Thay Chị Lấy Chồng - Chương 221

Tác giả: Mộc Tâm

Hay tay Lý Trọng Mạnh vẫn đặt trên vô-lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nét mặt của anh ta chẳng thay đổi gì, cứ như thể không nghe thấy lời tôi vừa nói vậy. Tôi hơi căng thẳng, không biết có phải anh ta không nghe thấy hay không, nhưng kể cả vậy thì tôi cũng không có can đảm để nhắc lại câu đó một lần nữa. Hai tay tôi siết chặt viền áo, tôi không rõ từ khi nào mà mình trở nên nhát gan như vậy trước Lý Trọng Mạnh. Có lẽ là từ ngày tôi chứng kiến những họng S***g đen ngòm ấy.
Xe đã gần tới vịnh Thịnh hoa, đến khi dừng lại, Lý Trọng Mạnh mới nhìn tôi, cởi đai an toàn cho tôi rồi đưa tay vuốt ve má tôi và cười, “Ừ, vậy đợt tới anh sẽ không đến đón em nữa.”
“Vâng.” Tôi vốn định nói cảm ơn, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước mà dằn hai chữ này xuống.
Tối hôm đó, Lý Trọng Mạnh vẫn ôm tôi ngủ và không làm chuyện gì như trước.
-
Bắt đầu từ hôm sau, tôi và Đào Nhi nhận thiết kế công trình ở khu du lịch, bắt tay vào sửa đổi bản vẽ của cả hai chúng tôi. Vì khu du lịch không chỉ có nội thất bên trong mà còn cả bên ngoài nữa. Theo như yêu cầu của Thời thị thì tôi phụ trách thiết kế cảnh quan.
Vì đây là sự kết hợp giữa hai thiết kế, tôi và Đào Nhi phải đồng bộ công việc với nhau, thế nên hai chúng tôi đều đi cùng nhau. Sáng thì cùng đi tối thì cùng về.
Vào một buổi tối của một tuần sau đó, chúng tôi tăng ca đến hơn mười giờ đêm mới hoàn thành xong giai đoạn đầu. Cũng vì lúc tối đang đà suy nghĩ nên cả hai chúng tôi đều bỏ bữa, giờ xong việc mới thấy đói rã người, thế là chúng tôi quyết định ra ngoài kiếm đồ ăn khuya. Nếu đã là cộng sự thì phải cùng nhau béo mới được.
Studio của Đào Nhi thuộc khu vực tòa nhà văn phòng, mọi cửa hàng ở gần đây đều đã đóng cửa, chúng tôi bèn bắt xe đến nơi phố thị sầm uất để tìm một tiệm đồ ăn. Chúng tôi ăn hơn một tiếng mới ra khỏi tiệm, vì trót ăn quá nhiều nên chúng tôi quyết định tản bộ một lát để tiêu cơm.
Khi hai chúng tôi đang đi trên lối cho người đi bộ thì có một chiếc xe Roll-Royces phóng qua rồi đỗ lại ven đường phía trước.
Tôi nhìn biển số xe theo bản năng...
Đúng là biển số xe của Lý Trọng Mạnh!
Tôi vội vàng túm lấy Đào Nhi trốn sang một bên.
Cửa xe mở ra, người bước xuống không phải Lý Trọng Mạnh mà là một người phụ nữ...
Giữa trời đông giá rét, người phụ nữ kia mặc một chiếc áo phao dày bên trên, còn phía dưới lại là váy ngắn cũn cỡn, khoe ra đôi chân vừa trắng vừa dài, cô ta đi một đôi cao gót đế nhọn. Ngay sau đó lại thêm một người phụ nữ khác ăn mặc không khác cô gái lúc trước bước xuống xe. Tôi đứng gần đó quan sát thì thấy có tổng cộng ba cô gái trên xe.
“Mấy cô này không lạnh hả?” Đào Nhi lầm bầm, hiển nhiên rằng cô ấy vẫn chưa biết tôi đang nhìn gì.
Sau khi ba cô gái kia xuống xe, tôi mới thấy được Lý Trọng Mạnh ung dung xuống cuối cùng. Anh ta vừa ra ngoài, ba cô gái kia vội vàng bu lấy!
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ?” Đào Nhi dụi mắt.
Tôi lắc đầu, không biết vì sao nhưng khi thấy Lý Trọng Mạnh như vậy, tôi hoàn toàn không cảm thấy tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm nữa, giống như rốt cuộc cũng không còn áy náy vì bản thân không thể giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh ta.
Đào Nhi xác định là Lý Trọng Mạnh xong thì kéo tôi, “Đi nào! Tôi đi qua đó với cô!” Cô ấy nói xong thì định xông ra.
Tôi vội giữ lấy cô ấy và lắc đầu, “Thôi, tôi không qua đó đâu, anh ta có người giải quyết vấn đề sinh lý cho là tốt rồi.”
“Cô bị làm sao đấy hả? Lạc quan quá đà à?” Đào Nhi không hiểu nổi mà nhìn tôi.
Tôi cười, đứng đó mà trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Nếu bây giờ tôi vào đó và thấy mọi chuyện thì có phải tôi sẽ có lý do chính đáng để rời khỏi Lý Trọng Mạnh không? Hoặc là có lý do chính đáng để không lên giường với anh ta?
Tôi nghĩ vậy và nói với Đào Nhi, “Cô cứ về trước đi, tôi vào xem sao.”
“Tôi đi với cô.” Đào Nhi tưởng tôi vào đó quậy một trận ra trò với Lý Trọng Mạnh.
Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, cô yên tâm, tôi rất vui khi anh ta đến đây, tôi sẽ không sinh sự gì đâu.”
Đào Nhi không muốn, cô ấy lo lắng cho tôi. Tôi phải khuyên hết nước hết cái cô ấy mới chịu đi. Chờ Đào Nhi lên taxi, tôi mới bước vào quán bar phía trước.
Tôi không biết Lý Trọng Mạnh ở tầng mấy, song theo như thân phận bây giờ của Lý Trọng Mạnh thì hẳn là tầng trên rồi. Cũng may đây không phải quán bar áp dụng chế độ thành viên nên không có ai cản tôi lại.
Tôi đi thẳng lên tầng ba, đang định lên tầng bốn thì bị nhân viên cản lại, “Xin lỗi cô, tầng bốn đã được bao hết rồi ạ.”
“Bao hết ư?” Tôi nhìn gã, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bèn bình tĩnh nói, “Nhưng chính anh Lý là người bảo tôi đến.”
Gã nhân viên nhìn tôi, “Xin lỗi cô, không có người của ngài Lý dẫn đường thì không ai được phép lên tầng.”
Thái độ này chẳng khác nào nhân viên ở trung tâm Noah hôm ấy. Tôi đã gặp nhiều kẻ nói dối như vậy rồi, song bây giờ đã khác trước, giờ mọi người đều biết rõ rằng Lý Trọng Mạnh đang si mê tôi như điếu đổ.
Tôi đứng trước cửa, khoanh hai tay trước *** rồi nói, “Gọi giám đốc của các anh tới đây xem anh ta có biết tôi hay không? Tôi và anh Mạnh sóng đôi xuất hiện trên tin tức mỗi ngày, không ngờ anh lại không biết tôi cơ đấy.”
Gã nhân viên nhìn tôi đầy nghi ngờ, dường như nghĩ ra gì đó, gã lấy điện thoại nội bộ ra gọi. Chưa đầy hai phút sau, giám đốc của nơi này chạy đến, sau khi nhìn thấy tôi, nghe tôi nói rằng Lý Trọng Mạnh là người gọi tôi đến, tuy hắn ta vẫn nghi ngờ lắm, song cũng không dám gọi điện thoại xác nhận nên chỉ đành cung kính đưa tôi vào.
“Anh Mạnh ở phòng bao nhiêu?” Tôi hỏi giám đốc.
Giám đốc nghe vậy thì mặt hơi tái, “Cô Sa, có thật là ngài Lý bảo cô tới đây không ạ? Cô đừng lừa tôi, bọn tôi đều là dân làm công ăn lương thôi, nếu cô làm ầm lên ở đây thì chúng tôi khó mà giữ được công việc.”
“Yên tâm, tôi đến đây là để làm ầm lên đấy.” Tôi cười nhạt với hắn ta.
“Thế ạ? Vậy cô, cô...” Giám đốc có vẻ cũng không biết nên khuyên tôi thế nào.
Dù sao thì trên tin tức gần đây, tình cảm giữa tôi và Lý Trọng Mạnh rất nồng nàn nên hắn ta không dám đắc tội tôi.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó các anh đâu.” Tôi hứa hẹn.
Dù sao tôi cũng đã đến tận đây rồi, giám đốc cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành nói cho tôi biết số phòng mà Lý Trọng Mạnh đang ở.
Sau khi Lý Trọng Mạnh công khai tài sản của mình thì đúng là ăn chơi khét tiếng luôn, bao cả tầng bốn của quán bar này nhưng chỉ sử dụng một phòng. Tôi đi tới căn phòng cuối cùng hành lang, chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười *** của phụ nữ vọng ra.
Giám đốc đứng cách tôi vài bước chân.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra. Tôi giật mình sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Thú thật rằng trước khi tôi mở cửa đã có vô số tưởng tượng về tình huống trong phòng, nhưng với những gì hiện ra trước mắt, tôi nghĩ nó còn vượt xa tưởng tượng của tôi nữa.
Bao phủ căn phòng là ánh đèn mờ tối ௱ô** lung, trong phòng có một chiếc sô pha rất dài cũng rất to, trước sô pha là màn hình cực lớn đang chiếu phim không phù hợp cho trẻ vị thành niên. Lý Trọng Mạnh ngồi chính giữa sô pha, xung quanh anh ta không chỉ có ba cô gái vừa rồi, mà còn vài người phụ nữ khác. Những cô gái ấy đều ăn mặc hở hang, đang vây quanh người Lý Trọng Mạnh.
Một trong số đó đang cúi đầu giữa háng Lý Trọng Mạnh.
Dù tôi có ngu đến mức nào thì cũng biết cô ta đang làm gì.
Có người thì ngậm nho mớm cho Lý Trọng Mạnh, có người rót R*ợ*u cho anh ta.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy cảnh này.
Không ngờ Lý Trọng Mạnh luôn sạch sẽ và nhã nhặn trong ấn tượng của tôi lại có lúc như thế này.
Sau khi cửa mở ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, trong số đó có Lý Trọng Mạnh. Hôm nay anh ta không đeo kính, gò má sắc sảo như tạc, đôi mắt ௱ô** lung trông lạnh lùng nhưng đầy sắc bén nhìn về phía tôi như chất chứa sự tàn nhẫn.
Khi anh ta nhận ra tôi, vẻ mặt trở nên dịu dàng như bình thường. Anh ta đẩy người phụ nữ bên chân mình ra, không kéo khóa mà dùng áo phủ lên trên để che đi rồi đứng dậy đi về phía tôi.
Anh ta hơi nhíu mày, “Tiểu Điệp, sao em lại...”
“Xin lỗi anh Mạnh, làm phiền anh rồi.” Tôi đứng ở cửa, hai tay khẽ siết để lấy lại bình tĩnh.
Dù đối tượng là người không liên quan gì thì tôi cũng khó mà chấp nhận cảnh nóng bỏng như vừa rồi, huống hồ đây là Lý Trọng Mạnh.
Nhưng cũng tốt, cuộc đàm phán hôm nay là để tránh những tình huống rắc rối sau này.
“Anh Mạnh, cô ta là ai thế?”
“Đúng vậy, sao cô lại vào đây thế?”
“Anh Mạnh, mau đuổi cô ta đi đi rồi chúng ta tiếp tục.”
Mấy cô gái phía sau tỏ ra không thiện cảm với tôi, hết lời khuyên nhủ Lý Trọng Mạnh mau đuổi tôi đi. Lý Trọng Mạnh đứng im tại chỗ, hơi nghiêng mặt qua ra lệnh, “Ra ngoài!”
Giọng anh ta lạnh lùng đến mức đáng sợ, chỉ hai chữ ngắn ngủi ấy thôi nhưng khiến người ta áp lực vô cùng.
Mấy người phụ nữ kia đều im bặt, nhất là cô gái ở giữa vừa rồi, nói với vẻ không cam lòng, “Anh Mạnh, em...”
“Ai không đi thì tôi sẽ tống tất cả các cô đến nơi đó.” Lý Trọng Mạnh ngắt lời cô ta.
Khi anh ta vừa thốt lên hai từ “nơi đó”, mấy cô gái đứng sau tái mặt vội vàng đứng dậy, sợ hãi tới mức không dám ho he câu nào, hoảng hốt kéo nhau chạy ra ngoài.
Tôi đứng chắn cạnh cửa nên mấy cô gái ấy chỉ có thể từng người ra một, không ai dám chen chúc hay đẩy tôi ra.
Từ ánh mắt của họ, tôi có thể biết rằng “nơi đó” mà Lý Trọng Mạnh nói hẳn là một nơi vô cùng kinh khủng với những cô gái kia.
Chờ cho mấy cô gái kia đi hết, Lý Trọng Mạnh đi tới đóng cửa phòng lại rồi đan mười Ng'n t vào tay tôi, đè hai tay tôi lên trên đầu.
Ánh đèn trong phòng tối tăm, đôi mắt u tối của người đàn ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, môi anh ta chạm lên xương quai xanh của tôi, “Tốt quá, vừa rồi anh nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của em, tưởng tượng mấy cô gái kia là em, và rồi em đến.”
“Anh Mạnh, tôi tới là muốn nói chuyện với anh.” Tôi có hơi căng thẳng. Lực tay của anh ta quá mạnh khiến tôi không tài nào động đậy được.
“Nhưng giờ anh đang rất đói, đang chuẩn bị ăn thì em tới. Giờ người đi hết rồi, em định thỏa mãn anh thế nào đây?” Giọng của Lý Trọng Mạnh rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại cảm thấy ẩn trong đó sự ngả ngớn. Giữa chúng tôi như tản ra không khí mập mờ.
“Tôi... ưm!” Tôi vừa mở miệng đã bị anh ta che lấp bờ môi, vị ngọt của hoa quả hòa với mùi R*ợ*u lan tràn trong khoang miệng tôi. Tôi vô cùng kháng cự trong lòng, muốn cử động nhưng lại bị anh ta siết chặt.
Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này không nho nhã như vẻ bề ngoài, sức của anh ta mạnh kinh hồn, động tác thì ***, chỉ với một bàn tay thôi cũng đủ khống chế được hai tay tôi, một tay còn lại thì đang sờ soạng khắp người tôi. Tôi chỉ khoác áo khoác bên ngoài, bên trong là áo len, anh ta không kiên nhẫn kéo lung tung, cổ áo len bị kéo giãn ra rất kinh khủng.
""Ưm!” Tôi dùng hết sức bình sinh để giãy dụa, song vô ích.
Cuối cùng Lý Trọng Mạnh có vẻ như cảm thấy đứng thế này không tiện lắm nên bế thốc tôi lên rồi ném trên sô pha, sau đó cúi người đè lên tôi.
“Đừng mà Lý Trọng Mạnh, anh bình tĩnh lại đi!” Tôi hoảng sợ nhìn anh ta, “Anh đã chạm vào người phụ nữ khác thì có tư cách gì chạm vào tôi nữa!”
“Tôi chạm vào người phụ nữ khác ư?” Lý Trọng Mạnh cúi đầu, đôi mắt từng rất dịu dàng kia trở nên thật đáng sợ, anh ta dùng một tay siết lấy quai hàm của tôi, “Vậy em thì không bị Lý Hào Kiệt chạm vào sao? Nói cho tôi biết, nó đã chơi em như thế nào? Của nó có to bằng của tôi không?”
Tôi trợn mắt nhìn Lý Trọng Mạnh. Anh ta đè lên người tôi, chắn toàn bộ ánh sáng sau lưng mình khiến tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vậy nên giờ tôi chỉ thấy thật xa lạ, như thể tôi đã vào nhầm phòng và gặp một người không phải Lý Trọng Mạnh.
Tôi không thể tin nổi Lý Trọng Mạnh có thể nói những lời như vậy.
“Anh...”
“Tôi làm sao cơ?” Lý Trọng Mạnh cười lạnh, “Em đã ép tôi phải phát điên thế này!”
Anh ta gạt tóc hai bên má tôi ra, vuốt ve khuôn mặt tôi một cách ***, “Bao năm qua tôi vẫn luôn cẩn thận nâng niu em trong lòng bàn tay, vì tôi biết hai ta là cùng một loại người, mà hồi nhỏ tôi còn có mẹ, còn em thì không. Tôi biết em khổ hơn tôi nhiều, nên mới đối xử thật tốt thật tốt với em, nhưng em thì sao? Em chà đạp lên lòng tốt của tôi! Bất kể tôi có làm bao nhiêu đi nữa thì em vẫn bị rung động một cách dễ dàng bởi vài lời của thằng ranh Lý Hào Kiệt!”
“Không phải...” Tôi phản bác theo bản năng.
“Không phải ư?” Anh ta càng siết cằm tôi chặt hơn, “Trước giờ tôi cũng đâu có ngu, tôi chỉ yên lặng cho đi và hy vọng một ngày nào đó em có thể quay đầu lại rồi thấy tôi tốt như thế nào, thấy những gì tôi đã làm cho em, sau đó chạy đến ôm lấy tôi! Nhưng em chưa bao giờ làm vậy, tôi phải đi chín mươi chín bước để có được em, còn Lý Hào Kiệt thì chỉ cần một bước mà thôi! Suy cho cùng thì em cũng chỉ nhìn đến tiền thôi chứ gì? Giờ nó sắp hai bàn tay trắng rồi, mà tôi thì giàu có hơn nó gấp nhiều lần!”
Tôi không thấy được biểu cảm trên gương mặt Lý Trọng Mạnh nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người đàn ông này. Cũng có thể cảm nhận được sự thù hận của anh ta với hiện thực bất công này nữa!
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, “Vì tôi yêu anh ấy, nếu để tôi chọn lựa thì tôi cũng không muốn phải lòng anh ấy đâu, nhưng tôi đâu được lựa chọn. Tôi đang cố gắng hết sức để quên Lý Hào Kiệt, hơn nữa tôi cũng đã hiểu rằng, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, mà...”
“Không, tôi nhất định phải có được em!” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn tấn công cơ thể tôi.
“Được, tôi thuộc về anh, sau này chỉ thuộc về anh thôi.” Tôi bình tĩnh đáp.
Đằng nào cũng chỉ còn hai tuần nữa thôi là đính hôn rồi, tôi còn làm bộ gì nữa chứ? Trưởng thành rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên. Quan hệ với anh ta thì có sao đâu chứ?
Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói vậy thì khựng lại một chút nhưng cũng không dừng tay.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, trong đầu tôi trong tim tôi giờ chỉ ngập tràn hình bóng của Lý Hào Kiệt.
À, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là người của Lý Trọng Mạnh rồi. Hẳn anh ta sẽ cảm thấy an tâm hơn khi chiếm được cơ thể của tôi.
Nhưng ngay khi đạn đã lên nòng không bắn không được, anh ta đột nhiên dừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc