Thay Chị Lấy Chồng - Chương 138

Tác giả: Mộc Tâm

Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Tôi đưa tay sang, gối chăn đã lạnh lẽo tự bao giờ, có lẽ người đàn ông ấy đã rời đi lâu.
Tôi vừa định vào phòng tắm thì bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
“Ai?”
Tôi hoảng sợ.
Lúc này, một người giúp việc bước ra từ trong phòng tắm, nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi: “Cô Tống!”
“Sao cô lại tới vào giờ này? Không phải ngày nào cô cũng tới vào buổi chiều sao?”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn người giúp việc kia, tuy thường ngày chuyện dọn dẹp trong nhà đều do một tay cô ấy lo liệu.
Nhưng sau chuyện hôm qua, không hiểu vì sao tôi lại cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình.
Người giúp việc cung kính đáp: “Ông chủ đã phái người tới đón tôi vào buổi sáng để tôi đến dọn dẹp vệ sinh.”
Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái nên đi tới gần phòng tắm.
Bên trong đã được quét dọn gọn gàng, chiếc áo tắm màu xanh hôm qua Lý Hào Kiệt mặc cũng không còn treo ở chỗ cũ “Áo tắm đâu? Cái màu xanh dương ấy!”
“À, cái đó ạ! Tôi vừa tới đã thấy nó bị vứt dưới đất nên cầm đi giặt luôn rồi ạ!”
Người giúp việc giải thích.
“Vậy à!”
Tôi trả lời. Không biết vì sao, trong lòng tôi cứ cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng không rõ ở đâu.
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ.”
Khi tôi muốn hỏi thêm một chút, trong phòng ngủ vang lên nhạc chuông điện thoại. Không cần xem, tôi cũng biết người gọi là Khương Thanh.
Tôi vừa nhấn nút nhận cuộc gọi thì cô gái bên đầu kia đã thét lớn: “Đã mấy giờ rồi mà sao em chưa tới hả? Chị đây đang tức lắm đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi chị! Em ra ngay đây!” Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Đêm qua tôi ngủ trễ nên ngủ quên đến giờ mới dậy.
Tôi cúp điện thoại, sửa soạn qua loa một chút rồi thay đồ.
Tôi vốn định ngồi taxi nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy xe của Lý Hào Kiệt đang đậu ở cổng.
Thấy xe của anh, tôi có hơi hoảng hốt. Tưởng anh muốn đưa tôi đi, tôi nhanh chóng chạy tới chỗ ghế phụ, vừa mở cửa xe, định chào anh thì…
“Cô Tống!”
Người đàn ông trong xe đã chào tôi trước.
Là Dương Trung.
Giờ phút này, tôi không giấu nổi sự mất mát trong lòng nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, ngồi vào chỗ ghế phụ: “Thư ký Dương, là anh à!”
“Vâng, tổng giám đốc Lý bận việc nên bảo tôi đến đưa cô đi.”
Dương Trung cung kính trả lời.
Tôi chỉ ừ một tiếng, trên đường đi, cả hai không nói một câu. Khi sắp tới nhà Khương Thanh, tôi mới mở miệng: “Thư ký Dương, đêm qua Lý Hào Kiệt đã đi đâu? Anh có biết không?”
“Buổi tối hả? Tôi cũng không biết, thời gian làm việc của tôi đa số là vào ban ngày, khi đó tôi mới đi theo tổng giám đốc Lý.”
Dương Trung thản nhiên đáp.
Anh ta trả lời rất máy móc, hơn nữa ngữ điệu còn rất nhanh.
Như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này, chỉ đợi tôi hỏi thôi vậy.
Tôi biết Lý Hào Kiệt giấu mình việc gì đó, nhưng tại sao anh lại không dặn dò thư ký trước chứ?
Xe nhanh chóng chạy tới nhà Khương Thanh.
Tôi cầm món quà lên lầu.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt chị ấy sau khi mặt bị biến dạng
“Cốc cốc cốc!” Tôi gõ cửa.
Chưa được ba giây, cửa đã được mở. Cô gái bên trong dang hai tay ra ôm tôi: “Ôi, đã lâu không gặp! Nhớ muốn ૮ɦếƭ rồi!”
Chị ấy cúi đầu nhìn hai món quà trên tay tôi, miệng cười tủm tỉm bảo: “Ha ha, đã nói không cần mang quà rồi mà em còn nhọc lòng như thế làm chi.”
Nói xong, chị ấy cầm lấy hai món quà, đầu ngẩng lên nhìn gương mặt đang đeo khẩu trang của tôi: “Ôi chao, tới nhà chị thôi mà em còn trang bị đầy đủ như thế. Em càng ngày càng có dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu đó!”
Khương Thanh tự nghĩ tự nói, một tay giơ lên tháo khẩu trang của tôi xuống khi tôi còn chưa kịp phản ứng.
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt vui sướng của chị ấy cứng lại, biến thành biểu cảm ngạc nhiên chỉ trong tích tắc: “Sao mặt em lại thế này?”
“Hầy, nói ra rất dài!”
Tôi đưa chân bước vào, hôm nay, nhà Khương Thanh khá gọn gàng sạch sẽ. Tôi nhanh chóng tìm được một chỗ để ngồi xuống.
Khương Thanh ngồi đối diện với tôi.
Trong khoảng nửa tiếng, tôi nói hết toàn bộ từ việc bị Tống Duyên Minh bắt cóc, bị gã da đen nhiễm HIV mà chị ta thuê đưa ra nước ngoài, rồi được Lý Hào Kiệt tìm thấy và việc quyết định phẫu thuật thẩm mỹ cho Khương Thanh nghe.
Chị ấy nghe xong thì sợ ngây người: “Sao Tống Duyên Minh kia không biết xấu hổ như thế! Cô ta còn dám chạy trốn à! Tốt nhất đừng để chị bắt gặp ở nước ngoài, nếu không chị chắc chắn sẽ lột da cô ta.”
“Vâng vâng, chị gái của em!” Hôm nay là sinh nhật Khương Thanh, tôi thật lòng không muốn kể nhiều chuyện phức tạp như vậy cho chị ấy nghe.
Tôi cầm hai món quà, đưa cho chị ấy rồi cười nói: “Một trong hai món quà này là của em tặng chị, món còn lại là người khác tặng chị.”
“Còn người khác nữa à?”
Khương Thanh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi thần bí gật nhẹ một cái.
Khương Thanh dứt khoát mở món quà của tôi ra trước, khi chị ấy nhìn thấy đôi giày cao gót bên trong thì trên mặt hiện lên sự H**g phấn: “Oa, đây là bản giới hạn!”
Khương Thanh mau chóng lấy giày ra, ướm vào chân rồi đi một vòng trong phòng.
Sau khi cởi ra, chị ấy dùng tay phủi đế giày rồi tới gần tôi với vẻ mặt ngất ngây, đôi môi đỏ trao tôi một nụ hôn: “Chị rất thích món quà này!”
“Chị thích là tốt rồi!”
Tôi cố ý nói như vậy, không để lộ ra món nào do mình tặng.
Thật ra, tôi còn chưa mở quà của Ngô Tiến An ra nên cũng không biết bên trong là thứ gì.
Khương Thanh cất giày vào hộp, sau đó thuần thục mở chiếc hộp màu tím ra.
Trước mắt là một chiếc vòng tay phong cách Bohemian màu sắc rực rỡ đang nằm lẳng lặng bên trong.
Rất đẹp mắt, rất phô trương.
Khương Thanh lấy vòng ra khỏi hộp, đeo vào tay rồi lắc lắc vài cái, trên mặt lại không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tôi cũng không nhìn ra chị ấy đang vui hay khó chịu.
Tôi cứ ngỡ rằng Khương Thanh không thích thứ này, khi tôi đang định nói cho chị ấy biết chiếc vòng tay đó do Ngô Tiến An tặng, chị ấy đã lên tiếng trước: “Đây là do ai tặng thế? Người này rất hiểu chị đấy!”
“Hả?”
Tôi có hơi bất ngờ, nhìn chị ấy.
Khương Thanh đeo vòng tay, quay đầu nhìn tôi: “Phải, chị biết giày cao gót là do em tặng, thế cái vòng tay này là do ai tặng? Chị cảm thấy mình phải làm quen với người có đôi mắt tinh tường như vậy.”
“Cái này…” Nghe chị ấy nói xong, tôi lập tức không biết nên mở miệng thế nào.
“Không phải là Lý Hào Kiệt nhà em tặng chị đây chứ?” Khương Thanh thấy tôi khó xử thì trêu chọc: “Ôi, sao trước kia chị không cảm thấy anh ta hiểu phụ nữ như thế…”
Khi Khương Thanh nhắc tới “hiểu phụ nữ”, dường như chị ấy nhận ra điều gì đó.
Chị ấy hỏi tôi với vẻ mặt buồn bực: “Không phải là do Ngô Tiến An tặng chứ?”
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Đúng vậy!” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, nhớ tới Lý Hào Kiệt đã nói đỡ cho hắn khi chuyện ngày đó bị vạch trần, tôi cũng chỉ có thể nói: “Lúc em đi mua quà thì trùng hợp gặp anh ta!”
“Gặp anh ta? Khẳng định là anh ta đi mua quần áo với người phụ nữ nào đó rồi!”
Đúng, Khương Thanh quả thật rất hiểu con người Ngô Tiến An.
Đưa quà xong cũng đã qua giờ cơm trưa.
Tôi và Khương Thanh ra ngoài dạo phố. Sau khi chị ấy mua rất nhiều quần áo, chúng tôi mới quyết định tìm một quán cafe để nghỉ chân một lát.
Khi hai chúng tôi vừa định tiến vào một quán cafe thì bỗng nhiên thấy một cặp nam nữ đang đi ra khỏi quán cafe kiểu Pháp cách đó không xa.
Một người mặc áo khoác đen, một người mặc áo choàng trắng.
Đứng chung với nhau giống như một cặp đẹp đôi.
“Đó không phải là Lý Hào Kiệt sao?” Khi tôi còn chìm trong suy nghĩ, Khương Thanh ở bên cạnh đã không giữ được bình tĩnh, chị ấy muốn tiến lên.
“Chị đừng đi!” Tôi lập tức giữ chặt chị ấy, mở miệng giải thích: “Cô gái kia tên Lâm Tuyền, là thanh mai trúc mã của Lý Hào Kiệt.”
“Thanh mai trúc mã?” Khương Thanh nhìn tôi, trên mặt hiện lên tia tức giận: “Thanh mai trúc mã chẳng phải chỉ là tên khác của ‘gian phu dâm phụ’ sao?”
Tôi biết rằng Khương Thanh muốn tốt cho mình.
Tôi nhìn về phía người đàn ông, hai người đang đứng ở chỗ cửa ra vào. Cách cửa ra vào không xa có một chiếc xe Sedan màu trắng, cho tới bây giờ, tôi từng thấy Lý Hào Kiệt ngồi chiếc xe này.
Hai người đi tới trước chiếc xe, Lý Hào Kiệt mở cửa cho Lâm Tuyền.
Anh kéo tay Lâm Tuyền một chút mời để cô ta ngồi vào trong xe.
Trong lòng tôi quặn đau.
Ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Dù vậy, tay tôi vẫn giữ chặt Khương Thanh, tôi sợ chị ấy tiến lên sẽ khiến Lý Hào Kiệt khó xử.
Cho tới khi hai người kia ngồi vào xe rồi lái đi, tôi mới buông Khương Thanh ra.
“Như thế là sao? Không phải em với Lý Hào Kiệt đang yêu nhau sao? Buổi trưa em còn kể cho chị nghe một câu chuyện cổ tích giữa ban ngày, tình yêu đẹp như tiểu thuyết, chẳng lẽ đều là em tự bịa ra?”
Tính cách của Khương Thanh thật nóng nảy.
Lời nói thẳng thắn của chị ấy đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy dường như bản thân đã bị Lý Hào Kiệt xoay vòng vòng như trò đùa?
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có phải vì anh đã dễ dàng có được tấm chân tình của tôi nên mới không quý trọng nó không?
Nhớ lại lời nói tối qua, thậm chí tôi đã bắt đầu hoài nghi rằng, cho tới nay, có phải anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện cưới tôi không?
Nhưng, suy cho cùng, hôm nay chính là sinh nhật Khương Thanh, tôi không thể khiến chị ấy khó chịu.
Tôi đè nén sự khó chịu trong lòng xuống rồi nói với Khương Thanh: “Không có! Không sao đâu! Anh ấy thường hay liên lạc với Lâm Tuyền, chỉ là gặp mặt bình thường thôi, anh ấy đã nói với em rồi.”
Nói xong, tôi kéo Khương Thanh vào quán cafe đã chọn trước.
Khương Thanh hất tay tôi ra: “Tống Duyên Khanh, sao mỗi lần em gặp chuyện liên quan tới anh ta thì đầu óc em đều trì trệ vậy?”
“...”
“Không được! Đưa điện thoại cho chị, chị muốn gọi cho anh ta!”
“Thôi!”
Tôi không muốn gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt.
Thật ra, trong lòng tôi biết rõ rằng mình đang sợ.
Tôi sợ chờ khi mình gọi điện, chờ đợi tôi chính là đáp án đau đớn ấy, tất cả chỉ vỏn vẹn một giấc mộng.
Thảo nào tôi vẫn luôn cảm thấy bất an như vậy.
Hóa ra người đàn ông này thật sự có chuyện không muốn để tôi biết.
“Thôi? Không được!” Khương Thanh không nói lời nào, lôi điện thoại ra bắt đầu gọi.
“Đừng mà chị!” Tôi sợ tới mức muốn tiến lên giật lấy di động của chị ấy.
Dáng người Khương Thanh cao ngất, tôi hoàn toàn không với tới.
Nhưng không giống như tôi đã nghĩ, Khương Thanh vốn không gọi cho Lý Hào Kiệt, vậy chị ấy gọi cho ai?
Khi tôi đang rầu rĩ, tôi nghe thấy chị ấy hỏi: “Ngô Tiến An, anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh.”
“Hả?”
Ngô Tiến An?
Dù thế nào tôi cũng không ngờ được Khương Thanh còn có chiêu này.
Chị ấy luôn không ưa Ngô Tiến An, nhưng vì tôi, chị ấy lại liên lạc với hắn, vì vậy tôi càng thêm áy náy.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không lay chuyển được Khương Thanh.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Tiến An mặc bồ đồ vest màu bạc đầy vẻ cợt nhả xuất hiện ở quán cafe.
Trên cổ tay Khương Thanh vẫn còn đang đeo vòng tay do hắn tặng.
Người đàn ông kia chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện điều này nên khẽ cười nói: “Khương Thanh, chúc mừng sinh nhật! Không biết cô có thích món quà tôi tặng không?”
“Thích chứ!” Khương Thanh đặt tay lên bàn cafe, chị ấy nhìn Ngô Tiến An bằng ánh mắt quyến rũ.
Lúc này, tôi đã biết Khương Thanh muốn làm gì rồi.
Tôi đang định lên tiếng ngăn cản thì Khương Thanh đã mở miệng trước: “Anh Ngô, có phải anh rất có hứng thú đối với tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh không?”
“Đúng vậy!”
Tuy Ngô Tiến An sửng sốt một chút nhưng cũng nhanh chóng thừa nhận.
“Khương Thanh, em sẽ liên hệ với Lý Hào Kiệt. Chị không cần tìm anh ta.” Tôi kéo Khương Thanh rồi nói.
Nhưng dường như chị ấy đã quyết tâm, không để ý tới tôi mà cười nói với Ngô Tiến An: “Anh Ngô, nói thật lòng, tuy có rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng người vừa đẹp trai, vừa có tiền, có tài, còn hiểu phụ nữ thì chỉ có mình anh thôi. Tôi cảm thấy mình nên suy nghĩ thật kỹ.”
Ngô Tiến An nghe tới đó, tuy hắn rất vui vẻ nhưng trong lòng hiểu rõ Khương Thanh vẫn còn lời muốn nói ở phía sau: “Nhưng mà?”
“Nhưng mà…” Khương Thanh cười lạnh: “Nhưng mà làm phiền anh gọi gã đàn ông cặn bã Lý Hào Kiệt tới đây giùm tôi. Tôi muốn giáp mặt anh ta hỏi một chút xem rốt cuộc anh ta coi Duyên Khanh nhà tôi là gì!”
“Hả?”
Ngô Tiến An vừa nghe Khương Thanh nói như thế thì ngẩn ra.
Hắn nhìn tôi hỏi: “Cô và đại ca tôi sao thế? Không phải hôm đi mua quà, hai người vẫn còn rất tốt sao?”
“Chúng tôi…”
“Mặt cô sao thế?”
Rốt cuộc Ngô Tiến An cũng chú ý tới điểm này.
Ngày đó, tôi trang điểm đậm nên hắn không nhìn ra.
Hôm nay, tôi chỉ trang điểm nhẹ một chút nên không che kín được vết sẹo trên mũi.
“Bị biến dạng.” Khương Thanh ςướק lời đáp: “Cũng vì Lý Hào Kiệt, em ấy mới bị ghen ghét, bị hủy hoại gương mặt. Bây giờ thì sao, Lý Hào Kiệt lại không muốn, nếu không muốn thì cứ nói thẳng.”
“Bị biến dạng?” Ngô Tiến An cảm thấy mờ mịt.
“Đúng vậy, anh mau gọi cho anh ta đi, hẹn Lý Hào Kiệt tới một chỗ.”
Khương Thanh ra lệnh.
Thường ngày, Ngô Tiến An cà lơ phất phơ, phụ nữ bên cạnh hắn đều dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù có giở thói đỏng đảnh cũng rất chừng mực.
Hắn chưa từng gặp người nào như Khương Thanh.
Khương Thanh vừa nói như thế, Ngô Tiến An lập tức lấy điện thoại ra: “Không thành vấn đề! Tôi gọi ngay đây!”
Nhìn Ngô Tiến An bấm số, Khương Thanh còn nói: “Mở loa ngoài!”
“Không được!” Ngô Tiến An tức khắc cự tuyệt yêu cầu này, liều mạng lắc đầu: “Điều này thật sự không thể!”
Khi Ngô Tiến An nói chuyện, hình như điện thoại đã được nhận.
Hắn giơ ngón trỏ lên đặt ngoài miệng, làm một động tác giữ im lặng.
Tôi nhìn hắn đưa điện lên bên tai, tim đập thình thích.
Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền đang làm gì? Họ có tới hay không?
Nếu như đến đây rồi, anh sẽ nói thế nào?
Qua khoảng một phút, Ngô Tiến An bỗng mở miệng: “Đại ca, anh đang ở đâu thế?”
Điện thoại đã được nhận.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Tôi nhìn Ngô Tiến An, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói gì đó ở đầu bên kia điện thoại nhưng lại chỉ nghe Ngô Tiến An nói: “Là thế này! Hôm nay không phải sinh nhật Khương Thanh sao? Cô ấy mời em đến, em nghĩ chị dâu ở đó rồi nên hỏi anh xem có đi chung không.”
Tôi và Khương Thanh đều nhìn hắn.
Ngô Tiến An nghe bên kia trả lời xong thì vẻ mặt có chút xấu hổ, cả buổi mới nói: “Vậy được rồi! Đại ca, anh làm việc đi, em…”
Nói tới đây, tôi và Khương Thanh đều đã hiểu, Lý Hào Kiệt từ chối.
“Đưa đây!” Khương Thanh vừa muốn giật điện thoại, Ngô Tiến An đã sợ tới mức đứng bật dậy, miệng vẫn nói: “Em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt đại ca!”
Nói xong, hắn nhanh chóng cúp điện thoại.
“Tôi muốn nói chuyện với anh ta!” Khương Thanh cũng đứng lên, khí thế hung hăng.
Ngô Tiến An nói với vẻ mặt đau khổ: “Cô Khương, đa số người bên cạnh tôi đều có thể đắc tội nhưng chỉ có hai người là không thể, một là ba của tôi, người còn lại chính là đại ca.” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc