Thay Chị Lấy Chồng - Chương 231

Tác giả: Mộc Tâm

Thấy bọn họ lên tầng, tôi liền mang đống đồ ăn Ngô Tiến An đem tới phân loại ra, những thứ nào chưa ăn đến thì bỏ vào tủ lạnh.
Đang làm thì nhìn thấy lá trà để bên cạnh, tôi bèn pha hai cốc trà rồi bưng lên tầng cho hai người kia.
“Anh, làm sao bây giờ, chuyện này không giấu được nữa đâu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết!”
Tôi vừa đi lên liền nghe thấy giọng ồn ào của Ngô Tiến An.
Chuyện gì cơ? Sẽ bị ai biết?
Tôi lập tức dừng bước, ghé sát tới từng chút một.
“Đừng nôn nóng, tôi liên lạc người đi tìm.” Lý Hào Kiệt nói, giọng anh vô cùng nghiêm túc.
Tôi đứng một bên lặng lẽ lắng nghe, ngay sau đó liền nghe thấy Lý Hào Kiệt nói tiếp: “Chú ý đến các sân bay ở thành phố Bắc xem có máy bay tư nhân xuất phát hay hạ cánh không, thấy máy bay của hắn thì lập tức báo cho tôi biết.”
Nghe đến đây, tôi tưởng chuyện bọn họ đang nói không liên quan đến mình, bèn bưng cốc trà bước vào.
Kết quả vừa mở cửa thì nghe Lý Hào Kiệt nói tiếp: “Cho dù thế nào cũng nhất định phải bảo đảm sự an toàn của đứa bé.”
Choang!
Vừa nghe thế, hai cốc trà trên tay tôi lập tức rơi xuống đất!
Tôi mở to mắt nhìn Lý Hào Kiệt: “Đứa bé nào? Có phải Lý Trọng Mạnh bắt Thiểm Thiểm đi hay không?!”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác. Mấy từ “thành phố Bắc, máy bay tư nhân, đứa bé” mà Lý Hào Kiệt nói, thêm cả câu “không giấu được nữa, sớm muộn gì cô ấy cũng biết” của Ngô Tiến An, liên kết tất cả khiến tôi chỉ có thể nghĩ đến một chuyện. Đó là Lý Trọng Mạnh đã bắt Thiểm Thiểm đi, dùng máy bay tư nhân rời khỏi thành phố Bắc!
Lý Hào Kiệt không ngờ tôi lại nghe thấy, lập tức đứng lên nói: “Không phải Thiểm Thiểm, em nhầm rồi, là chuyện khác.”
“Anh lừa em!” Tôi không tin, chìa tay ra với Lý Hào Kiệt: “Đưa điện thoại cho em, em sẽ gọi cho Thiểm Thiểm, gọi được thì em tin anh!”
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy thì nghiêm túc lên tiếng: “Không được, ở đây không thể liên lạc với bên ngoài, nếu không sẽ bại lộ.”
“Anh nói dối, vừa rồi anh còn gọi điện thoại, vì sao anh gọi được mà em lại không?!”
Tôi không ngốc, đương nhiên tôi biết Lý Hào Kiệt muốn giấu tôi.
Người đàn ông sầm mặt nói: “Anh nói không được là không được!”
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết. Nhưng tôi đã biết Thiểm Thiểm xảy ra chuyện, tôi không thể bình tĩnh được. Nếu anh không cho tôi tìm thì tôi sẽ tự đi tìm!
Tôi quay người xông thẳng xuống tầng dưới, chạy về phía cửa!
Do chạy quá nhanh, lại đang đi dép lê, lúc chạy đến chỗ ngoặt ở cầu thang, tôi gần như lăn xuống!
Đau! Toàn thân đều đau!
Nhưng tôi lo lắng cho Thiểm Thiểm, tôi nhất định phải liên lạc với bên ngoài. Bỏ qua đau đớn trên cơ thể, tôi đứng lên, xông tới mở cửa ra, muốn chạy thẳng ra ngoài!
Đến khi ra đến cửa, một trận gió lạnh ùa tới khiến tôi run cả người. Nhưng đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, tôi xông thẳng ra ngoài!
Bên ngoài tuy có một con đường nhưng xung quanh toàn là rừng núi. Tôi lại chạy thẳng ra. Lý Hào Kiệt nhanh chóng đuổi theo sau.
Tuy mùa đông cây cối đều trơ trọi, nhưng khóm cây bên cạnh vẫn bị tuyết che phủ. Có điều trên mặt đất đã được dọn dẹp, không có tuyết đọng.
Tôi biết mình không chạy nhanh bằng bọn họ, bèn tìm đại một khóm cây nấp vào.
“Em ơi! Ra đây đi!”
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt ở bên ngoài gọi to.
“Chị dâu! Chị mau ra đây đi! Đừng làm loạn nữa!” Còn có giọng của Ngô Tiến An.
Tôi co người lại, không dám động đậy chút nào.
Kỳ thực giờ phút này tôi có hơi do dự, dù sao tôi cũng đang mặc quần áo ở nhà, đi dép bông, trời lạnh như vậy, ở lâu bên ngoài nhất định sẽ bị bệnh.
Nhưng nếu Lý Hào Kiệt đã giấu tôi chuyện Thiểm Thiểm, thì tôi thà đánh cược một lần!
Tôi trốn ở đó không dám nhúc nhích, dường như Lý Hào Kiệt cũng không đi về phía tôi. Tôi chờ hồi lâu, nghe thấy giọng hai người đàn ông xa dần thì mới đứng dậy chạy thẳng theo hướng ngược lại.
Vốn dĩ tôi cho rằng chạy một lát là có thể nhìn thấy đường. Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng chạy càng lạnh, tuyết càng lúc càng dày. Đừng nói là đường, trước mắt tôi trừ tuyết ra thì chẳng còn gì cả.
Chân tôi ngập trong tuyết.
Nhìn khắp xung quanh, cảnh vật đều giống nhau!
Nhất thời tôi cảm thấy hoang mang, chân càng ngày càng lạnh, tôi lại thấy mình nên quay về.
Cũng may vẫn còn dấu chân, tôi lết về từng bước một theo dấu chân.
Tôi bước thấp bước cao đi trong tuyết. Đột nhiên, mắt cá chân bị vật gì đó đâm trúng!
Đau quá.
Tôi giơ chân trái lên thì thấy phần mắt cá chân bị một cành cây khô chọc vào. Máu không ngừng túa ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng. Máu nóng hòa vào tuyết, xung quanh lập tức biến thành máu loãng.
Tôi cố nén cơn đau bước tiếp về phía trước từng chút một. Chân càng lúc càng đau, về sau thậm chí chỉ nhấc lên thôi cũng là một sự khó khăn.
Cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi...
“Tiểu Điệp!” Là giọng của Lý Hào Kiệt.
Tôi ngẩng đầu muốn nhìn anh, nhưng có lẽ do ánh sáng phản xạ trên tuyết làm chói mắt, lúc ngẩng lên thì ngoài cảm giác nước mắt chảy ra, tôi không nhìn thấy gì cả.
“Lý...” Tôi hơi há miệng, còn chưa nói hết tên của anh thì người đàn ông đã xông đến ôm lấy tôi, thấy vết thương trên chân tôi thì đau lòng nói: “Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”
Anh nói xin lỗi liên tục ba lần liền.
Tôi mở to mắt muốn nhìn anh, thế nhưng cho dù cố gắng thế nào thì mắt vẫn đau buốt, vẫn rơi nước mắt, căn bản không nhìn được gì cả.
Thật kỳ lạ.
Tôi nhắm mắt lại, nói với anh: “Hình như mắt em có vấn đề rồi, hơi đau.”
“Cái gì?” Lý Hào Kiệt sửng sốt.
“Mắt em đau, hình như có gì đó bay vào mắt.” Tôi nói tiếp.
Tôi cũng không biết có phải là do gió trên núi quá to nên thổi bay thứ gì đó vào mắt hay không, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Lý Hào Kiệt lập tức nói: “Em cứ nhắm mắt lại trước đã, sắp về nhà rồi, em bị thương nặng như vậy, anh sẽ đưa em xuống núi.”
“Xuống núi sao?”
“Ừ.” Lý Hào Kiệt khẳng định.
Tôi nhắm mắt lại, có thể cảm giác anh đang đưa tôi về nhà, vừa vào nhà tôi liền nghe thấy Ngô Tiến An kêu la: “Ui chao, trên chân toàn là máu thế này!”
Lý Hào Kiệt thả tôi ngồi lên ghế sô pha rồi nói với Ngô Tiến An: “Cậu trông chừng cô ấy, để tôi đi lấy băng gạc.”
“Được được.” Ngô Tiến An gật đầu.
Tôi hơi hé mắt, nhẹ nhàng dụi mắt, muốn nhìn Ngô Tiến An.
Anh ta thấy tôi khóc thì tưởng là do tôi đau chân, tức giận nói: “Khóc à, biết đau rồi chứ gì. Có gì thì cứ từ từ nói, chạy gì mà chạy, làm chúng tôi tìm cô mãi. Anh tôi đã hi sinh bao nhiêu vì cô, sao cô lại không biết...”
“Tiến An, đừng nhiều lời nữa.”
Ngô Tiến An đang nói thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời.
Ngô Tiến An rất bất mãn: “Vốn là vậy mà. Anh xem, giá cổ phiếu của Hào Thiên đã biến thành như vậy rồi, ngày mai là hạn cuối, hội đồng quản trị sẽ bắt anh từ chức. Anh vì một người phụ nữ như vậy có đáng không?”
Tôi quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt: “Từ chức ư?”
“Em đừng mở mắt, rất có thể là em bị quáng tuyết rồi.” Lý Hào Kiệt không trả lời câu hỏi của tôi mà cầm hòm thuốc và khăn khô đi đến, đỡ tôi nằm xuống ghế sô pha.
Anh đắp khăn mặt lên mắt tôi rồi nói: “Anh băng vết thương cho em, em đợi một lát.”
Tôi ngoan ngoãn nằm đó, có hơi hối hận về sự kích động của mình.
“Chân đã lạnh cóng rồi, về sau em đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì cứ nói với anh, sao anh có thể không đồng ý được.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa nắm mắt cá chân tôi: “Anh khử trùng cho em, sẽ hơi đau đấy.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Vừa đáp xong tôi liền cảm nhận được một cơn đau như khoét xương, tôi xuýt xoa hít sâu, tay nắm chiếc khăn đặt trên mắt.
Lý Hào Kiệt đè chặt chân tôi: “Sẽ nhanh ổn thôi.”
Tôi gật đầu, lại đau đến mức không thốt lên lời.
Rất nhanh tôi đã cảm nhận được Lý Hào Kiệt khử trùng xong và bắt đầu băng bó.
“Anh, anh thạo mấy việc này vậy, ai dạy anh đó?” Ngô Tiến An đứng bên hỏi.
“Chú ba.” Lý Hào Kiệt lạnh nhạt đáp.
Nhất thời, căn biệt thự rơi vào bầu không khí yên lặng, không ai nói tiếp.
Lý Hào Kiệt nhanh chóng băng vết thương cho tôi, rồi lại gần hỏi: “Mắt thế nào rồi?”
Tôi gật đầu, nhắm mắt nằm im, bởi vì bây giờ tôi cứ mở mắt ra là sẽ chảy nước mắt.
Tôi nằm đó, giơ tay nắm tay Lý Hào Kiệt, hỏi anh: “Vừa rồi Ngô Tiến An nói, anh bị hội đồng quản trị yêu cầu từ chức?”
Người đàn ông vỗ đầu tôi: “Đừng lo, anh sẽ giải quyết tốt việc này.”
“Đi thôi.” Tôi đột nhiên ngồi dậy, hơi hé mắt, cố nén cảm giác khó chịu mà đi lên tầng: “Giờ em thay quần áo rồi đi luôn, anh đi giải quyết chuyện của anh.”
Lý Hào Kiệt bước đến đỡ tôi, anh không phản bác.
Tôi đi tới, vốn muốn lục lọi quần áo để mặc vào, nhưng lại thấy người đàn ông đưa tay cởi khuy áo ngủ của tôi.
“Tự em...”
“Nhắm mắt vào đi, anh giúp em.”
Tôi vừa nói đã bị Lý Hào Kiệt ngắt lời. Giọng người đàn ông hơi lạnh lùng và nghiêm túc. Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ người đàn ông *** ra cho tôi. Trong bóng tôi, tôi có thể cảm nhận rõ bàn tay có vết chai của người đàn ông thi thoảng lại chạm vào cơ thể tôi. Hơi ngứa.
Tôi được anh thay sang một bộ đồ mùa đông ấm áp. Sau đó, tôi chỉ nghe thấy giọng anh vang bên tai: “Anh bế em xuống.”
Ngay sau đó, tôi đã được anh bế lên khỏi giường.
“Á.”
“Ôm cổ anh.”
Tôi ngoan ngoãn ôm cổ anh.
Trong lúc đi xuống, người đàn ông lại nói: “Đừng sợ, mọi chuyện cứ để anh lo, anh sẽ giải quyết hết, bao gồm cả chuyện của Thiểm Thiểm, anh sẽ đưa thằng bé về bên em an toàn.”
Không biết vì sao, rõ ràng còn rất nhiều chuyện chưa chắc chắn, nhưng giờ phút này Lý Hào Kiệt nói như vậy, tôi lại thật sự có thể yên tâm. Tôi cảm thấy anh nói được thì sẽ thật sự làm được.
Tôi tựa đầu lên vai người đàn ông, gật đầu: “Vâng, em tin anh.”
Ngô Tiến An thấy Lý Hào Kiệt bế tôi xuống thì không khỏi chép miệng, nhưng dường như Lý Hào Kiệt đã liếc mắt cảnh cáo, nên hắn ta nhanh chóng im miệng.
“Đi lái xe.” Lý Hào Kiệt nói.
“Vâng.” Ngô Tiến An thành thật đáp lời.
Lý Hào Kiệt đặt tôi lên xe, tự mình thu dọn một ít đồ đạc rồi mới ra ngoài cùng tôi ngồi trên ghế phụ, anh lấy một chiếc kính râm đeo lên mặt tôi.
Ngô Tiến An lái thẳng đến Vĩnh An rồi hỏi Lý Hào Kiệt: “Anh, đi đâu trước?”
“Đến số 01 Vĩnh An, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ đến.” Lý Hào Kiệt tự nhiên đáp.
Ngô Tiến An vừa nghe đã nói ngay: “Anh điên rồi à? Bây giờ anh đến đó mà bị phóng viên bắt được thì làm thế nào? Hay là đến chỗ em đi.”
Lý Hào Kiệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, đến chỗ cậu.”
“Vâng.” Ngô Tiến An đáp lời.
Có lẽ do đeo kính râm nên mắt tôi tốt lên nhiều. Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, người đàn ông đang cầm điện thoại không ngừng gửi tin nhắn, vẻ mặt rất nặng nề.
Nhất thời tôi lại cảm thấy không biết có phải tôi đã làm sai rồi không.
Tôi chần chừ một lát rồi vỗ chân anh, hỏi: “Lý Hào Kiệt, chúng ta xuống núi trước có mang lại phiền phức cho anh không?”
“Không sao.”
Lý Hào Kiệt vỗ tay tôi, chỉ đáp ngắn gọn.
Ngô Tiến An đang lái xe lại khó chịu: “Cái gì mà không sao, hôm kia xảy ra chuyện...”
“Lo lái xe đi!” Lý Hào Kiệt ngắt lời Ngô Tiến An.
Tôi lại nói: “Nói đi, tôi muốn biết.”
“Hiện tại chính là thời khắc nguy hiểm nhất đối với anh ấy, lần này giá cổ phiếu của Hào Thiên giảm mạnh, Lý Trọng Mạnh đã mua không ít cổ phần, số cổ phần của hắn ta đã gần bằng anh Kiệt rồi. Thế nhưng bởi vì những người nắm giữ số cổ phần còn lại đều là người của ông cụ Lý, bọn họ không chuyển nhượng cổ phần nhưng đều bắt anh Kiệt nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị, anh ấy nói là đợi 3 ngày.”
Những lời Ngô Tiến An nói tôi không hoàn toàn hiểu hết, thế nhưng dường như đã hiểu được chút ít.
“Ba ngày sau thì sao?” Tôi nhìn sang Lý Hào Kiệt.
“Anh đang thương lượng với một đội kĩ thuật của nước R, nếu thành công thì bọn họ sẽ gia nhập nghiên cứu AI, nhanh nhất là năm nay có thể sản xuất một số lượng lớn rồi. Thế nhưng bọn họ muốn suy nghĩ, ba ngày sau mới cho anh câu trả lời.” Lý Hào Kiệt nói với tôi.
Tôi đã hiểu sơ sơ rồi, đội kĩ thuật này có lẽ là lợi thế cuối cùng để Lý Hào Kiệt ngồi vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.
“Vậy hay là chúng ta trở về đi?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.
“Không được.” Lý Hào Kiệt lắc đầu: “Chân em không thể chậm trễ, hơn nữa còn có chuyện của Thiểm Thiểm, chúng ta cũng phải giải quyết.”
Thật ra mỗi giây mỗi phút tôi đều lo lắng cho Thiểm Thiểm. Nhưng tôi lại cảm thấy Lý Hào Kiệt còn phải lo nhiều chuyện khác, không thể lúc nào cũng nhắc anh được.
Anh nói vậy tôi mới hỏi: “Chuyện của Thiểm Thiểm rốt cuộc là sao?”
Lý Hào Kiệt ôm tôi vào lòng, trong giọng nói ẩn chứa vài phần tự trách: “Xin lỗi em, là sơ suất của anh, chú ba đánh người của anh bị thương, lừa gạt Mưu Hướng Lễ, một mình bắt Thiểm Thiểm đi.”
“Vậy sao?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, nhất thời lại cảm thấy mọi chuyện có lẽ không tệ như tôi nghĩ. Lý Trọng Mạnh có điên cuồng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ra tay với Thiểm Thiểm. Dù sao mấy năm qua, Lý Trọng Mạnh vẫn luôn đối tốt với thằng bé.
Lý Hào Kiệt gật đầu: “Anh đã sai người đi tìm hắn rồi, tìm được rồi anh sẽ đưa Thiểm Thiểm về.”
“Đừng.” Tôi vội vàng nói: “Như vậy sẽ làm Thiểm Thiểm sợ, hay là chúng ta tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy... Nói cho cùng thì chuyện này em cũng có lỗi.”
Từ góc độ nào đó mà nói, Lý Trọng Mạnh làm bao nhiêu chuyện như vậy chẳng qua là vì tôi mà thôi.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy thì vẻ mặt cực kỳ nặng nề: “Nói chuyện với hắn ta? E là em còn chưa hiểu rõ hắn ta đâu.”
“Nhưng mà...”
“Chuyện này nói sau đi, trước tiên phải xử lý chuyện hội đồng quản trị trong ba ngày đã, những chuyện khác anh sẽ nghĩ cách.”
Lý Hào Kiệt ôm tôi vào lòng, không dám thả lỏng tay, giống như tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc