóng viên bên dưới lập tức hiểu ra người này là ai!
Trong giây lát, tất cả camera đều hướng về phía anh ta!
Vạn Đức Huy cúi đầu và siết chặt hai nắm tay. Trong phòng họp này không hề nóng nhưng tôi lại thấy rõ trên trán Vạn Đức Huy lấm tấm mồ hôi.
“Phó viện trưởng Vạn?” Tô Ngọc Nhiên lại cao giọng gọi một lần nữa, đồng thời đưa micro mình vừa dùng qua cho ông ta.
Lúc này, Vạn Đức Huy cuối cùng cũng có hành động.
Ông ta giơ tay cầm micro, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới và hình như hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng nói: “Tôi là Vạn Đức Huy, tôi xác nhận tất cả là sự thật, những chuyện Sa Điệp vừa nói đều là sự thật.”
Nói xong, anh ta ném micro xuống và rời đi.
Nhưng chỉ với một câu như vậy…
Lại còn hơn vô số lời nói khác!
Vừa rồi, tất cả các thiết bị đều ghi lại những điều này.
Bởi vì Tô Ngọc Nhiên và Vạn Đức Huy xuất hiện đã khiến buổi họp báo này chuyển nguy thành an.
Tâm trạng của tôi cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, lại dùng một bài tình cảm đau khổ nói ra chuyện tôi vừa đến nhà họ Tống, những người khác đều đối xử lạnh lùng với mình, chỉ có Tống Tuyết thật sự xem tôi là cháu gái, chăm sóc tôi....
Khi nói tới đoạn xúc động, tôi đã không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, các phóng viên đều rời đi. Tôi thấy Tô Ngọc Nhiên cũng muốn đi liền đuổi theo ông ấy: “Luật sư Tô, hôm nay thật sự cám ơn ngài rất nhiều.”
“Tôi chỉ nói những gì mình biết thôi.”
Tô Ngọc Nhiên đứng ở đó, trên mặt không hề có cảm xúc dư thừa.
Nghĩ đến chuyện lúc trước, tôi lại không nhịn được hỏi: “Không phải trước đó ngài đã nói Lý Trọng Mạnh không cho ngài tới làm chứng cho tôi mà? Vì nguyên nhân gì mà ngài...”
“Cô không cần quan tâm tới chuyện này.” Ông ấy trực tiếp ngắt lời tôi và giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi mới nói tiếp: “Lát nữa tôi còn có hẹn, tôi đi trước đây.”
Nói xong, ông ấy xoay người đi về phía cửa chính mà không hề dừng lại.
Chờ sau khi tôi giao nốt số tiền còn lại cho Diệp Lam lại cầm điện thoại lướt qua các trang mạng xã hội một lúc.
Quả nhiên sau khi Tô Ngọc Nhiên và Vạn Đức Huy xuất hiện, các bình luận đều đã thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc