Thay Chị Lấy Chồng - Chương 151

Tác giả: Mộc Tâm

Tôi không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau vài bước, rồi sau đó ngã khỏi thuyền.
Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống dưới.
Một giây sau, bọt nước xung quanh bắn lên tung tóe!
Tôi lập tức trở nên hốt hoảng, trong miệng tràn vào một ngụm nước.
Tôi không thể ૮ɦếƭ ở chỗ này!
Tôi nghĩ tới đứa con ở trong bụng, tôi gắng đạp nước, cố để bản thân tỉnh táo lại. Tôi vội vàng ngừng thở, điều tiết trọng lực cơ thể để cơ thể nổi lên trên, bơi từng chút từng chút tới chiếc thuyền cứu sinh bên cạnh.
Chiếc thuyền cứu sinh quả thực giống như lời nói của La Anh Kiệt.
Nó chỉ còn lại một lượng khí không đáng kể.
Tôi gắng gượng bò lên trên, ngẩng đầu nhìn du thuyền.
Chiếc du thuyền nhìn từ góc độ này, đã hoàn toàn chìm trong lửa.
Mà tôi căn bản không nhìn thấy bóng dáng Tống Duyên Minh!
"Tống Duyên Minh!" Tôi có một loại dự cảm xấu.
Tôi ở dưới ngước mắt lên nhìn ngọn lửa thiêu đốt không ngừng bên trên, không thấy Tống Duyên Minh đâu.
Tôi cũng không thể lên trên đó, dường như bản thân tôi cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, khó chịu, mất mát, tuyệt vọng!
Tuy rằng Tống Duyên Minh đối xử với tôi không tốt, thậm chí đã nhiều lần hãm hại tôi. Thế nhưng, chúng tôi là chị em song sinh.
Đã có lúc, cảm giác giữa chúng tôi nối liền với nhau.
Giống như bây giờ, hết thảy cảm giác trong lòng tôi có lẽ chính là phiên bản thu nhỏ của cảm giác trong lòng cô ta.
Bên trên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta nhất định đã bị vây trong khoang thuyền không ra được nữa rồi.
Tôi đứng trên chiếc thuyền cứu sinh, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa cắn nuốt chiếc du thuyền từng chút một, cuối cùng nó cũng lan tới vị trí dây thừng buộc cố định chiếc thuyền cứu sinh.
Dây thừng bị đốt, đứt thành hai đoạn.
Tôi có thể đi được rồi.
Nhưng tôi không biết mình nên đi về phía nào, xung quanh đều là biển cả không nhìn thấy bờ. Nếu đi sai phương hướng, tôi chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Thay vì như vậy, chẳng bằng tôi chèo thuyền đến một chỗ cách chiếc du thuyền này không xa, nói không chừng sẽ có con thuyền nào đó đi ngang qua nhìn thấy.
Tôi bơi thuyền ra xa một chút.
Lặng lẽ chờ người đến cứu.
Lúc này, thậm chí tôi còn nghĩ, có thể Tống Duyên Minh sẽ nhảy từ trên thuyền xuống.
Nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, nói với tôi rằng điều này là không thể.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi có thể cảm giác được chiếc thuyền cứu sinh đang từ từ chìm xuống, nó không còn khí để duy trì nữa.
Nhưng xung quanh tôi, ngoài trừ nước biển thì không còn gì khác.
Sợ là La Anh Kiệt đã sớm biết trên thuyền sẽ xảy ra tranh chấp, tỉ lệ một người cũng không sống được chiếm hơn nửa.
Thế nên chắc hẳn hắn cũng không nghĩ tới việc tìm người tới cứu chúng tôi.
Nói như vậy, chẳng qua hắn cho chúng tôi một chút hy vọng vào lúc đang tuyệt vọng mà thôi, để màn trình diễn thêm phần sinh động.
Vào lúc tôi đang nằm nhìn đám mây trôi lững lờ trên bầu trời....
"Tút tút."
Âm thanh của thuyền cứu hộ.
Tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện có một chiếc thuyền kiểu dáng giống như chiếc du thuyền vừa nãy, nó đang chạy cách chỗ này không xa.
Người đứng trên sàn boong tàu vừa nhìn thấy tôi thì lập tức chạy vào trong.
Chỉ trong chốc lát người đó lại đi ra, cho ngừng thuyền lại bên cạnh tôi, sau đó thả cầu thang xuống. Khi tôi leo lên, mắt nhìn thoáng qua chiếc du thuyền đang cháy.
Vừa rồi nó đã bắt đầu chìm xuống. Vào lúc này, thuyền đã chìm xuống hơn phân nửa.
Tôi nghĩ, tôi sẽ không còn gặp lại Tống Duyên Minh nữa.
Tôi bước lên du thuyền, vừa tới khoang thuyền thì nhìn thầy Lý Trọng Mạnh đang ngồi bên trong.
Anh ta nhìn thấy tôi, rõ ràng có sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đứng dậy. Anh ta nhìn về phía chiếc du thuyền đang dần chìm xuống bên ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi: "Đấy là chiếc thuyền em lên sao?"
"Đúng vậy." Tôi nhìn anh ta, lúc này đầu óc tôi rất rối loạn, tôi hỏi, "Sao anh lại tới đây?"
Lẽ nào người La Anh Kiệt thông báo là anh ta?
Hoặc giả, anh ta và La Anh Kiệt liên quan đến nhau?
Thật ra, vừa rồi khi Tống Duyên Minh chưa nói ra một kẻ khác tham gia vào vụ bắt cóc là Lâm Tuyền, thì người tôi đoán là Lý Trọng Mạnh.
Giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, mọi chuyện có phải quá trùng hợp hay không?
Lý Trọng Mạnh nhíu mày, "Em đi được một lúc, tôi đã nói với anh cả rằng mình không yên tâm về em, sau đó đã đi tìm chiếc thuyền rời khỏi đảo. Khi đó, thủy thủ nói rằng có chiếc thuyền bị cháy, tôi vốn đang lo lắng em bèn báo cứu hộ rồi đi tới đây."
Người đàn ông nói tới chỗ này bỗng kéo tôi vào lòng, thì thào, "Vẫn may tôi tới đây. Tôi thật sự không ngờ được, đây lại là chiếc thuyền em lên."
Lý Trọng Mạnh ôm tôi rất chặt, thậm chí cánh tay tôi bị anh ta siết có chút đau đớn.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm giác, nhất định là tôi đã hiểu lầm rồi.
Anh ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Lý Trọng Mạnh kéo tôi tới sofa, cầm một trái dừa đã bổ, cắm ống hút vào rồi đưa cho tôi, lời nói có chút lo lắng, "Chuyện gì đã xảy ra, sao đột nhiên thuyền lại cháy."
"Tôi bị người ta tính kế." Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói những chuyện đã xảy ra cho anh ta.
Lý Trọng Mạnh nghe tôi kể xong, anh ta cúi đầu im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi, "Tôi muốn hỏi em một chút, chuyện liên quan tới Kiệt, em có dự định gì không?"
"Hả?"
Tôi không hiểu, sao đột nhiên anh ta lại nhắc tới Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm túc, "Không có ai biết trên thuyền đó còn có Tống Duyên Minh. Nếu có người phát hiện, nhất định sẽ cho rằng người ૮ɦếƭ là em..."
"Anh...."
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, đầu óc rối loạn.
Nhưng mà, dường như tôi cũng hiểu được một chút ý anh ta muốn nói là gì.
"Em có muốn hoàn toàn thoát khỏi Lý Hào Kiệt, sống một cuộc đời hoàn toàn mới không?"
Lý Trọng Mạnh hỏi tôi.
Câu hỏi của người đàn ông đặt ra khiến tôi hoang mang. Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác tán thành mãnh liệt với lời anh ta nói.
Để Lý Hào Kiệt tưởng rằng tôi đã ૮ɦếƭ ư?
Vậy cũng tốt, nếu như vậy, cả cuộc đời anh ta cũng không quên được tôi.
Lý Trọng Mạnh thấy tôi không nói gì, cảm thấy bản thân lỡ lời rồi, vội vàng nói, "Tôi xin lỗi, tôi không nên nói chuyện như vậy. Tôi chỉ cảm thấy, em nên sống tốt hơn bây giờ, để bản thân trở nên tốt hơn, không phải như bây giờ, luôn bị Tiểu Kiệt vây hãm, để nó bẻ gãy đôi cánh của em."
"Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện anh nói." Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, "Tôi muốn bản thân mình trở nên tốt hơn."
Tôi nhớ tới giấc mơ hồi mình còn nhỏ.
Ngày còn nhỏ, trong mắt tôi, Lý Hào Kiệt là một người hoàn mỹ ngồi trên ngôi cao. Khi ấy, giấc mơ lớn nhất của tôi là trở thành một người ưu tú, mặc dù không thể sánh vai bên Lý Hào Kiệt, nhưng cũng có thể kéo gần khoảng cách với anh ấy hơn một chút.
Nhưng mấy năm nay, tôi đã làm được gì?
Dường như tôi chẳng hề tiến bộ chút nào, thậm chí còn thụt lùi.
Đừng nói sánh vai với Lý Hào Kiệt, mà cuộc sống của tôi, vẫn luôn trôi qua dưới sự bảo vệ của anh ấy.
Bản thân tôi còn tự thấy chán ghét mình như vậy.
Khi tôi và Lý Trọng Mạnh rời khỏi thuyền, Lý Trọng Mạnh trả cho nhóm thuyền viên một khoản tiền lớn, dặn bọn họ không được nói cho bất cứ ai biết việc đã nhìn thấy tôi, chỉ nói với mọi người sau khi đi ngang qua đã báo cảnh sát, còn lại chuyện gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó, vì để cho tôi có đủ thời gian suy nghĩ, Lý Trọng Mạnh không lập tức đưa tôi trở về thành phố Vĩnh An.
Mà đưa tôi tới Nam Thành trước.
Tôi ở nơi đó ba ngày, ba ngày này, tôi gặp ác mộng liên tục, lặp đi lặp lại.
Nhất là vào buổi tối, vừa nhắm mắt lại là tôi nhìn thấy mình bị vây trong biển lửa, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng vọt thẳng vào tim.
Tôi đoán, có lẽ đây là những thứ Tống Duyên Minh nhìn thấy trước khi ૮ɦếƭ. Bởi vì là chị em song sinh nên tôi mới mơ thấy những thứ này.
Ngày thứ ba, cảm xúc của tôi ổn định lại một chút.
Lý Trọng Mạnh trở về thành phố Vĩnh An làm việc. Tôi tìm kiếm chùa miếu xung quanh Nam Thành rồi gọi một chiếc xe đi tới đó.
Tôi nghĩ, dù sao cũng là chị em, nếu cô ta đã ૮ɦếƭ, những chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, hy vọng kiếp sau cô ta có thể đầu thai vào một gia đình tử tế.
Khi tôi làm lễ xong, bước ra tới cửa thì thấy bên ngoài vô cùng ồn ào.
"Cậu có chân có tay, vì sao muốn tới xin cơm? Thiện nam tín nữ có lòng tốt là để những kẻ như các cậu lừa gạt sao?"
Tôi nghe thấy một người đàn ông đang quát to.
Giọng nói này, có phần quen tai.
Tôi chen vào giữa đám người thì nhìn thấy Mưu Đạo Sinh. Ông ta mặc bộ quần áo phong cách Casual, bên ngoài khoác chiếc áo sợi mỏng rộng thùng thình. Lúc này, ông ấy đang cãi nhau với một gã ăn mày quỳ trên đất nhìn có vẻ rất đáng thương.
Vẻ mặt người kia ai oán, "Người này sao lại thế chứ. Tôi chỉ hỏi ông có tiền hay không thôi, ông không cho tôi thì thôi. Hơn nữa, tôi thật sự là người tàn tật."
"Cậu là người tàn tật? Tàn tật mà giống như cậu vầy à?"
Mưu Đạo Sinh nói xong lập tức vươn tay ra muốn kéo gã ăn xin dậy.
Đến chùa miếu đều là người lương thiện, mọi người nhìn thấy Mưu Đạo Sinh như vậy, hò vào chỉ trích ông ta.
"Ông nhìn mình xem, cũng một bó tuổi rồi, sao còn làm như thế."
"Đúng thế đó, cậu ta là người tàn tật có thể làm được gì chứ?"
"Ông thật quá đáng, không cho tiền thì thôi còn ức hiếp người ta."
Tôi nhìn qua đó, hai ống tay áo của gã ăn mày kia trống không, xem ra là người không có tay.
Mưu Đạo Sinh muốn kéo gã dậy, gã bèn tách xa khỏi Mưu Đạo Sinh.
"Thầy Mưu." Tôi vội chạy tới, "Thầy đang làm gì vậy ạ?"
Mưu Đạo Sinh nhìn thấy tôi, khuôn mặt lập tức vẻ ngạc nhiên đầy mừng rỡ, "Ôi chà, là cô nhóc này à. Em đến vừa đúng lúc, giúp tôi kéo gã này với. Hôm nay tôi phải vạch trần gã."
Bấy giờ tôi thấy rất xấu hổ.
Người xung quanh thấy tôi quen biết Mưu Đạo Sinh đều ghé lại khuyên tôi, "Ôi cô mau tới đưa ông ta đi đi."
"Đúng đấy, người ta là người tàn tật, chứng minh cái gì chứ."
"Không được! Tôi phải báo cảnh sát."
Nghe thấy có người nói báo cảnh sát tôi lập tức nảy ra ý nghĩ. Tôi rút điện thoại ra, nói với Mưu Đạo Sinh, "Thầy Mưu, thầy đừng tức giận, để em báo cảnh sát. Cảnh sát tới rồi sẽ có biện pháp trị gã ta."
"Cũng đúng." Mưu Đạo Sinh nghe tôi nói vậy rất hợp lý. Ông ta không kéo gã ăn mày kia nữa mà ngồi xuống cầm lấy túi tiền đặt bên cạnh gã, "Cậu đừng có chạy. Túi tiền của cậu giờ ở chỗ tôi, chút nữa cảnh sát tới xem cậu đóng kịch thế nào."
Gã ăn mày nghe vậy quýnh lên, há miệng ra muốn cắn người.
Gã vừa cử động tôi phát hiện ra tên này quả đúng là không có tay thật, chẳng qua tay của gã cuộn lại trước ***, hơn nữa khung xương gã khác hẳn với người bình thường, bởi vậy, nếu nhìn không kỹ thì không thể phát hiện ra.
Xác nhận được chuyện này, tôi không lo lắng nữa, lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát.
Người xung quanh đều xúm vào hóng chuyện.
Người kia vừa thấy tôi báo cảnh sát, hoảng sợ tới độ không cần Mưu Đạo Sinh kéo đã tự mình đứng lên, hai cánh tay cũng bỏ ra ngoài xuyên vào ống tay áo, gã đau khổ cười, "Anh à, em sai rồi, anh tha cho em đi. Xin được miếng cơm cũng không dễ dàng, anh cần gì phải thế."
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn thấy gã ăn xin này thật sự có tay, lập tức đổi chiều gió.
"Thật không biết xấu hổ! Dám lừa gạt chúng ta!"
"Trời ạ, có tay thật này. Ngày nào cậu cũng ở đây ăn xin, tôi đã cho cậu không ít tiền, cậu trả tiền đây cho tôi!"
"Đúng vậy, tôi cũng cho tiền cậu ta, trả tiền đây!"
Mọi người bắt đầu nhốn nháo đòi tiền.
Gã ăn mày kia muốn chạy, nhưng túi đựng tiền vẫn ở chỗ Mưu Đạo Sinh, hắn không nỡ bỏ.
Mưu Đạo Sinh quan sát gã ta, "Tuổi tác của cậu còn không lớn bằng tôi, tôi còn có thể làm việc, sao cậu lại đi ăn xin. Tiền tự tay mình kiếm được cho dù là bao nhiêu vẫn đáng giá. Cậu kiếm tiền như vậy, nói không chừng, cuộc sống của người cho cậu tiền còn không bằng cậu."
"Vâng vâng vâng." Bàn tay gã ăn xin túm chặt lấy túi tiền của mình, luôn mồm vâng dạ.
"Cậu nói xem, trừ những người theo đạo, rất nhiều người tới đây đều có cuộc sống rất khó khăn, hy vọng Phật Tổ có thể giúp đỡ họ. Người như vậy, cậu nhẫn tâm lừa gạt sao?"
Mưu Đạo Sinh vẫn chưa răn dạy xong.
Gã ăn mày gật đầu không ngừng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, "Ông ơi, ông trả túi cho con đi. Sau này con nhất định làm việc đàng hoàng, không ăn xin nữa."
Gã biết, nếu cảnh sát đến, chắc chắn gã phải ăn trái đắng.
Tôi thấy tình huống này cũng không nhịn được lên tiếng khuyên can, "Thầy Mưu, xin bớt giận, em mời thầy uống trà nhé."
Mưu Đạo Sinh thấy tôi như vậy thì bật cười, "Vẫn là cô nhóc này hiểu chuyện." Ông ta bỏ túi tiền của gã ăn mày xuống, nghiêm mặt lại, "Lần này học trò của tôi ở đây, tôi tạm thời tha cho cậu."
Gã ăn mày cầm lấy túi tiền vội vàng bỏ chạy.
Mưu Đạo Sinh và tôi cùng ngồi xe trở về Nam Thành.
Trên đường đi, ông ta hỏi tôi, "Chuyện làm học trò của tôi em suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông vừa nói vậy, trái tim tôi khẽ nảy lên.
Có lẽ đây là lối thoát không tệ dành cho tôi.
Tôi chân thành nhìn ông ấy, "Thầy Mưu, em suy nghĩ kỹ rồi. Em đồng ý làm học trò của thầy."
"Thật sao?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, lời nói ra có chút lo lắng, "Làm đồ đệ của tôi phải đóng cửa dốc lòng học tập. Em không thể gặp mặt đám đàn ông loạn xạ kia của mình đâu.”
"Em đâu có người đàn ông loạn xạ nào." Tôi cười khổ, "Lý Hào Kiệt đã kết hôn rồi. Em và anh ấy không có quan hệ gì."
"Gì cơ?"
Tôi vốn cho rằng Mưu Đạo Sinh nghe thấy chuyện này sẽ vui mừng, không ngờ ông ấy lại giận dữ, "Anh ta kết hôn, không phải với em?!"
"Vâng, chuyện giữa em và anh ấy là hiểu lầm. Hơn nữa, em có ý định biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh ấy." Tôi rũ mi.
"Em có ý gì?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi có chút ngờ vực, "Em sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?"
"Không đâu không đâu, sao có thể chứ." Tôi mỉm cười nhìn Mưu Đạo Sinh, "Em còn muốn làm học trò của thầy, sao có thể như vậy."
Xe taxi nhanh chóng chạy tới Nam Thành.
Thời gian vẫn là buổi sáng, Mưu Đạo Sinh dẫn tôi tới một quán trà.
Quán trà này mang phong cách cổ xưa. Mưu Đạo Sinh gọi một bình trà Kim Tuấn Mi. Ông vừa ủ trà vừa nói, "Nếu em nói muốn làm học trò của tôi, vậy thì hôm này uống trà bái sư đi."
"Nhanh vậy ạ?"
Tôi có chút bất ngờ.
Tuy rằng tôi có ý định như vậy, nhưng không ngờ Mưu Đạo Sinh còn vội vàng hơn tôi.
"Vậy mà nhanh?" Mưu Đạo Sinh mất hứng, "Tôi đã muốn nhận em làm học trò từ lâu rồi nhưng em lại dây dưa đến nửa năm rồi. Nhanh chỗ nào?"
Ông ấy vừa nói vậy tôi chợt có chút xấu hổ.
Mưu Đạo Sinh vừa pha trà, vừa nói với tôi, "Nếu em thật sự muốn làm học trò của tôi, vậy tôi nhất định sẽ dạy dỗ em cẩn thận. Em muốn học cái gì, chỉ cần tôi biết thì sẽ dạy em, nếu tôi không biết, tôi cũng có thể tìm người dạy em."
"Cảm ơn thầy..." Tôi lúng túng nhìn Mưu Đạo Sinh.
Trong lòng tôi trăm suy ngàn tính, có một vấn đề tôi luôn giấu trong lòng. Tôi muốn hỏi, nhưng sợ chạm vào vảy ngược của Mưu Đạo Sinh.
Lỡ ông ấy tức giận không nhận tôi nữa thì phải làm sao?
Mưu Đạo Sinh dường như nhìn ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của tôi, ông ấy cười cười, "Có phải em rất tò mò, có nhiều người muốn làm học trò của tôi như vậy, em chẳng có chỗ nào xuất chúng hơn người, thiên phú cũng bình thường, nhưng tôi lại một lòng một dạ muốn nhận em làm học trò?"
Tôi sửng sốt.
Không thể không thừa nhận, lời nói của Mưu Đạo Sinh thật sự thẳng thắn không chút quanh co, đâm thẳng vào tim người ta.
Ông ấy dứt lời, tôi vừa gật đầu vừa cười gượng.
Nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải.
Mưu Đạo Sinh cũng không nói ngay, ông chỉ vào tách trà trước mặt, "Em kính trà cho tôi trước đi, rồi tôi nói cho em biết."
Tôi nhìn tách trà kia, bưng tách đứng dậy, sau đó quỳ lạy, dâng trà lên ngang mi, cung kính nói, "Thưa thầy, mời thầy dùng trà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc