Thay Chị Lấy Chồng - Chương 122

Tác giả: Mộc Tâm

Nhưng một giây sau tôi lại nhận ta có một chuyện đáng sợ hơn của chuyện gương mặt bị hủy hoại!
Tôi sờ nơi đó của mình, chân động đậy, không hề có cảm giác gì cả.
Chẳng lẽ là do tôi đã hôn mê quá lâu chăng?
Hay là…
Nơi đó của tôi hình như không hề có cảm giác bị xâm phạm, trước đây khi tôi và Lý Hào Kiệt làm chuyện đó thời gian dài, thì ngày hôm sau tôi sẽ cảm thấy đau đớn.
Mấy người da đen đó nếu thực sự đã làm chuyện đó, thì chỗ đó của tôi không thể không có chút cảm giác nào cả.
Lẽ nào…
Tôi chưa bị hãm hiếp?
Nhưng sao lại có thể như thế!
Họ là người do Tống Duyên Minh cử tới, làm sao Tống Duyên Minh có thể buông tha cho tôi dễ dàng được.
Khi tôi đang chần chừ, thì lại nghĩ tới mấy lời nói của người da đen trước lúc tôi hôn mê.
Ý của bọn họ nói, có lẽ còn có một người khác…
Lúc này đầu tôi một mớ hỗn độn, còn chưa suy nghĩ được gì thì cửa lại đột nhiên được mở ra.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đứng ở cửa bước vào, xách một chiếc giỏ nhỏ trên tay, nhìn thấy tôi thì trợn tròn mắt, lúc đầu ngơ ra, rồi mới mở miệng: “Cô đã tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”
Nói xong quay người lại đi ra ngoài.
Tôi nhìn thấy ông ta thì càng có thể chắc chắn tôi chưa hề gặp người này.
Ông ta là ai?
Một lát sau, người đàn ông ấy tới dẫn theo hai người bác sĩ và một y tá, tôi nhìn thấy trên biển tên ở trước *** bác sĩ có viết “Chủ nhiệm khoa Bùi Lộc”.
Theo như tôi biết, thì bác sĩ chủ nghiệm khoa vô cùng lợi hại.
Hai bác sĩ khám tổng thể cho tôi, nhưng lại không hề kiểm tra chỗ đó.
Tôi đành hỏi: “Sao mọi người lại tìm được tôi vậy? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
Người đàn ông trung niên trả lời: “Là ông chủ của tôi đã tìm được cô thông qua định vị điện thoại của cô, trước khi đưa tới đây cô đã hôn mê rồi, bây giờ đã được mười tiếng đồng hồ rồi.”
“Ông chủ của ông?”
“Đúng, ông chủ tôi là nhà tài trợ của cô, tôi là trợ lý của anh ấy, tôi họ Vương.”
Người trợ lý họ Vương nói tới đây thì đối diện với tôi.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy khi mọi người tìm được tôi, tôi…”
Câu tiếp theo, tôi không thể nói thành lời.
Bác sĩ hình như cũng hiểu, chủ động nói: “Chúng tôi sẽ tránh đi, có vấn đề gì thì cô có thể hỏi y tá.”
Nói xong mấy người đó lại đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn tôi và cô y tá.
Lần này tôi không còn do dự gì nữa, hỏi: “Khi tôi được đưa tới thì đang ở trong hoàn cảnh nào?”
“Chuyện này…” Cô ý tá nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại hơi do dự, dừng lại mấy giây rồi mới nói: “Cô, khi cô được đưa tới, là bị người ta ***! Chỗ đó sưng cả lên, chúng tôi, tôi đã bôi thuốc cho cô, mới ổn hơn chút!”
Khi cô ta nói chuyện giọng rất to.
Mà tôi còn chú ý thấy, tay cô ta nắm chặt, có vẻ rất hồi hộp.
“Cô nói dối!” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nói từng chữ một.
Lời vừa nói ra, cả người cô y tá đều vô cùng kinh ngạc!
Nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Nói dối? Việc gì tôi phải nói dối! Trong bản ghi chép bệnh lý cũng có ghi.”
“Nhưng chỗ đó của tôi sao lại không có cảm giác gì, cũng không hề sưng.”
Khi tôi nói chuyện vẫn chăm chú nhìn cô y tá.
Răng trên của cô ta cắn lấy môi dưới, đôi mắt trùng xuống không nhìn tôi, có lẽ là hơi hốt hoảng.
Những hành động này rõ ràng là đang nói dối!
Cô y tá không chịu thừa nhận: “Đó là do hiệu quả của thuốc chúng tôi, cô muốn tin hay không, bản thân bị *** hay không, trong lòng cô là rõ nhất.”
“Đương nhiên là tôi rất rõ.” Lúc này tôi đã hiểu được điều gì đó, người hơi vươn ra khỏi giường, nắm lấy cánh tay cô y tá đang đứng cạnh giường, gặng hỏi: “Là ai bảo cô nói dối?”
“Hả! Tôi… tôi không có!” Y tá kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là rụt tay lại: “Tôi không nói dối.”
Tôi không hề nắm chặt cô ta.
Nên cô y tá có thể rút ngay tay ra, sau đó bỏ đi!
Khi tôi muốn đuổi theo, thì mấy bác sĩ và ông trợ lý Vương kia lại bước vào.
Bác sĩ thấy tôi muốn xuống khỏi giường lập tức ngăn tôi lại: “Cô mau nằm xuống đi.”
“Hôm qua khi tôi tới đây trong tình trạng như thế nào? Rốt cuộc tôi có phải bị người ta *** mới đưa tới đây không?”
Lúc này tôi không còn để ý được nhiều như vậy nữa.
Hỏi thẳng hai bác sĩ.
Còn cả trợ lý Vương nữa.
Tuy trong lòng tôi chắc chắn tôi chưa hề bị *** nhưng vẫn không thể nào chắc chắn, dù sao Tống Duyên Minh tìm người làm nhục tôi, mấy người đàn ông đó đã làm tới vậy mà lại không hề làm nhục tôi sao?
Sao có thể chứ!
Tôi cần một lý do để khẳng định được phán đoán của mình!
Ba người không khỏi lo lắng.
Không ai nói gì, cuối cùng trợ lý Vương mở miệng: “Khi người của ông chủ tìm thấy cô, thì chỉ còn lại một mình cô, thực sự là quần áo không chỉnh tề, nhưng còn những chuyện khác, tôi cũng không biết…”
“Chúng tôi chỉ làm kiểm tra tổng thể, trước mắt không hề phát hiện…”
Bác sĩ chưa nói xong tôi đã hiểu anh ta định nói gì, tôi nhìn anh ta chằn chằm nói: “Tôi bị người uy hiếp sẽ bị ***, mà trong số người ấy có người còn mắc AIDS!”
Tôi nói một câu, hai người đó không hẹn mà cùng lùi về phía sau.
Chỉ có một người không hề động đậy đó chính là Chủ nhiệm khoa Bùi Lộc.
Tôi nhìn về phía anh ta định gặng hỏi, thì Bùi Lộc lại mở miệng trước: “Con đường lây nhiễm truyền thống của HIV rất ít, tiếp xúc bình thường không thể lây nhiễm được.”
Mấy từ đó ngay lập tức giải thích cho hành động của anh ta.
Không phải bởi vì biết tôi không hề bị làm nhục, mà và AIDS không lây truyền qua con đường tiếp xúc thông thường.
“Nhưng tôi…”
Tuyệt vọng! Tôi muốn nói với chính mình gì đó nhưng lại không không thể nói lên lời.
“Nếu như cô không thể xác định cô có bị làm nhục không, hoặc là không thể xác định được người đó có nhiễm HIV không, vậy thì khuyên cô nên bắt đầu sử dụng thuốc phòng ngừa phơi nhiễm.”
Bùi Lộc cho tôi một lời khuyên.
“Thuốc phòng ngừa phơi nhiễm?” Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này, không hiểu gì hết.
“Thuốc phòng ngừa phơi nhiễm chính là thuốc sử dụng dự phòng phơi nhiễm, người biết đến còn rất ít…” Bùi Lộc bắt đầu giới thiệu cho tôi về thuốc phòng ngừa phơi nhiễm.
Sơ sơ là tôi hiểu đó là thuốc dự phòng lây nhiễm, nhưng phải dùng trong 28 ngày, sau đó mới có thể đi kiểm tra xem có lây nhiễm hay không.
Hơn nữa, loại thuốc này phải dùng muộn nhất trong vòng 72 giờ, trong 24h sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Vậy… hay là tôi dùng thử.”
Sở dĩ tôi nói vậy, bởi vì tôi tưởng rằng thuốc này giống như thuốc tiêm phòng chó dại, chỉ cần dùng mỗi ngày mà thôi.
Nhưng Bùi Lộc nói cho tôi biết: “Loại thuốc này có nhiều tác dụng phụ, cô mới chỉ là có khả năng, phải nghĩ cho kỹ.”
“Dùng đi.”
Tôi chần chừ một lúc rồi đồng ý.
Để tránh điều không hay xảy ra, thêm một lớp bảo vệ nữa cũng tốt mà.
“Không được, cô không thể sử dụng cái đó được!” Nghe xong việc tôi dùng thuốc phòng chống phơi nhiễm, trợ lý Vương liền nói.
Giọng nói của ông ta rất lớn, cảm giác như thể vô cùng kích động.
Tôi và hai bác sĩ đều nhìn về phía ông ta.
Chẳng lẽ ông ta biết chuyện gì?
“Trợ lý Vương, vì sao?” Tôi hỏi ông ta.
“À đúng rồi, chủ nhiệm Bùi, cô ấy mang thai.”
Trợ lý Vương còn chưa kịp nói, bác sĩ bên cạnh đã nói với Bùi Lộc.
Lời nói của anh ta, giống như sấm sét giữa đồng bằng!
Tôi trừng mắt nhìn về phía bác sĩ kia: “Cái gì? Anh, anh vừa nói cái gì?”
Tôi không thể tin được vào lỗ tai mình nữa.
Tôi có thai ư? Với ai?
Đáp án đã hai năm rõ mười.
Cả đời này, nếu như hôm qua tôi không bị làm nhục, vậy thì bố của đứa bé chỉ có thể là một người.
Nhưng là lúc nào…
Chẳng lẽ là lúc giải thi đấu thiết kế sao? Dạo này chỉ có ngày hôm đó tôi và Lý Hào Kiệt có làm chuyện ấy, hơn nữa cũng không hề dùng biện pháp an toàn nào cả…
“Có thai, nếu như uống thuốc vào thì chắc chắn đứa bé sẽ không thể giữ lại được.”
Bùi Lộc nói một cách bình tĩnh.
Giống như thể chuyện này đối với anh ta là một chuyện hết sức bình thường.
“Tôi không làm nữa.”
Hình như tôi không hề do dự mà nói ra bốn từ này một cách quyết đoán.
Bùi Lộc hơi bất ngờ: “Không làm nữa? Cô gái à, con mất rồi thì có thể có lại, nếu ngộ nhỡ cô nhiễm HIV thì cả đời này đều phải dùng thuốc đấy.”
Đúng như vậy.
AIDS là bệnh gì đương nhiên tôi vô cùng rõ ràng!
Là một căn bệnh nan y mà trên thế giới này chưa có phương pháp điều trị dứt điểm.
Nếu đã mắc phải thì chỉ có thể ngồi chờ ૮ɦếƭ mà thôi.
Đối với tôi mà nói, ૮ɦếƭ không hề đáng sợ, trên thế giới này không còn ai khiến tôi phải lưu luyến nữa.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Lộc: “Tôi muốn hỏi anh, nếu như thực sự tôi bị lây nhiễm, thì có ảnh hưởng gì tới con của tôi không?”
“Chuyện này, tỷ lệ truyền nhiễm từ mẹ sang con là 20- 40%, tình trạng của cô khá đặc biệt, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể dám chắc 100% là không bị truyền nhiễm.”
Khi Bùi Lộc giải thích đã khiến tôi rơi vào sự tuyệt vọng.
Dù khả năng chỉ là 1%, tôi cũng không hi vọng mình sẽ lây truyền cho con.
Cách duy nhất bây giờ chính là…
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra cuộc nói chuyện của mấy người da đen trước khi tôi hôn mê và cô y tá vừa nãy!
“Cô y tá vừa nãy đâu?” Tôi nắm lấy tay Bùi Lộc: “Tôi muốn tìm cô ấy.”
Bùi Lộc giật mình vì hành động của tôi.
Tôi nhìn về phía trợ lý Vương: “Cô y tá vừa nãy có vấn đề gì đó, chắc chắn cô ta biết người đứng đằng sau là ai!”
Tôi nói xong, nhìn ba người đều không hiểu gì, hình như không có ý định đi tìm, tôi thở dốc, xuống giường đi giày định tự đi tìm cô ta!
Tôi đi ra khỏi phòng bệnh, ba người cũng đi theo.
Đi ra ngoài, tôi đứng ngay ở tầng bốn xem xét, nhưng cả tầng hầu như không có ai.
“Tình trạng hiện tại của cô không thích hợp để đi lại.” Bác sĩ còn lại khuyên tôi, tôi không hề để ý tới lời nói của anh ta.
Bùi Lộc hình như cũng không thể nhịn được nữa, giữ lấy một y tá đi ngang qua hỏi: “Thùy Trang đâu?”
Y tá này nhìn thấy Bùi Lộc, vẻ mặt hơi phức tạp: “Thùy Trang sao, vừa nãy sau khi ra khỏi phòng bệnh lại nói muốn nghỉ việc, y tá trưởng bảo cô ấy tháng sau hãy nghỉ…”
“Nghỉ việc?” Bùi Lộc nhíu mày.
“Đúng vậy.” Y tá kia nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng cô ấy không nghe, khăng khăng đòi nghỉ luôn, kết quả là vừa mới xuống lầu, không biết thế nào lại bị một chiếc xe máy đâm phải, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.”
“Sao cơ?”
Bùi Lộc sợ tới ngây người!
Bỏ lại chúng tôi, vội vã chạy xuống lầu.
Tôi muốn đi theo, trợ lý Vương lại giữ tôi lại: “cô Tống, cơ thể cô đang rất yếu, hơn nữa lại bị thương nặng, tôi sẽ đi xem cho, cô ở đây đợi tin tức của tôi.” Sau đó rút từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho tôi: “Đồ của cô ở trong tủ phòng bệnh.”
Nói xong vội vàng chạy theo Bùi Lộc.
Tôi nhìn trên danh thiếp vô cùng sạch sẽ viết hai chữ Vương Siêu.
Bên dưới còn có cả hòm thử điện tử và số điện thoại.
Tôi cầm lấy danh thiếp quay về phòng, trong đầu vô cùng hoảng loạn.
Rốt cuộc là bất ngờ hay là cố ý ***?
Sao lại trùng hợp tới vậy!
Tôi không muốn bỏ đứa bé này, thế nhưng nhỡ tôi thực sự mắc bệnh, lại lây truyền bệnh này sang cho con thì tôi phải làm sao đây?
Dù xã hội có thay đổi như thế nào, thì thành kiến của mọi người với bệnh này không hề thay đổi.
Như thế, chắc chắn con của tôi sẽ bị người khác xem thường.
Sẽ cả đời không ngóc đầu lên được, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối.
“Làm thế nào đây…”
Bước vào phòng bệnh, tôi ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng!
Tôi thực sự không thể chọn lựa được!
Tôi đã mất một đứa có, làm sao có thể nhẫn tâm *** đứa bé thứ hai đây.
Nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ tôi đã bị làm nhục, bị nhiễm AIDS thì phải làm sao đây?
Tuy trong lòng tôi, tôi có thể kết luận rằng việc tôi bị làm nhục là do người khác dàn dựng, người đó muốn khắc sâu sự mâu thuẫn giữa tôi và Tống Duyên Minh.
Thậm chí có thể là vì Lý Hào Kiệt.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý nhận lấy khả năng 1/10000 này.
Tôi nhớ Bùi Lộc nói trong vòng 72 tiếng có thể dùng thuốc, nhưng thời gian càng ngắn thì khả năng chống phơi nhiễm càng cao, tôi đã hôn mê chưa 10 tiếng, như vậy có lẽ vẫn còn thời gian!
Thời gian này nếu như tôi tìm được người đứng đằng sau thì có lẽ là có thể…
Nhưng chỉ dựa vào tôi thì không được.
Nhất định phải có người giúp tôi.
Người đó lại phải cam tâm tình nguyện, mà tôi lại có thể tạm thời tin tưởng được.
Cân nhắc mọi chuyện, chỉ có một người có thể lựa chọn: Lý Hào Kiệt.
Chỉ có mỗi anh ta!
Tuy Lương Khanh Vũ đã ૮ɦếƭ, có thể có liên quan đến anh ta, nhưng chuyện này có thể tạm thời gác lại.
Tôi phải cứu con tôi trước đã!
Xác định chuyện này xong, tôi không hề do dự mà lấy điện thoại của tôi ở trong ngăn tủ.
Nhưng khi tôi mở tủ ra, lại phát hiện ra máy tính của tôi cũng ở trong đó, tôi giật cả mình!
Nhớ tới những thứ mà Tống Duyên Minh cho tôi xem, tôi vội vàng mở máy tính, dựa theo cách của chị ta ngày hôm đó, hiển thị các thư mục bị ẩn.
Nhưng trong máy vi tính của tôi không hề có thư mục bị ẩn nào!
Đàu tiên tôi tưởng mình đã làm sai, lại lên baidu tra cứu mãi, mới khẳng định là mình không hề sai, mà thực sự là không có thư mục đó.
“Vì sao lại như vậy.”
Tôi càng hoang mang.
Toàn bộ chuyện này tôi không thể hiểu nổi nữa, nghĩ ngợi cẩn thận lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, vô cùng sợ hãi.
Tuy tôi không biết người đó là ai, lại có thể gài bẫy khiến tôi và Tống Duyên Minh cạnh tranh quyết liệt.
Mà lại không để lại chút dấu vết nào cả.
Người đó, chắc không phải là Lý Hào Kiệt chứ?
Chắc chắn không phải là anh ta.
Tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt dù thế nào đi nữa cũng không hèn hạ tới mức như vậy.
Tôi đóng máy tính lại, gọi điện cho Lý Hào Kiệt.
Lúc đầu anh ta không nhận điện thoại, khoảng 5 phút sao anh ta lại gọi lại cho tôi, câu đầu tiên anh ta nói là: “Vừa nãy anh đang họp, nhìn thấy điện thoại của em nên ra ngoài.”
Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có cảng giác thích thú.
Giống như thể không hề biết tôi đã xảy ra chuyện gì…
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, tý nữa tôi sẽ gửi địa chỉ của tôi cho anh, anh đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Giọng điệu của tôi hơi cứng nhắc, thở hắt ra, giọng nói uyển chuyển hơn, hỏi lại: “Có được không?”
“Được chứ.”
Lý Hào Kiệt lập tức đồng ý ngay.
Anh ta không hỏi gì cả mà đồng ý luôn.
Tắt điện thoại, tôi dùng phần mềm định vị địa chỉ tra ra địa chỉ của mình đang ở là Bệnh viện An Tín.
Tôi đứng ở cửa ra vào ở dưới lầu nhìn qua, biết được phòng bệnh của mình ở tầng 3, lại nhìn số giường rồi gửi cho anh ta.
Nơi này rất gần Hào Thiên, chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng tới đây, hơn nữa sẽ sốt sắng vô cùng.
Tôi bước vào phòng vệ sinh, soi gương, nhìn thấy gương mặt mình quấn đầy băng gạc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc