Thay Chị Lấy Chồng - Chương 283

Tác giả: Mộc Tâm

Trên mạng, những lời chửi rủa tôi ùn ùn kéo tới.
Con người điên cuồng, sự mất tích của Tống Duyên Minh, hôn lễ của Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền, vốn là thuộc về cái ૮ɦếƭ của tôi.
Lúc này, thực ra cực kì dễ dàng gom thành chứng cứ hoàn chỉnh.
Bởi vì manh mối này, tất cả mọi người đều tin lời Phan Ngọc nói.
Lại có luật sư chủ động làm luật sư đại diện cho Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương, giúp bọn họ tố tụng.
Lúc hai tay tôi run run nhìn chuyện này, một bàn tay đưa qua, trực tiếp ςướק lấy điện thoại của tôi.
Ngẩng đầu, Đào Nhi đứng ở đó, sắc mặt ngưng trọng: “Đi thôi, đi chỗ khác, về studio lúc trước của mình, còn may, mình vẫn chưa trả lại.”
Tôi nhìn Đào Nhi, trong lòng cực kì áy náy, và sợ hãi.
Nhìn studio ngổn ngang trước mắt, giọng tôi run run nói: “Xin lỗi, đều là tại mình.”
“Không liên quan đến cậu!” Đào Nhi kiên định nói, cô ấy kéo lấy tôi: “Cậu ra ngoài chờ mình, mình rút ổ cứng máy tính ra đã.”
Máy tính đã hỏng rồi, không dùng được nữa.
Tôi vừa đến cửa, một chiếc xe con màu đỏ liền chạy tới, dừng ngay trước cửa.
Nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng tôi khẽ run, không khỏi lùi về sau một bước.
Nhưng rất nhanh, liền nhìn thấy Khương Thanh mặc áo khoác lửng màu đen, đi giày cao gót từ trên xe đi xuống.
Nhìn thấy tôi, lại nhìn thấy cảnh cửa phía sau tôi, ngây người: “Đây là sao vậy?”
Lúc này, đúng lúc Đào Nhi đi từ trong ra, nhàn nhạt nói: “Chuyển nhà.”
Khương Thanh đi tới, đại khái nhìn qua cửa một chút, không thoải mái nói: “Đám cư dân mạng này đều là đồ ngốc! Người khác nói thế nào thì tin thế đó sao? Mình còn muốn xem studio một chút nữa!”
“Đúng lúc bọn mình muốn đến studio trước kia, cùng đi không?” Đào Nhi hỏi.
“Đi thôi, dù sao mình cũng rảnh mà.”
Khương Thanh đồng ý.
Đào Nhi gọi điện thoại cho Vương Thanh Thanh trước.
Tôi ngồi xe của Khương Thanh, Đào Nhi đi trước dẫn đường.
Ở trên xe, tôi nói với Khương Thanh: “Chị đừng nói chuyện này với Ngô Tiến An.”
Tôi sợ anh ấy nói cho Lý Hào Kiệt.
Mặc dù xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng tôi vẫn không mong Lý Hào Kiệt nhúng tay vào, dù sao người phía sau giật dây chuyện này, ngoài Lâm Tuyền ra, Lý Trọng Mạnh cũng là mối họa ngầm.
Giờ Lý Hào Kiệt đấu cùng 2 người bọn họ, kết quả cuối cùng khẳng định là anh chịu thiệt.
Khương Thanh nhìn tôi, ẩn ý sâu xa nói: “Chị biết rồi, chuyện này em tính cứ giấu Lý Hào Kiệt mãi sao?”
“Dù sao rồi cũng sẽ qua thôi.” Tôi nhìn về phía trước, kiên định nói.
“Em chắc chắn?”
Khương Thanh lái xe, chỉ liếc qua nhìn tôi một cái.
Tôi kiên định gật đầu: “Ừ, em coi như lúc nhỏ, dường như có rất nhiều chuyện lớn lớn tày trời, nhưng sau đó đều qua đi, thậm chì đến giờ em còn không nhớ được có những chuyện gì nữa.”
“Trước kia chị làm sao không phát hiện em lạc quan như thế?” Khương Thanh liếc nhìn tôi, bất lực thở dài một hơi.
“Gặp nhiều chuyện rồi, sẽ lạc quan thôi.”
Thực ra bây giờ tôi thấy may mắn nhất là Thiểm Thiểm không ở thành phố Vĩnh An.
Nếu chuyện này ảnh hưởng đến nó, thì xong rồi.
Để không làm chậm trễ công việc, ở trên đường, tôi gọi điện thoại cho người bạn luôn giúp tôi lắp máy tính trước kia, nhờ anh ấy mang tới 2 chiếc máy tính, sau đó gửi cho anh ấy địa chỉ studio cũ của Đào Nhi.
Khi chúng tôi đến studio, người đưa máy tính cũng đã tới cửa, hộp đựng máy tính và màn hình được đặt ở một bên.
Nhìn thấy tôi, một người trong họ chủ động nói: “Cô Sa, gần đây cô là nhân vật hot trên mạng đó.”
Tôi có chút bối rối.
Người kia lập tức nói: “Chỉ là chúng tôi tiếp xúc với cô lâu như vậy, biết cô là người thế nào, sẽ không tin nhưng thứ trên mạng kia.”
“Cảm ơn.”
Nghe lời anh ta nói, trong lòng tôi tự dưng có chút cảm kích.
Đào Nhi nhìn qua thùng máy tính, cười nói: “Cậu cũng rất chu đáo đó.”
Nói rồi, mở cửa ra.
Sau khi vào, hai người họ giúp chúng tôi lắp máy tính, lại lắp ổ cứng cũ vào trong rồi rời đi.
Bởi vì chịu thiệt lần trước, sau khi chúng tôi mở máy tính, việc đầu tiên chính là sao chép tất cả tài liệu, sau đó lại đăng lên dữ liệu đám mây.
Dù sao không phải lần nào cũng may mắn như này, ổ cứng không tổn hại gì.
Rất nhanh, Vương Thanh Thanh liền tới, cô ấy vừa vào liền nói: “Mình vừa qua studio còn cố tình nhìn qua một chút, sao lại thành như thế chứ? Rốt cuộc là ai làm? Có còn pháp luật gì nữa không?”
Vương Thanh Thanh ngừng một lúc rồi nói: “Còn có cái cô Tống Duyên Minh trên mạng kia, có phải là người đó, người mà lần trước chúng ta gặp ở cửa đó, không phải là cái đồ thảo mai giả tạo kia sao?”
“Còn không phải sao.”
Khương Thanh bổ sung thêm một câu.
Tôi ngồi trên ghế, bọn họ cũng đều ngồi xuống.
Ba người đều nhìn tôi, Khương Thanh hỏi trước: “Chuyện này cậu định giấu Lý Hào Kiệt, vậy bản thân cậu có kế hoạch gì không?”
Vấn đề này của cô ấy, khiến trong lòng tôi hoang mang.
Kế hoạch của tôi?
Thực ra hoàn toàn không có.
Tôi vốn hoàn toàn không ngờ tới, chuyện sẽ chuyển biến xấu tới mức này.
Tôi do dự một chút, nói: “Thuận theo tự nhiên thôi, mình thấy mấy chuyện nổi trên mạng trước kia, nhiều nhất qua một tháng, bọn họ đều quên sạch rồi.”
Nhớ lại chuyện trước kia trên mạng, cho dù là chuyện lớn cỡ nào, căn bản đều như thế.
Cho dù còn có người nhớ tới, cũng không gây ra được sóng gió gì.
Đào Nhi ngồi ở đó, tay cầm điện thoại, sắc mặt ngưng trọng: “Cậu nói đều là chuyện bình thường, nhưng chuyện này, rõ ràng có người ở phía sau thêm dầu vào lửa, chỉ cần bọn họ không dừng lại, chuyện này sẽ không qua được, hơn nữa những chuyện biến mất, hoặc là có người đè xuống, khiến chuyện đó giảm nhiệt, hoặc là xảy ra một chuyện lớn hơn thế, dời đi sự chú ý của cư dân mạng.”
“Vậy chuyện như nào mới có thể dời đi sự chú ý của mọi người?”
Vương Thanh Thanh thuận miệng hỏi.
Mọi người đều trầm mặc.
Chuyện này bây giờ, thật sự nhận được sự yêu thích điên cuồng của cư dân mạng và truyền thông.
Một đám người hóng chuyện, truyền thông đưa tin tới tấp, không ngừng nóng lên.
Mà những chuyện như ngôi sao sinh con, yêu đương các loại, cho dù tạo ra chút sóng gió, cũng không quá lớn, tự nhiên cũng không thu hút được nhiều người.
“Hay là, mình tìm Lâm Tuyền nói chuyện?”
Tôi nói.
“Trừ khi em rời xa Lý Hào kiệt, nếu không chị thấy em và cái đồ tâm tư giảo hoạt Lâm Tuyền kia không có gì để nói cả.” Khương Thanh trực tiếp nói.
“Đúng, mình cũng cảm thấy cô ta là đồ tâm tư giảo hoạt.”
Vương Thanh Thanh đồng tình.
Câu này của Khương Thanh, mặc dù tôi không nhận, nhưng vô thanh vô tức đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm.
Lúc này, điện thoại của Đào Nhi reo lên, cô ấy tiếp điện thoại, nghe một lúc, sắc mặt có chút ngưng trọng, xoay người đi ra ngoài.
Tôi ý thức được gì đó, sau khi đi theo ra ngoài, liền nghe thấy Đào Nhi nói: “Cô Lưu, cô nghe tôi giải thích, chuyện này là nghe sai đồn bậy trên mạng, nhà thiết kế của chúng tôi không phải người như vậy, alo, cô Lưu...”
Cô ấy nói đến đây, thì không nói tiếp nữa, tôi nghĩ, có lẽ là đối phương ngắt máy rồi.
Đào Nhi cất điện thoại vào túi, mang vài phần mất mát, xoay người, nhìn về phía tôi, lập tức cố nặn ra một nụ cười: “Hạng mục cuối cùng cũng bị hủy rồi, cũng tốt, chúng ta sẽ rảnh một thời gian.”
Lời của cô ấy, khiến tôi càng khó chịu hơn.
Tất cả những điều này, đều là vì tôi.
“Xin lỗi.” Tôi đứng ở hành lang, cúi đầu, trong lòng rối rắm cực kì.
Tôi phát hiện, rất nhiều chuyện không giống như tôi nghĩ.
Tôi vốn cho rằng chỉ là chuyện của một mình tôi, thế nhưng chuyện này lại ảnh hưởng tới những người xung quanh tôi.
Khiến mọi người lo lắng cùng tôi.
Cùng chịu ảnh hưởng.
Tôi quay lại studio, Vương Thanh Thanh nói trước: “Tiểu Điệp, hay là cậu cũng giống như Lâm Tuyền, mở họp báo xem thế nào?”
“Không được.” Đào Nhi đi phía sau tôi, nói: “Cậu cho rằng họp báo như nhà họ Lâm có thể tùy tiện mở sao? Bọn họ sớm đã gửi các vấn đều cần hỏi cho nhà báo, sau đó tự mình chuẩn bị tốt câu trả lời, tất cả đều là kịch bản, cậu tùy tiện mở họp báo như thế, khẳng định sẽ bị hỏi đến ngơ người.”
“Vậy bọn mình cũng chuẩn bị kịch bản đi.”
Vương Thanh Thanh rất tự nhiên nói.
Đào Nhi lắc đầu: “Với danh tiếng của tiểu Điệp bây giờ, cho dù có cho tiền, có lẽ cũng không có mấy người chịu phối hợp.”
Tôi ngồi ở đó, không nói câu nào.
Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như đi vào ngõ cụt.
Bốn người chúng tôi ngồi ở studio cả ngày, cũng không nghĩ ra cách nào.
Buổi tối, Khương Thanh đòi ăn lẩu, nói cô ấy sắp bắt đầu bay cả ngày rồi, lâu lắm rồi không được ăn lẩu, cô ấy khẳng định sẽ nhớ đến phát bệnh mất.
Không còn cách nào khác, chúng tôi liền đồng ý.
Tìm được một quán lẩu.
Chúng tôi tìm một góc quán ngồi xuống.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ đến hỏi chúng tôi: “Xin hỏi các vị muốn dung loại nước lẩu nào?”
“Muốn loại cay nhất, loại cay ૮ɦếƭ người không đền mạng ý.” Khương Thanh ồn ào nói.
Nhân viên phục vụ tưởng thật, liền gọi như vậy.
Khi lẩu được mang lên, chúng tôi nhúng thịt, chả viên, một đống đồ xuống, sau đó mới rối rít hối hận.
Vương Thanh Thanh nhìn Khương Thanh liều mạng uống sữa chua vì cay quá, nói kháy: “Tự bản thân chị muốn loại cay nhất, chị ăn đi, uống đồ uống không tính làm gì?”
“Ăn thì ăn.” Khương Thanh nói, dùng muôi thủng với bốn miếng súp lơ xanh, hai cái đưa cho Vương Thanh Thanh, hai cái cho bản thân mình, nói: “Nào, chúng ta cùng thi xem, ăn hết hai miếng súp lơ xanh này rồi không được uống sữa chua, ai thua sẽ phải kêu như lợn, thế nào?”
“Được đó!” Vương Thanh Thanh lập tức đồng ý.
Hai người nói xong, liền bắt đầu ăn súp lơ xanh.
Loại lâu này, ăn một chút thịt còn đỡ, rau rõ vị nhất, cũng cay nhất.
Hai người vừa ăn một miếng, Vương Thanh Thanh liền nhịn không được nữa, lấy một hộp sữa chua bên cạnh uống ‘ừng ực’.
Khương Thanh cũng vậy, nhìn Vương Thanh Thanh uống, cũng nói: “Không phải kêu tiếng lợn sao? Bà đây chịu được.”
Nói rồi, lấy họp sữa chua bên cạnh uống một hơi hết sạch.
Tôi và Đào Nhi mặt mày nhăn nhó nhìn hai người, đề nghị: “Hay là chúng mình gọi lại một nồi lẩu hơi cay nhé? Hay là lẩu uyên ương?”
“Mình đồng ý!”
“Được!”
Khương Thanh và Vương Thanh Thanh đồng loạt đồng ý.
Khi tôi chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ đổi nước lẩu, mắt liếc thấy một người ở xa xa có chút quen mặt.
Tôi vô thức nhìn qua, phát hiện người đó vậy mà lại là Lâm Tuyền.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đuổi theo.
Lâm Tuyền nhìn thấy tôi, lập tức ngây người một chút, sau đó đánh giá tôi một lượt: “Em gái, xem ra em sống cũng không tồi nha.”
Tôi không trả lời cô ta, mà chỉ hỏi: “Lâm Tuyền, tôi đã nói với bố cô rồi, đối với tài sản nhà các người, tôi không chút hứng thú, cô cũng không cần cứ mãi nhằm vào tôi như vậy, tôi chỉ hy vọng mình không có chút quan hệ nào với cô.”
Lâm Tuyền nghe thấy lời tôi nói, cười khinh thường: “Vậy sao? Thế nhưng, cô có biết không, tôi vốn là thân phận thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà, từ khi cô xuất hiện, tôn nghiêm của tôi đều bị cô đạp dưới chân, tôi hết lần này đến lần khác bị Lý Hào Kiệt bỡn cợt, đính hôn rồi lại hủy hôn, kết hôn rồi lại ly hôn, tôi giống như cái giẻ lau bị anh ta giằng lấy rồi lại vứt đi.” Cô ta nói đến đây, ngừng một chút, hỏi tôi: “Nếu là cô, cô sẽ nghĩ thế nào?”
Lời của cô ta, khiến tôi ngây người.
Đúng vậy.
Hoàn cảnh của Lâm Tuyền đúng là như vậy, điều này khiến tôi nhất thời cảm thấy có lỗi: “Chuyện như vậy, rất xin lỗi, tôi...”
“Xin lỗi?” Lâm Tuyền ngắt lời tôi: “Cô cho rằng tôi dễ ức Hi*p sao? Vốn dĩ tôi sớm đã biết cô không ૮ɦếƭ, nghĩ rằng nếu cô không quay lại thì chuyện này bỏ qua, nhưng trùng hợp hay không? Cô vậy mà lại quay lại rồi, sau khi quay lại cô có cảng tránh gió lớn mạnh như Lý Trọng Mạnh, tôi không dám làm gì, nhưng cô không cần cảng tránh gió đó nữa, lại đến trêu chọc Lý Hào Kiệt. Vì thế… tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.”
“Thế nhưng cô kết hôn với Lý Hào Kiệt rồi không phải vẫn ngoại tình sao, cô không phải cũng nuôi trai bao sao?” Tôi cũng nói chuyện của Lâm Tuyền ra: “Tôi tận mắt nhìn thấy cô đón một người đàn ông ở sân bay.”
“Vậy thì sao?” Hai tay Lâm Tuyền khoanh trước иgự¢, hoàn toàn không để ý nói: “Bao nhiêu năm Lý Hào Kiệt không động vào tôi, ở tuổi này, còn không cho tôi đi tìm đàn ông thỏa mãn một chút sao? Cô lại có người đàn ông sinh lực sung mãn như Lý Trọng Mạnh, tự nhiên sẽ không hiểu tôi.”
“Tôi và anh ta không có gì.”
“Tôi tin cô?” Lâm Tuyền liếc xéo tôi: “Lý Trọng Mạnh có thể lương thiện như thế? Anh ta làm sao có thể không động vào cô? Biết cô là gái điếm rồi, cần gì giả vờ trong sạch nữa?”
Tôi cũng lười tranh luận với cô ta những thứ này: “Chuyện này cô muốn kết thúc thế nào?”
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Kết thúc vụ náo động này, không khiến người khác liên lụy mớ là quan trọng.
Lâm Tuyềnn lườm tôi một cái: “Dựa vào cái gì mà kết thúc?”
Cô ta nói xong, dường như lại nghĩ tới cái gì, ngừng một chút: “Được thôi, cô ૮ɦếƭ đi, rồi sẽ kết thúc.”
“Vậy cô cứ từ từ mà mơ đi.” Tôi trực tiếp ngắt lời Lâm Tuyền: “Tôi không chỉ không ૮ɦếƭ, hơn nữa còn sẽ sống thật tốt, còn cô, có được ngày hôm nay, sẽ như thế này, sai không chỉ do mình tôi.”
“Cái gì?’
“Người sai là cô, trong lòng cô rõ ràng, Lý Hào Kiệt không yêu cô, cô lại cứ thỏa hiệp, là bản thân cô tự mình ném tôn nghiêm cho Lý Hào Kiệt, để anh ấy đạp dưới chân, không hề liên quan tới người khác. Thực ra tôi vô tội, nhưng cô lại giận lây sang tôi, chỉ có thể nói rằng cô thẹn quá hóa giận và ngu xuẩn.”
“Cô…”
Lâm Tuyền bị lời của tôi đả kích, nhất thời mặt trắng xanh.
Lúc này, Khương Thanh đột nhiên đi tới, ôm lấy cổ tôi nói: “Đổi nước lẩu xong rồi, nhanh đến ăn thôi, đừng ở đây với loại hai mặt này nữa.”
Cô ấy nói đầy hàm ý.
Tôi cười thản nhiên: “Ừ.”
Nói xong, xoay người rời đi cùng Khương Thanh.
Mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng chỉ có thể như vậy thôi.
Tôi không thể nhượng bộ, bằng không, chỉ khiến Lâm Tuyền càng chèn ép hơn nữa.
Ăn xong, lúc tôi về nhà buổi tối, Lý Hào Kiệt còn chưa về.
Một mình tôi ngồi trên sofa lớn, nhìn ánh đèn lung linh qua cửa sổ, cuối cùng, nghĩ tới một cách giải quyết.
Mặc dù cách này tôi không hoàn toàn nắm chắc.
Lúc 9 giờ sang ngày hôm sau, tôi mở phương thức liên lạc của Tô Ngọc Nhiên trong điện thoại, anh ta là luật sư của tôi trong vụ án của Phan Ngọc.
Thực ra chỉ cần công khai chi tiết điều tra và chứng cứ, những thứ trên mạng sẽ tự biến mất.
Tôi gọi điện cho Tô Ngọc Nhiên, 10 giờ sang, hẹn anh ta ở quán cà phê gần trụ sở văn phòng luật sư của bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc