Thay Chị Lấy Chồng - Chương 252

Tác giả: Mộc Tâm

Lý Trọng Mạnh nói muốn đợi tôi ăn xong thì đến đón. Tôi bảo Đào Nhi đưa tôi về mấy lần liền, cuối cùng anh ta mới không cố ép nữa.
Tối hôm đó đáng ra chúng tôi phải chơi đến khuya, nhưng vì có trẻ con nên hơn chín giờ chúng tôi đã trở về rồi.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ chơi cả ngày cũng đã mệt mỏi. Lúc Đào Nhi đưa chúng tôi về tới cửa, Thiểm Thiểm đã ngủ rồi, tôi bế thằng bé vào phòng, cả căn phòng rộng lớn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.
Không thấy Lý Trọng Mạnh, chỉ thấy Liễu Học Quân và Chị Trần.
Hai người đều có vẻ tức giận, tôi biết bầu không khí này không phải nhằm vào tôi mà là nhằm vào hai người kia.
Thấy tôi ôm Thiểm Thiểm, không ai nói gì, tôi đặt Thiểm Thiểm vào phòng nó.
Nó chơi đã quá mệt mỏi, lúc tôi thay quần áo cho nó, nó cũng chỉ mơ mơ màng màng duỗi tay ra.
Lúc đi ra, tôi chỉ nghe thấy trong phòng ngủ chính vang lên tiếng động, còn có giọng phụ nữ.
Tim tôi thắt lại, nhưng tôi không nhìn mà đi thẳng xuống tầng.
Tôi vừa xuống, Liễu Học Quân lập tức đến ngay: “Bà chủ, chị quá tốt bụng rồi, nếu chị còn như vậy nữa thì sẽ bị con ả đê tiện Tề Lam trèo lên đầu đấy!”
“Học Quân, đừng nói bà chủ như vậy.” Chị Trần khuyên cô.
“Tôi tức ૮ɦếƭ đi được.” Liễu Học Quân nói: “Bà chủ, chị có biết không? Lúc chị không ở đây, Tề Lam coi mình như bà chủ ấy, còn vào phòng của chị, dùng mĩ phẩm của chị, còn dùng bồn tắm tắm rửa! Nói cái gì mà phòng tắm vòi sen trong phòng giúp việc không xứng với cô ta!”
Liễu Học Quân càng nói càng tức, cuối cùng cả cơ thể cũng run lên.
“Bây giờ bọn họ đang ở trong phòng ngủ chính?” Tôi hỏi chị Trần.
Chị Trần tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn gật đầu.
Tâm trạng tôi không tốt lắm, thực ra, tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện của Tề Lam và Lý Trọng Mạnh, nhưng bây giờ bọn họ lại còn làm trong phòng ngủ chính, tôi lập tức cảm thấy buồn bực.
“Tôi lại hỏi: “Bọn họ bắt đầu ở phòng ngủ chính từ khi nào?”
Lần trước không phải vẫn còn ở trong phòng giúp việc của Tề Lam sao?
Lẽ nào chiếc giường một mét hai đã không thỏa mãn được bọn họ?
“Hôm nay là lần đầu tiên.” Chị Trần trả lời.
Liễu Học Quân nói: “Có lần đầu ắt có lần hai, sau hôm nay, Tề Lam sẽ muốn lên trời cho mà xem!”
Nói đúng lắm.
Thực ra tôi vốn chẳng có cảm giác gì đối với chuyện này. Dù sao cũng là đàn ông, cần có nhu cầu thỏa mãn H*m mu*n, nhưng Lý Trọng Mạnh có thể vừa đối xử dịu dàng với tôi vừa làm mọi chuyện đến mức này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi nhìn lên tầng: “Rốt cuộc bọn họ bắt đầu từ khi nào? Sao Lý Trọng Mạnh lại coi trọng Tề Lam vậy?
“Ai mà biết được!” Liễu Học Quân bất mãn nói: “Chắc là do tuổi trẻ tôi, tôi cũng chẳng thấy Tề Lam có chỗ nào hay ho cả.”
Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy.
Bất kể là vóc dáng hay gương mặt thì Tề Lam cũng chẳng có chỗ nào hơn người. Với điều kiện của Lý Trọng Mạnh, đừng nói là loại như Tề Lam, cho dù là ngôi sao người mẫu cũng có cả đám cho anh ta chọn.
Nếu anh ta muốn yêu đương vụng trộm thì tôi cũng chẳng quan tâm, anh ta tùy tiện tìm đại một cái cớ nào đó để về muộn hoặc đi qua đêm cũng đâu có sao?
Chị Trần nhìn tôi, do dự chốc lát rồi nói: “Bà chủ, có phải ông chủ muốn chọc cho bà chủ giận hay không?”
“Chọc cho tôi giận?”
“Đúng vậy.” Chị Trần gật đầu: “Cô xem, chuyện giữa cậu ấy và Tề Lam rõ ràng như vậy, giấy không gói được lửa, chắc chắn cô sẽ nhận ra, thậm chí biết sự thật. Liệu có phải cậu ấy muốn làm cô tức giận, để chứng minh rằng cô vẫn còn quan tâm cậu ấy?”
Câu nói của chị Trần lập tức khiến tôi hiểu ra.
Lần này Lý Trọng Mạnh vụng trộm đúng là vô cùng vụng về, có thể nói là không có chút đầu óc nào cả.
Chẳng lẽ thật sự là vậy?
Dù là thế thì tôi cũng chẳng muốn vạch trần, vì tôi không muốn chuyện xảy ra sau đó.
“Trước tiên cứ vậy đi, nếu cô ta chọc giận hai người thì hai người cũng không cần kiêng dè, trừng phạt cô ta là được. Cô ta không dám làm gì hai người đâu, tôi sẽ là chỗ dựa cho hai người.” Tôi nói với chị Trần và Liễu Học Quân rồi ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại bắt đầu xem tin tức.
Bản tin về chuyện gia tộc đổi vợ gần như đã bị xóa hết rồi, không tìm ra, chỉ có vài bài viết do cá nhân đăng. Nội dung quá kinh khủng, tôi không muốn đọc, liền tắt đi.
Tôi vừa tắt trang tin tức thì có một tin nhắn đến, là tin nhắn trong nhóm của Đào Nhi.
Nhóm chỉ có 3 người: tôi, cô ấy, và Vương Thanh Thanh.
Tôi và Đào Nhi chỉ xem, thỉnh thoảng mới nhắn lại một tin, Vương Thanh Thanh cũng không để ý.
Trước đây tôi đã cảm thấy Vương Thanh Thanh thuộc kiểu “bà tám”, mấy năm qua tính cách của cô ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào, thậm chí còn càng nói nhiều hơn.
So ra thì tôi dường như đã thay đổi rất nhiều.
Vốn cho rằng mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, tôi sẽ càng tốt hơn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi lại càng trở nên sợ đầu sợ đuôi.
Tôi ngồi dưới tầng đọc tin nhắn Vương Thanh Thanh gửi, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sắp đến 11 giờ, trên tầng vang lên tiếng bước chân.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lý Trọng Mạnh mặc quần áo ở nhà đi xuống. Nhìn thấy tôi, anh ta ôn hòa nói: “Về rồi à? Bữa tối có vui không?”
“Ừm.” Tôi nén sự khó chịu trong lòng, mỉm cười đáp: “Rất vui, còn chưa nói chuyện đủ nên lập riêng một nhóm chat trên mạng.”
Ồ, xem ra đồng nghiệp mới của em khá ổn nhỉ.” Lý Trọng Mạnh đi tới ngồi trên sô pha, cánh tay nhẹ nhàng vây lấy tôi.
Mùi nước hoa thoang thoảng bay vào mũi.
Mùi này rất quen thuộc, tôi lập tức nhận ra đây là nước hoa của tôi, có điều trừ có việc thì tôi rất ít khi sử dụng nước hoa.
Mùi hương bắt nguồn từ người nào, tôi rất rõ.
Lý Trọng Mạnh chắc chắn cũng biết vừa rồi tôi nghe thấy điều gì, nhưng anh ta chẳng nói gì.
Có lẽ chị Trần đã đoán đúng rồi.
Tôi không nói nhiều với Lý Trọng Mạnh mà cúi đầu chăm chú nhắn tin tám chuyện trong nhóm.
Trong này chẳng có gì bí mật, tôi cũng không sợ Lý Trọng Mạnh nhìn thấy.
Chưa đến 10 phút, Vương Thanh Thanh cũng đi từ trên tầng xuống, cô ta lại mặc quần áo của người giúp việc. Lúc đi xuống, cô ta vịn tay vào tay vịn cầu thang, bước chân khập khiễng.
Tư thế kia vừa nhìn là hiểu chuyện gì xảy ra. Chính là kiểu ℓàм тìин nhiều với cường độ mạnh và tư thế mới mẻ nên dễ bị như vậy.
Xem ra ở phương diện này quả thật Lý Trọng Mạnh cũng giống như lời hắn nói, không quá kém.
Lúc Tề Lam đi xuống, vẻ mặt vẫn vênh vang đắc ý, vừa nhìn thấy Lý Trọng Mạnh và tôi cùng ngồi trên sô pha, mắt cô ta lập tức bốc lửa.
Những điều này tôi đều thấy rõ ràng, nhưng không nói gì.
Tề Lam thấy tôi không lên tiếng thì cố ý nói: “Ông chủ, tôi đã thu dọn ga giường xong xuôi rồi.”
Lý Trọng Mạnh nghe cô ta nói cũng không cảm thấy có gì không phủ hợp, có điều anh ta không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ đáp: “Ừm.”
Lúc này, điện thoại của Lý Trọng Mạnh vang lên, anh ta nghe điện thoại, nói bệnh viện có việc rồi đi mất.
Tề Lam còn chu đáo đứng ở cửa lấy quần áo và giày cho anh ta.
Lý Trọng Mạnh vừa đi, Tề Lam vừa đứng ở cửa bèn đi thẳng vào nhà, ngồi xuống bên ghế sô pha đơn.
“Đứng dậy.” Cô ta vừa ngồi xuống, tôi liền mở lời.
Chị Trần và Liễu Học Quân cũng không ngờ Tề Lam lại to gan như vậy, ai nấy đều lại gần và nói: “Tề Lam, không biết phép tắc gì cả, mau đứng lên!”
“Không đứng được.” Tề Lam không có ý định đứng dậy, chỉ vào bắp đù* mình và nói: “Ôi trời, ông chủ đúng là lợi hại thật, vừa to vừa dài, làm tôi sung sướng muốn ૮ɦếƭ.”
Tôi hơi cau mày. Nếu không phải chính tai tôi nghe thấy, tôi không thể nào tin được một cô gái mới 20 tuổi đầu lại nói ra được câu này.
Liễu Học Quân nghe càng chướng tai: “Tề Lam, cô nói cái gì thế! Cô có biết xấu hổ không.”
“Mặt mũi hả? Có mặt mũi có thể sướng được không?” Tề Lam vui vẻ nói: “Mọi người không biết đâu, ông chủ lợi hại lắm, cứ nhìn chân tôi đây này, chẳng đứng nổi nữa, vừa rồi làm chuyện đó quá lâu nên chân tôi bị căng gân rồi.”
“Đứng dậy.” Tôi trừng mắt nhìn ả.
“Đứng dậy á? Dựa vào cái gì mà cô còn định ra lệnh cho tôi?” Tề Lam nghe xong, vênh mặt đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết này Sa Điệp, tôi thấy cô không làm bà Lý lâu được đâu, chẳng mấy mà bà Lý sẽ thành tôi thôi.”
“Vậy ư?” Tôi nhìn Tề Lam, bỏ điện thoại sang một bên rồi đi tới, trực tiếp túm tóc ả rồi nhìn ả: “Vậy thì đợi cô làm bà Lý đã rồi tính, còn bây giờ, bà Lý chính là tôi.” Nói xong, tôi ra tức túm tóc ả kéo lên.
Tôi đâu có yếu, chẳng qua chưa thể hiện mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi còn chưa đến nỗi bị con ranh giúp việc bắt nạt!
“A a a!” Tề Lam hét to: “Cô dám làm thế với tôi à? Cô điên rồi hả? Tôi nói cho cô biết, ông chủ về tôi sẽ tố cáo cô với ông ấy.”
“Tố cáo đi.”
Tề Lam vung tay định đánh tôi nhưng tôi đã lùi về sau một bước. Tề Lam bị đau nên đành phải đứng lên, tôi hất tóc ả ra rồi giơ chân đạp, ả cứ thế ngã lăn xuống dất.
Tôi nhìn sang Liễu Học Quân và chị Trần: “Giữ lấy cô ta cho tôi, tôi có chuyện muốn nói.”
Hai người không nói nhiều, tức khắc đi tới, một trái một phải ghì bẹp dí Tề Lam xuống đất!
“Sa Điệp, cô...”
Ả muốn nói gì đó nhưng tôi đã đạp chân lên miệng ả mất rồi.
Tề Lam trợn trừng mắt nhìn tôi, muốn nói cũng không thể. Thật ra thì cũng không phải là không thể nói, mà là hễ nói ra thì phải ma sát với đế dép lê của tôi. Ả không muốn nói, chỉ đành ư ử gọi.
Tôi nhìn ả từ trên cao xuống: “Tốt nhất là cô nói nhỏ một chút, nếu Thiểm Thiểm mà tỉnh, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu.”
Tề Lam không phục, nhưng ả lại không nói được.
Liễu Học Quân ở bên cạnh sung sướng nói: “Cho mày lên mặt đấy! Dám quyến rũ lên giường với ông chủ mà còn thật sự coi mình như là bà chủ à!”
Tề Lam giãy dụa một cái lại bị Liễu Học Quân đè tay lại, không nhúc nhích được. Tôi nhìn ả: “Tề Lam, cô hãy nghe cho kỹ đây, chuyện giữa cô và anh Mạnh ấy, tôi mặc kệ hết. Bất kể hai người lên giường hay là có con với nhau, tôi cũng không quan tâm. Nhưng có một vài chuyện cô phải nhớ. Một, không được làm chuyện đó ở phòng ngủ chính của chúng tôi. Hai, đừng tưởng mình sắp được làm bà Lý mà tác oai tác quái. Chỉ cần ngày nào cô chưa thành bà Lý thì cô vẫn chẳng là cái thá gì cả, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tống cô ra khỏi căn nhà này, sau đó khiến cô cả đời này không thể bước chân vào thành phố Vĩnh An!”
Tôi nói không to giọng nhưng vô cùng khí thế. Tề Lam nhìn tôi, thoáng cái trở nên yên lặng, không còn giãy nữa.
Cuối cùng tôi mới nhấc chân ra khỏi miệng ả. Tề Lam cũng không nói chuyện, cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi nhìn ả: “Tề Lam, nếu cô được anh Mạnh yêu thương, thành công lên làm bà Lý thì đương nhiên tôi sẽ nhường vị trí ấy cho cô, còn cam tâm tình nguyện nữa. Nhưng nếu tôi biết được cô ỷ vào mấy lần lên giường với anh Mạnh mà bắt nạt Liễu Học Quân và chị Trần, thậm chí là gây bất lợi cho Thiểm Thiểm thì cô cứ yên tâm đi, cho dù anh Mạnh có che chở cô, tôi cũng sẽ có biệt pháp *** cô trước khi cô được làm bà Lý!”
Tề Lam nhìn tôi, sợ tới mức gật đầu lia lịa.
Chị Trần ngồi xổm bên cạnh thở dài một hơi: “Haizzz, cô đấy, làm người giúp việc thì cứ làm người giúp việc đi, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. Nếu quả thật cô có số làm bà chủ thì sẽ không ai ςướק mất của cô đâu, nên cô đừng có mà sốt sắng.”
Chị Trần là người từng trải, đã sống ở nhà họ Lý mấy chục năm rồi nên chuyện gì chẳng biết.
“Buông cô ta ra.” Tôi vừa dứt lời thì Liễu Học Quân và chị Trần đều buông tay.
Tề Lam ngồi dậy, ra sức lau miệng, hồi lâu mới nói: “Cô ấy, tại cô không làm chuyện đó với ông chủ, ông ấy là đàn ông, sao có thể không có nhu cầu. Hơn nữa đừng tưởng chúng tôi không xem ti vi, cô và Tiểu Lý của Hào Thiên có qua lại với nhau!”
“Tề Lam!” Chị Trần gọi ả.
“Một người tốt như ông chủ, lại còn đối xử tốt với cô, cô không làm ông ấy thỏa mãn thì đừng có mà giữ mãi không buông thế, chi bằng nhường lại cho những người có nhu cầu như chúng tôi!” Tề Lam không phục: “Ông ấy thích tôi đấy, ông ấy khen tôi chặt, nước nôi đầy đủ, nói là làm với tôi sướng lắm, mà tôi cũng sướng nữa, đáng lẽ tôi mới nên trở thành bà Lý!”
Nghe ả nói mấy câu tục tĩu, tôi bỗng thấy buồn nôn, bèn hỏi ả: “Chuyện T*nh d*c hài hòa, quả thật đó là một trong những điều kiện tất yếu của cuộc sống vợ chồng, nhưng cô nghĩ xem, chỉ chuyện này phù hợp thôi thì có thể trở thành vợ chồng không?”
“Vậy ngay cả yêu cũng không chịu làm thì còn làm vợ chồng làm cái gì! Cô có tư cách gì để làm bà Lý đây!” Tề Lam chất vấn.
Câu hỏi của ả khiến tôi phải cười lạnh. Đúng vậy, tôi không muốn làm chuyện đó với Lý Trọng Mạnh, Lý Trọng Mạnh vẫn cứ giam giữ tôi như cũ. Không những vậy mà anh ta còn dan díu với Tề Lam, tất cả chuyện này thật nực cười biết bao.
Tôi nhìn xoáy vào ả: “Tôi đây cầu chúc cô sớm ngày trở thành bà Lý. Nhưng mà trước đó, cô dám làm gì đó thì đừng trách tôi không tha cho cô.”
Tôi nói xong bèn cầm di động lên tầng. Đến phòng ngủ, tôi nhìn thấy phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, chỉ là không mở cửa sổ ra. Cả căn phòng tràn ngập mùi sau cơn Hoan **, tôi vừa ngửi một phát đã thấy buồn nôn rồi.
Tôi mở bung cửa sổ ra, sau đó quay người đi về phía phòng làm việc.
Trong phòng làm việc đặt hai cái bàn, một là của tôi và một cái là của Lý Trọng Mạnh. Trên hai bàn đều đặt máy vi tính, nhưng cái của tôi thì chẳng có ai dùng.
Tôi mở máy vi tính ra, đang đợi máy khởi động thì tôi liếc sang điện thoại, phát hiện Đào Nhi gửi tin nhắn cho tôi, kể với tôi rằng chồng cô ấy đã đi làm việc rồi, bởi vì lại có người bàn tán về vấn đề cha đẻ của Thiểm Thiểm.
Tôi mở website tin tức ra, tìm kiếm hồi lâu nhưng không có gì cả. Lúc đang định gọi hỏi Đào Nhi thì cô ấy đã gọi tới.
“Cô có biết không, chuyện vừa rồi tôi nói với cô đã được ém xuống rồi, hơn nữa ngay sau đây thôi cô sẽ thấy người phát tán chuyện này sẽ phải công khai xin lỗi trước cánh truyền thông.” Điện thoại vừa kết nối thì Đào Nhi đã nói ngay.
Tôi sửng sốt vài giây: “Tại sao?”
Thật ra chuyện này không phải là đồn vô căn cứ, hơn nữa nếu ai để ý, nhất định có thể tìm ra chứng cứ.
Đào Nhi thở dài: “Con trai bảo bối của cô đúng là có năng lực thay đổi càn khôn phết ấy. Chồng tôi vừa nói cho tôi biết, lần này Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt cùng nhau ém chuyện này xuống.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc