Thay Chị Lấy Chồng - Chương 130

Tác giả: Mộc Tâm

Lúc anh ấy nói đến chuyện này, thực ra tôi cảm thấy đã không cần nói rồi.
Chuyện sau đó tôi đều đã biết rồi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng nhịn không nói gì.
Anh ta nói: “Năm đó anh bị bắt cóc, bọn bắt cóc tống tiền ngoài muốn tiền ra, còn hung hăng anh là người giàu có, lúc bắt cóc đã đánh anh rất tàn nhẫn, sau đó mặc dù bố mẹ anh đồng ý đưa tiền nhưng chúng đã đánh anh đến còn chút hơi tàn.”
Thì ra là như vậy.
Lý Hào Kiệt tiếp tục nói: “Lúc đó bọn bắt cóc tống tiền thấy anh sắp ૮ɦếƭ, sợ đến nỗi tiền cũng không cần nữa, liền vứt anh vào một xưởng cũ bỏ hoang rồi chạy, vì là mùa đông, nên xưởng ngừng hoạt động, ở đó đến một bóng dáng người cũng không có, lúc anh thực sự nghĩ rằng bản thân sắp ૮ɦếƭ lúc đó...”
“Anh gặp cô ta.”
Tôi nói thay anh ta.
Chính xác mà nói là anh ta gặp tôi.
Lý Hào Kiệt ngây người một lúc, rồi nhìn tôi: “Cô ta từng nói cho em?”
“Tôi...” Tôi chần chừ một lúc, vốn định nói ra chân tướng, nhưng tôi muốn biết hơn, rốt cuộc Lý Hào Kiệt khi đó dùng tâm trạng gì để nhìn tôi, tôi lắc đầu: “Đoán cũng có thể đoán ra được, mấy câu chuyện ngôn tình.”
Lý Hào Kiệt cười điềm tĩnh, tiếp tục nói: “Ừm, sau đó cô ta đưa anh đến bệnh viện, vì lai lịch của anh không rõ ràng, cô ta lại là trẻ con, bệnh viện không chịu nhận anh, cô ta liền quỳ xuống cầu xin bác sĩ, lúc đó, anh...”
“Anh yêu cô ta, cưới cô ta cho bằng được, nên trong biển người tìm ra cô ta, cưới cô ta, đúng không?”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt
Nhất thời cảm thấy nực cười hết sức!
Hoá ra từ trước đến nay người ςướק công không phải là tôi mà là cô ta!
Lý Hào Kiệt gật đầu: “Quả thực anh tìm cô ta rất nhiều năm nhưng không tìm thấy, lúc ông nội sắp xếp một cuộc liên hôn cho anh lúc đó, anh vốn dĩ không đồng ý, mãi đến khi ông nội đưa ảnh cô ta cho anh, anh vừa nhìn liền nhận ra cô ta.”
“Sao anh khẳng định chính là cô ta?” Mà không phải là tôi?
Câu hỏi sau tôi cố nén chặt trong lòng không hỏi ra.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Vốn dĩ anh cũng không chắc chắn, nhưng lần đầu tiên anh và cô ta gặp nhau, anh nhắc đến chuyện đó, Tống Duyên Minh lập tức nói ra, hơn nữa cô ta còn nói cả tình tiết quỳ xuống dập đầu một cách rõ ràng, lúc đó người nhà anh sau đó mới đến, cho nên chuyện này ngoài anh và cô ta ra, không có ai khác biết.”
Tôi ngây ra.
Lý Hào Kiệt nói không sai, chuyện đó ngoài tôi và anh ta ra không một ai biết cả.
Tại sao Tống Duyên Minh lại biết.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy tại sao anh lại tin là cô ta, mà chưa từng nghĩ qua người đó thực ra là tôi, chuyện này, thực ra là tôi nói cho cô ta...” “Là em?”
Anh ấy nói ra hai chữ đó, tôi có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắt anh có tia sáng loé lên.
Dường như, đây chính là đáp án tốt nhất mà anh ấy mong đợi.
Tôi nhìn anh, hỏi anh: “Nếu là tôi, anh tính làm thế nào?”
“Là em, anh liền cưới em, trước đây anh đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái, nhận nhầm người, anh sẽ dùng cả đời anh để bù đắp cho em.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay ôm chặt tôi.
Bờ môi mỏng ghé vào tai tôi hỏi: “Là em sao?”
Là tôi.
Nếu không có chuyện của Đặng Sa Sa khi nãy, thì có lẽ tôi sẽ trả lời một cách không do dự, nhưng giờ này phút này tôi lại do dự, hỏi anh ấy: “Vì chuyện này, anh có thể bất chấp nguyên tắc mà làm bất kì chuyện gì sao?”
“Ừm.”
Lý Hào Kiệt trả lời một cách không do dự.
“Xin lỗi, không phải em.”
Tôi cũng nói ra 5 chữ ấy một cách không do dự.
Lý Hào Kiệt như vậy, tôi thà không cần còn hơn.
Cảm giác rõ ràng, lúc tôi nói ra 5 chữ ấy, anh ta ôm lấy cánh tay tôi chặt hơn, sự thất vọng ấy, từ một hành động của anh ấy liền có thể phát hiện.
Tôi nhắm mắt lại, tự bản thân cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của mình, nhiều năm như vậy, tôi luôn muốn đem chuyện này nói cho Lý Hào Kiệt nghe.
Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, tôi lại tự từ bỏ.
Tôi muốn dùng bí mật này để đổi lấy tự do.
Từng bị nhốt trong những tháng ngày ở phòng truyền thông.
Tôi sợ rồi.
“Xin lỗi, không phải tôi, nên buông tha cho tôi đi.” Tôi lặp lại câu nói đó cho anh ta nghe, đồng thời thêm cả sự khẩn cầu của tôi.
Vừa nói, tôi vừa đẩy anh ra.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Hào Kiệt, sự thất vọng sâu đậm ấy đến bây giờ vẫn chưa hết.
Tôi đoán, chắc hẳn ban nãy anh ta ôm hi vọng cực lớn để nói ra câu này.
“Không thể nào.” Lý Hào Kiệt vẫn nắm lấy tay tôi, nhìn về phía trước, kiên định nói: “cho dù không phải là em, nhưng trước kia anh đã từng làm những chuyện đó, anh phải giữ em lại bên cạnh để bù đắp cho em!”
“Giờ không sợ tôi mắc HIV rồi sao?”
Ánh mắt tôi mang theo sự châm chọc nhìn anh ta.
Nhắc đến chuyện này, trong đôi mắt của Lý Hào Kiệt hơi đỏ, nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dùng sức, lúc sau mới nói: “Nếu em mắc, vậy thì chúng ta cùng nhau gánh chịu, anh không thể để em một mình cô đơn chịu tất cả được.”
Thật sự rất cảm động, nếu như tôi bị mắc bệnh này, có thể tôi sẽ bị cảm động bởi những lời lẽ của Lý Hào Kiệt.
Tiếc là tôi không bị.
“Đừng tự mình cảm động nữa tổng giám đốc Lý à.” Tôi cũng nhìn về phía trước, nói một cách lạnh nhạt: “Thực ra em chỉ cần về thành phố Vĩnh An, chỉ cần tổng giám đốc Lý muốn thì sẽ biết mọi hành động của tôi hết mà? Hà tất gì mà nhất định phải nhốt tôi như một con chim hoàng yến, từ đó thoả mãn tâm lí áy náy mà anh dành cho tôi?”
“……” Lý Hào Kiệt không nói một lời.
Tôi cũng không đợi anh ta, nhắm mắt lại ngủ.
Đến khi tôi ngủ dậy thì đã sắp đến thành phố Vĩnh An.
Máy bay hạ cánh, chúng tôi xách hành lí, tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, em muốn nói rằng, căn phòng đó của anh rộng lớn quá, không có hơi người, tôi thích ở căn nhà nhỏ của mình.”
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, chuyến này tổng giám đốc Lý tìm tôi, e là phải bỏ qua rất nhiều công việc rồi, chi bằng anh về làm việc trước đi.” Tôi do dự một lúc, cầm hộ chiếu trong túi đưa cho anh ta: “Cái này cho anh, tôi không trốn nữa, anh yên tâm đi.”
Muốn trốn, cũng trốn không thoát mà, không phải sao?
Có lẽ là vì cầm được hộ chiếu của tôi, trong lòng Lý Hào Kiệt mới thấy yên tâm, anh ta lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong túi đưa cho tôi: “Chìa khoá nhà của em.”
Ra khỏi sân bay, tôi và anh ta mỗi người đi một ngả.
Giày vò lâu như vậy, công việc của tôi đã mất từ lâu rồi.
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, vì sự dành dụm trước đây, cộng thêm tiền thưởng thi đấu, kể cả thuê nhà tôi cũng có không ít tiền.
Cho dù “số 01 Vĩnh An” tăng giá, chắc tôi cũng mua được.
Nhưng lần trước bán nhà là do trung gian liên hệ, tôi không có số điện thoại, nếu muốn liên lạc với người ta, ngoài việc hỏi Lý Hào Kiệt, thì còn có một cách chính là đi đến trước cửaa nhà đó để lại thư.
Để sau khi chủ nhà nhìn thấy thì sẽ trả lời tôi.
Bây giờ trời đã tối rồi, tôi định ngày mai rồi mới đi.
Đi lâu như vậy, đồ trong tủ lạnh đã hỏng gần hết, tôi dọn dẹp một chút, xuống dưới nhà đổ rác, rồi tiện đi chợ mua rau.
Vì là cuối tuần nên trong chợ rất đông người, người qua người lại.
Có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa giữa kệ hàng.
Trong đó có một đứa bé chạy rất nhanh, ngã dưới chân tôi, tôi vội vàng đi lên trước đỡ thằng bé lên hỏi: “Cháu không sao chứ.”
“Cháu cảm ơn...” đứa trẻ vừa nói được một nửa, nhìn thấy khuôn mặt tôi đột nhiên khuôn mặt sợ hãi, sững sờ hét lớn: “Ma lem! Mau đến xem, ma lem này!”
Cách gọi ấy dường như giống như một con dao sắc nhọn *** vào trái tim tôi. Trước đây mặc dù tôi có để ý tướng mạo của mình nhưng từ trước đến nay chưa có ai nói tôi như vậy!
Thực ra tôi đeo khẩu trang, nhưng mũi vẫn lộ ra một ít vết sẹo!
Đứa trẻ đó vừa hét lên, thì những đứa trẻ cùng chơi khác cũng hợp lại, chỉ chỏ vào tôi cười lớn, hét lớn: “Ma lem! Ma lem!”
Cũng không biết bố mẹ của những đứa trẻ này ở đâu!
Những người lớn xung quanh thấy vậy đều xúm lại góp vui, cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ tôi.
“Không, không, không phải!” Trong phút chốc tôi rơi vào giữa sự tự ái cực lớn!
Cuối cùng, bố mẹ của những đứa trẻ ấy đi đến, kéo chúng rời khỏi, nhưng lại không một ai xin lỗi tôi!
Lúc đó tôi liền tức giận, xông đến trước mặt mấy người lớn ấy, nhìn họ: “Xin lỗi đi, con của các người làm sai, mau xin lỗi tôi!”
“Oa oa oa, ma lem đuổi đến rồi!”
Một thằng bé trong đó líu ríu hét to!
Mẹ của đứa trẻ đó cũng không nói nó? Bà ta nhìn tôi một cái, cười lạnh nhạt: “Với bộ dạng này của cô đi ra ngoài, tôi còn chưa trách cô doạ con tôi đấy! Cô lại bảo tôi xin lỗi à!”
“Đúng đó!”
Mẹ của một đứa trẻ khác đứng bên cạnh cũng nói theo.
Những đứa trẻ đó cũng nói theo: “Ma lem! Ma lem!”
Cách gọi ấy, thực sự rất tàn nhẫn, tôi đứng một bên, lòng bàn tay chảy mồ hôi, chỉ cách có một bước chân!
“Nhìn thấy chưa, trước nay trẻ con không nói dối, bản thân xấu xí không phải là lỗi của cô, còn đi ra ngoài doạ người chính là lỗi của cô.” Người mẹ ấy không hề cảm thấy con mình làm sai chút nào.
“Mấy người các người hoàn toàn không xứng đáng làm bố mẹ!” Tôi tức giận nói. Nếu là con tôi, tôi nhất định sẽ không dạy nó thành như thế này!
“Cô thì xứng? Cô xấu như vậy, có đàn ông nào muốn cô không? Cô muốn sinh con cũng không sinh được!” Người mẹ ấy làm ầm ĩ lên.
Cuối cùng bên cạnh có người nhìn chướng mắt không chịu nổi nữa: “Sao con người cô lại có thể ăn nói như vậy, con cô giáo dục không tốt, còn nói người khác.”
“Đúng đó, ban nãy con của các người chạy trong chợ, các người cũng không quản, ngã trước mặt người ta, cô gái này còn tốt bụng đỡ nó dậy, con nhà các người liền hét lên bảo người ta là ma lem!”
“Mẹ nào con nấy.”
Trước sự chỉ trích của những người xung quanh, cuối cùng thể diện của mấy bà mẹ ấy cũng không giữ được nữa, thẹn quá hoá giận: “Làm sao? Đã xấu còn không cho người khác nói? Có bản lĩnh thì đừng có xấu đi!”
“Không đúng sao!”
Mấy bà mẹ ấy không có chút hối hận về hành vi của mình.
Còn lúc đó tôi cúi đầu rất thấp, muốn bỏ chạy rồi.
“Người ta xấu xí, nhưng tấm lòng lương thiện, không giống các người, bề ngoài thì giống người nhưng lại không làm việc người làm, không nói tiếng người.”
Bên tai, vang lên giọng nói của đàn ông.
Tôi ngẩng đầu dậy, nhìn thấy người đang nói giúp mình lại là Tô Ngọc Nhiên.
Ông ấy mặc bộ đồ thể thao, tay kéo xe để đồ, bên trong để vài túi rau.
Mặc dù Tô Ngọc Nhiên không còn trẻ, nhưng khí chất không tồi, cộng thêm mẹ của mấy đứa trẻ kia cũng không còn trẻ, nhìn thấy Tô Ngọc Nhiên, đôi mắt lập tức cũng không rời.
Nhưng nghĩ đến ông ấy đang mắng mình, lại mất mặt, kéo con mình đi nói: “Thôi đi.”
Mấy người ấy đang định đi, Tô Ngọc Nhiên nhanh chân đi đến, lấy xe để đồ của mình chắn ngang mấy người phụ nữ ấy nói: “Xin lỗi.”
Vừa nói, vừa lấy ra danh thiếp của mình: “Tôi là luật sư riêng của cô gái này, hành vi tiến hành công kích cá nhân ban nãy của mấy người với cô ấy đã đủ để cấu thành tội phỉ báng...”
“Ông, ông nói hồ đồ gì đấy! Ban nãy chúng tôi cũng không làm gì, ông đừng nói linh tinh!”
Hai bà mẹ ấy vừa nghe thấy điều này liền bị sợ.
Tô Ngọc Nhiên điềm tĩnh chỉ tay về chiếc camera giám sát cách đó không xa: “Đâu đâu trong chợ cũng là camera, cộng thêm những người này làm chứng, các bà muốn phủ nhận cũng không thể!”
Lúc này, lập tức xung quanh có người bày tỏ thái độ: “Phải báo công an không? Chúng tôi làm chứng!”
Mấy bà mẹ đó đã nhận thức ra được tình hình bất ổn, nhưng những đứa trẻ hư lại vẫn không nhận ra.
Chúng cứng cổ nhìn Tô Ngọc Nhiên: “Cô đó chính là ma lem! Người ngợm xấu xí! Doạ ૮ɦếƭ cháu rồi!”
“Ồ, cháu có thể nói tiếp, như vậy mẹ cháu càng bồi thường thêm nhiều tiền.” Tô Ngọc Nhiên nói thản nhiên.
Vừa nghe Tô Ngọc Nhiên nói như vậy, cuối cùng mẹ của chúng cũng nhận ra không đúng, tát thằng bé một cái: “Con nói bậy cái gì vậy!”
“Oa! Chính là ma lem! Ma lem!”
Đứa trẻ hư vừa thấy mẹ đánh mình liền nằm sõng soài xuống đất, bắt đầu ăn vạ.
Bà mẹ tức đến nỗi khuôn mặt từng vết xanh tím, cũng không dám đắc tội Tô Ngọc Nhiên, vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, là do chúng tôi không biết dạy con.”
Một người khác cũng nói theo: “Các người đại nhân đại lượng, đừng tính toán với người nhà quê như chúng tôi, về nhà chúng tôi nhất định sẽ quản lí bọn trẻ thật tốt.” Hai người nói xong thì kéo con đi. Mọi người giải tán, tôi mới đến bên cạnh Tô Ngọc Nhiên, cảm kích nói: “Cảm ơn ông, luật sư Tô.”
“Không có gì.” Tô Ngọc Nhiên nhìn khuôn mặt tôi, hơi chau mày: “Mặt cô bị sao vậy? Mới một thời gian không gặp, sao lại bị thương nặng đến vậy...”
“Tôi...”
“Ồ, tôi chỉ quan tâm chút thôi, không muốn nói thì có thể không nói.” Tô Ngọc Nhiên cười.
Tôi gật đầu chỉ nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, hôm nay Trọng Mạnh trở về, tối nay nó mời tôi đến ăn cơm, tôi gọi thêm vài món ngon, coi như nó thay cô cảm ơn tôi.” Tô Ngọc Nhiên nói xong liền vẫy tay đi.
Lý Trọng Mạnh về nước rồi sao?
Tôi đứng đó nghĩ, thứ trong đầu lại nghĩ tới những lời mà Lý Hào Kiệt nói.
Lý Trọng Mạnh giúp tôi rất nhiều lần, mặc dù mỗi lần đều giống như trùng hợp, nhưng quả thực kết quả là anh ta giúp đỡ tôi.
Vậy thì rốt cuộc anh ta giúp tôi vì cái gì?
Thật sự có lợi ích ở bên trong sao?
Ngày hôm sau, tôi ở nhà viết một tờ note-stick, định dán trước cửa nhà, nhưng lúc tôi thu dọn xong chuẩn bị ra khỏi nhà thì lại do dự.
Sự việc xảy ra hôm qua ở chợ còn rành rành trước mắt, thậm chí tôi không dám ra ngoài, sợ rằng việc của hôm qua sẽ lại xảy ra lần nữa.
Nhưng bây giờ tôi cũng không dám chi tiền đi thẩm mĩ, dẫu sao tôi còn muốn mua nhà...
Do dự một lúc, tôi vẫn ra khỏi nhà.
Lần này khá thuận lợi, dường như không ai chú ý đến khuôn mặt của tôi, hoặc là chú ý đến cũng không nói.
Khi tôi đến “số 01 Vĩnh An”, mới nhớ ra, lúc trước tôi có để thẻ ra vào cho Lâm Tuyền, bản thân tôi ở đây không có thẻ, hoàn toàn không vào được.
Ôm hi vọng, tôi thử nói với bảo vệ, tôi quên mang thẻ rồi.
Vẫn may bảo vệ còn nhớ tôi, liền giúp tôi quẹt thẻ dùng chung.
Tôi lên trên gác, đứng trên căn phòng mà vốn dĩ thuộc về tôi, tôi gõ cửa
Không có ai ra mở cửa.
Cũng đúng, theo như lời Lâm Tuyền nói, làm sao tôi có thể tình cờ gặp được người này ở nhà?
Tôi nhìn xung quanh, rồi cuộn tờ note-stick lại, cẩn thận bọc vào tay đấm cửa, rồi lại dán chặt, rồi mới yên tâm rời khỏi đó.
Tôi vừa đi đến cổng để bắt xe, nhìn thấy một chiếc xe đi đến, dừng trước cửa, hình như người trong xe chuẩn bị xuống xe, tôi vội vàng chạy đến.
Chuẩn bị lên xe mới phát hiện người bên trong là Lý Trọng Mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc