Thay Chị Lấy Chồng - Chương 281

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi hơi đỏ mặt, đẩy Lý Hào Kiệt ra, nói với Thiểm Thiểm: “Nào, để mẹ thay quần áo cho con.”
Nói xong, tôi dẫn Thiểm Thiểm vào phòng.
Lúc thay đồ cho thằng bé, Thiểm Thiểm bảo: “Mẹ, con muốn thay quần áo rồi đi tìm Hạ Hạ chơi.”
“Được, mẹ đưa con đi.”
Tôi gật đầu.
Lúc đi ra, Lý Hào Kiệt đang ngồi một mình trên ghế sô pha, đang nhìn chúng tôi, trông có vẻ như đang giận, hỏi tôi: “Hai người định đi đâu?”
“Thiểm Thiểm bảo muốn đi tìm Hạ Hạ chơi.” Tôi giải thích với Lý Hào Kiệt.
Anh khẽ xua tay: “Không cần phiền phức như thế, vì Thiểm Thiểm, anh đã đặc biệt xây dựng một khu vui chơi cho trẻ con, em gọi điện thoại cho bạn em, cho hai đứa nhỏ đến đó chơi là được rồi.”
Tôi gọi điện thoại cho Đào Nhi.
Kết quả là cô ấy với chồng cũng đang định lên kế hoạch đưa Thiểm Thiểm đến đảo chơi, biết ý định của tôi liền nói: “Cậu đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở đây đi, chúng tớ trông cho, hai đứa bọn tớ trông được.”
“Chuyện này...”
Tôi hơi ngại.
Đào Nhi cười, nói trong điện thoại: “Đừng khách sáo, mau hưởng thụ không gian riêng của hai người đi.”
Cúp điện thoại, tôi đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở trung tâm đảo, Hạ Hạ cũng đang ngồi phao chơi trong bể.
Đào Nhi và chồng cô ấy thì đang nằm trên ghế bên cạnh.
Nhìn thấy chúng tôi đi tới, hai người đó đều ngồi dậy.
Thiểm Thiểm vừa nhìn thấy Hạ Hạ, đã cầm cái phao bên cạnh lên, nhảy xuống bơi.
Đào Nhi cùng chồng đi tới, tôi vội vàng nói: “Đào Nhi, chào anh Cố, nhờ hai người trông giúp Thiểm Thiểm nhé.”
Lúc trước trên đường tới đây, Đào Nhi đã giới thiệu chính thức chồng cô ấy với tôi một lần.
Chồng cô ấy tên là Cố Tự Minh, là phó tổng giám đốc công ty truyền thông mới thành phố Yến, nên anh ta biết khá nhiều về các tin tức trên mạng.
“Đã nói đừng khách sáo mà, một đứa trông được, thì hai đứa cũng trông được, hai đứa chơi với nhau, bọn tớ cũng nhàn.” Đào Nhi cười khanh khách nói.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới: “Thưa các vị, sáu giờ tối nay có tiệc R*ợ*u cocktail bãi biển ở nhà hàng số ba.”
“OK OK!” Đào Nhi gật đầu.
Trên đảo có vài người, cũng đều là người quen, tất nhiên là mọi người đều đi, ít người quá thì buồn tẻ.
Đợi phục vụ đi rồi, tôi cũng đi về phía phòng.
Trên đường đi đúng lúc đi qua nhà hàng số ba, tôi nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ đang sắp xếp địa điểm, chuẩn bị cho tiệc cocktail bãi biển.
Phía tây của nhà hàng, lúc tổ chức tiệc, chắc vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, phong cảnh ở đó chắc là rất đẹp.
Tôi đi về phòng, nhìn qua thì không thấy Lý Hào Kiệt đâu, tôi còn nghĩ là anh ra ngoài rồi, tôi lên lầu thay quần áo.
Lên đến tầng trên, bỗng tôi nghe thấy có tiếng nói đàn ông ởng ngoài ban công: “Tôi biết rồi, vừa hay chỗ chúng tôi có người của bên truyền thông, tôi sẽ thảo luận cụ thể với anh ta.”
Tôi thấy căng thẳng.
Người anh nói chắc là Cố Tự Minh, nếu đã có liên quan đến truyền thông, vậy có khi nào là chuyện của tôi không?
Tôi đang định đến gần hơn, thì Lý Hào Kiệt đi từ ban công vào, anh tự nhiên bỏ điện thoại vào túi áo, hỏi tôi: “Đưa Thiểm Thiểm đi chưa?”
“Chưa.” Tôi lắc đầu nói: “Đào Nhi muốn ở trên đảo chơi thêm, nên dẫn Thiểm Thiểm đi theo luôn rồi.”
Chắc là có tật giật mình, tôi sợ anh hỏi vừa rồi tôi có nghe thấy gì không nên quay người đi thẳng vào phòng thay đồ.
Ở đây có rất nhiều quần áo mà anh đã chuẩn bị trước cho tôi.
Tôi nhìn qua một lượt, vẫn may, đều là những bộ váy dài không lộng lẫy quá, phù hợp với phong cách đi biển chơi.
Buổi tối nên mặc bộ nào?
Tôi đi xem lướt một vòng, rồi lấy từ đó ra một chiếc váy dài màu chủ đạo là vàng cam, đang định thử thì người đàn ông kia đi đến phía sau lưng tôi, tì cằm lên vai tôi, môi mỏng dán lên tai tôi, khẽ nói: “Em muốn thử váy à? Nào, để anh giúp em.”
Lời nói của anh khiêu khích thần kinh tôi.
Cả người tôi căng thẳng.
Nói thật lòng, tôi và Lý Hào Kiệt đã lâu rồi không chính thức làm chuyện đó, lần trước, trong phòng nghỉ hôm tiệc đính hôn, tôi không chịu được sự khiêu khích của anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Còn lần này, trong lòng tôi đã không còn sự trói buộc nào.
Nhưng lúc, lúc như thế này, tôi lại thấy hơi sợ.
Lần trước, tôi có thể cảm nhận được sự kiềm chế của Lý Hào Kiệt, anh cũng hiểu sự nguy hiểm trong phòng nghỉ, cho nên cũng không làm quá.
Còn lần này thì khác...
Cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, anh hứng thú cắn nhẹ vào dái tai tôi, phả hơi vào: “Sao thế? Em sợ à?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi cảm thấy phía sau lưng đang là một con sói đói, một lát nữa thôi tôi sẽ bị ăn sạch.
“Ha.” người đàn ông bật cười: “Vậy thì anh có nên tự hào không nhỉ, chứng tỏ người đàn ông của em là anh, có thể lực tốt, chưa bắt đầu đã làm cho bảo bối mong chờ rồi?”
“Sợ là không giống như kỳ vọng.”
Tay tôi nắm chặt lấy cái váy, thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Hửm? Vậy để anh xem xem, là em sợ hay là mong chờ?” Người đàn ông dùng Ng'n t thăm dò, sau đó, di chuyển Ng'n t về phía đằng trước, một nụ hôn nhẹ rơi trên đầu vai tôi, anh khẽ gặm cắn: “Nhìn xem, cơ thể em còn thành thực hơn miệng em nhiều.”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Người đàn ông ôm lấy eo tôi, vừa hôn sau lưng tôi, vừa xoay người tôi lại rồi đè tôi vào chiếc gương lớn trong phòng thay đồ.
Anh nhìn trong gương, nói với tôi: “Em yêu, em thật đẹp, trước mặt em, anh chỉ muốn làm em thôi.” Anh ngừng một lát rồi xoay người tôi lại, hỏi: “Còn em thì sao?”
“Em...em muốn...”
Tuy vô cùng rụt rè nhưng tôi vẫn nói ra được nhu cầu của mình.
“Được... chiều em...”
Người đàn ông nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Lúc tôi về phòng là khoảng hơn bốn giờ, tiệc sẽ bắt đầu lúc sáu giờ, trước lúc khai tiệc mười phút, người đàn ông kia mới chịu tha cho tôi.
Một mình tôi đứng trước gương, nhìn những dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt khắp trên cơ thể, mặt mày ủ ê.
Tôi lấy kem che khuyết điểm, bắt đầu dặm từng chỗ từng chỗ một.
Lý Hào Kiệt tắm xong đi ra, nhìn thấy tôi đang che dấu hôn, anh tự nhiên ôm lấy tôi, lại định hôn lưng tôi, dọa tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng!”
Người đàn ông thấy tôi như vậy, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện, Ng'n t thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của tôi, cười nói: “Ở đây cũng có, em không với được, để anh che giúp em.”
“Hả? Vâng.”
Tôi vội vàng đưa kem che khuyết điểm cho anh.
Nhìn qua gương, tôi thấy Lý Hào Kiệt cúi đầu, tay cầm lọ kem, chăm chú giúp tôi chấm kem che dấu hôn.
Đến khi che xong, anh mới đăm chiêu ngẩng đầu lên nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, che cái này phiền phức quá.”
“Giờ anh mới biết à!”
Tôi trề môi nói.
Lý Hào Kiệt đưa lại lọ kem cho tôi, ánh mắt ám muội nói: “Thật ra không che cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu mặt!”
“Không được!”
Tôi trừng mắt lên, lập tức phản đối.
Đợi đến khi tôi che xong vết hôn, cũng chẳng còn thời gian làm gì khác nữa, mặc vội váy lên, sợ lộ ra vết hôn nào đó, tôi lại chột dạ mặc thêm một cái áo khoác mỏng bên ngoài, rồi mới ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Lúc tôi đến bữa tiệc R*ợ*u cocktail, thì đã là hơn sáu giờ rồi.
Lúc này đúng lúc mặt trời đang lặn, nặng trĩu treo lủng lẳng ở phía Tây, ánh sáng đã không còn quá chói mắt nữa.
Tôi đừng nhìn từ xa, trừ chúng tôi ra thì mọi người đều đã đến đủ.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đang xây lâu đài cát bên bờ biển, Vương Thanh Thanh cũng đang ở bên cạnh.
Khương Thanh và Ngô Tiến An đang ngồi với nhau chém gió.
Đào Nhi và Cố Tự Minh thì đứng bên cạnh trông bọn trẻ.
Chúng tôi đi qua đó, trừ Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, mọi người đều tập trung lại.
Vương Thanh Thanh là người đầu tiên chạy đến.
“Tổng giám đốc Lý! Tổng giám đốc Lý!” Cô ấy chạy đến trước mặt Lý Hào Kiệt, kích động nói: “Lần đầu tiên tôi được gặp tổng giám đốc Lý bằng xương bằng thịt, ai dô đẹp trai quá đi, nhìn một lần, ૮ɦếƭ không hối tiếc.”
“Vương Thanh Thanh.” Đào Nhi gọi cô ấy.
Dường như Vương Thanh Thanh nhận ra điều gì đó, liền vội vàng chữa lại: “Tổng giám đốc Lý và nữ thần Điệp Điệp của chúng tôi ở cạnh nhau, quả thực là tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, đôi chim liền cánh, chỉ có trên trời, trần gian hiếm gặp...”
“Được rồi được rồi.” Tôi không nghe thêm được nữa, giơ tay lên chặn Vương Thanh Thanh lại.
Lý Hào Kiệt cũng cười cười: “Trước đây cô từng là nhân viên của Hào Thiên à?”
“Vâng ạ!” Vương Thanh Thanh gật đầu.
“Ừm, trước đây tôi có gặp cô và Tiểu Điệp ở cùng nhau.” Lý Hào Kiệt điềm đạm nói.
“Tổng giám đốc Lý nhớ cả chuyện này ạ, anh có trí nhớ tốt thật đấy!” Trên mặt Vương Thanh Thanh như viết rõ bốn chữ: “Xúc động sùng bái.”
Mọi người cùng tập trung ở cổng, tôi thành thật quay đầu sang hỏi Lý Hào Kiệt: “Tiệc R*ợ*u có thể bắt đầu được chưa? Em đói lắm rồi.”
“Được chứ.”
Lý Hào Kiệt gật đầu, tất cả mọi người đều cùng nhập tiệc.
Nhân viên phục vụ ghép tất cả bàn lại với nhau thành một bàn lớn, bày ghế xung quanh.
Mọi người ngồi cùng nhau, trên bàn đã bày salad và hoa quả.
Bartender bên cạnh pha chế ra R*ợ*u cocktail đủ màu, chia thành hai loại, loại thức uống có cồn và loại không có cồn
Tôi vốn dĩ định uống loại không có cồn, dù sao thì tối tôi còn phải chăm sóc Thiểm Thiểm.
Nhưng Khương Thanh bên cạnh nhìn thấy tôi cầm cốc không có cồn lên, thì đè tay tôi lại: “Em là trẻ vị thành niên à?”
“Dạ?”
“Loại không có cồn là nước ép hoa quả, nếu là R*ợ*u, thì phải uống loại này.” Nói xong, Khương Thanh cầm một ly cocktail màu vàng lên đưa cho tôi: “Martini, được coi là vua của các loại R*ợ*u cocktail.”
Tôi nhìn ly trước mặt, gật gật đầu.
Về các loại R*ợ*u cocktail, tôi không biết nhiều.
Sau khi cầm ly R*ợ*u lên, bartender bên cạnh đưa cho tôi một đĩa hoa quả.
Khương Thanh giúp tôi cầm đĩa hoa quả, còn tôi cầm ly R*ợ*u, đi về chỗ ngồi, trong lúc đó, Khương Thanh vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, giục tôi: “Em mau thử đi, thử đi.”
“À vâng.”
Tuy tôi không hiểu chị ấy đang vội gì, nhưng tôi vẫn uống một ngụm.
Đến lúc R*ợ*u chảy vào miệng rồi, tôi mới phát hiện vị cocktail này hơi lạ lạ, uống ngụm đầu tiên thì thấy hơi khó uống, nhưng mà sau đó thì cảm thấy dễ uống hơn.
Khương Thanh nhìn tôi uống, rồi nói: “Đây là loại độc nhất vô nhị mà chị giới thiệu cho em, em phải tự uống hết, không được cho người khác uống đâu đấy.”
Nói xong thì chị ấy rời đi.
Tôi nâng ly R*ợ*u lên uống, Lý Hào Kiệt ở bên cạnh nhìn tôi, trong ánh mắt chứa ý cười thâm sâu.
Tôi đặt ly R*ợ*u xuống, nhìn về phía anh: “Sao vậy?”
“Không sao, em yêu em đẹp lắm.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên.
Không khí bữa tiệc này vô cùng tốt.
Hơn nữa, hình như lần đầu tiên tôi phát hiện ra sự hấp dẫn của R*ợ*u cocktail, cho dù sau đó là đến bữa ăn chính, nhưng tôi cũng thích quá mà uống thêm vài ly.
Lúc tôi đi lấy thêm một ly nữa, mới đi được một đoạn thì tôi đã cảm thấy chóng mặt.
Lúc này, mặt trời cũng đã lặn xuống biển, biển lớn bên cạnh như hòa tan cùng ánh chiều tà, biến thành một màu vàng kim óng ánh, đẹp không tả xiết.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đang ở đó, vừa chơi vừa đùa.
Ngô Tiến An ngồi bên cạnh Khương Thanh, chu đáo gắp thức ăn cho Khương Thanh, tuy Khương Thanh vẫn ra vẻ lạnh lùng nhưng khóe miệng thì đang nở nụ cười.
Đào Nhi và Cố Tự Minh lại đang vô cùng ngọt ngào.
Vương Thanh Thanh tuy chưa có người yêu, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh, sau đó đăng lên mạng xã hội.
Cuối cùng, lúc tôi nhìn đến Lý Hào Kiệt thì thấy anh cũng đang nhìn tôi.
Người đàn ông đó mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh trắng đan xen, nhưng vẫn lộ ra một phần cơ bắp rắn chắc.
Ánh chiều tà màu vàng cam, trong mắt người đàn ông, hiện lên vô cùng dịu êm.
Tôi đứng đó, bỗng cảm thấy cuộc đời của mình vô cùng tươi đẹp, chỉ xin thời gian trôi chậm lại, để thời gian tươi đẹp này kéo dài thêm.
Đến lúc bữa tiệc sắp kết thúc, cuối cùng tôi cũng ý thức được, nhìn thì loại R*ợ*u cocktail này có vẻ ngọt ngọt dễ uống, thật ra lại giống với R*ợ*u vàng, uống nhiều cũng sẽ say.
Lúc này mặt trời đã xuống núi hẳn, đèn bên bãi biển được bật lên, chiếu rọi cả bờ biển.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ chơi cả một tối, vừa chạy vừa đùa, lúc này đã ngủ quên trên ghế dựa ở bãi biển rồi.
“Mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Lý Hào Kiệt đứng lên nói: “Sáng sớm mai, chúng ta cùng ra biển câu cá, chúc mọi người ngủ ngon.”
“Được ạ!”
Vương Thanh Thanh là người đầu tiên lên tiếng.
Mọi người đều tản ra, tôi nhìn thấy Ngô Tiến An lại bám theo sau Khương Thanh hỏi: “Thanh Thanh, tối nay đến phòng em hay đến phòng anh?”
“Anh về phòng anh, tôi về phòng tôi.”
“Đừng mà, đây cũng đâu phải lần đầu...”
“Lần trước là do tôi uống say, lần này tôi không uống say.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.”
“Ừm, vậy được, trời tối rồi, để anh đưa em về được không?”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, tôi thấy cảm thấy buồn cười.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ tôi sẽ quan tâm một chút, nhưng bây giờ, tôi không có ý định đó.
Khương Thanh còn lớn hơn tôi hai tuổi, chị ấy vẫn luôn bận rộn công việc, nên luôn lạnh nhạt với đàn ông.
Nếu không có Ngô Tiến An cả ngày bám theo, e là chị ấy sẽ FA cả đời mất.
Lý Hào Kiệt bế Thiểm Thiểm, ba chúng tôi cùng về phòng.
Bởi vì gian nhà có hai tầng, bên trên là có hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ.
Chúng tôi đặt Thiểm Thiểm lên giường trong phòng nhỏ, rồi xuống lầu.
Tuy buổi trưa tôi và Lý Hào Kiệt đã có một trận triền miên, nhưng, đến tối, có lẽ là vì uống nhiều R*ợ*u, nên tôi cảm thấy toàn thân khô nóng.
“Em đi tắm.”
Nói xong tôi đi vào phòng tắm.
Vốn định vào tắm một lúc cho tỉnh, nhưng, tôi tắm xong lại cảm thấy toàn thân càng nóng hơn.
Nóng này là nóng từ bên trong.
Tôi lau khô người rồi ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy Lý Hào Kiệt đâu, tìm một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy.
Người đàn ông ấy đang bơi trong bể bơi tầng một, nhìn thấy tôi, anh mới đi lên.
Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, bởi vì vừa dưới nước lên, chiếc quần dính chặt vào người, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc.
Nửa người trên, từng giọt nước chảy qua sáu múi tuyệt đẹp của anh.
Tôi nhìn mà không kìm được nuốt nuốt nước bọt, từng tế bào toàn thân vì hình ảnh này mà cùng rừng rực lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc