Thay Chị Lấy Chồng - Chương 282

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi bước lên phía trước vài bước, giơ tay ra, vòng tay lên cổ người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nói hai từ: “Em muốn....”
Sau khi thực hiện xong loạt động tác này, sau khi nói ra hai từ này, bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc
Tôi nhìn đôi mắt mờ mịt của anh, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
Nhưng lại hơi bừng tỉnh.
Bừng hiểu ra là ly R*ợ*u mà Khương Thanh đưa cho tôi, có vấn đề...
Tôi chau mày lại: “Ly R*ợ*u cốc tai đầu tiên đó....”
“Muốn à, thế thì cho em.” Lý Hào Kiệt ngắt ngang lời tôi, ôm tôi lên, vừa hôn tôi vừa bế tôi đi vào.
Buổi tối, anh cũng uống khá nhiều R*ợ*u, hương R*ợ*u nhàn nhạt lẫn với mùi TL, phả vào tôi.
Cả người tôi thoáng chốc trở nên ham luyến nó.
Không ngừng đòi hỏi anh mùi vị trộn lẫn này.
Người đàn ông ôm lấy tôi, từng từng bước đi đến ghế sô pha lớn dùng để tắm nắng bên ngoài, ném tôi lên đó, rồi đè người xuống.
Tôi nghĩ tới buổi chiều vừa mới làm xong, không khỏi đỏ mặt, hỏi anh: “Một ngày anh làm nhiều lần thế, có khi nào không được?”
“Không được?” Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, cảm thấy ấm ức nhướn mày lên, cả người đè xuống, vẻ mặt không vui nói với tôi: “Em biết đàn ông kiêng kỵ nhất câu gì không?”
“Câu gì?”
Hai cánh tay tôi ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ở khoảng cách gần, nhìn rõ đôi môi hồng hào.
Cơ thể càng nóng rực hơn.
Tôi hoàn toàn lơ đi hơi thở mang tính xâm lược của anh.
Ng'n t thon dài của anh khẽ gảy những sợi tóc ở bên miệng tôi, nói với tốc độ cực chậm: “Kiêng kỵ nhất người phụ nữ của mình nói câu ‘anh không được".”
Nói xong, đôi môi đáp xuống, cho tôi tất cả những gì tôi muốn.
Đêm dài, rất dài, đến khi tôi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Lúc tôi dậy, chỉ cảm thấy đù* đau nhức vô cùng, ký ức vụn vặt của đêm qua dần dần xuất hiện, tôi đỏ bừng cả mặt.
Lúc này, Lý Hào Kiệt đi từ phòng tắm ra, bên dưới chỉ mặc chiếc quần bơi, bên trên mặc một cái áo phông ba lỗ.
Tôi nhìn thấy chỗ giữa cổ và vai anh, hình như có dấu răng.
“Chuyện đó....” Tôi chỉ vào dấu răng trên người anh khó hiểu.
Lý Hào Kiệt đi đến gần hơn, hỏi tôi ám muội: “Em không nhớ à?”
Tôi nhìn dấu răng đó, cố gắng nhớ lại, khi tìm thấy hình ảnh trong trí nhớ, cô bỗng chốc đỏ mặt.
Dấu răng đó là lúc đêm qua, chúng tôi vốn dĩ đã định đi ngủ rồi, kết quả lên trên lầu, Lý Hào Kiệt lại có hứng thú, cuối cùng lại ôm tôi ra ban công, ức hiếp tôi.
Tôi sợ làm Thiểm Thiểm tỉnh giấc, cũng là vì muốn trả thù anh,nên đã cắn vào chỗ này của anh một cái.
“Xin lỗi nha.” Tôi đỏ mặt nói
Người đàn ông cũng không phản đối, anh vươn người ra, in lên môi tôi một nụ hôn: “Không sao, nếu em vui, thì muốn cắn ở đâu cũng được, nhưng mà bây giờ, chúng ta bắt buộc phải xuất phát rồi.”
Hôm này là ngày đi câu cá trên biển.
Chúng tôi đi trên một chiếc du thuyền cỡ trung bình, trên đó có một quầy R*ợ*u nhỏ, có phòng nghỉ, còn có một bồn tắm lớn mát xa.
Ai không câu cá thì cũng có nhiều thứ để chơi.
Du thuyền ra biển chưa đến nửa tiếng, thì tôi nghe thấy Vương Thanh Thanh gọi: “Mau ra xem kìa! Mau nhìn kìa! Có cá heo!”
Trong hốc lát, tất cả mọi người đều tụ lại ở boong tàu!
Tôi nhìn thấy ở phía trước không xa, có con cá heo thỉnh thoảng lại nhảy vọt lên khỏi mặt nước.
“Mẹ ơi con muốn xem!” Thiểm Thiểm đứng đó, vừa nhảy vừa nói.
Tôi đang định ra bế nó thì Lý Hào Kiệt ở bên cạnh đã giơ tay ra đặt Thiểm Thiểm lên vai anh.
Để nó ngồi lên cổ anh.
“Woa! Cao quá!” Thiểm Thiểm kích động nói, nó nhìn về phía xa: “Cá heo đâu ạ?”
“Ở bên kia!”
Lý Hào Kiệt chỉ cho thằng bé.
Lúc này, nhân viên trên tàu đi đến nói với Thiểm Thiểm và Hạ Hạ: “Ở đây nếu nhìn thấy cá heo, là biểu tượng của sự may mắn, các cháu có thể ước!”
“Thật ạ?” Thiểm Thiểm nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, kích động nói: “Vậy con cũng muốn ước!”
Thiểm Thiểm nói xong, hai tay chắp lại trước mặt, mắt nhắm, miệng lẩm bẩm đó, hình như là đang ước.
Mà Hạ Hạ bên cạnh thấy cậu bé làm thế, cũng bắt chước theo.
Hai đứa nhỏ rất nhanh đã ước xong.
Đợi Hạ Hạ mở mắt ra, cô bé H**g phấn nói: “Em ước có thể đến Disney để xem công chúa Elsa.”
“Trẻ con.” Thiểm Thiểm tỏ vẻ coi thường.
Tôi vừa nghe thì vội vàng nói: “Thiểm Thiểm, con không được nói như vậy về ước nguyện của Hạ Hạ.”
Hạ Hạ dường như không để bụng, quay đầu sang hỏi Thiểm Thiểm: “Anh à, anh ước gì vậy?”
“Anh ước là ba mẹ mãi mãi ở cạnh nhau, không bao giờ xa rời.”
Nghe ước nguyện của Thiểm Thiểm, tôi hơi ngẩn người.
Tôi cứ nghĩ chắc nó chỉ ước chuyện liên quan đến thằng bé thôi, nhưng không ngờ, nó lại ước chuyện giữa tôi và Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt nghe xong, đưa tay ra kéo tôi lại cạnh anh, rồi giơ tay lên vỗ nhẹ vào chân Thiểm Thiểm: “Ừ, ước nguyện của con, ba nhất định sẽ giúp con thực hiện.”
“Ba là tốt nhất!” Thiểm Thiểm đưa tay ôm lấy đầu Lý Hào Kiệt.
Đi qua đoàn cá heo, thuyền nhanh chóng đến chỗ biển sâu, sau đó dừng lại.
Ba người đàn ông đều đang ngồi ở đuôi thuyền câu cá, còn mấy chị em phụ nữ, cùng với Thiểm Thiểm đang ngồi ở boong tàu chơi.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đang trong bồn mát xa.
Còn tôi, Đào Nhi, Vương Thanh Thanh và cả Khương Thanh, bốn người trên ghế sô pha ở đầu thuyền, nhìn biển rộng nói chuyện phiếm.
Đào Nhi nói với tôi: “Tớ cảm thấy con người Lý Hào Kiệt rất tốt, còn tốt hơn Lý Trọng Mạnh nhiều, xứng đáng để cậu liều dốc sức ở cạnh anh ấy.”
“Tớ biết.” Tôi cầm quả dừa lên, nhìn ra xa xăm
Đương nhiên tôi biết.
Lý Hào Kiệt rất tốt, vô cùng tốt, nếu có thể ở bên anh cả đời thì đó sẽ là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.
Tôi ở biển đảo, mọi thứ đều giống như năm tháng ngừng trôi, nhưng tôi không có cách nào quên được, ở thành phố Yến xa xôi, còn có rất nhiều chuyện đang sinh sôi.
Mà chuyện sẽ xảy ra cụ thể ra sao thì tôi không biết.
Điều này khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Nếu tôi trở về, mọi thứ dần trôi vào quên lãng, là điều tốt, nhưng trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an, tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không lạc quan như vậy.
“Em đừng có ủ ê thế.” Khương Thanh nâng ly R*ợ*u cốc tai lên: “Cho dù gặp phải vấn đề gì, chẳng phải vẫn còn có bọn chị sao? Bọn chị sẽ luôn luôn ủng hộ em.”
“Đúng đúng, còn có tôi nữa.”
Lúc này, giọng nói chẳng ăn nhập gì của Ngô Tiến An từ đâu lọt vào.
Bốn người cùng quay sang nhìn.
Ngô Tiến An cười gượng nói: “Câu cá chán quá, tôi sắp buồn ngủ rồi, tôi vẫn thấy ở cùng với Thanh Thanh là thú vị nhất.”
“... Mấy chị em tôi đang nói chuyện, anh tránh xa một chút đi.” Khương Thanh vẻ mặt ghét bỏ.
“Các em cứ coi tôi như không khí đi!”
Ngô Tiến An nói xong, vẫn mặt dày ngồi xuống
Anh ta vừa đến, không khí yên lặng.
Bốn người không hẹn mà cùng im lặng.
Ngô Tiến An thấy tình hình thế, đành đứng dậy: “Các em tiếp tục đi, tôi đi tìm đồ uống.”
Tuy anh ta đi rồi nhưng chủ đề cũng không tiếp tục được nữa, tôi bỗng thấy hơi tẻ nhạt, định đi đến đuôi thuyền xem thành quả câu cá của bọn họ ra sao.
Tôi bước nhỏ về phía đuôi thuyền thì thấy phía đuôi thuyền chỉ có hai người là Cố Tự Minh và Lý Hào Kiệt.
Sợ dọa cá bơi mất nên tôi không có lên tiếng.
Vẫn chưa tới gần thì đã nghe thấy Cố Tự Minh nói: “Chuyện lần này anh ta đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, nếu như không có giá nào cao hơn nữa thì khó mà có thể ép chuyện này xuống được.”
“Những tài liệu này giá trị bao nhiêu?”
“Ít nhất là thế này.” Cố Tự Minh nói xong thì giơ một bàn tay lên, tôi cho rằng nó là mười lăm tỷ, ngay sau đó anh ta lập tức nói: “Một trăm năm mươi tỷ.”
Nghe đến con số này, tôi lập tức hít phải một luồng khí lạnh.
Vốn dĩ cho rằng con số này đã cao lắm rồi nhưng không ngờ Cố Tự Minh lại nói: “Hơn nữa bây giờ đều là kiểu xã hội “bạn biết”, chuyện mà mọi người thích nhất ngoại trừ soi mói đời tư cá nhân của người nổi tiếng thì chính là rình mò cuộc sống cá nhân của những người giàu có. Trước đây, những kẻ giàu có thường che giấu đời sống cá nhân của mình rất kỹ, sẽ không để lộ nó ra trước mặt bàn dân thiên hạ, cho dù là minh tinh nổi tiếng thì gả vào nhà giàu rồi cũng mai danh ẩn tích luôn. Mà chuyện này lại vừa hay làm theo cách ngược lại.”
Nghe Cố Tự Minh nói nhiều như vậy nhưng Lý Hào Kiệt lại chỉ hỏi: “Một trăm năm mươi tỷ, chính xác là con số này chứ?”
“Không.” Cố Tự Minh lắc đầu: “Khó mà nói trước được, hơn nữa hiện tại đối phương chính là đang muốn ép cô ấy không còn đường để thoát.”
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Lúc này, Cố Tự Minh lại nói: “Tình huống của Hào Thiên, truyền thông chúng tôi ít nhiều gì cũng biết được một chút, tôi cảm thấy anh vẫn đừng nên miễn cưỡng làm gì, dù sao trong chuyện này nếu như anh cùng anh ta đấu, thì đây chính là một cái động không đáy đó.”
“Vậy còn cách nào khác không?” Lý Hào Kiệt lại hỏi.
Lúc đó tôi đứng ở phía sau, tuy rằng chỉ nghe được một ít nhưng cũng đã có thể hiểu được rõ ràng, đây nhất định là đang nói tới chuyện của tôi.
Tuy rằng tôi cũng không quá rõ ràng tình huống hiện tại của Hào Thiên, nhưng mà cũng hiểu rõ được một phần. Chuyện lần trước có ảnh hưởng rất lớn đối với Hào Thiên, hiện tại vừa mới giảm bớt được một ít, nếu như lại tham gia vào chuyện của tôi vậy thì tương lai lại càng khó mà nói trước rồi.
Tôi không thể để Lý Hào Kiệt làm quá nhiều việc cho tôi được!
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi mới bước ra ngoài.
Một tay khoác lên cánh tay của Lý Hào Kiệt, để lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Được rồi, ra ngoài chơi mà còn nói đến chuyện của em sao? Chuyện của em anh không cần lo lắng đâu, nhiều sóng to gió lớn như vậy em cũng đều vượt qua được, một chút chuyện nhỏ đấy thì có tính là gì đâu chứ. Không cho phép anh tiêu tiền phung phí, khoản tiền này không bằng để lại cho Thiểm Thiểm đi.”
Lý Hào Kiệt có chút kinh ngạc với sự xuất hiện của tôi.
Tôi nhìn Cố Tự Minh, mang theo chút uy hiếp nói: “Không cho phép anh đưa ra mấy chủ ý vớ vẩn cho anh yêu của em, chuyện của em, em sẽ giải quyết.”
Cố Tự Minh giương mắt nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt một chút, cố định cần câu ở dụng cụ bên mép thuyền, cười làm lành nói: “Tôi đi xem Hạ Hạ, hai người nói chuyện đi.”
Nói xong thì lập tức rời đi luôn.
Chờ Cố Tự Minh đi rồi, tôi mới ôm lấy eo của Lý Hào Kiệt, làm nũng nói: “Em mặc kệ, nếu như anh dám động tay làm chuyện gì đó để ép tin tức xuống, em sẽ không về nhà nữa, em sẽ dẫn theo Thiểm Thiểm bỏ nhà đi.”
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, có chút nhíu mày, một tay vòng qua tôi: “Anh biết rõ nên làm như thế nào.”
“Vậy cũng không được.”
Anh nói như vậy, nhất định là muốn xen vào.
Muốn xen vào chính là muốn dùng tiền.
Một trăm năm mươi tỷ chỉ vì muốn ép tin tức xuống, ngẫm lại tôi cảm thấy rất là đau lòng.
Tôi đưa tay ôm lấy cổ của anh, nhón chân hôn một cái lên môi của anh nói: “Em nghe thấy hết rồi, phải bỏ ra rất nhiều tiền đó. Số tiền này không bằng anh cứ giữ nó lại, sau này để cho em mua sắm, bây giờ em cũng không cần anh phải làm chuyện này.”
Tôi không muốn tiếp tục trở thành gán*** của Lý Hào Kiệt nữa.
Tôi nghĩ, không phải chỉ là tin tức tiêu cực thôi sao? Làm sao mà không chịu nổi chứ.
Hơn nữa trải qua kinh nghiệm của trước kia, qua một thời gian mọi người sẽ quên hết thôi.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, không nói gì thêm, đưa tay ôm lấy tôi, trao cho tôi một nụ hôn.
Chẳng qua, nụ hôn này so với nụ hôn vừa rồi của tôi càng sâu hơn, mang theo hơi thở bá đạo riêng biệt của người đàn ông, không kiêng nể gì mà ςướק đoạt toàn bộ không khí trong miệng của tôi.
Qua hồi lâu anh mới bằng lòng buông tha cho tôi.
Sau đó, tôi đứng ở đấy câu cá cùng Lý Hào Kiệt, vận may hôm nay cũng không tệ, câu được vài con cá lớn.
Trong đó có một con cao như tôi vậy!
Tôi chưa từng thấy qua con cá nào lớn như vậy.
Tôi cầm theo con cá, kích động chạy tới đầu thuyền cho bọn họ nhìn, tất cả mọi người đều nhao nhao cầm lấy để chụp ảnh.
Chờ tới khi chụp xong thì cũng đã là giữa trưa rồi.
Thủy thủ quay thuyền trở về.
Mọi người lại tự mình tìm cái chơi.
Tôi với Lý Hào Kiệt đứng ở một bên. Tôi chợt phát hiện ra, không biết trong vòng mấy tiếng trước đã xảy ra chuyện gì mà mối quan hệ giữa Khương Thanh và Ngô Tiến An dường như đã xảy ra biến hóa một cách thầm lặng.
Hai người họ đứng cùng một chỗ, Khương Thanh cũng không có bày ra ánh mắt đáng ghét nữa.
Chờ thuyền về đến bến tàu, Ngô Tiến An lập tức đưa tay kéo Khương Thanh rời thuyền, mà Khương Thanh cũng không có phản đối gì.
Cơm trưa dĩ nhiên là cá nướng rồi.
Chúng tôi cũng không trở về phòng, mà tìm chỗ ngồi chờ luôn tại nhà hàng. Có lẽ mất khoảng nửa tiếng, cuối cùng thì đầu bếp cũng bưng con cá hoàn chỉnh lên.
Lúc bưng lên, toàn thân cá khô vàng, tản ra mùi thơm của lửa than, còn có một chút mùi hương của lá nguyệt quế.
Tất cả mọi người đều đã đói bụng, ngay khi tất cả mọi người đều tràn đầy H**g phấn nếm thử món ăn thì biểu cảm trên mặt chợt cứng lại.
Tôi cũng nếm thử một miếng, hương vị cá vô cùng nhạt, chỉ có một chút vị của lá nguyệt quế và nước chanh thôi.
Mọi người đều kiểu tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy biểu cảm này của chúng tôi thì giải thích cho chúng tôi nghe, phần lớn cá câu được trên biển vì để đảm bảo độ tươi ngon của thịt cá nên đầu bếp sẽ không thêm quá nhiều gia vị.
Khương Thanh nghe xong, lập tức nói: “Cho tôi một phần tương ớt.”
“Tôi cũng muốn.” Tôi giơ tay.
Tôi nói xong, tất cả mọi người đều nhao nhao giơ tay kêu muốn.
Buổi chiều, mọi người đều tự mình đi chơi.
Sau bữa cơm chiều, tôi phát hiện ra Khương Thanh và Ngô Tiến An đã cùng nhau đi vào một gian phòng.
Chúng tôi ở đảo chơi tổng cộng là bảy ngày. Ngày thứ bảy, chúng tôi cùng bay tới thành phố Bắc rồi ở lại thành phố Bắc một ngày, tôi và Lý Hào Kiệt vừa vặn đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô một chuyến, sau đó lại cùng mọi người trở về thành phố Yến.
Ngày thứ hai sau khi trở lại thành phố Yến, buổi sáng tôi đến phòng làm việc như thường ngày, kết quả là vừa mới đến cửa ra vào thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Cửa văn phòng bị người ta phá hủy tan nát.
Theo dấu vết thì giống như bị người khác dùng Pu'a đập vỡ đi vậy.
Tôi đi vào trong thì hít phải một ngụm khí lạnh, toàn bộ bên trong phòng làm việc đều là sơn đỏ bị vấy lên tung tóe khắp nơi!
Bàn, ghế, thậm chí ngay cả máy tính cũng đều bị đập bừa bãi.
Ghế sô pha cũng bị hủy, sau đó phía trên cũng bị giội đầy sơn màu đỏ.
Tôi từ từ đi vào bên trong, khi đi đến phòng họp thì mới phát hiện bên trong có dùng sơn đỏ viết:
[Giết cha! Giết mẹ! Giết chị!
Trời đất không dung, tiện nhân đi ૮ɦếƭ đi!]
Nhìn mấy mấy chữ này, đầu óc tôi lập tức trở nên hỗn loạn.
Mấy ngày nay tôi đều không mang theo điện thoại, trong khoảng thời gian này dường như cũng đã quen rồi. Lần này tới văn phòng, tuy rằng có cầm theo điện thoại, nhưng mà tôi cũng chưa có kịp nhìn.
Lại phát hiện ra cái gì rồi sao?
Tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, bàn tay run rẩy mở tin tức.
Nhìn thấy tin tức thì quả nhiên giống như tôi suy nghĩ.
Có người đi thăm Phan Ngọc, Phan Ngọc dường như đã điên điên khùng khùng rồi, nói rằng tôi giết Tống Duyên Minh ở trên thuyền.
Người nọ trộm quay một đoạn video, trong video Phan Ngọc chỉ lộ ra một nửa mặt, bà ta khóc lóc kể lể nói: “Vì để cô ta thả Minh Minh ra mà chúng tôi đã đem hết tài sản cho cô ta rồi. Thế nhưng Tống Duyên Khanh quá độc ác, cô ta vẫn không đồng ý, cuối cùng cứ vậy mà đứng im nhìn Minh Minh bị ૮ɦếƭ cháy!”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc